Chương 66: Tức giận
” Chết đi!!!”.
Lần này thanh kiếm sượt nhẹ qua làm đứt vào sợi tóc đen nhánh của người đàn ông khiến cho hắn dừng cước bộ rồi xoay sang nhìn cô:
” Trình độ ném thính của em ngày càng lên tầm đó. Nhìn thấy em nhiệt~ tình theo đuổi đến thế này khiến ta có chút ‘gung ghinh’ nhưng mò ta chưa có đổ đâu”.
Bí mật của cô bị Xích Hương Hương biết rồi, 20 năm qua vẫn bình yên cho đến khi gặp hắn thì số người biết được bí mật ngày càng tăng. Tên khốn này đúng là kiếp nạn.
Tiểu Hắc xoay người bỏ đi, giờ đây cô không muốn nhìn thấy hắn nữa, sự bực dọc tăng lên không được giải toả khiến tâm trạng càng thêm tồi tệ, vậy nên chỉ có thể đến sân tập luyện đến khi mệt để quên đi cơn tức giận này.
Người đàn ông vốn định đi theo nhưng lại có tin báo ở phía hoàng cung phải đến đó ngay lập tức, thôi thì khi nào về sẽ an ủi cô sau vậy.
Không bị bám lấy, Tiểu Hắc thoải mái luyện tập.
Đã hơn một tuần cô ở nơi này, người hầu lúc đầu còn không biết cô vì sao lại bị bắt đến đây, còn nghĩ hẳn là vì đắc tội với hắn cho nên mới phải ở nơi này chịu phạt, nhưng sau đó liền cảm thấy hình như không phải.
Thỉnh thoảng sau khi làm xong công việc thì họ sẽ tụ tập ở một nơi yên tĩnh để trò chuyện:
” Này này, tôi nghe anh Lương Tri bảo người đó đến từ Đế Quốc đấy”.
” Bình thường chỉ nghe đưa công chúa của nước khác về để giữ mối quan hệ hữu nghị, sao điện hạ của chúng ta lại đưa… đàn ông về?”.
” Do ngài ấy thích chứ còn gì?!”.
” Tôi chưa từng nhìn thấy ngài ấy ưỡn ẹo thế kia, mỗi lần làm như thế thì gương mặt của hộ vệ đến từ Đế Quốc nhăn lại nhìn tếu lắm”.
” Chứ còn gì nữa, nhìn ngài ấy giống hệt con lươn vậy”.
” Lương Tri bảo ở Đế Quốc có gió độc, điện hạ hít phải cho nên bây giờ bị nhiễm bệnh, bình thường ngài ấy cười lên là sẽ có người chết, bây giờ cười mãi chẳng thấy ai xuống mồ”.
Hạ nhân thì thầm to nhỏ thì vô tình Tiểu Hắc đi ngang qua, vì đang là giờ nghỉ trưa cho nên chẳng có ai cấm cản tụ tập. Một trong số đó nhìn thấy cô, có chút cuống cuồng huých vai người đang nói rồi ra hiệu im lặng.
Tiểu Hắc từ khi đến đây phải đối phó với tên điên kia cho nên tâm trạng căng thẳng cực độ, nhìn thấy đám đông vui vẻ trò chuyện ăn uống không khỏi nhớ đến cảnh khi xưa lúc còn ở Đế Quốc cùng với công tước phu nhân và tiểu thư nô đùa, nhịn không nỗi mà tiến đến nhẹ nhàng hỏi:
” Mọi người đang làm gì thế?”.
” À ờm, không có gì, chỉ là đang tán gẫu thôi”.
” Tôi có đem một vài mứt quả từ Đế Quốc đến, mọi người ăn thử nhé!” – Tiểu Hắc mỉn cười rồi chạy đi, trước đó không quên dặn dò:
” Đợi tôi một chút nha, tôi để ở trên phòng sẽ lấy xuống ngay”.
Dù sao ở nơi đất khách quê người vẫn nên làm thân, biết được một số thông tin từ những người hầu hạ cho hắn thì cô sẽ dễ dàng tìm ra nhược điểm của hắn hơn.
Tiểu Hắc vui vẻ lên phòng lấy mứt quả nhưng khi xuống thì đám đông đã giải tán, chỉ còn lại một người đang ngồi ở đó đang thong thả uống trà. Gương mặt của cô lạnh đi khiến cho người trước mặt lên tiếng mà hỏi:
” Thấy ta em không vui à?”.
Tất nhiên là không, bực dọc là đằng khác.
Xích Diễm nhìn cái túi nhỏ trong tay cô trong mắt dâng lên sự hứng thú:
” Đó là gì dọ~”.
” Không liên quan đến ngài đâu ạ, đừng có quan tâm làm gì”.
” Những việc liên quan đến em ta đều phải quan tâm, kẻo 2 năm sau em trở về mất đi một miếng thịt thì chẳng phải ta phải chịu trách nhiệm hay sao?”.
Cô gái nhỏ không thèm nhìn hắn, xoay đi nơi khác rồi nhíu nhẹ chân mày. Xích Diễm thoải mái hít một hơi sâu rồi lên tiếng:
” Lúc nãy ta đã hỏi ý kiến bệ hạ, mong rằng lễ hội đấu kiếm sắp tới sẽ mời vài nhân vật bên Đế Quốc đến đây”.
” Việc này hôm trước hỏi rồi mà hôm nay lại tiếp tục ạ?” – Trong lời nói của Tiểu Hắc mang theo chút châm chọc như thể đang muốn bảo lời nói của hắn quả thực chẳng có tý trọng lượng nào, nhưng Xích Diễm không chút tức giận mà kiên nhẫn nói thêm:
” Hôm trước chỉ nói về việc mời vài người, hôm nay mới thảo luận xem nên mời ai”.