Chương 63: Vui vẻ
Anh vừa mới đánh thức người đàn ông rồi mới xuống đây, cũng may hắn vẫn còn ngủ, nếu thấy được cảnh này thì hiện tại chắc anh đang đi tìm Mạnh Bà.
Nhìn thấy Tiểu Hắc đuổi theo sau, anh hoảng hốt chắp tay vào nhau vái lạy rồi thống thiết nài nỉ:
” Làm ơn đừng có tỏ ra thân thiết với tôi nữa, hãy cứ coi như tôi là không khí, không nhìn thấy cũng không chạm được”.
” Nhưng tôi muốn nhờ anh giúp đỡ…”.
” Dừng! Dừng lại ngay!!!” – Anh bất lực vò đầu bức tóc rồi nói:
” Đứng đó, đợi tý”.
” Anh đi đâu”.
” Cứ đứng yên đó đi, khi tôi quay lại sẽ hướng dẫn cho cậu”.
Lương Tri chạy đi, Tiểu Hắc cũng khá ngây thơ đứng đó đợi. Cuộc thi sắp diễn ra ở nơi này cô muốn tham gia, nếu có thể dành được giải thưởng lớn thì cũng giúp ích được tương lai sau này.
Ở trong phòng ngủ, người đàn ông nằm ở trewn giường nhíu mày vì bị làm phiền.
” Điện hạ, ngài thức dậy đi, có việc…”.
Anh còn chưa nói dứt câu thì đã bị hắn ném thẳng cái gối tròn đang ôm vào mặt, Xích Diễm cau có nhíu mày rồi thấp giọng nói:
” Đã bảo ngươi đừng có làm phiền để ta ngủ, muốn chết à”.
” Điện hạ, có người nhờ ngài chỉ dẫn tập luyện, ngài không có hứng thú sao?”.
Tam hoàng tử nghe đến đây, đối mắt giây trước vẫn còn mở không lên thì giây sau sáng lấp lánh, khuôn miệng cong thành vòng cung rồi ngồi dậy thay quần áo lao như bay ra bên ngoài.
Tiểu Hắc đứng ở sân, tiện thể vung vài đường kiếm, gương mặt của cô tươi tắn cho đến khi nhìn thấy ai kia đang chạy đến rồi liên mồm nói:
” Ý chà, ta nghe Lương Tri bảo em muốn được hướng dẫn, cho nên ta tới giúp em~”.
” Không cần điện hạ nhọc lòng, ngài công việc bộn bề chưa giải quyết xong, tôi chỉ cần anh Tri là đủ”,
” Em cứ gọi tên đó là anh hoài vậy? Ta ghen ó nho~”.
Tiểu Hắc lười quản tên thần kinh này, xoay người rời đi nhưng bị hắn nắm lại:
” Ta sẽ hướng dẫn tận tình, học đi mò, nha nha nha~”.
” Không học. Ngài xử lý công việc đi”.
” Kể từ khi đánh thắng Ba Lạc Bá Tư thì phụ hoàng cho ta nghỉ ngơi dài hạn, vậy nên ta rãnh lớm~”.
Tên này hôm nay lại điên nặng hơn rồi, lời mà hắn nói ra cô nghe mà cảm thấy mệt. Tiểu Hắc hất bàn tay đang nắm lấy mình gương mặt rõ chán ghét. Bốn chữ ‘đừng động vào tôi’ hiện rõ trên trán.
Người đàn ông bĩu môi tỏ vẻ đáng thương:
” Hu”.
Mắc ói.
Tiểu Hắc xoay đi không ngoảnh lại, cô luyện tập một mình vậy. Lương Tri nhìn cũng hùng dũng nhưng không ngờ lại nhát gan đến thế, chỉ là hướng dẫn vài chiêu thức thôi cũng không làm, uổng công trước đó cô còn sùng bái anh.
Xích Diễm lúc này vui mừng khôn xiết nhưng bây giờ lại buồn nữa rồi, hắn đứng ở sân nhìn cô tập luyện, thỉnh thoảng sẽ ảo não thở dài.
Trong đầu còn đang mường tượng ra hình ảnh tay cô cầm kiếm, hắn cầm tay cô rồi cùng nhau luyện tập, khoảng cách thu hẹp, da thịt tiếp xúc. Rồi cô sẽ thấy được hắn ngầu như thế nào, nhưng thực tế lại khác xa so với hiện thực.
Xung quanh hắn phát ra một làn khí đen tím trông vô cùng u uất, có thể thấy rằng người đàn ông vô cùng tuyệt vọng.
Tiểu Hắc luyện tập vài phút sẽ nghe thấy hắn nhỏ giọng:
” Tệ quá đi~”.
Cô là người rất dễ bị lung lay trước những người yếu đuối đáng thương…
Nhưng không phải là hắn ta!!!
Khối cơ bắp cuồng cuộng màu nâu đen ấy cứng rắn và khoẻ khoắn hệt như một tảng đá to không dễ dàng bị di chuyển, cơ bụng chắc nịch như bức tượng điêu khắc chứng minh hắn quản lý cơ thể vô cùng tốt. Chiều cao và vóc dáng hoàn toàn áp đảo người khác…
Hắn như thế mà làm ra cái dáng vẻ liễu yếu đào tơ, có phù hợp hay không?
Nhìn phản cảm quá đi, mắc ói.
Tiểu Hắc ở nơi này hơn một tuần rồi, dường như giới hạn của cô chỉ được bấy nhiêu mà thôi. Hộ vệ bực đến mức nghiến răng ken két rồi ném thanh kiếm trong tay về phía hắn, là phi thẳng lưỡi kiếm bén nhọn về phía cái người đang ngồi dưới đất rồi giả vờ đáng thương kia, cô quát lớn:
” Ngươi bị điên rồi à, nếu muốn thì đi chỗ khác mà rên đừng có ở đây cản trở ta luyện tập!!!”.