Chương 30
Trừng phạt duy nhất của Thiệu Dĩ Ninh với Mộc Mộc là kêu hồ ly nhỏ đi đào hầm đất. Hỗ trợ tìm manh mối trong rừng rậm.
Việc này vừa dơ vừa mệt, còn phải chịu thương chịu khó, đối với Mộc Mộc mà nói, đúng là giáo huấn khắc sâu.
Mộc Mộc đã từng đi tới đi lui trong hầm ngầm ở dưới rừng rậm, đều đi ra an toàn nên nó nhất định có thiên phú trong phương diện này. Qủa nhiên, Mộc Mộc chỉ đi không lâu đã truyền lại một ít tin tức.
Hiện tại Thiệu Dĩ Ninh đã có một chút hiểu biết về trăng máu. Cậu mơ hồ suy đoán được trăng máu sẽ dẫn tới cái gì.
Nếu như đúng như cậu phỏng đoán…
Cậu muốn hỗ trợ, cậu thấy, vận mệnh cũng tốt, trời cao cũng thế, cậu sẽ không vô duyên vô cớ trở thành mèo con duy nhất trên thảo nguyên, cậu cũng không tự dưng có một thanh âm miêu ô độc đáo như vậy.
A ba a mụ, Ba Ân, Đa Luân, bọn họ đều đối với cậu rất tốt. Còn có Già Lâu, báo đen sử dụng phương pháp của bản thân để ôn nhu bảo vệ cậu, cậu vẫn luôn biết.
Cho nên, mèo con quyết định, phải chuẩn bị cho trăng máu!
Thuận tiện…
Báo đen lẳng lặng ghé vào bên người cậu, chờ câu nói tiếp theo của cậu.
Mèo con đột nhiên nhào tới, nghiêng đầu hỏi: “Già Lâu đại ca, hôm nay tôi lại nhìn thấy trăng máu.”
“Có thể… nói chân tướng cho tôi không?”
Báo đen nao nao.
A Ninh… đúng là rất nhỏ, nhưng mà trong khoảng thời gian ở chung, anh đã phát hiện, mèo con nhìn qua thì nhỏ, trên thực tế hoàn toàn có thể tự lập.
Già Lâu dừng một chút, ma xui quỷ khiến gật đầu, đồng thời anh đứng dậy, nhìn về phía rừng rậm, trầm giọng nói: “Chúng ta đi vào rừng.”
Anh muốn mang A Ninh đi xem “”, sau đó nói cho cậu mọi thứ.
Thiệu Dĩ Ninh có chút hưng phấn.
Giống như buổi tối hôm đó khi biến thành người, cậu và Già Lâu chia sẽ một việc chỉ họ mới biết. Đó là bí mật nhỏ của họ, có loại cảm giác ăn ý trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Mèo con cùng mèo lớn cùng nhau tiến vào rừng rậm. Ở bầu không khí u tĩnh, Thiệu Dĩ Ninh không bị Già Lâu ngậm đi, mà là không nhanh không chậm tản bộ cùng nhau.
Cây cối trên đường đều có bộ dáng rất già, lớn lên chỉnh tề như cùng một bào thai. Móng vuốt lớn màu đen cùng móng vuốt nhỏ tuyết trắng một trước một sau, đạp lên trên đám lá khô, là thanh âm duy nhất ngoài tiếng hô hấp. Thiệu Dĩ Ninh bất tri bất giác ngừng thở, bỗng nhiên báo đen dừng lại, quay đầu ôn nhu liếm liếm trán cậu, thấp giọng hỏi: “Mệt sao?”
“Không mệt.” Trong bóng đêm, mắt mèo con sáng lấp lánh, không phải là màu xanh lam như ban ngày, mà là màu xanh thẳm với bóng đêm. Cậu chớp chớp mắt, kiên định biểu hiện thái độ của mình: “Tôi không mệt, tôi có thể!”
Già Lâu cũng không nói cậu nhỏ! Cậu đã trưởng thành, đủ lớn rồi!
Trong đôi mắt lục hiện lên vài phần ý cười.
Một trắng một đen tiếp tục lộ trình, báo đen lại cố ý vô tình thả chậm tốc độ, đi ngang hàng với mèo con. Đi một hồi, hình như là quá an tĩnh, Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được mà nói: “Già Lâu đại ca, chúng ta tâm sự đi?”
Nhìn dáng vẻ là còn phải đi rất xa.
Chòm râu báo đen rung rung, không nói chuyện — nói chuyện phiếm? Anh chưa từng nói chuyện phiếm với ai cả. Anh không biết nên bắt đầu như thế nào.
Thiệu Dĩ Ninh cũng không để ý chi tiết nhỏ không đáng kể này, cậu hứng thú bừng bừng chủ động nói: “Già Lâu đại ca, tôi vẫn không biết anh bao lớn rồi?”
Tuổi thọ của báo đốm hoang dã là khoảng 20 năm. Cậu muốn biết, các con vật trên thảo nguyên có khác hay không?
Báo đen chần chờ một lát, đưa ra một đáp án mơ hồ: “Ta đã trải qua 5 mùa mưa.”
Năm mùa mưa?
Nói như vậy, là ít nhất năm tuổi? Đổi theo tuổi báo, khả năng tương đương với 25-30 tuổi nhân loại, đúng là thời điểm khỏe mạnh trẻ trung.
Quả nhiên, xưng hô đại ca là không sai. Mặc kệ là lấy hình thái nào, Già Lâu đều lớn hơn cậu.
Theo đề tài này, Thiệu Dĩ Ninh lại tùy ý hỏi: “Vậy, mùa mưa tới khi nào?”
Lúc này, báo đen trả lời cậu rất nhanh: “Ước chừng là sau khi trăng máu kết thúc.”
Các con vật không có lịch, chỉ đại khái phân chia theo mùa. Ở chỗ này, mỗi năm trừ bỏ mùa khô thì chỉ có mùa mưa, vượt qua một lần thì tính là một năm, cũng trưởng thành một tuổi.
Mùa khô trên thảo nguyên bình thường là từ tháng 4 đến tháng 10 hằng năm, mùa mưa thì từ tháng 10 đến tháng 4. Nói cách khác, trăng máu xuất hiện ở giữa mùa mưa và mùa khô.
Thiệu Dĩ Ninh tính trong đầu một chút, đã có khái niệm trong lòng. Mèo con hỏi, báo đen trả lời, thanh âm non nớt và trầm thấp hỏi đáp, vẫn luôn đi sâu vào trong rừng rậm, dừng lại ở một nơi phá lệ rậm rạp.
Thân thể báo đen hơn căng chặt, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng. Mắt lục chăm chú nhìn phía trước một lát, cúi đầu nói với Thiệu Dĩ Ninh: “Nơi này.”
“Là khởi nguồn của mọi thứ.”
… Sau khi báo đen mới sinh ra không lâu, anh tận mất nhìn thấy một lần trăng máu.
Trăng máu xuất hiện, không có nguyên nhân, cũng không biết hậu quả. Các con vật trên thảo nguyên chỉ biết, sau mỗi một mùa khô, mùa mưa không lập tức tới, mà dăm ba bữa mới tới.
Trong dăm ba bữa này, mặt trời sẽ không xuất hiện, ánh trăng sẽ biến thành màu đỏ máu. Thảo nguyên bình tĩnh an bình sẽ rung chuyển bất an, biến thành một nơi hoàn toàn bất đồng.
Nhóm động vật ăn cỏ thì không đề cập tới, nhưng nhóm mèo lớn và sói đứng ở đỉnh thế giới này cũng sẽ xao động, hiếu chiến hơn thường ngày.
Bọn họ không nói một lời liền vung tay đánh nhau, thậm chí đến mức ngươi chết ta sống, gia tăng rất nhiều thương vong không cần thiết.
… Càng khỏi nói, ngao ô tộc và miêu ô tộc ngày thường có mối quan hệ thù địch, có nhiều cọ xát. Trong dăm ba bữa này, bọn họ như lâm vào chiến tranh.
Mỗi năm đều có một thời gian cố định, địa điểm cố định để chiến tranh diễn ra.
Thù máu tích lũy qua từng năm, các con vật dù không có quan niệm gia đình, nhưng một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cũng sẽ có ấn tượng xấu với kẻ thù. Cũng bởi vậy, Barkley mới bài xích ngao ô tộc như vậy.
Cũng bơi vậy, bọn họ chậm rãi sinh ra bước đầu của tộc đàn, chia đơn giản thô bạo theo diện mạo, các con vật trên thảo nguyên chia ra làm hai loại — theo Thiệu Dĩ Ninh, chính là động vật họ mèo và động vật họ chó.
Nhưng không biết vì sao, các ấu tể chưa thành niên sẽ không bị ảnh hưởng. Cho nên, sau khi Già Lâu thấy “” ở rừng rậm, anh đã thương lượng cùng các con vật khác, đưa ra luật bảo hộ ấu tể, sau khi bọn chúng thành niên thì mới báo cho chúng về trăng máu.
Mèo con nghe cực kỳ nghiêm túc, nghe xong, lướt qua một lùm cây theo báo đen, bước vào một vùng… cỏ hơi sáng lên.
Giữa thảm cỏ là một cây đại thụ, xung quanh có tiếng côn trùng kêu vang.
Nơi này là một nơi thần bí bên trong rừng rậm, là nơi duy nhất có âm thanh.
Thiệu Dĩ Ninh kinh ngạc trừng lớn mắt, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào một con bọ cánh cứng nhỏ trên một phiến lá non.
Vỏ ngoài màu đỏ chậm rãi di chuyển theo bước chân của con bọ, từ mặt trên của phiến lá chuyển xuống mặt dưới của phiến lá. Khi mèo con hơi tới gần, con bọ kia cảm nhận được, chậm rì rì di chuyển vào bụi cỏ để tránh né.
Nhưng cùng lúc đó, có cảm giác cổ quái rất nhỏ ập vào lòng cậu.
Nơi này không thích hợp.
Không chỉ bởi vì mặt cỏ xanh tươi cùng tiếng côn trùng kêu vang xuất hiện đột ngột, mà còn bởi vì bầu không khí cổ quái. Thiệu Dĩ Ninh không thể nói được, nhưng cảm giác được sự tồn tại nào đó nhợt nhạt lưu động trong không khí.
Không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nhưng khi nhắm mắt lại, cậu phảng phất như có thể cảm giác được một ít thứ.
Đại thụ vẫn không nhúc nhích, cả phiến lá trên cây cũng không có chút biến hóa nào. Mặt cỏ phía dưới còn hơi bay bay theo gió nhẹ, nhưng lá cây trên đại thụ cứ như là tác phẩm nghệ thuật rất tinh xảo, là giả, không có bất cứ phản ứng gì.
Trong nháy mắt này, mèo con kìm lòng không được, phảng phất như bị mê hoặc, cậu đi phía trước một bước.
Báo đen kịp thời ngăn cậu lại. Thiệu Dĩ Ninh đột ngột thanh tỉnh, quay đầu nghi hoặc nhìn anh.
Già Lâu cẩn thận mở miệng: “Hốc cây có “”. Không nên qua.”
“?”
Khi Già Lâu ngăn cản cậu, đại thụ bỗng nhiên thay đổi.
Lá cây rung động sàn sạt, thân cây kịch liệt đong đưa, cả cây đều tức giận! Trong hốc cây truyền ra một thanh âm nặng nề rít gào, quanh quẩn thật lâu trong rừng rậm: “Già Lâu!”
“Không nên bước lên thảm cỏ.” Bốn chân Già Lâu càng căng thẳng, lại dặn dò Thiệu Dĩ Ninh. Giây tiếp theo, anh ngậm tiểu miêu nhãi con, nhanh chóng rời đi.
Báo đen đẩy nhanh tốc độ chạy vội đi. Thiệu Dĩ Ninh lảo đảo lắc lư, giống như ngồi trên xe thể thao Bugatti bản rừng rậm, cậu cảm thấy hoa mắt, không bao lâu sao, cậu được đặt trên thảm cỏ bên cạnh rừng rậm.
Mèo con mờ mịt: Thật, thật nhanh a…
Cậu có chút choáng váng.
Báo đen liếm liếm trán cậu, động tác rất ôn nhu. Thiệu Dĩ Ninh dần dần phục hồi tinh thần lại, dùng sức lắc lắc cái đầu tròn vo.
Cậu đúng là rất tò mò.
Bất quá bây giờ cậu không có tâm tư tò mò.
Trong nháy mắt khi rời khỏi rừng rậm, Thiệu Dĩ Ninh lại cảm nhận được cơn đau đớn quen thuộc.
Mèo con chỉ kịp ngã vào mặt cỏ mềm mại, lại ở trước mặt báo đen, mắt thường có thể thấy được mà biến thành hình người.
Thiếu niên tai mèo nâng tay phải lên, ngơ ngác nhìn năm ngón tay của mình.
… Giống như hình thái mèo vậy, ngón tay mượt mà, phấn nộn, mang theo chút màu sắc hồng của trân châu. Tai mèo vươn ra từ mái tóc dài xõa tung, quơ quơ theo đầu cậu.
Cậu lại một lần nữa, biến thành hình người