Chương 25
…Ngay lúc này, ở một nơi xa xôi khác trên thảo nguyên, hồ ly nhỏ Mộc Mộc mặt mày xám tro bò ra khỏi hầm ngầm.
Nó đánh mất A Ninh rồi, haiz.
Lông tóc cả người hồ lỳ nhỏ vừa dơ vừa loạn, biểu tình của nó cực kỳ uể oải, dựa vào một cục đá lớn, ủ rũ cụp đuôi.
Rõ ràng đã nghĩ ra kế hoạch vẹn toàn, lại xem nhẹ một thứ không thể đối kháng — nó không nghĩ tới, mèo con khi hít bạc hà mèo lại có phản ứng lớn như vậy.
Lúc ấy, một móng vuốt A Ninh liền đánh ngã nó, nó ngây người không kịp phản ứng, mèo con liền chạy xa, hầm ngầm có nhiều lối rẽ, nó không đuổi kịp.
Quả nhiên, quả nhiên A Ninh cũng là miêu ô tộc a. Đánh nhau thật lợi hại, đừng thấy A Ninh thoạt nhìn rất nhỏ, sức chiến đấu vậy mà cũng cao.
Hơn nữa…
Mộc Mộc lặng lẽ đỏ mặt, A Ninh thật đáng yêu a.
Lông màu trắng vây quanh khuôn mặt nhỏ như bàn tay, giống đóa mây trắng xinh đẹp nhất ở chân trời, đôi mắt lam vừa to vừa tròn, thời điểm nhìn nó, nó liền… liền có chút hối hận.
Nhưng mà khi nghĩ đến người mẹ nằm liệt, nó lại hạ quyết tâm, nhất định phải mang A Ninh đi gặp thiếu tộc trưởng Đa Luân.
Sau đó, trong hầm ngầm, mèo con cùng hồ ly chạy a chạy a, nó tìm đã lâu mà không tìm được.
Mộc Mộc rũ đầu, nhịn không được mà lau nước mắt, làm sao bây giờ, nó đúng là một nhãi con vô dụng, mẹ xảy ra chuyện mà nó lại không thể cứu mẹ.
Còn liên lụy A Ninh.
Nó cho rằng mình có thể làm được, hiện tại lại biến thành như vậy. Cũng không biết hiện tại A Ninh như thế nào, đã trở về hay chưa.
Nếu A Ninh vì thế mà chán ghét nó, các con vật trên thảo nguyên vì thế mà khinh thường nó, nó một chút cũng không cảm thấy kì quái.
Hồ ly nhỏ kiềm không được mà cuộn tròn lại, mắt cũng đã ươn ướt.
Nó thật khổ sở.
Nhưng mà, việc khổ sở hơn đã xảy ra.
Một đám sư tử lớn chặn nó, bao quanh nó.
Con dẫn đầu uy vũ hùng tráng, cái đầu to gấp mấy chục lần hồ ly nhỏ, khuôn mặt dữ tợn, mở ra mồm to đỏ máu: “Ngươi chính là Mộc Mộc?”
… Nhưng hồ ly khác đều bị hỏi một lần, đây là con cuối cùng. Nhìn trên người nó còn có bùn đất, nói không chừng chính là nó!
Mộc Mộc trừng lớn mắt, mờ mịt gật đầu: “Ta là Mộc Mộc.”
Nó, nó bị phát hiện nhanh như vậy sao?
…….
Thiệu Dĩ Ninh vẫn ở trong rừng rậm.
Sau một lúc buồn bực, có lẽ là đi mệt rồi, cậu mơ mơ màng màng, bất tri bất giác lại ngủ rồi.
Lúc này cậu ngủ mơ, chỉ có gió nhẹ mùa hè, mặt cỏ xanh biếc, cùng độ ấm vừa đủ của ánh mặt trời sau giờ ngọ, xán lạn chiếu lên người.
Thiệu Dĩ Ninh lười biếng, híp mắt nằm trên một cây đại thụ.
Là một cây đại thụ xa lạ, vô luận là ở thế giới trước đây, hay là thảo nguyên hiện tại, cậu chưa từng gặp qua đại thụ như thế này.
Dưới tàng cây có cỏ xanh không biết tên, và côn trùng kêu vang trong một bụi cỏ nho nhỏ. Ở giữa đại thụ có một hốc cây rất lớn. Bên trong hình như rất sâu, đen như mực, cậu không thấy rõ lắm.
Thiệu Dĩ Ninh dựa vào trên thân cây, trong lòng một mảnh an bình, chỉ cảm thấy ấm áp và thoải mái, phảng phất như có thể lười biếng mãi như thế này, thẳng đến tận cùng thế giới.
Nhưng không lâu sau, mây đen bỗng giăng đầy không trung, trong chốc lát, ban ngày biến thành đêm tối, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống. Cậu đột ngột ngẩng đầu, chỉ thấy được một mặt trăng màu đỏ treo trên cao không trung phía trên.
Đây là…
Ánh trăng đỏ như máu, nồng đậm đến mức phảng phất như không hòa tan được. Theo sự xuất hiện của trăng máu này, toàn bộ không khí cũng trở nên không tầm thường. Trong lòng cậu bắt đầu hoảng loạn không lí do, không biết vì sao có dự cả xấu mãnh liệt.
Giống như là, có việc lớn gì đó sắp phát sinh.
Cậu biết đây là cảnh trong mơ, nhưng vẫn cứ lo lắng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió thổi lên, độ ấm vẫn tiếp tục hạ thấp. Mưa rền gió dữ đều có, Thiệu Dĩ Ninh theo bản năng bám vào đại thụ để đứng lên, giây tiếp theo, cậu thoát ly cảnh trong mở, trở lại hiện thực.
Thiệu Dĩ Ninh:…Có chút cổ quái.
Đây là lần thứ hai cậu nằm mơ.
Từ nhỏ đến lớn Thiệu Dĩ Ninh vẫn luôn ít khi nằm mơ, nhưng từ khi đi vào thảo nguyên, cậu lại mơ hai lần. Cái này làm cho cậu cảm thấy, những giấc mơ này, có cái gì đặc biệt?
Trong mộng còn xuất hiện trăng máu — thứ các con vật coi là cấm kị, thậm chí không nhắc tới nó cho bọn nhãi con vị thành niên.
Mèo con hoang mang chớp mắt, nghiêng nghiêng đầu, toát ra một suy nghĩ kì quái: Có phải, có người muốn nói gì đó với cậu không?
… Thế giới này lập tức ma huyễn.
Meo meo meo, phong cách này không đúng!
Tưởng tượng như vậy, mèo con liền ném suy nghĩ đó ra. Cho dù cảnh trong mơ có cái gì đó cổ quái, cậu cũng phải đối mặt với nan đề trước mắt.
Cậu còn ở trong rừng rậm.
Nghĩ cách ra ngoài là một việc cậu gấp không chờ nổi. Thiệu Dĩ Ninh một lần nữa sửa sang suy nghĩ, quyết định thử lại một lần nữa.
Móng vuốt nhỏ lông xù xù tuyết trắng, cố sức vẽ mấy cái đồ án trên mặt đất, làm tiêu chuẩn định hướng. Sau đó, cậu miễn cưỡng tìm được phương hướng thoạt nhìn miễn cưỡng có thể đi ra, nện bước về phía trước.
Thân thể mèo con thật sự quá nhỏ, cho dù tiến lên bằng tốc độ nhanh nhất, cũng không thể đi quá xa. Vì tránh tiêu hoa năng lượng, cậu lựa chọn chậm rãi di chuyển.
Dọc đường đi, không có động vật khác, không có côn trùng kêu vang, không có bất cứ thanh âm gì. Trên cây cối cao lớn cũng không có bất cứ bóng dáng chim chóc bay qua nào. Nếu không phải còn có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, nghe được động tĩnh nhỏ do đệm thịt dưới chân đạp trên lá cây khô, Thiệu Dĩ Ninh cơ hồ cho rằng, chính mình không tồn tại.
Mèo con đi vài bước, liền phải dừng lại nghỉ một chút. Cũng may cậu không quay lại hầm ngầm, nếu quay lại, không biết cậu sẽ va đập thành cái dạng gì.
Còn có, không biết Mộc Mộc đi đâu rồi, có phải còn tìm cậu không?
Nếu điều nó nói là thật, cũng không phải không thể lý giải. Chỉ là phương thức nó dùng không thể tiếp thu.
Thiệu Dĩ Ninh đi a đi a, dần dần lạc hướng. Trước kia, cậu từng nghe đạo sư nói qua, cảm nhận phương hướng của con người phần lớn không chuẩn xác, nếu ở dã ngoại mà không có vật dẫn dắt, cho dù cảm thấy mình đi thẳng tắp, cũng sẽ bất tri bất giác biến thành một vòng.
Sau đó, cậu liền thấy được kí hiệu mình lưu lại trên mặt đất phía trước.
Thiệu Dĩ Ninh:…
Tức giận nha.
Xem ra cậu là người không thể cảm nhân phương hướng trong truyền thuyết.
Thiệu Dĩ Ninh dừng tại chỗ trong chốc lát.
Thân ảnh lẻ loi của mèo con nhìn qua vừa đáng thương vừa bất lực, nhưng nội tâm Thiệu Dĩ Ninh tuyệt đối không nhỏ yếu.
Cậu chỉ chần chờ một lát, liền khẽ cắn môi, quyết định đổi phương pháp.
Bởi vì, cậu không muốn từ bỏ.
… Cùng lúc đó, trên thảo nguyên, Già Lâu đã lòng nóng như lửa đốt.
Tuy rằng trên mặt anh không hiện ra, nhưng từ khi mặt trời dâng lên cho đến nay, bước chân của báo đen nhanh như bay, anh không ăn, liên tục tìm kiếm suốt một ngày.
Tốc độ của báo đen rất nhanh, nhưng trong một ngày đi khắp thảo nguyên vẫn là một hành trình khó khăn. Anh không nghỉ ngơi chút nào, chỉ liên tục đi sưu tầm bất cứ manh mối có khả năng hữu dụng.
Ký ức của các con vật thường dễ tiêu tán. Nhưng anh tỉ mỉ, kiên nhẫn dò hỏi qua những dấu vết để lại, rốt cuộc thu thập được những mảnh nhỏ, khâu thành một chân tướng đại khái hoàn chỉnh.
Nguyên nhân gây ra, là do sự xúc động của một con hồ ly nhỏ.
Nước mắt Mộc Mộc không ngăn được mà chảy xuống, nó không biết mình đã chọc họa lớn như thế nào, nghẹn ngào nói: “Xin, xin lỗi, ta không nghĩ tới mọi việc sẽ biến thành như vậy…”
Nó hối hận, thật sự hối hận.
Cho dù là vì mẹ, nó cũng không nên như vậy.
A Ninh hiện tại không rõ ở đâu, nó thật sự làm sai.
Già Lâu nhấp môi.
Ô ô tộc xưa nay đều cẩn thận, lần này chỉ sợ là ngoài ý muốn. Nhưng vô luận như thế nào, anh đều không nhịn được — mà càng trách cứ chính mình.
Chỉ một đêm thôi, A Ninh vậy mà xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thông đạo ngầm rắc rối phức tạp, cũng là nơi anh không thể vào. Anh mạnh mẽ áp xuống lòng tràn đầy lo âu, tận lực dùng hết sức của mình, thỉnh các con vật khác vào hầm ngầm hỗ trợ tìm kiếm.
… Cũng may, các con vật nguyện ý hỗ trợ.
Chim tê giác đốm hiếm khi không ồn ào, nghiêm trang nói: “Già Lâu, ngươi yên tâm, chỉ cần mèo con còn ở trên thảo nguyên, chúng ta liền khẳng định có thể tìm được A Ninh!”
Trên thảo nguyên…
Mấy chữ này, làm đôi mắt lục bỗng hiện lên một tia suy tư.
Tìm lâu như vậy, đều lật qua cả thảo nguyên một lần, lại vẫn không tìm được.
Tầm mắt anh dần dần lược qua thảo nguyên, lướt qua đại thụ thưa thớt, cuối cùng dừng ở rừng cây phía đông.
Sau đó, anh cũng không quay đầu lại, chạy vội về phương hướng kia.
Thân ảnh của báo đen hóa thành tia chớp đen, nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng — nhanh lên, lại nhanh lên. Anh không biết mỏi mệt mà xâm nhập vào rừng rậm. Tầm mắt sắc bén đảo qua mỗi một thân cây, mỗi một tấc đất. Bầu trời, trên mặt đất, trên cây… Anh chỉ lo đi vào sâu, bất tri bất giác đã đi sâu hơn khu anh thường đến.
Rồi sau đó, anh dừng trước mặt một đại thụ.
Hốc cây vẫn vừa an tĩnh vừa sâu thẳm như cũ, mặt cỏ dưới tàng cây cũng xanh biếc, nhìn qua cực kỳ vô hại. Nhưng chỉ có Già Lâu biết, nơi này ẩn chứa lực lượng cực kì khủng bố. Đủ để điên đảo toàn bộ thảo nguyên.
Anh cũng không dám thiếu cảnh giác.
Mắt lục tuần tra xung quanh, không phát hiện thân ảnh mèo con. Giây tiếp theo, anh nâng bước chân lên, đại thụ đột nhiên rung động sàn sạt, rớt xuống một lá cây non.
Phiến lá này không có cuống lá, lá cây nhọn hướng về phía đông, hàm nghĩa cực rõ ràng.
Đây là…
Già Lâu không nghĩ tới, “” vậy mà sẽ giúp anh.