Chương 24
Đau quá…
Loại đau đớn này rất xa lạ, kịch liệt lại thình lình xảy ra, mèo con lập tức ngốc.
Chuyện là thế nào, cậu… cậu sinh bệnh? Hay là do vừa ngã ở chỗ nào?
Nếu mà do ngã, không nên đi lâu như thế mà còn không có việc gì. Huống chi hiện tại cậu là mèo, chưa từng nghe nói mèo bị ngã ở độ cao như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Vậy không phải là té bị thương, là đột nhiên đau đớn.
Thiệu Dĩ Ninh gian nan tiếp tục đi về phía trước — vô luận thế nào, đi ra ngoài trước rồi nói tiếp. Nhưng một cơn đau đớn nảy lên, làm cậu khó có thể kiềm chế, thậm chí không có biện pháp hoạt động.
Thật vất vả cậu mới thăm dò ra khỏi hầm ngầm.
Sau đó cậu ngây dại.
Trước mắt không phải là thảo nguyên, mà là rừng rậm.
Cây cối rậm rạp che đậy bầu trời sáng sủa. Ánh sáng u ám, một ít hoa dại không biết tên lặng lẽ nở hoa. Nhưng trừ bỏ nhưng thực vật đó, rừng rậm yên tĩnh không tiếng động, không có bất kì động vật gì tồn tại.
… Đến tiếng côn trùng kêu vang cũng không có.
Thiệu Dĩ Ninh gian nan chui ra từ hầm ngầm.
Móng vuốt trắng tuyết đạp lên lá khô hơi vàng, tạo thành thanh âm giòn tinh tế, là thanh âm duy nhất cậu nghe được. Cậu chuyển động cái đầu tròn vo, trá xét khắp nơi, lại phát hiện không có biện pháp phân biệt phương hướng, cũng hoàn toàn không biết nên đi nơi nào.
Đau đớn trong thân thể tựa hồ giảm bớt một ít, cũng không mãnh liệt như vừa rồi. Cậu thở hổn hển, thăm dò xung quanh.
Tất cả đều là cây thụ cao cao, trừ bỏ cây thì vẫn là cây. Thiệu Dĩ Ninh thậm chí còn suy xét, có nên lui về hầm ngầm không, đi vòng vèo trở về, tìm một lối rẽ?
Thừa dịp hiện tại thân thể không quá đau đớn…
Nhưng mà, hầm ngầm không quá an toàn, còn có hồ ly nhỏ Mộc Mộc, nó chuẩn bị thật sự quá đầy đủ. Thương sách trung sách hạ sách đều có, quả nhiên là hồ ly giảo hoạt.
Thiệu Dĩ Ninh còn đang do dự, đúng lúc này, hần ngầm mơ hồ truyền đến mùi bạc hà mèo.
Cái mùi hương này đối với động vật họ mèo mà nói, thật sự quá rõ ràng. Thiệu Dĩ Ninh giật mình, liên tục lui về phía sau ba bốn bước.
Nhất định là Mộc Mộc cầm bạc hà mèo tìm cậu. Không tốt, cậu phải nhanh chạy!
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng nhớ kĩ cảnh tượng trước mắt, chạy nhanh về một phương hướng. Cậu một bên chạy, một bên nhớ kỹ số lượng cây mình đã chạy qua.
Sau đó, cậu liền lạc đường.
Thiệu Dĩ Ninh:…
Phía trước là một thân cây, phía sau cũng là một thân cây.
Bên trái là một thân cây, bên phải cũng là một thân cây.
Cây đều không khác nhau lắm, quả thực như có người lấy thước tính ra, tinh chuẩn gieo cây giống. Phẩm chất của cây, độ cao cũng không khác nhau lắm. Nếu không phải nơi này đúng là không có nhân loại, Thiệu Dĩ Ninh đã hoài nghi, có phải có một sinh vật có trí tuệ ở nơi này, chỉ là không muốn bị người ngoài quấy rầy.
Kỳ thật nhớ kỹ cũng vô dụng, Thiệu Dĩ Ninh nghĩ, nhưng cây thụ đó đều là huynh đệ tỷ muội sinh đôi, cậu căn bản không tìm được cái hầm ngầm kia.
Nguy cơ bạc hà mèo được giải trừ, nhưng nguy cơ mới bày ra trước mặt. Cậu nên đi như thế nào?
Hơn nữa cậu có chút mệt mỏi. Cũng lúc đó, một trận đau đớn hơn lần trước lại nổi lên.
Thật là khó chịu…
Đau đớn như vậy, làm cậu ngược lại kiên định với lựa chọn của mình. Cậu không muốn quay lại hầm ngầm. Nếu xảy ra chuyện gì, cậu không muốn bị che bởi bùn đất.
Nếu ở trong rừng rậm, nói không chừng Già Lâu sẽ tiến vào và phát hiện ra cậu.
Giờ khắc này, Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên vô cùng nhớ Già Lâu, vô cùng hi vọng báo đen sẽ xuất hiện trước mặt.
Chính là, trước mặt cậu không có ai.
Tựa như buổi tối trời mưa kia, một mình cậu đi thật lâu thật lâu trên quốc lộ đường núi.
Thật tối, thật lạnh, lòng lại tràn đầy hoảng loạn vô thố.
Chẳng qua, lần kia cậu có có hi vọng, cho rằng xuống núi sớm một chút, gặp người sớm một chút, cậu liền có thể cứ ba mẹ.
Mà lúc này đây, cậu chỉ có chính mình.
Chỉ có chính cậu.
Mèo con rũ đầu, thân ảnh cũng ảm đảm đi.
……..
Trên thảo nguyên, toàn bộ thành viên của miêu ô tộc đã loạn thành một nồi cháo.
Nhóm sư tử cái phẫn nộ kêu nhóm sư tử đực quay lại, điều này đồng thời khiến cho ngao ô tộc chú ý. Bọn họ hoài nghi nhóm miêu ô tộc này đang ấp ủ âm mưu to lớn, định tiến công quy mô lớn. Vì thế bọn họ cũng bày trận sẵn sàng đón quân địch.
Phía bắc bờ sông tạm thời không đề cập tới, trên thảo nguyên phía nam, nhóm sư tử cái rít gào đinh tai nhức óc, sư tự đực có liên quan không thể không kẹp chặt cái đuôi, thật cẩn thận nghe mệnh lệnh. Barkley vừa mới không cẩn thận dẫm phải cái đuôi của lão bà, lập tức bị Mẫu Sư tức giận mắng một tiếng, rống lên phát máu chó đầy đầu.
“Lại không tìm thấy tiểu miêu nhãi con, ngươi cũng đừng về nhà!!!”
Barkley:… Ủy khuất, còn có phẫn nộ.
Tâm tình lúc này của hắn cũng không kém Mẫu Sư bao nhiêu, đều là tức giận tận trời. Nhãi con nhà mình bị bắt cóc ngay dưới mí mắt, sao có thể không bực bội? Không nóng nảy? Chính là nhóm mèo lớn dốc ngược thảo nguyên, hỏi các con vật xung quanh, đều không thấy được tiểu miêu nhãi con.
Thẳng đến khi chim tê giác đốm mang đến tin tức mới: “Cạc cạc cạc! Có ấu tể vưu heo nói tối hôm qua nhìn thấy tiểu miêu nhãi con ở phụ cận của đàn sư tử.”
“Nhưng mà, nó nói một lúc sau nó quay lại, tiểu miêu nhãi con đã không thấy tăm hơi.”
Mèo con quá nhỏ, tuy rằng màu trắng, ở trong đêm đen sẽ dễ phát hiện, nhưng trời tối như vậy, hơi không chú ý một chút liền sẽ cho rằng mình nhìn nhầm rồi, hoặc là cho rằng gặp ảo giác.
Ấu tể vưu heo chỉ là nửa đêm ăn khuya trộm, cho nên hoàn toàn không để trong lòng.
Chim tê giác đốm cũng là một con vật bị phát động, dò hỏi khắp nơi mới tìm được một chút dấu vết.
Sau khi truyền tin tức, nó bay vào phụ cận: “Già Lâu, nơi đó không xa, là ở mặt sau tảng đá kia.”
Báo đen không nói gì, tầm mặt chuyển đến tảng đá.
Khối đá này, là nơi anh đưa A Ninh trở về. Cũng ở chỗ này, anh nhìn theo A Ninh trở lại bên người Mẫu Sư.
Lúc này Barkley nói: “Nếu như vậy, chúng ta lấy tảng đá làm trung tâm, lại tìm một lần!”
Hắn uy nghiêm nhìn quét thành viên miêu ô tộc đang có mặt, ra mệnh lệnh: “Ta mang một đội đi phía đông, các ngươi….”
“Không.”
Lên tiếng đánh gãy hắn, là báo đen.
Động vật có mặt đều nhìn lại đây, Già Lâu không thèm chú ý ánh mắt người khác, trầm giọng nói với Barkley: “Ta hoài nghi, A Ninh là bị mang đi từ hầm ngầm.”
… Từ hầm ngầm?
Barkley cũng các sư tử khác ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, có chút không dám tin tưởng. Sư tử đực Tra Khắc đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, lập tức phản ứng lại: “Ý ngươi là, động vật sẽ đào động?”
Báo đen khẽ gật đầu, đứng dậy đi vào sau tảng đá, anh lấy móng vuốt khảy khảy một bủi cỏ cao. Qủa nhiên, nơi đó một một cửa động nho nhỏ, thoạt nhìn rất sâu.
Cửa động này quá nhỏ, chỉ có thể cất chứa A Ninh hoặc tiểu sư tử hai tháng. Cho nên nhóm sư tử đều xem nhẹ.
Mọi người như đang suy nghĩ gì, Barkley nhíu mày nói: “Này… nếu cửa động lớn hơn một chút, chúng ta cũng có thể đi vào theo. Hiện tại…”
Móng vuốt lớn của hắn thử vói vào, mới vừa đặt ở cửa động, liền bị kẹt — đừng nói là toàn bộ sư tử đều chui vào, đến cả cái móng vuốt còn không vào được.
Barkley có chút sầu.
Thời gian từng chút trôi qua, nhóm sư tử đực tương đối trấn định cũng bắt đầu bất an. Trên thảo nguyên giấu giếm bao nhiêu nguy hiểm, bọn họ cực kỳ rõ ràng. Nghĩ đến tiểu miêu nhãi con có khả năng gặp được cái gì, một đám liền đứng ngồi không yên.
Người làm hành động đầu tiên, vẫn là báo đen.
Khứu giác các con vật cực kỳ nhanh nhẹn, hơi thở lưu lại không nhiều, nhưng anh vẫn có thể phát hiện một ít manh mối. Trừ bỏ mùi sữa dễ ngửi của A Ninh, còn có một chút mùi khác từng ngửi được ở nơi nào khác.
Nhưng mà…
Mắt lục lóe lóe, anh nói với Barkley mấy câu. Người sau sửng sốt, nhưng hắn vẫn gật đầu: “Được, dựa theo biện pháp của ngươi.”
“A Ninh là bảo bối của chúng ta, chúng ta sẽ tận lực.” Sư tử lớn nói, “Còn có, ta tin tưởng A Ninh sẽ không có việc gì.”
Ấu tể đáng yêu như vậy, không có bất cứ động vật nào sẽ thật sự nhẫn tâm tổn thương cậu.
Nếu có, đó chính là người dám đối địch với toàn bộ miêu ô tộc — đây không chỉ là đánh nhau cọ xát, mà là chiến tranh chân chính!
Hắn lấy danh hiệu tộc trưởng miêu ô tộc ra thề, nếu ai dám tổn thương A Ninh, chẳng sợ chỉ chạm rót một cọng tóc, hắn sẽ lộng chết thằng đó!
Miêu ô tộc bọn họ, chính là bênh vực người mình như vậy!
Sau khi có được tin tức chuẩn xác, nhóm miêu ô tộc bắt đầu hành động. Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ.
Đó chính là nhanh lên, nhanh lên, cứu trờ về nhãi con bảo bối của bọn họ!
… Thuận tiện tìm hỗn đản đã trộm đi nhãi con, rồi giết chết nó!
Vì thế, từ giờ khắc này, thảo nguyên bình tĩnh hoàn toàn sôi trào.
Từ đông đến tây, từ bắc xuống nam, nơi nơi đều là nhóm mèo lớn miêu ô tộc, tìm gia hỏa sẽ đào động.
– — Gặp qua tiểu miêu nhãi con chưa? Không có? Thật sự không có? Được, đứa tiếp theo!
– — Gặp qua tiểu miêu nhãi con chưa? Gặp qua? Thời điểm gặp qua là khi nào? Hôm kia? Được, đứa tiếp theo!
– — Gặp qua tiểu miêu nhãi con chưa? Chưa thấy qua nhưng từng nghe qua? Nghe ai nói? Bảo bối nhà ta sao có thể bị ngươi tùy tiện nghe nói? Về sau không được nghe nói! Phải đích thân gặp qua, mới biết được A Ninh đáng yêu đến mức nào! Được, đứa tiếp theo!
… Mấy giờ trôi qua, trên thảo nguyên loạn thành một đoàn. Động vật ăn thịt, ăn cỏ, tộc khanh khách, tộc chi chi, tộc cạc cạc… đều biết có chuyện lớn xảy ra!
Cuối cùng, tin tức truyền đến ngao ô tộc, truyền tới lỗ tai sói của Đa Luân.
Đa Luân vốn không chút để ý, lập tức nhảy dựng lên — cái gì? Không thấy A Ninh?
Thật vậy chăng? Vì cái gì? Hắn còn chưa có xuống tay đâu! A Ninh sao đã không thấy tăm hơi
Đáng giận, là ai! Là ai giành trước một bước!