Chương 23
Việc thanh âm miêu ô có thể chữa khỏi vết thương, chỉ có Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu biết, lúc ấy hẳn là không có động vật khác.
Thiệu Dĩ Ninh tin tưởng Già Lâu, cho nên, cậu hoài nghi hồ ly nhỏ Mộc Mộc có phải đã dùng biện pháp gì nghe lén bọn họ hay không.
… Hiện tại cậu đã biết, là đào động.
Hồ ly có lẽ không phải là chủng tộc am hiểu đào động nhất, nhưng bọn họ giỏi lợi dụng các huyệt động mà con vật khác vứt đi, cũng cải tạo chúng. Có lẽ, Mộc Mộc vừa lúc phát hiện có một huyệt động thông đến rừng rậm, hoặc là nó vẫn luôn theo dõi cậu, chú ý đến động tĩnh của cậu.
Nó chỉ ở dưới mặt đất, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ ở cửa động, ai cũng không phát hiện được.
Thiệu Dĩ Ninh:… Sớm biết vậy nên chạy nhanh đi!
Ai có thể nghĩ được, một con hồ ly nhỏ như vậy, sẽ có nhiều chiêu có thể dùng như vậy!
Mèo con thập phần ảo não, cậu bình an rơi xuống đất, bốn móng vuối an toàn đạp trên bùn đất, ổn định thân hình.
Còn tốt, hiện tại cậu là một con mèo, chỉ cần không quá cao, bản năng cậu sẽ giúp cậu không bị thương.
Nhưng mà…
Thiệu Dĩ Ninh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện cái động này không thể trực tiếp bò ra ngoài.
Cậu thử vài lần, đều thất bại. Chỉ phải xoay người, bắt đầu quan sát cái động này.
Động này thật sự rất nhỏ, mơ hồ phân biệt được bùn đất còn rất mới, như là mới đào ra. Hồ ly nhỏ phí rất nhiều tâm tư mới đào được tới vị trí này.
… Cũng quá trùng hợp. Thiệu Dĩ Ninh vừa vặn chuẩn xác rớt xuống dưới.
Mà nhìn xung quanh, chỉ có một thông đạo, hầm ngầm tối đen, cũng không biết là thông tới nơi nào.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bùm một phát rớt xuống một con hồ ly nhỏ, là Mộc Mộc.
Thiệu Dĩ Ninh thấy nó, lập tức nỗ lực lộ ra răng nanh, không vui nói: “Mày rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ta…”
Thời điểm Mộc Mộc rơi xuống, không có nhẹ nhàng như mèo con. Nó ngã thật mạnh xuống đất, mặt mày xám tro bò dậy, ngữ khí mang theo một tia cầu xin: “Cầu người, giúp ta đi.”
“Mẹ ta bị thương thật nặng…”
Nước mắt nó lưng tròng. Tròng mắt Thiệu Dĩ Ninh chuyển động, hỏi ngược lại: “Mày nói cho tao trước, vì sao mày nói thanh miêu ô có thể trị thương?”
Hồ ly nhỏ ngượng ngùng nói: “Ta… Ta đoán ra.”
Thiệu Dĩ Ninh: Hả???
Thấy Thiệu Dĩ Ninh không rõ, Mộc Mộc vội bổ sung: “Là thật, mẹ ta khen ta quá thông minh.”
“Ngày đó, ta xa xa nhìn thấy ngươi vào báo đen Già Lâu ở cạnh nhau, lại mơ hồ nghe được ngươi kêu miêu ô, sau đó miệng vết thương của báo đen giống như tốt hơn rất nhiều. Cho nên…”
Cho nên nó lớn mật phỏng đoán, ở trên thảo nguyên đồn thanh âm miêu ô vô cùng kì diệu, có thể… chữa khỏi miệng vết thương hay không?
Nhưng mà Thiệu Dĩ Ninh không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Mèo con giơ cằm lên, cao thâm khó đoán nói: “Mày không gạt tao?”
“Không, không có!”
Mộc Mộc nóng nảy, liều mạng giải thích: “Mẹ ta thật sự bị thương, ta… ta đi cầu ngao ô tộc, bọn họ có thể đưa một loại thảo dược, có thể trị thương. Nhưng ta đi tìm thiếu tộc trưởng Đa Luân, hắn… hắn không chịu đáp ứng.”
“Cho nên ta nghĩ… muốn ngươi giúp ta, ta thấy thiếu tộc trưởng Đa Luân giống như rất thích ngươi.”
“Lời ngươi nói, hắn nhất định sẽ nghe!”
… Nháo cả ngày, thì ra là vậy.
Mộc Mộc chỉ thử thôi, nó không biết thanh âm miêu ô của mình rốt cuộc có thể trị liệu vết thương hay không, thứ nó chân chính muốn là làm Thiệu Dĩ Ninh tìm Đa Luân nói chuyện giúp nó.
Cũng đúng, so với thanh âm miêu ô nó chưa từng nghe qua, thảo dược trước đây sẽ càng thực tế hơn.
Các con vật khi bị thương, đúng là sẽ tìm một ít thảo dược để trị liệu. Thiệu Dĩ Ninh hỏi vài chi tiết, Mộc Mộc nói: “Cái loại thảo dược này, có phiến lá dài hình răng cưa, trước kia ta cũng dùng qua một lần, mẹ nói, có thể khép lại miệng vết thương nhanh hơn.”
Thiệu Dĩ Ninh có dự đoán trong lòng, thấy cậu trầm mặc, Mộc Mộc lại bắt đầu hoảng loạn: “Xin, xin lỗi, ta biết mình không nên làm vậy, nhưng mẹ ta thật sự bị thương rất nặng, nếu không lấy được thảo dược…”
“Ô ô ô… ô ô tộc chúng ta thường ngày chính là dựa vào ngao ô tộc, nhưng bọn họ luôn chê chúng ta quá nhỏ, không có tác dụng gì…”
Thiệu Dĩ Ninh: Cái này…. Kỳ thật hồ ly rất thông minh a.
Cái này, cậu cũng bắt đầu khó xử, nhưng cậu không muốn đi ngao ô tộc. Chần chờ mãi, ánh mắt hồ ly nhỏ bỗng nhiên lập lòe, phảng phất như hạ quyết định gì, nó ấp úng, lại giống như lúc nãy, đột ngột nói: “Xin, xin lỗi!”
Thiệu Dĩ Ninh:??? Từ từ, nó lại có chiêu gì?
Hầm ngầm đen tuyền, ánh trăng mỏng manh chiếu xuống, chỉ thấy hồ ly nhỏ đột nhiên ngậm ra một bó thực vật lớn từ một góc!
Ngay sau đó, chóp mũi Thiệu Dĩ Ninh liền tê rần —
Này, này quen thuộc thế, là hơi thở khiến động vật họ mèo cảm thấy phi thường say mê… Không tốt! Là bạc hà mèo!
Thiệu Dĩ Ninh:… Trời muốn diệt mèo!
Sau đó, sau đó cậu liền không thanh tỉnh nổi miêu!
……
Nửa giờ sau, Mẫu Sư dậy sớm rốt cuộc cũng phát hiện, hình như thiếu một nhãi con.
“Một cái, hai cái, ba cái…” Nhà mình, nhà a di, nhà tỷ tỷ muội muội… A? Hình như thiếu?
Các con vật không có khái niệm về con số, nhưng Mẫu Sư hậu tri hậu giác phát hiện có nơi nào không hợp?
Ba Ân ở, Nini ở, Khoa Khoa ở… Cô đếm một lần lại một lần, dư quang vô thức liếc đến mặt cỏ xung quanh, tạm dừng một lát ở một đóa hoa trắng trên cỏ.
Nghĩ ra rồi!!!
A Ninh đâu? Tiểu miêu nhãi con đáng yêu nhất kia đâu? Sao không thấy?
Mẫu Sư lập tức nóng nảy, trước tiên tìm quanh khu dừng chân của đàn sư tử một vòng, không tìm được, rồi ngay sau đó phát động đám mèo lớn, nơi nơi đều đi tìm tiểu miêu nhãi con.
Trên thảo nguyên vang lên tiếng gầm gừ hết đợt này đến đợt khác, trong khoảng thời gian ngắn, miêu ô tộc đều đang khẩn trương tìm mèo.
Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, nhóm mèo lớn liền khuynh sào xuất động. Đúng lúc này, một thân ảnh quen thuộc đi ra khỏi rừng rậm.
Móng vuốt màu đen vừa mới bước lên mặt cỏ, liền nghe được tin tức truyền đến trong gió — là thanh âm nhóm mèo lớn nôn nóng triệu hoán bọn nhỏ. Trong lòng Già Lâu trầm xuống, không biết vì sao có dự cảm không tốt.
Bước chân anh bay nhanh, nhanh chóng đi vào nơi đàn sư tử dừng chân, đợi đến khi xác minh suy đoán trong lòng, sắc mặt đột nhiên âm trầm.
“A Ninh hẳn là sẽ không đi quá xa.”
Mẫu Sư hô nửa ngày cũng vô dụng, giờ có chút luống cuống, nghe báo đen nói như vậy, cô tức khắc truy vấn: “A Ninh có thể đi chỗ nào?”
Báo đen lại nói: “A Ninh sẽ không từ mà biệt.”
Đúng vậy, A Ninh là một hài tử tốt sẽ suy nghĩ về người khác, sẽ không nói một tiếng liền chạy đi.
Hơn nữa, có một ý Già Lâu chưa nói ra — lấy… khụ, hình thể của A Ninh, chạy cũng không chạy được xa.
Cho nên, chỉ có một khả năng, đó chính là bị động vật khác mang đi.
Thảo nguyên rất lớn, động vật đi tới đi lui cũng rất nhiều. Chỉ có vài loại có uy hiếp với sư tử con, tiểu miêu nhãi con. Bầu trời thì có kên kên, trên mặt đất thì có linh cẩu và voi. Thậm chí dưới tình huống khẩn cấp, một ít động vật ăn cỏ cũng sẽ tổn thương ấu tể. Nếu thật sự bị mang đi, đối tượng hoài nghi có chút nhiều.
Chỉ là một thời gian ngắn không bảo hộ cậu.
Anh không thể loạn.
Mắt lục tựa như muốn thổi quét một cơn bảo táp, báo đen vươn móng vuốt, dẫm thật sâu vào mặt đất.
Mẫu Sư cũng nghĩ đến điều này, cô nôn nóng nói: “Làm sao bây giờ? Muốn ta đi thông tri Barkley, để bọn họ cũng trở về cùng nhau tìm không?”
Ấu tể tử vong là một điều tầm thường ở thiên nhiên tàn khốc. Nhưng thân là mẫu thân, bất cứ hài tử nào mất đi đều là thống khổ sâu sắc. Đặc biệt là A Ninh, cô không muốn A Ninh chịu thương tổn.
Tưởng tượng đến A Ninh có khả năng bị động vật nào đó mang đi, lòng cô liền nóng như lửa đốt, lo lắng sốt ruột: “Buổi sáng lên A Ninh sẽ đói, không biết là ai mang đi, có chiếu cố tốt A Ninh không…”
“Gia hỏa đáng chết, nếu như ta biết là ai, ta… lão nương sẽ không tha cho hắn!!!”
Mẫu Sư đã bắt đầu phẫn nỗ, mà thần sắc báo đen bỗng nhiên ngưng, ánh mắt tụ tập trên nơi nào đó ở mặt đất, phảng phất như phát hiện cái gì.
Hơn nữa khứu giác của các con vật rất tốt.
… Cùng lúc đó, cách mấy chục km, Thiệu Dĩ Ninh đang buồn rầu.
Hầm ngầm không nhìn được mặt trời, vì thế, cậu không phân rõ được bao lâu đã trôi qua. Cậu mơ mơ màng màng bị bạc hà mèo câu lấy, lung tung đi lại, hoàn toàn không biết chính mình đi tới nơi nào.
Chung quanh thật tối…
Phía trước dần dần có thanh âm dòng nước chảy róc rách, bùn đất cũng có chút ướt át. Mũi hồng nhẹ của mèo con nhẹ nhàng ngửi ngửi, ngoài hơi vị mê người của bạc hà mèo, cậu lại ngửi được hương vị tươi mát, bỗng nhiên hơi thanh tỉnh chút.
Mộc Mộc, hồ ly nhỏ, Ba Ân, Đa Luân, a ba a mụ sư tử… Trong đầu cậu xuất hiện rất nhiều gương mặt, cuối cùng dừng ở hình ảnh đôi mắt lục trầm tĩnh của báo đen Già Lâu.
“Hắt xì!!!”
Thiệu Dĩ Ninh đột nhiên hắt xì, đầu nhỏ tròn vo vung mạnh, phảng phất như có thể ném đi cái cảm giác trầm mê này. Hồ ly nhỏ không biết đã đi đâu, nhưng cậu cũng không tìm được đường trở về. Cậu có chút mơ màng hồ đồ, nỗ lực phân biệt phương hướng.
Xung quanh…. Trên bắc dưới nam… Ai nha rối loạn rối loạn, nếu không, dứt khoát tìm một cái huyệt động ra thôi.
Thiệu Dĩ Ninh căng da đầu, đại não cậu còn có chút mơ màng hồ đồ, mí mắt trên cũng nặng trĩu. Mèo con thử thăm dò đi về phía trước một đoạn, phát hiện là một đường cụt.
Này…
Hồ ly, vưu heo trên thảo nguyên… Có rất nhiều động vật sẽ đào động, đại khái ở một ít nơi, hầm ngầm đan xen ngang dọc, so với hầm ngầm của thành thị phồn hoa nhất còn phức tạp hơn. Cậu một lần nữa chọn một phương hướng.
Lúc này, cậu thuận lợi thấy được ánh sáng qua cửa động, chỉ còn vài bước, nhưng Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên dừng lại, bất động.
Một khắc này, thân thể cậu bỗng nhiên bắt đầu nóng lên, cùng với cảm giác đau đớn.