Chương 16
Nhóm sư tử đực dưới cơn tức giận, toàn bộ đều xông ra ngoài!
Bây giờ là chạng vạng tối trên thảo nguyên, ánh chiều tà màu vàng chiếu rọi, nhuộm toàn bộ con vật trên thảo nguyên thành màu vàng. Nhóm sư tử đực vốn có khổ người lớn, cực kỳ khí thế lấy tư thái cực kỳ bắt mắt, lập tức khiến một đám động vật chú ý.
… Chuyện gì vậy? Không nghe nói gần đây miêu ô tộc có động tác gì mà?
… Tình huống gì? Năm nay sao ngao ô tộc và miêu ô tộc khai chiến sớm như vậy?
… Ôi trời ơi, chúng ta ăn cỏ, có cần nhanh chóng chuyển nhà không?
Quân đoàn mạnh nhất trên lục địa vừa xuất động, các con vật vừa nghe thấy tiếng đã chuồn, chạy thoát tứ tán, tạo nên một mảnh bụi mù thật lớn.
Đồng thời, cũng kinh sợ ngao ô tộc đánh lén bất ngờ.
Năm con sói thành niên đang gạt nhau ra, nước miếng chảy tí tách nhìn chằm chằm linh dương mập, tự nhiên từ đối diện có quân đoàn sư tử đực như từ trên trời giáng xuống, mênh mông cuồn cuộn, uy phong lẫm lẫm, giết đến trước mắt họ!
A? Đợi chút, không phải là nhóm sư tử đực tạm thời không ở sao? Cho nên bọn họ mới tới nhặt nhạnh…
Không, không nghĩ tới! Bọn chúng sao tới rồi?
Mấy con sói lập tức co rúm.
Không có biện pháp, nếu đơn đả độc đấu (đánh 1v1), sói cùng sư tử căn bản không cùng một cấp bậc. Đặc biệt là sư tử đực đam mê chiến đấu lại có ý thức lãnh địa rất mạnh, tố chất thân thể cùng sức tấn công của chúng đều rất cao. Mỗi lần đánh nhau, sói đều là dựa vào tập thể tác chiến, có chỉ huy thỏa đáng thì mới tạo được một chiến lược để tạm thời áp chế.
Mấy con sói bọn họ, hình như không đủ để sư tử nhét kẽ răng — bất quá, nếu thật sự liều một phen, cũng không phải là hoàn toàn không có sức phản kháng.
Con sói dẫn đầu kia có chút chần chờ.
Linh dương con màu mỡ đang ở ngay trước mặt, ở phía bắc lại không có mỹ vị. Ngao ô tộc ở trên thảo nguyên là loài ngoại lai, bọn họ chỉ ở khi thời kì cuối của mùa khô đến, và rời đi trước khi mùa mưa kết thúc. Bởi vì nơi ở ban đầu của bọn họ, không đủ để toàn tộc có thể ăn no không lo lắng cho nguyên năm.
Cho nên, bọn họ trằn trọc phát hiện ra sự tồn tại của thảo nguyên. Mỗi năm vào lúc này, tập thể đều sẽ di chuyển, tiến vào thảo nguyên đi săn.
Bọn họ là vì sinh tồn. Đồng thời, cũng rất hâm mộ nhóm miêu ô tộc, có thể chiếm cứ mảnh thổ địa tươi tốt này trong thời gian dài, có được kho lúa thiên nhiên.
Ô… linh dương đốm đen ăn thật ngon a, cắn lên giòn giòn!
Mỗi lần bọn họ đều tranh đến mức vỡ đầu chảy máu, mới có thể lấy được một hai con.
Lần này có vẻ như sẽ thất bại. Đội ngũ chuồn êm ra khỏi lãnh địa này, nếu không nhanh chóng chạy trốn, nói không chừng sẽ bị tổn thất binh tướng.
– — Hơn nữa, bọn họ là gạt tộc trưởng mà chạy ra.
Nghĩ đến một vài sự việc, con sói dẫn đầu cắn chặt răng, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, tới cũng tới rồi, tình thế khó xử… Ôi trời, hắn chỉ là một tiểu đội trưởng bình thường, vì sao phải đối mặt với việc giãy giụa trên sinh tử như thế này.
Hắn cẩn thận lui về sau một bước, đầu tiên tỏ vẻ chính mình không cố ý mạo phạm, rồi sau đó hơi khom chân trước, đè thấp nửa người trên, xấu hổ mở miệng: “Cái kia…”
Barkley rít gào một tiếng: “Rống!!!”
Lỗ tai của sói dẫn đầu nháy mắt liền biền thành tai máy bay, cảm thấy áp lực lớn như tuyết lở!
*Tai sói bình thường dựng thẳng, con này sợ nên tai cụp xuống, tạo thành góc ngang như cánh máy bay.
Hắn cười khổ kéo khóe miệng, trong lòng vô cùng bi quan: A ba a mụ, hôm nay bảo bảo của các ngươi sẽ phải nằm tại đây…
Móng vuốt lớn của Barkley đạp lên trên cỏ, cực kỳ uy nghiêm mà đi qua đi lại, giờ khắc này, hắn hoàn toàn không còn bộ dáng si hán khi ở trước mặt mèo con, mà là một con đủ tư cách là tộc trưởng miêu ô tộc, hai chòng mắt hắn sắc bén nhìn chăm chú vào con sói dẫn đầu kia, nghiêm khắc nói: “Ta nhớ rõ ngươi, ngươi tên Kerry.”
“Nói, ngươi tới lãnh địa của miêu ô tộc chúng ta làm gì!”
Tính tính thời gian, sắp đến thời gian bọn chúng càn rỡ rồi.
Hai đùi Kerry run rẩy… A? Cái câu này sao mà quen thuộc thế? Hầu kết hắn lăn lộn, mạnh mẽ đè nén khát vọng buột miệng xin tha, căng da đầu lấy hết căn đảm nói: “Cái kia, chúng ta…”
“Chúng ta… là tới truyền lại… tin tức quan trọng!”
Đúng! Chính là như vậy!
Hai… tộc khai chiến, không cần khi dễ ngao ô truyền lời.
Barkley nhíu mày.
Ngao ô tộc? Không phải lần trước vừa gặp tộc trưởng của bọn họ ở biên cảnh sao? Sao đột nhiên lại tới truyền tin tức?
Đám gia hỏa đáng ghét kia lại định làm gì?
Vì thế, Barkley nhe răng lộ ra hàm răng dày đặc, cố ý đe dọa nói: “Tốt thôi, vậy ngươi nói xem, là tin tức gì?”
“Cái này…”
Tròng mắt con sói dẫn đầu chuyển loạn, ấp úng nửa ngày không lên tiếng được.
Như vậy, là căn bản không có lí do gì để tới.
Barkley híp híp mắt, tức khắc cảm thấy có bẫy. Bất quá các con vật cũng không có âm mưu quỷ kế gì, Barkley hơi suy nghĩ, liền có một ý tưởng: Ai quan tâm vì sao hắn tới lãnh địa chứ, bắt lại, rồi chậm rãi hỏi!
Vì thế, Barkley hừ lạnh nói: “Nơi này là lãnh địa của miêu ô tộc, cũng không phải là nơi các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
Nội tâm của con sói dẫn đầu sắp khóc rồi, bọn họ chính là thèm ăn a! Thật sự không có ý gì khác! Nhưng mà vừa rồi hắn đã nói bậy một hồi, giờ không quay lại được nữa.
Mắt thấy nước miếng của sư tử đực sắp rớt xuống trên lông mao màu xám của mình, hắn có cái khó ló cái khôn, trong đầu bỗng nhiên sáng lên một bóng đèn lớn!
Trong cổ họng của sư tử đực đã phát ra thanh âm rống giận trầm thấp, sói xám lanh mồm lanh miệng, nháy mắt kêu khàn cả giọng nói: “Ta… ta là tìm… tìm A Ninh!!!”
Sói xám dẫn đầu tiểu đội:… Cái tên mà thiếu tộc trưởng Đa Luân nhắc mãi khi nói mớ chảy nước miếng khi mơ là cái tên này đúng không?
Barkley sửng sốt: Hả???
Khoan đã, sao ngao ô tộc biết A Ninh?
Hắn nửa nghi ngờ, nửa dùng ánh mắt nhìn trộm mà nhìn chằm chằm sói xám đáng thương kia: “Nói! Chuyện là như thế nào?”
Sói xám nơm nớp lo sợ, bệnh rụng tóc cũng sắp phát tác: “Là… là thiếu tộc trưởng của chúng ta có lời, muốn truyền cho… A Ninh.”
… Những lời này đúng là hắn không nói dối.
Vài phút sau, mèo con đi đến trước mặt các con vật.
Thiệu Dĩ Ninh: Hình như cậu không quen biết con sói này.
Đầu nhỏ tròn vo của tiểu miêu nhãi con quá nhỏ, ở giữa một đám mãnh thú to lớn, chỉ có cậu như một đám mây hết sức dễ thấy, rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Ấu tể xinh đẹp mở to đôi mắt xanh thẳm, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào sói xám, thanh âm dễ nghe có chút nãi thanh nãi khí: “Chào anh, tôi chính là A Ninh.”
Tròng mắt sói xám trợn tròn, chỉ cảm thấy nội tâm trúng một mũi tên!
A a a a a a!!! Hắn hiểu được thiếu tộc trưởng!!! Hắn hiểu được!!!
Trách không được, trách không được, ban ngày thiếu tộc trưởng nhắc mãi, buổi tối cũng mơ thấy;
Trách không được, trách không được, mỗi ngày thiếu tộc trưởng ăn cơm đều không cảm thấy ngon, mỗi ngày chỉ muốn huấn luyện;
Trách không được, trách không được, khi thiếu tộc trưởng nhàn rỗi không có việc gì để làm liền đi bộ trong rừng cây, nói là sẽ gặp được kinh hỉ;
Trách không được…
Sói xám tự cho là mình đã lĩnh ngộ được toàn bộ chân tướng — đây, là tình yêu tuyệt mỹ trên thảo nguyên a!
Yêu say đắm vượt qua chủng tộc! Yêu thầm ẩn sâu dưới đáy lòng! Không thể nói ra, chỉ có thể tự chịu đựng cảm xúc chua xót!
Giờ khắc này, sói xám yếu ớt, hắn muốn rơi lệ! Muốn khóc khóc!
Hắn, Kerry, sói trung thành với thiếu tộc trưởng, nhất định phải giúp thiếu tộc trưởng theo đuổi được vị bảo bảo này của miêu ô tộc!
… Trước tiên, phải làm tốt quan hệ!
Sự tình truyền lời, liền giao cho hắn đi!
Sau khi não bổ đủ loại, ánh mắt sói xám bỗng run lên, trịnh trọng nói: “A… A Ninh cô nương, thiếu tộc trưởng của chúng ta muốn biết… ngài… khi nào lại đi chơi ở rừng cây bên kia?”
Thiệu Dĩ Ninh: Hả???
Cậu hồ đồ, cậu… cậu thành cô nương từ khi nào?
Còn có thiếu tộc trưởng là Đa Luân?
Thiệu Dĩ Ninh có chút mộng bức, cậu dừng một chút, sửa sang lại suy nghĩ muốn giải thích. Nhưng bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng gầm.
Barkley cả giận nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
“Đám chó săn mắt mù các ngươi!”
“A Ninh nhà ta là miêu ô tộc! Làm sao có quan hệ với ngao ô tộc các ngươi!”
“Ngươi còn dám nói những lời này trước mặt ta?”
“Câm mồm! Tiếp thu giáo huấn đi!”
Ngay sau đó, Barkley rít gào, nhóm sư tử đực cũng vọt lên theo.
Thiệu Dĩ Ninh:… Từ từ! Hình như có chỗ nào không đúng?
Nhưng mà nghi hoặc của cậu nhanh chóng bị mai một khi chiến ý như lửa cháy lan ra trên đồng cỏ. Trên thảo nguyên, dưới bóng đêm, các con vật nhanh chóng triển khai một trận quần ẩu!
Ngươi cào một móng vuốt, hắn đá một chân, hắn lại nhào lên hung hăng áp chế. Barkley dẫn đầu hung mãnh rít gào, tiếng rống giận vang vọng trong phạm vi mấy chục dặm!
… Cũng ngay lúc này, dư quang của Thiệu Dĩ Ninh thoáng nhìn, ánh trăng trên bầu trời, trong nháy mắt biến hồng.
Trong lòng cậu cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn kĩ, mà khi cậu một lần nữa nhìn qua, ánh trăng đã khôi phục bộ dáng trong sáng bạch ngọc, giống như những gì cậu vừa chứng kiến chỉ là ảo giác.
Nhưng trong nháy mắt kia, cậu lại rõ ràng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị không thể hiểu được.
Rất… rất kỳ quái, thật sự không thích hợp.
Thiệu Dĩ Ninh nuốt một ngụm nước miếng, trơ mắt nhìn bọn họ phảng phất như càng đánh nhau kịch liệt hơn. Cậu kìm không được mà hướng ánh mắt về phía Barkley ở chính giữa.
Barkley phảng phất như đã giết đến đỏ mắt, giống như hoàn toàn thay đổi một người… Nga không, một động vật. Thiệu Dĩ Ninh nhạy bén cảm nhận được, Barkley tựa hồ đã lâm vào một trạng thái nào đó.
Như là bị khống chế, lại giống như là bị thứ gì đó ảnh hưởng, tạm thời mất đi lý trí, bị bản năng khống chế —
Ánh trăng, Barkley, miêu ô tộc, ngao ô tộc… Trong đầu Thiệu Dĩ Ninh trống rỗng, đột ngột chỉ còn lại một ý niệm.
Không được, không thể để bọn họ đánh tiếp!
Liên tưởng đến một loạt dấu hiệu trước đây, Thiệu Dĩ Ninh quyết định nhanh chóng hành động!
Cậu lập tức nghĩ ra —
Phản ứng của Barkley đối với thanh âm miêu ô của mình rất lớn, có phải nó hữu dụng không?
Nắm tuyết lạch bạch lạch bạch chạy nhanh đến nơi cao nhất ở phụ cận — chân ngắn nhỏ có chút gian nan, cậu hồng hộc thở dốc, ngay lúc này, báo đen bỗng chạy chậm ra từ một bên, bước nhanh tới trước mặt cậu.
Trước mắt Thiệu Dĩ Ninh sáng ngời, bất chấp mọi thứ, vội vàng hô: “Già Lâu đại ca!”
“Giúp giúp em! Em muốn qua bên kia!”
Nơi cậu chỉ chính là một thân cây gần nhất, báo đen nghe vậy, đôi mắt lục hơi dừng lại, lập tức linh hoạt thay đổi phương hướng. Thiệu Dĩ Ninh chạy vội, chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ đi, sau cổ đã bị ngậm lên, toàn bộ thân mèo đều vững vàng bay lên không trung, không bao lâu sau tầm nhìn biến hóa, cậu đã đứng trên cục đá cao ở phụ cận.
Tốt, thật nhanh…
Cậu áp chế tim đập nhanh, không rảnh giải thích quá nhiều, hướng về phía nhóm sư tử và bầy sói đang đánh nhau ở phía dưới, mở miệng, nỗ lực phát ra — thanh âm mạnh nhất thảo nguyên đêm nay!
“Miêu ô!!!!!!!!!!”
… Một tiếng này, làm cho cả thảo nguyên đều im lặng.