Chương 12: Chú út
Hứa Thư Yểu cười nhạo một tiếng, cũng tính đi về theo. Ai biết được, đột nhiên có một cái bóng đen rớt xuống từ lầu hai phía bên phải, bóng đen nhảy lên một bên vườn hoa, phát ra một tiếng phịch trầm đục.
Hứa Thư Yểu hoảng sợ, ngơ ngác nhìn về phía bên kia.
Đây…… Có người nhảy lầu à?
Có thể là bởi vì nện lên đám hoa cỏ trong vườn có giảm xóc, nên thanh âm cũng không lớn, thêm cái nữa trong phòng còn có âm nhạc, căn bản là không có ai sẽ chú ý tình huống bên ngoài.
Hứa Thư Yểu ngừng thở, thật cẩn thận mà đi về phái bên kia, không được hai bước, quả nhiên thấy được một người đang chống tay muốn dậy ở bên kia vườn hoa.
Người kia hình như còn sống……
Anh ta giãy dụa muốn bò dậy, lại cảm giác như toàn thân anh ta đã mềm như bông, không còn sức lực gì rồi ấy.
Không kịp nghĩ nhiều, Hứa Thư Yểu vội vàng chạy tới, giữ chặt cánh tay người đàn ông, muốn đỡ anh ta dậy: “Nè, anh không sao đó chứ?”
Đến gần rồi, cô ngửi thấy được hương rượu trên người anh ta, cùng hương thuốc lá như có như không nữa.
Là anh ta?
Hứa Thư Yểu lập tức ngây ngẩn cả người, là người đàn ông cô vừa gặp trên ban công hồi nãy?
Cô không nhìn rõ mặt mũi anh ta, chỉ cảm giác được hình như anh ta rất thống khổ, hai tay nắm chặt lại, tựa hồ đang khắc chế ẩn nhẫn cái gì.
Hứa Thư Yểu rất lo lắng: “Nếu không để tôi kêu người đến coi thử đi.”
Nói rồi, cô quay đầu muốn đi vào trong gọi người, lại bị anh ta túm một cái bắt được cổ tay.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh ta, nóng rực đến có chút dọa người.
“Giúp tôi……” Giọng người đàn ông khàn khàn, ẩn nhẫn mà khắc chế, còn mang theo một tia…… dụ hoặc.
“Tôi giúp anh thế nào hả?” Hứa Thư Yểu vẫn là có chút sợ hãi, rốt cuộc thì tối lửa tắt đèn như này, lại là người đàn ông xa lạ nữa. Cô sinh lòng cảnh giác, đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời đánh người.
“Đằng trước…… Đỡ tôi qua đó.”
Hả?
Hứa Thư Yểu theo hướng ngón tay anh ta chỉ vọng tới, ở đằng trước cách đó không xa, là một cái hồ nước sóng nước dập dờn lấp loáng, muốn qua bên đó à?
Người đàn ông nắm chặt cổ tay Hứa Thư Yểu: “Nhanh lên.”
“Ờ, được…… được rồi.” Cô nuốt nước miếng theo bản năng, hai tay dùng sức túm cánh tay anh ta, kéo anh ta đứng dậy.
Người đàn ông kêu lên một tiếng, dưới chân hơi lảo đảo, mém tí nữa là lại bổ nhào. Hứa Thư Yểu vội vàng vòng lấy eo anh ta, để anh ta dựa trên vai, sau đó đỡ anh ta đi về phía hồ nước đằng trước.
Cũng không biết là nhiệt độ cơ thể anh ta quá nóng cháy hay là vì đêm đen gió mạnh nữa, Hứa Thư Yểu chỉ cảm thấy… eo anh ta còn rất rắn chắc nha.
Sức cô rất lớn.
Xuyên thấu qua ánh trăng mông lung, người đàn ông nhìn thấy dưới những sợi tóc phía sau tai cô gái, có một nốt ruồi son nho nhỏ, rất gợi cảm.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả bên sườn mặt cô, lỗ tai Hứa Thư Yểu có hơi đỏ lên, cô bất giác bước nhanh hơn, cơ hồ là kéo anh ta đi tới bên cạnh cái hồ nước kia.
“Tới…… Tới rồi!”
Hứa Thư Yểu đứng yên, bỗng chốc thả người đàn ông ra, lui về sau một bước để bảo trì khoảng cách.
Ngay sau đó, người đàn ông lại trước một bước thoát khỏi Hứa Thư Yểu, đâm đầu chui vào trong hồ, bắn lên từng tầng bọt nước.
Trên mặt nước hồ còn đang ục ục nổi bong bóng.
Hứa Thư Yểu kinh hô: “Anh……” Người này hẳn không phải là nhảy lầu mà chết không thành công, nên giờ tính nhảy hồ đó chứ!
Nước hồ lạnh lẽo rút đi khô nóng trong cơ thể, người đàn ông ló đầu ra khỏi mặt nước.
Cơ mà chán cái là vừa lúc có bóng râm che khuất mất ánh sáng trên đỉnh đầu anh ta, cả người anh như chìm trong bóng đêm, cô vẫn là không thấy rõ mặt mũi cái anh này.
“Cảm ơn.” Người đàn ông mở miệng, giọng nói có chút như mất tiếng.
Hứa Thư Yểu theo bản năng nuốt nước miếng một phen, thoáng lui về sau một bước, ổn định tâm trạng lại, hiếu kỳ hỏi: “Cho nên, anh bị làm sao vậy?”
“Không liên quan đến cô.” Giọng nói tuy như mất tiếng lại vững vàng của anh ta đáp lại cô.
Chậc.
Hứa Thư Yểu nháy nháy mắt, nhún vai nói: “Vậy được rồi, nếu anh đã không sao, vậy tôi đi trước đây.” Nói rồi, cô liền xoay người, bước nhanh vào trong bên trong biệt thự.
Một lần nữa trở lại đại sảnh yến hội, Hứa Thư Yểu gạt bỏ đi tạp niệm trong lòng, chậm rãi thở ra một hơi.
Các phu nhân trước đó ở trong sảnh phụ cũng đều đã ra, mỗi người đứng bên chồng của chính mình, nhìn về phía trước đại sảnh. Thì ra hiện tại bữa tiệc này mới chính thức bắt đầu.
Vọng theo hướng mọi người nhìn tới, là một vị lão tiên sinh tinh thần phấn chấn, ông ấy hẳn chính là ông Diệp Gia Vinh, chủ tịch của truyền thông Diệp thị.
“Cảm tạ các vị bạn bè thân thích đã tới tham gia bữa tiệc trưởng thành của trưởng tôn Diệp Minh của kẻ hèn này. Bàn ăn ở phía sau đã sẵn sàng, còn xin chư vị dời bước, cùng dùng mỹ vị.”
Diệp Gia Vinh vừa dứt lời, mọi người sôi nổi vỗ tay, trên mặt mỗi người đều treo tươi cười.
Hứa Thư Yểu chú ý tới Diệp Minh đang đứng bên người lão tiên sinh, cậu ta mặc một bộ tây trang màu xám nhạt cổ quả táo, áo trong là sơ mi hoa văn đơn giản, làm cả người trông có vẻ soái khí lại tự phụ*.
*: chữ này nó còn có nghĩa tích cực chứ không phải mỗi nghĩa tiêu cực là tự đại kiêu ngạo mà nhiều người Việt bên mình biết và sử dụng nhé, theo mình search baidu, người bên đó còn dùng từ này với ý tôn lên sự cao quý của ai đó, ví dụ là hay dùng để chỉ những anh vừa giàu có, vừa được đào tạo, cái nữa là còn đẹp ấy.
Hoàn toàn như công tử quý tộc bước ra từ truyện tranh.
“Mẹ.” Hứa Diễn chẳng biết vọt ra từ chỗ nào, tiến đến bên tai Hứa Thư Yểu gọi một tiếng.
Hứa Thư Yểu bị một tiếng kêu này của anh chàng dọa tới rồi, ôm ngực liếc mắt trừng anh: “Con đi đâu vậy?”
“Con vừa mới đi tìm Diệp Minh, nhà cậu ta cũng lớn thiệt.” Hứa Diễn đứng yên bên người Hứa Thư Yểu, nói: “Con chỉ là tới nói với mẹ một tiếng, chờ tí nữa con có thể không về chung với mọi người không?”
“Con muốn làm gì?”
“Diệp Minh mời con lưu lại cùng ăn sinh nhật với cậu ta, ngày mai con cùng đến trường với cậu ta.” Hứa Diễn sờ sờ cái mũi, thiệt ra là Diệp Minh mời anh lưu lại, chờ lát nữa kết thúc tiệc sinh nhật rồi cùng nhau chơi game.
Anh sợ Hứa Thư Yểu nghe thấy anh muốn chơi game sẽ không vui.
Hứa Thư Yểu nhìn thoáng qua động tác của anh chàng, gật gật đầu: “Được, biết rồi.”
“Vậy mau đi ra sau đi, sắp bắt đầu bữa tiệc rồi.” Hứa Diễn vui vẻ, vội vàng nói: “Hình như ông ngoại ở bên đó chờ chúng ta đó.”
Nhà ăn cực kỳ lớn, chứa mấy chục vị khách chỗ này là hoàn toàn không thành vấn đề. Có hai cái bàn ăn rất dài, bàn dùng đĩa quay tự động xoay tròn.
Vị Diệp phu nhân ngồi ở C vị hồi nãy kia thế mà là mẹ của Diệp Minh, bà cử chỉ ưu nhã chiêu đãi khách ngồi vào chỗ.
Hứa Diễn ngồi dựa bên người Hứa Thứ Yểu, anh liếc liếc Hứa Mộng Dao một cái, hạ giọng hỏi: “Cô ta bị sao vậy? Vẻ mặt cứ như cái túi trút giận ấy.”
Hứa Thư Yểu nhướng mày nói: “Có lẽ là bị đả kích rồi.”
“Mẹ làm gì vậy?”
“Đoán xem.”
Hứa Diễn thấy mẹ mình không hiểu sao lộ ra biểu cảm có chút phúc hắc, lập tức ngoan ngoãn ngồi yên: “Mẹ, con rất ngoan.”
Hứa Thư Yểu: “……” Thằng nhóc xui xẻo này.
Đêm nay Hứa Thư Yểu nổi bật hết sức trước mặt các vị phu nhân. Các phu nhân thấy Hứa Lập Thành vừa chào hỏi đồng thời cũng không quên khen Hứa Thư Yểu, này đây làm Hứa Lập Thành thấy có mặt mũi hết sức.
Tiệc tiến hành được một nữa, Hứa Diễn thấy được tín hiệu Diệp Minh gửi tới, anh chàng vội buông đũa, tiến đến bên người Hứa Thư Yểu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, Diệp Minh gọi con, con rút trước đây, mẹ nói với ông ngoại dùm con một tiếng.”
Mấy thấy thằng nhóc này khom lưng rời đi, Hứa Lập Thành hỏi: “A Diễn đi đâu vậy?”
Hứa Thư Yểu giải thích thay: “Diệp Minh tìm nó.”
“A Diễn quen biết Diệp Minh khi nào vậy?” Hứa Lập Thành ngạc nhiên, trông có vẻ như, quan hệ cũng không tệ lắm thì phải.
Phải biết rằng, có biết bao nhiêu người muốn tìm phương pháp tiếp cận nhà họ Diệp mà đều bó tay đấy. Ngay cả nhà ông đây, có thể tới tham dự tiệc vẫn là dựa vào tên tuổi cha vợ trước của ông.
Như thế nào mà cháu trai ông vừa tới liền trở thành bạn bè của trưởng tôn nhà họ Diệp vậy?
“Hẳn là không đánh không quen nhau?” Hứa Thư Yểu cười trả lời: “Ba chờ về nhà rồi tự mình hỏi cậu ta đi.”
Khi bữa tiệc dần đến hồi kết thúc, đám người hầu đưa lên một đĩa bánh sinh nhật cùng một món quà kỷ niệm tinh xảo cho khách.
Cũng có không ít người đứng dậy đi chào từ biệt với Diệp lão tiên sinh, mà thiệt ra cũng chính là kiếm cơ hội đáp lời, lộ cái mặt trước mặt Diệp lão tiên sinh.
Cô còn thấy được vị phu nhân mặc váy lễ phục màu đen, cười rộ lên trông rất ôn nhu ở ban công trước đó nữa, bà ấy cũng lại đây.
Chẳng qua, lại chưa thấy được người đàn ông kia.
Khi rời đi, Hứa Thư Yểu lại đi ngang qua cái hồ nước kia.
Trên mặt nước bình tĩnh không gợn sóng kia rọi lại ảnh ngược của ánh trăng sáng tỏ, yên tĩnh không tiếng động.
Phảng phất như hết thảy những gì phát sinh trước đó, đều thành ảo giác của cô.
——
Hứa Diễn bị Diệp Minh gọi lên lầu vô phòng cùng nhau chơi game. Hứa Diễn ngây thơ mà cho rằng sẽ là kiểu như một dãy máy tính bày ra, sau đó mấy người bạn cùng khai hắc kia.
Mới đầu anh còn rất chờ mong, kết quả sau khi đi lên mới biết được rằng, cái gọi là game, là cái loại máy chơi game cầm tay kia, cái kiểu mà có thể kết nối với TV cùng với dùng gậy điều khiển cầm tay ấy.
Đm, người đứng đắn ai sẽ chơi cái thứ đồ chơi này hả, cũng quá lạc hậu rồi đi!
Diệp Minh lên tiếng bảo Hứa Diễn tới ngồi xuống, ném cho anh chàng một cái điều khiển: “Mau tới đây, sắp bắt đầu rồi.”
Thôi, xem trên phần Diệp Minh là thọ tinh, bồi cậu ta chơi chơi cái thứ đồ cổ này đi.
Sau một ván, Hứa Diễn thua.
Diệp Minh ghét bỏ: “Cậu cũng quá cùi bắp rồi đó, không phải trước đó cậu nói mình là cao thủ chơi game sao?”
Hứa Diễn cắn răng không phục, càng ghét bỏ nói: “Chủ yếu là cái thứ này quá cổ lổ sĩ rồi, tôi ngay cả thấy cũng chưa từng thấy.” Ở tương lai, đám bọn anh đều là chơi VR cảm giác thật, bắt chước cảnh tượng, ai còn chơi thứ lạc hậu như điều khiển này chứ.
“Đây là máy chơi game kiểu mới nhất chú họ tôi mang về từ Nhật Bản đó, cậu thế mà ngại nó lỗi thời?”
Hứa Diễn nhướng mày: “Vậy tôi cho cậu xem thử đại bảo bối của tôi nè, để cậu kiến thức một chút xem cái gì mới được gọi công nghệ cao!”
Diệp Minh rất hứng thú mà nhìn về phía anh.
Hứa Diễn móc di động của mình ra, ngay trước mặt Diệp Minh, mở ra màn hình gấp: “Có thấy chưa, cái gọi là di động 5G màn hình gấp, mở ra là có thể dùng như máy tính bảng.”
Thứ này, Diệp Minh thiệt đúng là mới thấy lần đầu, cậu ta nhìn, cảm thấy mới lạ: “Đây…… Đây là di động?”
“Đương nhiên, chỉ là hiện tại không thể gọi điện thoại hay lên mạng, có thể dùng app tự mang trong hệ thống.” Từ sau khi anh đi vào chỗ này ấy, các game cùng một ít app anh tải về không hiểu sao đều biến mất, chính là kỳ quái vậy đấy.
Hứa Diễn nghĩ, đây chắc là cái gọi là “thời không nghịch biện” trong truyền thuyết, có liên quan đến cái thứ rối loạn nhức não gì ấy đi.
“Có thể cho tôi xem thử không?”
Hứa Diễn hào phóng đưa di động qua cho Diệp Minh.
Diệp Minh nghiên cứu màn hình gấp nửa ngày, kinh thán bảo: “Quá thần kỳ, màn hình uốn cong như này, vậy mà cũng không hư.”
“Thế này mới gọi là công nghệ cao, đối lập chút coi, món này của cậu còn không phải đồ cổ à?”
“Hai cái này cũng không phải là một cái mà, một cái là di động, một cái là máy chơi game.” Diệp Minh cười nhạo một tiếng, dù cho cái di động trước mắt này có thần kỳ đi nữa, ở trong lòng cậu ta, vẫn là máy chơi game chú út tặng cho là tốt nhất.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Một người đàn ông mặc sơ mi trắng xuất hiện ở cửa phòng, dáng người cao lớn, ngạo nghễ độc lập.
Anh đứng ở đó, nhìn về phía hai anh chàng choai choai trong phòng, đôi mắt đào hoa vừa đen lại đẹp đẽ kia trong vắt lại ấm áp, ẩn chứa sắc bén cùng ánh sáng, làm người không rời mắt được.
Người đàn ông đưa tay trái xắn cổ tay áo phải, ngón tay thon dài sạch sẽ, thoạt nhìn vừa lưu loát lại ngọn gàng.
Diệp Minh thấy được anh, bỗng chốc đứng bật dậy, sắc mặt có chút đỏ lên, thoạt nhìn có chút kích động mà kêu một tiếng: “Chú út.”
Hứa Diễn hậu tri hậu giác đứng dậy theo, nhìn nhìn Diệp Minh, lại lia mắt về phía người đàn ông đứng ở cửa, sau đó cũng gọi một tiếng theo: “Chào chú út.”
Ánh mắt Diệp Kỳ Sâm dừng trên người chàng thiếu niên đứng bên cạnh cháu trai mình hồi lâu, mở miệng nói: “Đừng chơi game quá lâu.”
“Dạ, chú út.”