Chương 48: Danh phận
Chẳng thèm hòa giải, Giai Kỳ lập tức hùng hổ lao vào ngoạm một miếng thật to vào bắp tay của Lâm Kha. Hắn ta đau điếng liền ném mạnh cổ áo Khải Phong khiến anh mất thăng bằng ngã xuống đất
Dôi mắt giận dữ lườm Giai Kỳ, gân xanh ở cổ nổi hết lên, trông Lâm Kha bây giờ như một con thú hoang dại khi bị tấn công. Anh dơ cao tay chuẩn bị giáng một cái tát chí mạng vào mặt của Giai Kỳ khiến cô hoảng sợ nhả tay anh ra rồi dùng tay che chắn mặt
Nhưng cũng may, Y Na đã nhanh chóng tóm lấy cánh tay kia của hắn, giúp Giai Kỳ bảo toàn khuân mặt. Khải Phong nhanh chóng đứng dậy, kéo Giai Kỳ ra phía sau lưng mình; ba người mặt đối mặt với nhau
Lúc sau, khi tất cả đã ổn định lại; Y Na mới bắt đầu lên tiếng:
” Tôi mệt rồi, mọi người về trước đi”, dáng vẻ mệt mỏi hất tóc
” Không được, anh đến đón em về…”, Lâm Kha vừa nói vừa tính đụng tay đụng chân với Y Na nhưng bị Khải Phong chặn lại
Đôi mắt hai người như có một luồng tia điện trái chiều đối nhau, không ai chịu nhượng ai. Khải Phong lạnh lùng lên tiếng:
” Tần thiếu, tốt nhất anh nên giữ khoảng cách với Y Na. Tôi khong cho phép anh dùng hành động thô bạo làm tổn thương em ấy”
Nghe những lời này, Lâm Kha hừ lạnh rồi ngang ngược:
” Mã Khải Phong, mày lấy thân phận gì mà đòi hỏi tao phải làm như nào với cô ấy”
Giai Kỳ hung hăng đáp trả:
” Với tư cách là anh trai của bạn thân, còn loại chó tha mất nhận cách như anh mớ không xứng nhắc Y Na với chúng tôi”
Lâm Kha hất tay Khải Phong ra, cười lớn tiếng:
” Hahaha…mày…( chỉ sang Y Na) em ấy…”
Khải Phong rất không ưa cái thái độ không tôn trọng người này của Lâm Kha, anh kiên định quyết không để cho hắn tự ý làm loạn nữa
” Tao chính là chồng của cô ấy, vậy đã đủ chưa?”, Lâm Kha thẳng thừng nói ra
Y Na bỗng có chút nhói lòng, từ trước tới giờ dù có gạy mồm hắn ta ra thì chưa chắc hắn chịu thừa nhận thân phận cho cô. Vậy mà bây giờ lại nói ra một cách thản nhiện như vậy, có lẽ thân xác của nguyên chủ có chút rung động.
Khải Phong sững sờ, không ngờ tới một người thiếu nữ trẻ tuổi như Y Na lại lập gia đình sớm đến như vậy. Nhìn vẻ mặt đắc trí kia của Lâm Kha khiến Giai Kỳ vô cùng khó chịu. Cô nhất quyết không chịu để Y Na nhẫn nhịn ấm ức nữa
” ** m.ẹ thằng chó, bà mày nhịn mày hơi lâu rồi đấy. Con c.ặ.c mày lì lợm ghê, đ.é.o thích thì mày kiếm mấy ả đ.i.ế.m ngoài kia mà phát tiết, mắc gì mày phải tìm tới tận đây để lôi kéo cục cưng của bà. Thằng l.o.n, khốn nạn, cầm thú,…”
Không trượt một từ nào, nói rành mạch lưu loát khiến Khải Phong cũng không ngờ tới. Sắt mặt đen khịt như đít nồi kia của Lâm Kha đã nói lên tất cả, anh ta đang phát tiết khi bị sỉ nhục như vậy
Y Na khá là đồng tình với những lời của Giai Kỳ, cô sẵn sàng đệm thên những ngôn từ còn tục tĩu hơn như vậy để vạch trần bộ mặt điển trai của tên họ Tần kia
Nhưng rồi lại thôi, không khí cũng chẳng vui vẻ gì, cô cũng chẳng muốn náo nữa:
” Tôi không về, không muốn coi nhà anh diễn tuồng”, Y Na chán ghét buông lời
Lâm Kha nhận thêm một cục tức lớn, lời nói cảu cô như vả thẳng một cái tát tàng hình đau đớn vào mặt anh. Anh ta vẫn cố gỡ lại lời nói nhằm dữ thể diện đồng thời như một lời nhắc nhở cô:
” Nghe em, anh về trước. Mấy ngày nữa anh đến đón em xuất viện”
Dứt lời liền rời khỏi, Khải Phong tiễn anh ra cửa. Khi chuẩn bị đóng cửa lại anh liền tặng cho Lâm Kha một câu nói:
” Có những thứ mất rồi mớ biết tiếc, chúc anh may mắn” ròi tiếng đóng cửa *rầm* vang lên. Lâm Kha chỉ biết tức tối mà không làm được gì, chẳng lẽ lại xông vào đấm nhau thêm trận nữa
Quay trở lại phòng bệnh, Y Na ngán ngẩm ủ rũ ” cuối cùng tên phiền phức đó cũng đi”. Nhìn bộ dạng của Y Na, Khải Phong lên tiếng:
” Em…vết thương sao rồi?”, giọng lo lắng
Giai Kỳ mới chợt nhớ ra ban nãy, liền quay qua xem vết thương sau lưng. Có một vài vết máu thấm vào áo bệnh nhân
” Na Na, chắc hắn đánh bồ đau lắm”, khẽ vỗ về thương thương
” Không phải, ban nãy hắn chỉ túm chân tớ, xong…”
” Không cần giải thích, tên điên đó làm gì tớ đều thấy hết rồi”, Giai Kỳ đinh ninh mọi chuyện
Khải Phong liền tức tốc đi tìm y tá, Y Na không ngờ vết thương mới động nhẹ vậy mà đã mở miệng rồi. Nhớ trước kia cô còn một mình lăn lội bên ngoài, dù bị thương cũng tự mình gắng cự băng bó. Công nhận lúc đó cô cảm thấy mình trâu bò thật, ” Không ngờ kiếp này cũng đáng sống, ít ra còn có người quan tâm cô”