Chương 43: Cơn thịnh nộ của Kỷ gia
Hắc Lang thô thiển nói thẳng, chẳng biết kiêng dè lớn nhỏ:
” Thưa ngài, đại ca của chúng tôi đang nghỉ ngơ. Có gì mong ngài nói chuyện sau”, giọng nói có đôi chút muốn đuổi khéo anh
Quân Sơn đứng bên cạnh đã nhận ra vị đại nhân vật lớn này, tuy nhiên cũng cùng ý với Hắc Lang. Nhưng bỗng chợt anh ta cũng phải khuất phục trước sát khí toát ra từ ánh mắt khí thế kia
Quân Sơn khôn khéo chào hỏi:
” Kỷ gia, chúng tôi thất lễ rồi”, vừa nói anh ta vừa mở cửa phòng bệnh rồi để anh vào. Hắc Lang quát ầm lên:
” Mày làm gì vậy, sao có thể để hắn ta…”, rất may Quân Sơn đã nhanh tay ngăn Hắc Lang và dùng tay bịt họng tên muốn chết đó lại.
Kỷ Hoành đùng đùng sát khí bước vào, Chiến Hạo đang nằm bên cạnh giường liền bật dậy nghênh đón:
” Kỷ gia đại giá quang lâm, không biết ngài tới đây tôi chưa chuẩn bị tiếp đón…”
Chưa kịp nói hết lời hắn liền nhận lấy một cú đấm mạnh mẽ do bàn tay cơ bắp kia giáng đến. Sắc mặt Chiến Hạo tái mét đi, mồ hôi bắt đầu chảy ra lăn dài trên trán. Khuân mặt tuấn tú điển trai tuổi 25 liền nhăn nhó
” Dám động vào người của tôi”, giọng lăng băng kèm điệu ngữ không nương tay của Kỷ Hoành khiến Chiến Hạo không kìm được cơn sợ hãi
Hắn ta vừa ôm lấy bụng nơi ban nãy nhận cú đánh của anh, trong đầu suy nghĩ ” mình động vào người của hắn ta lúc nào chứ, từ trước tới nay mình còn chẳng dám bén mảng tới chỗ anh nữa là”
Lại một cú đấm mạnh vào má phải khiến Chiến Hạo ói ra một ngụm máu lớn, hắn ta trừng mắt cúi đầu nhẫn nhịn ” Khốn nạn, mày dám đánh tao. Rốt cuộc thằng điên này muốn cái gì?”
Rõ là bực tức trong lòng nhưng Chiến Hạo lại chẳng thể làm gì được người đàn ông trước mặt, anh chính là người đứng đầu ỏe thành phố B này, hơn nữa sau lưng anh còn cả một thế lực ngầm chống lưng. Bở vậy chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn mà phản đòn chắc chắn sẽ chết không toàn thây
” Vẫn chưa biết sai ở đâu?”, Kỷ Hoành dùng ánh mắt muốn lấy mạng người nhìn hắn
” Tôi…tôi thật sự… không biết mình đã làm gì đắc tội anh”, Chiến Hạo nặng nhọc rặn ra từng chữ
Nhìn khuân mặt đáng thương bầm dập đầy máu của hắn trước mặt, Kỷ Hoành lại choẹt nhớ đến tấm lưng xót xa của Y Na. Cơn giận của anh lại tăng lên một tầng độ khác, chính hắn đã gây ra vết thương cho người của anh nên chẳng lí nào anh lại tha cho hắn
Bên ngoài phòng bệnh, hai người Quân Sơn Hăc Lang đang cãi nhau. Bỗng hai người nghe trong phòng có tiếng động rất lớn, xem tình hình nàu có lẽ hai người đã hiểu ra vấn đề
Quân Sơn lắc đầu, Hắc Lang đòi xông vào trong bảo vệ đại ca nhưng bị Quân Sơn cản lại:
” Nếu không muốn chết tốt nhất đừng xen vào chuyện của Kỷ Gia, đừng nói với tao mày không biết gia thế khủng của hắn đấy”
Hắc Lang nắm chặt tay đám mạnh vào tường khiến tất cả mọi người đang đi lại xung quanh giật mình, Hắc Lang không cam lòng:
” Vậy mày cứ để đại ca bị hắn đánh trong đó sao? Chẳng vì hai con nhỏ kia mà chuyện hôm nay chẳng bung bét như này. Hai con khốn..”, gằn giọng ba từ cuối
Bỗng tiếng mở cửa vang lên, dáng vẻ Kỷ Hoành lạnh lùng tràn đầy sát khí bước ra ngoài. Quân Sơn, Hắc Lang mỗi người một vẻ mặt nhìn anh. Kỷ Hoành khẽ xoay khớp cổ tay rồi nói, giọng cảnh cáo:
” Lo chăm thằng đó thật tốt, nếu còn chuyện như hôm nay thì đám tụi mày chuẩn bị dần quan tài đi”
Đợi đến khi bóng dáng ngùn ngụt sát khí của Kỷ Hoành khuất bóng thì hai tên đàn em mới chạy vào xem tình hình của đại ca
Thấy dáng vẻ Chiến Hạo thảm hại nằm trên vũng máu dưới đất, Hắc Lang liền tức tốc chạy đi tìm bác sĩ. Quân Sơn cũng đành nhấc hắn ta trở lại giường, Chiến Hạo không phục trước sự uy hiếp ban nãu của Kỷ Hoành mà thều thào:
” Khốn nạn… tao… đụng nhầm người… rồi…”, vừa đặn dược mấy chữ hắn liền lăn ra bất tỉnh
Quân Sơn khá thông minh nên đã dần hình dung ra được sự tình, “một trong hai đứa con gái hôm nay lão đại của anh ta đụng phải chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường vớ tên Kỷ Hoành đó”
Anh ta chỉ biết lắc đầu cảm thấy thương thay cho gã đại ca ngu ngốc nằm trước mặt ” xem kết quả này có vẻ tê Kỷ Gia đó còn chưa tha cho anh rồi. Tự chuốc họa vào thân, bớt tính hung hăng hiếu thắng đó có lẽ sẽ sống lâu thêm được mấy năm rồi”
Hắc Lang cùng một vài bác sĩ vội vàng chạy tới phòng của Chiến Hạo, thấy cảnh tượng một vũng máu trước mặt kèm một người mặc áo bệnh nhân đang thoi thóp trên giường, một vị bác sĩ đã từng khám trước đó cho anh trách móc hai người:
” Chuyện gì đây, chẳng phải bảo mấy người chăm sóc cho anh ta thật tốt, sao lại thành ra như vậy? “,
Bác sĩ vừa nhanh chóng khẩn cấp di chuyển Chiến Hạo nửa sống nửa chết tới phòng cấp cứu vừa không ngừng trách móc hai tên thuộc hạ của hắn