Chương 75
…
Em khóc ngon lành, khóc như chưa từng được khóc. Em biết sếp là người có trách nhiệm, em có bầu rồi thì chắc chắn sếp sẽ cho em một danh phận. Nhưng em không ngờ sếp lại cẩn thận đến vậy. Sếp trịnh trọng hỏi ý em:
– Một đời này… em sẽ nhận chứ?
Em gật đầu lia lịa. Sếp tháo chiếc khăn voan để em được chứng kiến khoảnh khắc sếp đeo nhẫn cho em. Viên kim cương sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Em hy vọng sau này, hôn nhân của mình sẽ vững bền như kim cương, mong rằng em có thể cùng sếp “Bách Niên Tâm Ý” như dòng chữ khắc trên nhẫn.
– Em nghe nói sếp mua nhiều nhẫn lắm, chả biết những chiếc nhẫn còn lại khắc tên cô nào, sếp nhỉ?
Sếp gõ nhẹ lên trán em, tủm tỉm tiết lộ:
– Khắc tên cô bé này!
Em ngạc nhiên hỏi dò:
– Ơ? Sao cô bé này được tặng nhiều nhẫn thế ạ?
– Mấy bữa nữa, hai con lớn, em sẽ tăng cân mà.
Hoá ra sếp mua những chiếc nhẫn có kích cỡ khác nhau, chu đáo đến thế là cùng!
– Tăng cân thì tháo nhẫn ra, đợi đẻ xong, giảm cân rồi đeo lại là được mà sếp. Cần chi mua nhiều nhẫn?
– Cần chứ. Tháo nhẫn ra rồi, tôi sợ em quên mình đã có nơi có chốn.
Sếp trêu, em cười ngất. Em kiễng chân lên, định hôn phớt một cái thôi mà thế nào sếp lại đỡ tay dưới gáy em rồi cúi xuống hôn em cuồng nhiệt. Mỗi lần đầu lưỡi của sếp chạm vào đầu lưỡi của em, trái tim em lại run lên bần bật. Sếp còn nhá em nữa, nhưng chỉ là nhá yêu thôi, ngọt ngào lắm, em cho sếp nhá cả đời cũng được. Thi thoảng, những ngón tay của sếp nhẹ nhàng mân mê trên gáy em, tình cảm vô cùng. Em khi ở bên sếp rất khó kiểm soát cảm xúc, sếp không buông em ra là em cũng ứ muốn rời sếp, bởi vậy nên tụi em thường hôn nhau rất lâu. Mấy chị đừng cười em sến nha, yêu vào ai chả sến! Không sến thì yêu làm gì cho phí nhờ?
– Mẹ hai em bé ở nhà ngoan nhé!
Em nghe sếp dặn dò mà em ứ thể vui nổi. Sếp lại sắp đi công tác rồi, vào Đà Nẵng một tuần, sau đó sẽ sang Hàn Quốc một tuần, xa nhau nửa tháng, em xỉu mất thôi.
– Sếp cho em làm việc online đi. Em mang laptop đi theo sếp luôn. Em đảm bảo chăm chỉ làm việc, tuyệt đối không phiền đến sếp đâu ạ.
– Nhìn thấy em là tôi bị phân tâm rồi, sao có thể không phiền?
Em dỗi sếp luôn. Em ứ thèm nói chuyện với sếp nữa. Tuy nhiên, khi về nhà, em vẫn xếp đồ vào vali cho sếp. Em gấp quần áo chẳng được phẳng phiu như sếp, tính cách vụng về thua xa mấy chị giúp việc nhà sếp, cơ mà kệ đi, người yêu em thì em chăm chút thôi.
– Sếp ngó qua hộ em xem còn thiếu cái gì không để em bổ sung ạ.
Sếp chả thèm ngó qua mà cũng phán câu xanh rờn:
– Có, thiếu đồ của người ấy rồi.
– Người ấy là người nào?
– Vợ sắp cưới của tôi.
– Ai là vợ sắp cưới của sếp?
– Cái người đeo nhẫn của tôi đấy!
Em biết thừa, em chỉ hỏi để nghe đáp án cho nó sướng cái lỗ tai thôi. Em lườm yêu sếp, giả bộ hờn giận bảo:
– Có cho người ta đi theo đâu mà kêu thiếu đồ.
– Ý check email giùm Tâm đi.
Em nghe lời sếp, check email thì thấy vé máy bay điện tử. Em sướng điên luôn, phấn khởi lao vào lòng sếp, hôn sếp chùn chụt. Hồi đại học, em từng bay vào Đà Nẵng tham dự cuộc thi “The Best Content Creator” đó mấy chị. Khi ấy, sếp là giảng viên hướng dẫn của em. Có thể do muốn gần gũi với học trò nên thầy sống giản dị lắm. Đi máy bay, thầy ngồi ghế hạng phổ thông cùng tụi em. Tiếc rằng, em ứ được ngồi gần thầy. Em ngồi hàng ghế bên dưới, nghe thầy nói chuyện với con Đậu, em tiu nghỉu hết cả người. Thế nhưng, lúc máy bay hạ cánh, thấy thầy chủ động lấy ba lô ở trên cabin để hành lý xách tay xuống cho em, em lại nhoẻn miệng cười. Cũng chỉ vì đeo ba lô giúp em mà thầy bị con Đậu hoạnh hoẹ:
– Ơ? Sao thầy không đeo ba lô giúp em ạ?
Thầy nhẹ nhàng bảo nó:
– Ba lô của em nhẹ mà.
– Em chắc chắn nó vẫn nặng hơn ba lô của Na đấy thầy ạ.
– Nhưng Na gầy hơn em.
– Na gầy nhưng khoẻ như voi, em đây béo cơ mà yếu ạ.
– Yếu thì lại càng phải cần đeo ba lô để luyện tập tăng cường sức khoẻ em ạ.
Con Đậu ứ cãi được thầy nữa, nó chỉ biết bĩu môi nhìn em thôi. Em kệ nó luôn, em vui vẻ bám theo thầy. Lúc lên xe buýt, em chớp thời cơ dò hỏi:
– Thầy có cần ngồi cạnh Đậu không ạ?
Thầy thẳng thắn chia sẻ:
– Tôi ngồi cạnh ai cũng được.
Em hí hửng ngồi xuống bên cạnh thầy. Eo ôi! Chỉ ngồi cạnh thôi, ứ nói chuyện gì mà sao em cứ bị hồi hộp dã man luôn ý! Nhất là cái lúc bác tài xế phanh xe đột ngột, em bị bất ngờ, vô tình đập đầu vào vai thầy, tim em như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Khoảnh khắc đó, em đã thầm ước em sẽ là người được giải cao nhất trong cuộc thi, để thầy có thể tự hào về em. Ngặt nỗi, khả năng của em có hạn, em chỉ đạt giải Nhì thôi, con Đậu mới là người đạt giải Nhất. Nó đòi thầy thưởng cho nó một bữa tối. Thầy đồng ý. Em buồn lắm nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ chúc mừng bạn. Em chạy về phòng khách sạn, khóc ướt cả gối. Con Đậu ăn tối xong, đi về phòng, thấy em mắt mũi đỏ hoe thì sửng sốt hỏi:
– Ơ? Na sao đấy? Ai bắt nạt Na à?
Em sụt sịt đáp:
– Không sao. Mày đi ăn tối với thầy Tâm vui không?
– Tao đi ăn tối với thầy Tâm hồi nào?
– Mày xin thầy thưởng một bữa tối còn gì?
– À, tao xin vậy để tao và mấy đứa bạn tao mới quen đi ăn rồi đem hoá đơn về cho thầy trả tiền.
– Mày quảng giao quá đấy, mới vào Đà Nẵng đã quen được bạn rồi.
– Còn mày thì sáng nắng, chiều mưa, trưa dở hơi, mới khóc như nước lũ đổ về xong đã cười ngay được.
– Tao cười hồi nào?
– Thôi ạ, con lạy mẹ, mẹ khỏi cãi. Miệng ngoác cả ra rồi kia kìa!
Điện thoại báo tin nhắn đến, em ứ thèm tranh luận với con Kẹo nữa.
“Hôm nay, trời oi quá em nhỉ?”
“Dạ.”
“Tôi đang ở trên cầu Rồng, cũng khá mát.”
“Dạ.”
Con Kẹo đã hóng hớt trộm rồi còn cáu em:
– Dạ dẫm cái gì hả con thiểu năng này nữa? Ý người ta là mời mày lên cầu Rồng hóng gió với người ta đấy! Gợi ý đến thế rồi mà còn gặp phải con ngu, đến khổ cho thầy tôi.
Miệng em mắng con Đậu chỉ giỏi suy diễn nhưng chẳng biết từ khi nào, em đã có mặt ở cầu Rồng rồi. Em chạy đến bên thầy, nhưng chẳng biết nói gì ngoài cảm thán:
– Ở đây, mát thật thầy ạ!
Thầy gật đầu. Em và thầy cứ thế đứng trên cầu hóng gió. Thi thoảng, em quay sang nhìn thầy, bắt gặp thầy cũng đang nhìn em, hai gò má em lại bất giác nóng ran. Em thẹn, chả hề mau mồm mau miệng được như thường ngày. Thầy cũng ứ nói gì cả. Im ắng là thế nhưng lại không có chút nhàm chán nào cả, thậm chí thời gian trôi nhanh đến mức em còn cảm thấy tiếc nuối. Tại hồi đó em ở cùng phòng khách sạn với con Đậu mà, có được ở bên người ấy cả đêm như bây giờ đâu.
Ban ngày, những lúc sếp bận đi gặp đối tác thì em cũng bận làm việc nên chả thấy chán. Chỉ là, dạo này em bầu bí, không cày trâu được như xưa. Cứ ngồi máy tính một lúc là em phải đứng lên đi dạo một tí cho đỡ mỏi mắt. Em cũng không dám ăn trưa qua loa rồi vội vàng làm tiếp nữa. Em chú trọng ăn uống đầy đủ và bố trí ngủ trưa tầm một tiếng mỗi ngày. Mấy hôm gần đây, em hay mơ linh tinh lắm. Trong mơ, em thấy mình lạc vào thế giới cổ đại. Em yêu đơn phương sếp. Bị sếp từ chối không biết bao nhiêu lần nhưng em vẫn ngoan cố theo đuổi sếp. Ngay cả khi sắp rời khỏi nhân thế, em cũng vứt bỏ liêm sỉ, chỉ mong sao được gặp sếp một lần cuối. Vậy mà sếp phũ phàng, để rồi đời em tan hoang.
Em tỉnh giấc với gương mặt đầm đìa nước mắt. Em bỗng cảm thấy căn phòng này thật ngột ngạt. Em khoác chiếc áo len mỏng, thở dài đi xuống dưới tầng một, mua vài chiếc bánh tại quán trà An Lành. Khách sạn em đang ở cũng tên là An Lành, được xây dựng trên mảnh đất mà bà nội của Chủ tịch An tặng cho cháu dâu, tức mẹ Lành. Hiện tại, ba mẹ sếp đã tặng lại khách sạn này cho chị bảy. Trong số đám con gái thì chị bảy nhỏ tuổi nhất, hiền lành nhất, dễ thương nhất. Chị luôn nghe lời ba mẹ răm rắp, chỉ mỗi chuyện cưới chồng là chị thà tuyệt thực chứ không chịu lấy chàng trai mà ba mẹ ưng thuận. Em nghe đồn ngày chị bảy trốn nhà đi theo tiếng gọi của trái tim, bác An khóc nguyên một đêm. Nhưng rồi, chắc do thương con quá nên bác vẫn đồng ý cho chị cưới người chị thương. Chồng chị bảy không được lòng gia đình nhà sếp lắm. Theo em thì anh không phải người xấu, chỉ là đôi khi đứng cạnh một người con gái thanh tao như chị bảy, anh bị tự ti, thành ra nói năng không khéo thôi chứ anh không giống chị Nga, cố tình làm người khác buồn đâu ạ.
– Ô! Ai kia? Niên Ý đấy hả? Đàn bà phụ nữ không ở nhà quán xuyến gia đình, lại nhõng nhẽo bám theo đàn ông đi công tác, thật chẳng ra thể thống gì hết, em nhỉ? Một cái bầu ép cưới còn chưa đủ hay sao? Phải dùng sự ngu si của em phá tan sự nghiệp của người ta, em mới hài lòng à?
Vâng, em ngu si. Chị Nga tài giỏi. Thế mà chị ý có biết phép lịch sự tối thiểu là gì đâu. Đã ngứa mắt với em rồi còn tự nhiên như ruồi ngồi đối diện với em làm gì không biết? Không gian quán là của chung, em cũng chẳng có quyền đuổi. Em đành chào hỏi xã giao:
– Chị vào Đà Nẵng lâu chưa ạ?
– Chị mới bay vào Đà Nẵng sáng nay em ạ. Anh Tâm ra tận sân bay đón chị đó em. Hai người yêu nhau mà anh ý không nói cho em biết à?
– Dạ, không ạ. Người yêu chứ có phải là giám sát viên đâu mà chuyện gì cũng cần báo cáo.
– À, ra vậy. Chắc anh Tâm cũng không nói cho em biết chuyện trưa nay, anh Tâm qua phòng chị nhỉ? Em bầu bí mệt mỏi thì thôi cứ nghỉ ngơi đầy đủ. Việc chăm sóc anh Tâm, đã có chị lo rồi nha!