Chương 74
…
Mọi người được một phen cười đã đời, đến sếp em cũng phải phì cười cơ mà. Chị cả trêu bác An:
– Cậu An ơi là cậu An! Cậu cứ “nhỡ nhời dư lày” thì đến cụ em Lành cũng không cứu nổi cái sĩ diện của cậu đâu ạ.
– Chị cứ đợi đến lúc chị già như tôi đi, có khi chị còn lú ý chứ “nhỡ nhời” nó lại là chuyện hết sức bình thường. Chị một vừa hai phải thôi không có tôi tống cổ chị về Mỹ đấy!
– Dạ, em lại sợ cậu An quá cơ! Em mà xách thằng Gia cưng và em Lành yêu của cậu qua Mỹ thì cậu lại chỉ có nước khóc thét!
– Tôi thèm vào mà khóc! Ai thích đi thì xin mời biến! Tôi lại chả mừng quá!
Bác Lành hí hửng nhờ con trai:
– Ối dồi ôi quý hoá quá! Em út đặt vé máy bay cho mẹ đi, mẹ qua Boston chơi một chuyến, sang năm mẹ về.
Bác An khó chịu quát:
– Ngồi vào cái ghế sếp tổng không phải là để đặt vé máy bay!
Chị sáu ôm ba, dẻo mỏ nịnh nọt:
– Cậu An đừng lo, thằng út khôn bỏ xừ đi được, không có lệnh của cậu, nó có mười cái lá gan cũng chẳng dám dung túng cho em Lành. Em Lành la cà ngoài chợ có một tiếng thôi, cậu đã sốt hết cả ruột rồi. Đứa nào trong nhà này dám đặt vé cho em Lành bay sang Mỹ một mình, cậu chả cào mặt nó ra, cậu nhờ?
– Người ta đẹp, người ta duyên, tôi như lợn chửa, tôi không xứng, tôi thèm vào mà sốt ruột!
Bác An giận dỗi bỏ lên tầng, ứ thèm dự tiệc nữa. Em sợ làm mếch lòng bác trai nên lí nhí xin phép bác gái cho mình đi về, ngặt nỗi, bác không đồng ý. Bác lôi em vào bếp, lấy ra những món ngon nhất cho em ăn, đến cốc nước em uống cũng là bác rót cho. Bác nói chuyện với em xởi lởi lắm luôn.
– Hồi xưa, em bé Na của anh út học hệ Tài Năng à? Khiếp thôi! Em khủng thế nhờ?
Được mẹ sếp khen, em sung sướng hết cả người mà vẫn phải khiêm tốn thưa chuyện:
– Dạ, con được vào hệ Tài Năng chẳng qua là nhờ chăm chỉ thôi, chứ so với các bạn có giải Quốc gia thì con còn kém cỏi lắm ạ.
– Ối dào! Con gái nhà ai mà vừa giỏi, vừa khiêm tốn, lại lễ phép, dễ thương ghê nhỉ? Nào có ai kém cỏi mà lại lấy được bằng Thạc sĩ đâu? Gớm thôi, ba Tiến sĩ, mẹ Thạc sĩ, thế này thì nhất hai đứa cháu của chị Lành rồi còn gì?
– Ba Tiến sĩ, mẹ Thạc sĩ cũng không bằng bà nội đẹp gái, có duyên nhất vịnh Bắc Bộ đâu bác ạ.
Em nịnh. Bác sướng cười phớ lớ. Bác bĩu môi mắng yêu:
– Gớm ạ! Cái em này rõ dẻo mỏ! Cơ mà em ý không biết điều đâu nhá! Ăn nằm với con trai nhà người ta rồi mà không chịu gọi người ta là mẹ.
Thẹn đỏ cả mặt, em lắp bắp bảo:
– Mẹ thật… chưa gì… đã trách em rồi. Mẹ cũng phải để cho em có thời gian làm quen chứ. Mới ngày đầu về ra mắt, em nào dám bỗ bã. Em… ngại… á!
– Khiếp thôi! Không nhờ công mẹ mang nặng đẻ đau thì em lấy đâu ra người yêu cực phẩm? Em không sấn lấy mẹ thì thôi, ngại ngùng cái nỗi chi?
– Dạ, em biết ơn mẹ mà. Em thương mẹ lắm luôn!
Mẹ Lành bẹo má em rồi dắt em đi mua sắm. Mẹ mua cho em quá trời váy áo đẹp. Mẹ ngọt ngào lắm. Mẹ chăm em như chăm con nít. Mỗi việc đi chơi thôi mà chốc chốc mẹ lại hỏi coi em có mỏi chân không, đã muốn ăn gì chưa? Lúc về nhà, mẹ còn tết tóc cho em nữa, nom em duyên dáng dịu dàng dã man. Lần đầu tiên trong đời, em được biết thế nào là hơi ấm của mẹ. Em mê mẹ quá chừng. Mẹ rủ em ngủ lại nhà mẹ, em không nỡ từ chối. Em ngủ với mẹ được một tuần thì bác An tỏ rõ thái độ khó chịu. Mẹ bảo em cứ kệ đi, không sao đâu. Cơ mà, em nào dám khiến chồng mẹ phiền lòng. Em ôm mẹ một cái rồi phụng phịu bảo:
– Tối nay, em muốn ngủ ở phòng sếp mẹ ạ.
– Em nhớ cậu út của mẹ rồi à?
Em gật đầu lia lịa. Mẹ thông cảm xoa đầu em rồi gọi chị giúp việc:
– Chị Thanh! Dẫn bé Na qua phòng cậu út!
– Dạ, thưa bà.
Nhà sếp rộng ghê đó, em đi bộ từ phòng mẹ qua phòng sếp thôi mà mỏi hết cả chân. Tụi con nít chơi trốn tìm trong nhà chắc đến mùa quýt mới tìm thấy nhau. Em nằm trên chiếc giường rộng thênh thang, chăn gối toàn mùi của sếp, dễ chịu ghê. Dạo này, em quấn quýt bên mẹ suốt, thành ra có hơi bỏ bê sếp, tội lỗi quá đi mất.
“Nhớ sếp ạ!”
Em nhắn tin. Sếp nhắn lại:
“Cũng biết nhớ cơ đấy!”
“Người ta làm mẹ rồi mà, cái gì chả biết.”
“Ừ, người ta giỏi.”
“Sếp xong việc chưa? Mau về với em đi! Em đang nằm trong phòng sếp nè!”
Em chu môi chụp ảnh tự sướng gửi cho sếp. Đợi mãi chả thấy sếp khen đẹp, em dỗi ghê. Em nhấn công tắc chuyển sang chế độ ban đêm để ánh sáng trong phòng dịu hơn. Miệng em lẩm bẩm ứ thèm đợi sếp nữa, ấy thế mà khi nghe thấy tiếng cửa mở, ngửi thấy mùi hương thân thuộc, tim em lại đập rộn ràng. Sếp đi đến bên em, khẽ lật chăn, bàn tay sếp lách qua lớp áo mỏng, chạm nhẹ lên bụng em rồi tình cảm nói:
– Chào hai em bé!
– Chỉ chạm tay sương sương vậy thì hai em bé không cảm nhận được gì đâu.
Sếp phì cười, tinh ý như sếp làm gì có chuyện không đoán ra em muốn gì. Sếp cốc nhẹ vào trán em, nhưng rồi vẫn nhượng bộ hôn lên bụng em. Da dẻ em tê rần luôn à, cảm giác xao xuyến, bồi hồi, thích mê. Em cười híp cả mắt, sếp cưng chiều hôn em thêm một chút nữa rồi mới nằm xuống bên cạnh em. Không biết có phải do hồi nhỏ em thiếu thốn tình cảm không mà bây giờ em có xu hướng bám bạn trai. Sếp chỉ cần nằm quay lưng về phía em là em ứ vui rồi. Cứ phải được gối đầu lên tay sếp, chui rúc vào trong lòng sếp, em mới thấy dễ chịu.
– Nếu khó chịu thì đợi em ngủ hẵng đẩy em ra.
– Không đẩy, nhớ lắm.
– Nhớ mà em gửi ảnh ứ thèm khen.
– Tại vội về mà.
– Vội vàng để làm chi?
– Để ôm em.
– Muốn ôm em sao mấy đêm trước không qua phòng mẹ gọi em?
Sếp thơm trán em, trìu mến bảo:
– Em cũng cần tình thương của mẹ mà.
Khoé mi em ươn ướt. Thì ra sếp để ý đến em từng chút một, em ở bên mẹ rạng ngời như nào, hạnh phúc ra sao, sếp đều biết cả. Em không quan tâm đến sếp, sếp cũng chẳng trách móc, miễn sao em vui là được. So với sếp, em còn hẹp hòi lắm. Em yêu kiểu chiếm hữu, sếp yêu kiểu cho đi. Khi em cần không gian riêng, sếp tuyệt đối sẽ không làm phiền. Khi em quấn lấy sếp, vùng ngực bình yên kia lúc nào cũng chào đón em, cho em hít hà, dựa dẫm. Sếp thường vuốt ve gò má em, có lúc lại thích luồn bàn tay qua mái tóc dài thướt tha, dịu dàng dùng những đầu ngón tay mát xa da đầu cho em. Em đắm đuối nhìn sếp, sếp trìu mến nhìn em. Đôi khi, chẳng cần nói với nhau câu nào, chỉ mỗi im lặng nhìn nhau vậy thôi mà cũng thấy thương nhau ghê lắm rồi, thương nhiều đến mức sáng cũng phải dậy sớm đi dạo cùng nhau mới chịu. Vườn nhà sếp rộng bạt ngàn, cây trái sai trĩu trịt. Những tán sung thích cứ vươn mình ra ngoài đón nắng, tạo điều kiện cho mấy bác hàng xóm luyện tập kỹ năng rình rập và biệt tài vặt trộm. Mẹ Lành biết thừa, nhưng mẹ mặc kệ, tại lá sung nhà mẹ đem gói nem chạo thì chỉ có ngon hết nước chấm. Mẹ bảo em thôi coi như tán lộc. Cứ mỗi mùa thu sang, ngoài ngõ lại xếp ngay ngắn những chiếc thúng đầy ắp hồng giòn và hoa cúc hoạ mi xinh xắn, để mọi người tuỳ ý đem về.
– Nghe nói nhà bà Lành có dâu mới hả mấy chị?
– Đã cưới xin gì đâu mà đòi làm dâu?
– Ừ nhỉ? Eo ôi! Khiếp! Chưa cưới mà ở nhà trai như đúng rồi thế á? Giới trẻ ngày nay sành điệu nhể?
– Có cái con nặc nô này mặt nó dày thôi chứ giới trẻ nào sống buông thả như thế?
– Ôi dào! Chị có bầu, chị có quyền!
– Chỉ cần em có công úp sọt thì dù em có là đũa mốc, em cũng sẽ được chòi lên mâm son, mấy chị nhỉ?
– Hiển nhiên, cậu Tâm là người tử tế, cậu chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với nó thôi. Tội cho cậu ghê, kiếp này không được ở bên người cậu thương.
– Ơ thế cậu Tâm thương ai?
– Còn ai vào đây ngoài cô Nga? Cô Nga vừa đẹp vừa giỏi, lại là con nhà gia thế. Tôi ngẫm mà thấy tiếc cho đôi trai tài gái sắc ghê! Đúng là thời buổi đảo điên, ai mang bầu trước là người ấy thắng.
– Thắng đâu mà thắng? Nó thắng được danh phận chứ còn khướt mới giành được trái tim của cậu Tâm! Em thấy cậu lạnh nhạt với nó quá chừng. Con đó chắc cũng biết thân biết phận nên chuyển hướng sang nịnh nọt mẹ chồng tương lai nhằm củng cố địa vị.
– Ừ, đúng rồi. Tôi thấy nó cứ bám riết lấy bà Lành, nom hài y như con chó đốm nhà tôi.
Mấy bác hàng xóm vừa hái lá sung vừa rôm rả buôn dưa. Em tủi thân dã man. Em muốn chạy vào bên trong lắm mà không được vì bị sếp giữ lại. Sếp dắt em đi ra chỗ cây sung, mấy bác trông thấy tụi em thì bối rối thấy rõ. Đến chính bản thân em cũng thấy bầu không khí mất tự nhiên, thế nào mà sếp vẫn có thể bình thản tâm sự:
– Kiều Niên Ý! Tôi biết em trẻ, em đẹp, em có quyền lạnh nhạt với tôi. Tôi cũng biết tôi già, tôi yêu em nhiều hơn thì tôi phải chấp nhận lép vế trong mối quan hệ này. Nhưng mà… em xem thế nào chứ đêm qua, em bắt tôi quỳ hơn hai tiếng để cầu hôn, quả thực có hơi quá đáng.
Gì thế? Sao sếp có thể xạo không chớp mắt thế? Đỉnh dữ vậy? Mấy bác hàng xóm tin sếp liền luôn đó. Bọn họ bị hớ, ngại quá nên chuồn vội rồi. Em xấu hổ đấm nhẹ vào ngực sếp, quát yêu:
– Ghét thế! Xạo thấy ghét à! Sếp cầu hôn lúc nào? Cầu hôn trong mơ à?
– Ừ.
– Thích nhờ? Giá kể em cũng được vào trong giấc mơ đó thì tốt!
– Được mà. Em nhắm mắt lại đi!
Em chơi gian ti hí mắt lươn, cơ mà chơi không lại sếp. Sếp lấy ra một chiếc khăn voan màu trắng ngà, có thêu rất nhiều bông hoa đào hồng hồng xinh xinh để bịt mắt em. Sếp dắt em lên xe. Em có linh cảm là sếp sẽ đưa em đến vườn đào Tâm Tình. Quả đúng là như thế, xe dừng, em vừa nghe thấy tiếng cửa mở thì gió cũng đưa hương hoa đào tới bên em. Sếp đưa em xuống xe, tụi em đi thêm một đoạn nữa rồi mới dừng lại. Vườn đào này đối với em quá đỗi thân thuộc nên em đoán chắc hai đứa đang ở gần cây đào cổ thụ có tán rộng nhất vườn. Đây không phải là lần đầu tiên em đứng dựa vào gốc cây, cũng không phải lần đầu tiên sếp đứng rất gần em, nhưng lại là lần đầu tiên sếp nắm tay em mà tay sếp run đến vậy. Sếp bỏ vào trong lòng bàn tay em một thứ gì đó. Sếp dùng bàn tay rộng lớn của sếp bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của em rồi ghé tai em hỏi nhỏ:
– Trong tay em có gì?
Em đoán được trong tay mình có gì, nhưng em nghẹn ngào không nói lên lời. Sếp hôn trán em, dịu dàng cho em đáp án:
– Trong tay em… có một đời của tôi.