Chương 73
Ánh mắt sếp chan chứa yêu thương. Sếp tủm tỉm cốc nhẹ vào trán em. Em kêu đau. Sếp biết thừa em xạo, nhưng vẫn thơm vào chỗ vừa cốc.
– Mẹ đau lòng quá đấy Tú ạ! Mẹ nuôi con từ tấm bé để con bán đứng mẹ thế à? Con hết thương mẹ rồi sao?
Cô An đau khổ chất vấn con trai. Thằng Tú thản nhiên đáp:
– Con vẫn luôn thương mẹ mà, chính vì thương nên con mới nói ra sự thật để mẹ bớt nghiệp đấy ạ!
– Uổng công tôi bao nhiêu năm che chở cho chị. Già cả rồi mà còn đi bắt nạt một con nhỏ. Nhìn cái mặt phát ớn à! Cút! Cút ngay và luôn!
Bác Lành cáu. Cô An phụng phịu hỏi:
– Ơ kìa? Sao mẹ lại đuổi con? Con Na là cái thá gì mà mẹ lại bênh nó?
– Đứa nào chịu thiệt thòi nhiều thì tôi bênh. Đàn bà phụ nữ với nhau, lỡ dở đã tủi hổ lắm rồi, không thông cảm được thì thôi còn chì chiết. Cái ngữ chị ác lắm! Lượn đi cho nước nó trong!
Cô An có vẻ còn muốn ngúng nguẩy thêm một lát nữa, nhưng nghe các chị kháo nhau rằng ba sắp về, cô sợ xanh mặt, ba chân bốn cẳng chuồn vội. Mấy người giúp việc nhà sếp nhìn cô An với ánh mắt đầy khinh bỉ. Tự dưng, em lại thấy thương cô ghê. Lúc đặt điều vu khống em, có lẽ cô cho rằng bản thân mình cao quý và sạch sẽ hơn em. Cô nào đâu biết mọi người đã ngán cô đến tận cổ rồi. Dù sao thì em cũng phải biết ơn cô vì nếu không nhờ cô ngăn cản, có lẽ em đã lấy thằng Tú rồi. Cô ghét em, cố tình phá hỏng việc của em, nhưng ai ngờ cô lại giúp em tránh hoạ lớn, trong nghịch hoá ra vẫn luôn có thuận. Em mong thằng Tú sẽ giúp cô An thoát khỏi con đường u ám, chứ cả cuộc đời chả có thành tựu gì nổi bật ngoài được vang danh là kẻ chuyên đi gây sự thì đáng buồn lắm!
Chiếc xe của Chủ tịch An vừa dừng lại trước sân lớn, bầu không khí liền im ắng lạ thường. Vợ con, cháu chắt của bác cùng toàn bộ khách khứa, người giúp việc trong nhà nhanh nhẹn xếp thành hai hàng để chào đón người thân mới đi công tác xa trở về, nom sao mà giống cảnh người dân hoan nghênh quan lớn trong các bộ phim cổ đại thế chứ nị. Chị Nga xuống trước mở cửa xe cho bác, nhìn hai người có vẻ thân nhau lắm. Em chào bác nhưng bác không đáp lại. Bác chỉ chán nản nhìn em một lượt rồi hất hàm hỏi sếp:
– Bạn gái cậu út đấy hả?
Sếp lễ phép đáp:
– Dạ, thưa ba.
– Nghe đồn có bầu rồi à?
Giọng bác trai lạnh lùng lắm ý, hại em sởn cả da gà. Ngón tay trỏ của sếp xoa xoa vào mu bàn tay em như thể muốn vỗ về em rằng không sao đâu. Sếp bình tĩnh trả lời ba:
– Dạ.
Bác An quát lớn:
– Sành sỏi trên thương trường như cậu mà lại để con trẻ ranh vắt mũi chưa sạch này úp sọt hả?
Bác Lành khó chịu bảo:
– Gớm thôi! Đàn ông các người nếu như không có một chút mong muốn nào thì đàn bà chúng tôi úp sọt sao nổi? Lúc ăn chơi các ông cũng chả thích bỏ xừ đi được, đến khi ra sản phẩm lại đổ lỗi cho mấy con đàn bà chân yếu tay mềm.
– Bà im ngay! Ở đây, không đến lượt bà lên tiếng!
Em toát mồ hôi hột luôn, vậy mà sếp vẫn có thể giữ phong thái ung dung tự tại, điềm tĩnh nói:
– Nếu như ba thực sự phải dùng từ úp sọt thì con mới là người đã dẫn cô bé này về gia trang Tâm An và úp sọt người ta.
– Cậu thôi ngay đi! Tôi cóc cần biết đứa nào úp sọt đứa nào. Nói tóm lại, con nhỏ này có bầu thì cứ việc đẻ. Muốn đẻ một đội bóng cũng được. Em Nga sẵn sàng nuôi hết con cho cậu.
Gì vậy? Con của em sao phải để chị Nga nuôi? Em còn lâu mới chịu. Sếp cũng không chịu luôn, nhìn cái nhíu mày của sếp là em biết sếp không vui rồi. Tuy nhiên, sếp vẫn nhẹ nhàng đề nghị:
– Con mời ba ngồi xuống bàn, ba con mình cùng thưởng trà.
Sếp em đúng là bậc anh tài trong việc xoay chuyển thế cục. Bác An vừa mới giận dữ phừng phừng mà nhận chén trà do con trai đích thân rót xong liền hạ giọng:
– Cậu đừng hòng thao túng tâm lý tôi. Tôi chỉ nhận bé Nga làm con dâu thôi.
Sếp nhấp một ngụm trà rồi bình thản bảo:
– Vâng, con tôn trọng mong muốn của ba.
Cái gì đấy sếp ơi? Sếp đùa em à? Em lo đấy! May mà em không phải lo lắng quá lâu vì sếp đã từ tốn đề nghị:
– Con cũng hy vọng ba tôn trọng mong muốn của con. Con chỉ muốn lấy Niên Ý làm vợ.
Em xúc động tí rơi nước mắt. Bác An bực bội hỏi:
– Tôi chỉ có một thằng con trai là cậu, cậu lại đòi lấy con nhỏ này làm vợ thì tôi rước bé Nga về làm dâu kiểu gì mà cậu kêu cậu tôn trọng mong muốn của tôi?
Sếp nhấp thêm một ngụm trà nữa, bình thản đưa ra giải pháp:
– Dạ, ba nhận thêm con trai nuôi là được mà.
– Cậu không phải thách thức. Tôi mà tìm được con trai nuôi thật thì cái danh sếp tổng của cậu cũng không bền đâu.
– Dạ, một người đàn ông bận rộn nhiều năm, bỗng dưng được tự do tự tại bên người mình thương, âu cũng là chuyện đáng mừng ba ạ.
– Đàn ông mà không có chí hướng vậy hả?
– Hiện tại, ba đang đặt gánh nặng của Tập đoàn Tâm An lên vai con để có nhiều thời gian dành cho mẹ. Con suy cho cùng cũng chỉ là con trai ba, phận làm con, chí hướng hiển nhiên không thể vượt qua ba.
– Cậu! Tôi nói không lại cậu! Uổng công mẹ cậu cố hết lần này đến lần khác mới tòi ra được cậu! Biết thế này, năm xưa, tôi chả thèm giúp mẹ cậu chửa đẻ làm gì, nhận xừ thằng con nuôi cho nó nhẹ nợ.
Bác An càu nhàu. Bác Lành bĩu môi bảo:
– Thách ông nhận nuôi được ở đâu thằng nào khí chất hơn thằng út nhà này đấy!
– Khí chất mà làm gì? Con cái cứ biết nghe lời, cha mẹ đặt đâu thì ngồi im ở đấy là được.
– Gớm! Con chứ có phải cám đâu mà đòi sắp với chả đặt.
– Tôi nói cho bà biết nhé, tụi nó cứ khôn thì đến bố tôi cũng không thèm sắp đặt đâu. Đằng này, con dại cái mang, chọn bạn gái cũng không biết chọn sao cho xứng.
– Ông thông cảm. Mẹ nào con nấy, ngày xưa tôi cũng đâu có biết chọn chồng sao cho xứng.
– Bà hâm à? Nhà tôi giàu nứt đố đổ vách mà còn không xứng với bà thì ai mà xứng cho nổi?
– Giàu nhưng xấu, đứng với gái đẹp như bà đây thì chả có điểm nào xứng hết.
– Xấu đâu mà xấu? Người ta cao to vạm vỡ, phong độ ngời ngời thế này mà kêu xấu à? Mắt lác hả?
– Ối dồi ôi! Ông già rồi nên đãng trí à? Chẳng qua vớ được con này, sợ mất vợ đẹp nên cưới xong mới chú tâm vào tập luyện thôi. Chứ cái thời xưa đúng dạng công tử bột, béo béo, trắng trắng, hồng hồng, như lợn chửa, thẩm ứ nổi.
– Bà bôi bác tôi trước mặt con cháu thế mà được hả? Thẩm ứ nổi sao còn theo người ta vào bụi chuối? Tòi ra một đàn con rồi còn thẩm ứ nổi thì thôi chia tay luôn đi cho nó đẹp đời.
– Gớm cậu An! Có mỗi cái bài chia tay mà từ ngày cưới đến giờ, năm nào cũng thấy cậu lôi ra doạ em. Đàn ông đàn ang, bao giờ có gan chia tay thật hẵng doạ, chứ cái kiểu sáng đòi chia tay, chiều người ta dọn đồ xong lại hèn hèn khoá cổng không cho đi thì em Lành đây cũng đến ạ cậu.
– Vớ vẩn! Cậu cậu em em cái gì? Già rồi! Cấm ăn xằng nói bậy! Im ngay đi! Kẻo con cháu nó cười cho thối mũi!
– Cậu An khỏi lo bò trắng răng ạ! Cậu phải phép ban ngày, cơ mà ban đêm, thi thoảng cậu ngủ mơ, cậu gọi em Lành ơi to lắm à nha. Cậu làm nũng em như nào tụi nhỏ đều nghe thấy hết rồi. Đứa nào cũng cười hở đủ cả mười cái răng ra rồi!
Bác An xấu hổ quá hay sao mà tự dưng buột miệng trách móc:
– Lành ơi là Lành! Sao em không đánh thức cậu? Sao em nỡ lòng nào để cậu nói năng ngông cuồng như thế? Rồi thể diện của cậu quẳng đi đâu hả em?