Chương 72
…
Lần đầu tiên về ra mắt nhà bạn trai đã bị bôi nhọ, với em, thành thật mà nói cũng chẳng phải loại chuyện vui vẻ gì. Bản ngã của em bị tổn thương lắm đấy. May mà em vẫn còn tỉnh táo nên không bị những cảm xúc tiêu cực chi phối, chưa thốt ra lời nào xấu xí. Nếu các chị của sếp thương em thì lúc nào có cơ hội ngồi hàn huyên với nhau, các chị chắc chắn sẽ nghe em giãi bày với thái độ thiện chí. Thương nhau chuyện lớn liền hoá nhỏ, đã ghét nhau rồi thì bới lông tìm ra vết bẩn nhỏ xíu cũng có thể phóng đại thành cả thùng mực đen. Bây giờ, em không thể gân cổ lên đôi co với cô An được, bởi vì em biết sẽ chẳng đi đến đâu cả. Thôi thì để thành đại sự, đôi khi chúng ta phải nhẫn nhục các chị ạ. Bản ngã lớn giống như tảng đá chắn đường, biết buông bỏ đúng lúc, mọi việc liền hanh thông. Em nhẹ nhàng bảo cô An:
– Cô ơi! Con còn nhiều thiếu sót, có gì chưa phải phép thì lúc khác cô góp ý cho con sau, được không ạ? Dù sao thì hôm nay cũng là ngày vui, con mong cô rộng lượng giữ cho con một chút thể diện.
– Chị đã biết lỗi chưa mà đòi tôi rộng lượng?
– Dạ, con biết lỗi rồi cô ạ. Con chân thành xin lỗi cô vì đã làm phật lòng cô.
– Gớm! Nghe cái lời xin lỗi của chị mà tôi muốn mắc ói luôn á. Xin lỗi gì mà giả trân thấy ớn!
– Cô hiểu lầm con rồi ạ. Con không dám giả trân đâu. Con thực sự sợ cô lắm rồi. Con bây giờ chỉ muốn bình an thôi. Chắc tại con còn trẻ người non dạ nên chưa biết cách diễn đạt, hay là cô chỉ cho con cách xin lỗi sao cho phải phép được không ạ?
– Ngu dốt như chị thì chỉ thế chỉ nữa cũng chẳng tiến bộ được đâu. Biết nhục thì biến về đi! Ở đây toàn người học thức cao thôi, không có chỗ cho mấy loại tanh tưởi bẩn thỉu đâu!
Hình như sếp chịu hết nổi rồi. Sếp siết chặt tay em, chau mày nhắc nhở cô An:
– Chị đừng vượt quá giới hạn.
– Sao? Chị cứ thích vượt quá giới hạn đấy thì sao? Cậu út dám đuổi chị chắc?
Cô An vênh váo thách thức. Sếp nghiêm giọng bảo:
– Vâng. Nếu như chị thích gây sự thì mời chị về.
Sếp nói năng từ tốn lắm ý, chả hiểu sao các chị hú hét ầm ĩ:
– Ái chà chà! Cậu út giận rồi đó tụi bay ơi!
– Cậu út mà cũng biết giận cơ á? Lạ quá à nha!
– Có gì mà lạ? Biết yêu là biết tất ý mà.
– Lại chả thế? Em bé cưng đang ở trong tim út đấy, động đến con nhỏ có khác nào bóp nát tim út?
– Chị tư nói chỉ có chuẩn. Cơ hồ, em nhìn qua lồng ngực út, thấy trái tim đang rỉ máu các chị ạ!
Chị năm bốc phét vậy mà chị sáu cũng hùa theo:
– Công nhận, máu chảy thành sông luôn rồi. Động vào người anh út yêu, tim anh út nát, mặt anh út lạnh, vạn vật liền đóng băng.
– Ý ơi! Em hôn anh út một cái đi bé! Kẻo gió mùa Đông Bắc lại tràn về bây giờ thì mất cả tiệc lẫn tùng.
– Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!
– Hôn vì đại sự đi Ý ơi!
– Hôn mau không chị cả hóng mỏi cổ rồi.
Được các chị cổ vũ, em kiễng chân lên, bạo gan hôn chụt một phát vào môi sếp. Chẳng biết có phải do ngại các chị không mà gò má sếp đỏ lừ luôn, tưởng đâu trái cà chua chín em mới hái ngoài vườn vào.
– Dạ thưa các chị, em đã hoàn thành đại sự.
Em vui vẻ báo cáo. Sếp cấu nhẹ vào tay em. Em buột miệng chất vấn:
– Á! Sao lại cấu em? Em nghe lời các chị mà!
Các chị lại được phen trêu chọc:
– Tại da dẻ em Ý mịn màng nên anh út mới cấu yêu đó. Chứ da mấy bà già này thô ráp, có mỏi miệng mời thì anh út cũng chả thèm phạt đâu.
– Chị cả buồn cười thật! Tụi mình đâu có già, chẳng qua là ứ được trẻ như người trong tim anh út thôi.
– Công nhận. Anh út tuy đã qua thời niên thiếu nhưng so với các chị thì anh vẫn được xếp vào mâm của giới trẻ. Giờ anh còn rước em bé kém hẳn mười tuổi về nhà “dư thế lày” thì ai mà chơi lại anh?
– Hoá ra anh ế bao nhiêu năm cũng chỉ vì đợi em.
– Vì một chữ chờ mà bây giờ mới được ăn cỗ. Hoá ra, em dâu không phải là không đến, mà là đến muộn thôi các chị em ơi! Em dâu vào đây dâng trà cho các chị nào!
– Bắt em dâu dâng trà, chỉ sợ lòng út xót xa!
Được các chị thừa nhận là em dâu, em vui đáo để. Em chớp thời cơ, đon đả bảo:
– Có mỗi chèn trà thì không làm anh út nhà mình xót xa được đâu ạ! Em dâu của các chị đây ạ! Em dâng trà cho các chị nha! Có gì các chị cứ sai bảo, em xin làm thân trâu ngựa để báo đáp công ơn các chị đã chăm sóc anh út nhà em suốt những năm qua.
– Ơ kìa? Chỉ là anh út nhà em thôi á?
– Dạ, hì hì, em phởn quá nên nhỡ miệng các chị ơi, là anh út nhà chúng ta, các chị yêu ạ!
Sếp nhìn em như kiểu tôi ạ em luôn rồi đấy, em bớt hùa với các chị trêu tôi đi. Kiểu ánh mắt sếp có ý giận, nhưng khoé môi lại có ý cười, dễ thương lắm luôn. Cô An thì hằn học thấy rõ. Với những người thích sự chú ý của đám đông như cô, ăn bơ có khác nào ăn vả? Tủi thân nhất là các chị còn chẳng thèm đả động đến cô nữa, chắc các chị cũng chán ngấy cái tính thích bới móc của cô rồi. Trong mắt các chị, cô không khác gì một cái bóng vô tri. Cô ấm ức gào ầm lên:
– Mẹ Lành! Mẹ ra mà coi nè! Cậu út bắt nạt con, mẹ ơi! Cậu út vì một con đàn bà lẳng lơ chuyên đi úp sọt trai mà đuổi con! Mẹ giận cậu út đi mẹ! Mẹ ngăn cấm cậu út đến với con nhỏ này đi mẹ!
Đùa chứ, như trẻ lên ba, em chịu thua cô luôn. Mẹ sếp từ trong bếp đi ra, mặt bác giận phừng phừng làm em run quá trời. Em tưởng phen này em tiêu rồi, ai ngờ người ăn chửi lại là cô An, thế mới hài!
– Im đi! Tôi nghe thằng Tú kể hết mọi chuyện rồi! Chị tráo trở nó vừa thôi, cái thứ gì đâu mà đã ăn cướp rồi còn la làng? Nhà đang có tiệc vui, chả biết giữ ý một tí, lại cứ thích giãy lên là sao? Tôi cũng đến muối mặt vì chị. Đừng gọi tôi là mẹ nữa!
Thằng Tú đang ngồi cùng mâm với Bách Gia và Mễ Đình, cái mặt nó vênh váo như thể muốn nhắc nhở em rằng em nợ nó một món ân tình. Em phì cười. Nó cũng cười. Sếp thấy bọn em cười với nhau thì lạnh lùng đi tới chắn trước mặt em luôn.
– Sếp cao quá, em chả nhìn thấy thằng Tú nữa.
Em cố ý trêu. Sếp chậm rãi hỏi:
– Nhìn để làm gì?
Em vẫy tay ra hiệu, sếp biết ý cúi xuống. Em thơm vào má sếp rồi ngọt giọng nịnh nọt:
– Để biết sếp đẹp trai hơn nó gấp vạn lần.
Sếp thở dài rồi làm bộ buồn bã ca thán:
– Đẹp trai mà có được yêu đâu? Phải yêu đơn phương mới tủi hổ chứ!
– Tủi hổ mà vẫn yêu à?
– Thì biết làm sao? Giới trẻ bây giờ người ta phơi phới sắc xuân, người ta có nhiều anh sẵn lòng bảo vệ chở che, người ta có quyền, em ạ.
Em ôm eo sếp, như con bánh bèo, lí nhí thổ lộ:
– Giới trẻ là em đây dù có cả thế giới trong tay thì vẫn một lòng yêu thương anh út mà!