Chương 410 - Chương 410
Ha ha, phụ nữ này còn có tâm kế như vậy sao ? Hắn quả là được mở rộng tầm mắt, không nên nghĩ cô ngốc nghếch nữa rồi !
Đường Hạo nhịn không được mà nhếch môi cười.
Bất quá, khi hắn nhìn nội dung bên trong thì cười không nổi.
« Điều thứ nhất, bên Ất phải đối xử dịu dàng với bên Giáp. Tiếng nói không đươc quá lớn, đương nhiên cũng không thể quá nhỏ, nhất là không được lạnh lẽo. Nếu có thái độ làm bên Giáp không hài lòng thì bên Giáp một tuần cũng không cùng bên ất chung phòng. Bên Ất ra ngoài phòng khách ngủ…. »Đường Hạo thấp giọng đọc, vừa muốn cười lại muốn tức giận nhìn cô.
Tiểu Ngưng làm như không nhận ra, cúi đầu xuống, sau đó cố lấy dũng khí, nhìn hắn, nói : « Cái này….là tiêu chuẩn cơ bản nhất…..để làm ông xã tuyệt vời… »
Đường Hạo không trả lời cô, mà đọc tiếp điều thứ hai : « Bên Ất, trừ chủ nhật phải có bốn ngày ở nhà dùng cơm, trở về đúng giờ tan tầm. Hơn nữa, bên Ất phải báo trước cho bên Giáp biết lịch công tác một tuần trước đó…. »
« Cái này…..Bằng không làm sao em biết khi nào thì anh về nhà….không thể nào chuẩn bị bữa tối được ! »
Có lẽ lý do vẫn còn chấp nhận được cho nên Đường Hạo đọc xuống tiếp đến điều thứ ba : « Về sau, vô luận là vì cái gì, vì chuyện gì, bên Ất cũng không được phép nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác ở bên ngoài. Nếu như để bên Giáp bắt được thì bên Ất một tháng cũng không cần phải trở về phòng, ra phòng khách ở ! » ‘đi phòng khách ở !’ Đường Hạo nghiến răng nghiễn lợi đọc mấy chữ này.
« Cái này….. » Tiểu Ngưng nuốt nuốt nước miêng, « Chỉ cần anh không nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác thì cũng đâu có vi phạm quy định ! »
« Nhìn mẹ cũng không được sao ? » Đường Hạo lần này mới mở miệng hỏi.
« Đương nhiên là có thể ! Đường Hạo, anh hiểu ý em mà ! Chỉ cần không phải những người phụ nữ bên ngoài khác là được ! » Tiểu Ngưng đặc biệt cường điệu mấy chữ ‘phụ nữ bên ngoài’.
« Điều thứ tư, nếu như bên Ất thật sự phát sinh chuyện tình bên ngoài ( chuyện bên ngoài là tính cả chuyện tinh thần và chuyện thân thể), như vậy hai bên chính thức ly hôn. Hơn nữa, tất cả sản nghiệp của bên Ất (động sản cùng bất động san) đều thuộc về bên Giáp. ! » Đường Hạo càng đọc càng lớn tiếng.
Bả vai Tiểu Ngưng bắt đầu run run, lời nói của mẹ chồng văng vẳng bên tai cô : Không thể để cho khí thế của nó mạnh hơn con, khí thể của con càng phải mạnh hơn so với nó !
Tiểu Ngưng hít một hơi, hai tay nắm chặt . Trên mặt cô lộ ra nụ cười thản nhiên, cô nhìn thẳng vào mắt hắn nói : « Những yêu cầu này không quá đúng không ? Chỉ cần anh là người chồng tốt thì đâu có phạm phải những quy phạm đó. Không làm chuyện gì khiến em tổn thương thì những điều ước này coi như không có giá trị. »
Đường Hạo nhíu mày suy nghĩ, nhìn tiếp xuống : « Đằng sau hình như vẫn còn rất nhiều điều khoản ! »
« Đương nhiên, anh có thể đọc cẩn thận rồi từ từ suy nghĩ ! » Tiểu Ngưng gập đầu, nụ cười trên mặt càng lúc càng tự tin hơn.
Tất nhiên, việc này cũng là mẹ chồng giúp cô luyện tập trước.
« Nhưng mà, đợi đến khi xem hết chúng thì đã là sáng ngày mai rồi ! » Đường Hạo ném cái ‘ hiệp ước không bình đẳng’ sang bên kia giường, đem áo sơ mi cởi bỏ hết, « Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh đương nhiên muốn hưởng thụ quyền lợi của một người chồng ! »
« Không được ! » Tiểu Ngưng giữ chặt quần áo, giãy nảy nói : « Không được, ký tên mới có thể…. »
« Em uy hiếp anh ? » Đường Hạo nheo mắt, trong mắt có chút hồng. Không biết là hồng lên vì giận hay vui mừng ?
Tiểu Ngưng vô cùng tự tin, nhún vai điệu đà thập phần quyến rũ, đi về phía cửa sổ chạm đất. Kỳ thật, cô cũng vô cùng sợ hãi, muốn cách xa hắn một chút : « Đừng nói khó nghe như vậy ! Lúc trước không phải anh đã nói mọi chuyện đều nghe em sao ? Kết quả, bây giờ có một chữ ký thôi cũng đã không đồng ý rồi !»
Trong giọng nói của cô chứa đầy phàn nàn và ủy khuất. Âm thanh run rẩy khiến Đường Hạo cảm thấy phiến đau, thậm chí còn có chút xấu hổ.
Nhưng mà….
« Bà xã, em lại không tin anh ! Em ra nhiều yêu cầu như vậy chứng min hem không hề tin anh, như thế thật sự là đả kích đối với anh ! » Nói gì thì nói, hắn cũng là đàn ông. Đàn ông cần phải có tôn nghiêm của đàn ông. Nếu không thì thể nào hắn cũng bị đám bạn chê cười. Đến lúc đó chỉ sợ cả vợ lẫn con đều coi thường hắn.
« Em không phải không tin anh mà là muốn có thêm một chút tự tin thôi ! Đường Hạo, em đang cho anh cơ hội để chứng tỏ ‘anh yêu em’ đấy ! » Tiểu Ngưng xoay người, nhìn chằm chằm vào hắn, nói : « Nếu như anh thật sự yêu em, giống như lời anh đã nói thì tại sao lại không chịu ký tên ? »
Nói xong, Tiểu Ngưng rũ mặt xuống, khổ sở nói : « Trừ phi…..trừ phi…. »
« Cái gì mà trừ phi ? Nói cho em biết, anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em, kể cả thể xác lẫn tinh thần ! Cho nên, anh sẽ không ký tên ! Ký tên chính là sự sỉ nhục đối với anh ! »
Đường Hạo lớn tiếng nói, đi đến bên người Tiểu Ngưng, ôm cô vào trong ngực, nói tiếp : « Ngưng, đừng suy nghĩ đến những chuyện không bao giờ xảy ra ! Ừ…..Vài ngày chúng ta đã không có được ở chung một chỗ rồi ! Anh không tin là em không muốn….»
Vừa nói, bàn tay to lớn của hắn vuốt ve vùng mông của cô, ra sức xoa nắn.
Trong nháy mắt có một dòng điện xuyên thẳng lên não cô khiến chân tay cô mềm nhũn. Đúng vậy, cô xác thực cũng rất khát vọng hắn. Cô hoài nghi dưới sự dạy dỗ của hắn, cô cũng sắp biến thành một dục nữ.
Bất quá, cho dù cô có khát vọng hắn thì cũng không giơ tay đầu hàng.
Tiểu Ngưng đẩy mạnh hắn ra. Cô mở cửa sổ để gió đêm lành lạnh thổi vào căn phòng làm cho cô thanh tỉnh một chút : « Không được ! Em muốn anh ký tên trước ! Bằng không đêm hôm nay chúng ta không có động phòng gì cả…. »
Nhìn thái độ cường ngạnh của cô, Đường Hạo nổi giận, đương nhiên ‘lửa’ trong người cũng tăng theo : « Cái gì ? Đêm hôm nay em muốn anh cấm dục sao ? »
« Không có ! Em không có nói như vậy ! Hơn nữa, em muốn cho anh biết….. » Đôi mắt đen của Tiểu Ngưng hiện lên sự lôi cuốn chết người.
« Cái gì ? »
« Ừm……ngày hôm qua sinh lý kỳ của em vừa mới kết thúc….Chỗ đó….Nhất định…..vô cùng chặt ! » Tiểu Ngưng hạ giọng nói, bắt buộc phải dùng cách này để dụ hắn, khiến cho hắn mong muốn không ngừng.
Trời biết ! Tháng này cô không có kinh nghuyệt . Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cô hẳn đã mang thai rồi.
Một chữ ‘chặt’ kia vừa mới thốt ra, Đường Hạo đã đổ mồ hôi đầm đìa, nam căn dưới bụng cũng nhô cao lên.
Lửa dụng vọng cơ hồ muốn cắn nuốt hắn, đại não giống như muốn to ra. Từng tế bào trong cơ thể đều đang gào thét nói muốn cô, muốn tiến vào chỗ ‘chặt’ kia.
Đường Hạo đổ mổ hôi, từng giọt chảy xuống như mưa. Hắn giống như dã thú đói khát lao đến Tiểu Ngưng : « Bà xã, nhanh lên ! Cho anh ! Anh nóng quá…. »
Tiểu Ngưng linh hoạt chảy ra, chạy đến bên giường bên kia nhặt ‘hiệp ước bất bình đẳng ‘ lên đưa cho hắn : « Anh ký , em liền cho anh ! » Cô nói một cách vô cùng sảng khoái.
Đường Hạo chẳng thèm để ý đến nó, muốn đến ôm cô : « Chúng ta động phòng trước, sau đó anh sẽ ký ! »
« Không ! » Tiểu Ngưng lắc mạnh đầu,hắn cho rằng cô là cô thiếu nữ mười bảy tuổi dễ dàng để cho hắn lừa gạt sao ? « Ký tên trước ! »
Đường Hạo do dự. Hắn thật không ngờ đêm tân hôn đã bị vợ ép đến như thế này. Nếu hắn để cho cô chiếm thượng phong, sau này chắc chắn sẽ bị cô chèn ép hoàn toàn.
Tiểu Ngưng vặn vẹo vòng eo, cố ý làm động tác khiêu khích hắn. Việc này khiến toàn bộ đường cong mềm mại trên thân thể cô xông ra hoàn toàn.
Dùng phương thức không tiếng động để trêu đùa người đàn ông của mình đã ba ngày không có được chạm qua. Hừ, cô dám đánh cuộc, hắn sẽ không chịu đựng nổi.
Quả nhiên, Tiểu Ngưng còn chưa đếm đến ba.
« Được ! Anh ký ! Anh ký là được chứ gì ? » Bị dục vọng thiêu đốt hoàn toàn lý trí, Đường Hạo cũng chẳng thèm quan tâm cái bản hiệp ước kia có bao nhiêu điều quá phận, trực tiếp đoạt lấy bút trong tay Tiểu Ngưng.
« Chẳng lẽ không đọc đằng sau xem thế nào sao ? » Cô cố ý hỏi, hai mắt che giấu niềm vui không thể tả.
« Không cần xem ! Nhìn mấy chữ đó giống như cố ý thu nhỏ lại vậy , còn không bằng xem chính thân thể em, mới kích thích ! » Đường Hạo không đứng đắn nói. Đường nhiên vấn đề vợ chồng đóng cửa bảo nhau thì không có gì gọi là quá phận cả.
« Chán ghét ! » Tiểu Ngưng đỏ bừng mặt, dùng sức đánh một cái thật mặt vào khuôn ngực trần của hắn.
« Một hồi còn chán ghét nữa đây này ! Em đã chuân bị sẵn sàng chưa ? »
Đường Hạo lật giở đến tờ cuối cùng, nhanh chóng ký tên lên.
Tiểu Ngưng kiễng chân lên, nhìn xem chữ viết giống như rồng bay phương múa của hắn.
Nhìn cô nhếch mũi chân lên, bộ dáng thật mệt mòi, Đường Hạo chìa luôn tờ giấy đã ký tên ra trước mắt cô, để cô có thể thấy được rõ ràng : « Yên tâm, anh không muốn sẽ không ký, ký sẽ không lừa em ! »
Tiểu Ngưng cầm lại xếp giấy, cẩn thận đặt trên tủ đầu giường, thuận tiện khóa lại. Ngày mai, cô nhất định sẽ phải đưa cho mẹ chồng xem kết quả này, mẹ chồng sẽ đi làm công chứng cho cô.
« Sợ anh xé chúng hay sao ? » Nhìn mọt loạt hành vi không tin mình của cô, Đường Hạo tức muốn chết.
« Không có ! » Tiểu Ngưng lập tức phủ nhận.
« Ừ ! Bây giờ có thể cho anh được rồi chứ ? » Ngón tay dài của Đường Hạo lần mò dưới nách cô tìm khóa kéo.
Mục đích của cô đã đạt được thì đương nhiên sẽ thỏa mãn con sói đói trước mặt. Nếu không, sợ rằng mai muốn kêu cứu cũng chẳng được.
Tiểu Ngưng không phản đối, để mặc cho hắn giúp cô cởi bỏ bộ váy áo cô dâu, nửa thân trên đã bại lộ trong không khí..
« Em không mặc áo lót ! »Sắc mặt Đường Hạo lúc này thật khó coi, bàn tay đặt trên nhũ tiêm, dùng sức xoa nắn.
« Đau nhức ! » Tiểu Ngưng đẩy bàn tay to lớn của hăn ra, chau mày kêu đau.
« Chết tiệt, hôm nay nhiều người như vậy mà em dám không mặc áo lót ! » Đường Hạo tức giận hô lớn.
« Bộ áo cưới này quá thấp cổ, không thể nào mặc được áo lót ! Nhưng mà có lót áo nhỏ ở bên trong rồi ! » Tiểu Ngưng kéo áo nhỏ ơ bên trong ra cho Đường Hạo xem.« Nói gì thì nói, anh không phải không tham gia tiệc rượu bao giờ, chắc chắn là đã từng….. »
Tốt, đêm tân hôn mà cô lại còn không ngừng nhắc đến những người phụ nữ khác ! Phụ nữ này thật quá tốt !
« Anh cũng biết loại trang phục này không có cách nào mặc được áo lót bên trong mà. »
Đường Hạo nheo mắt lại nhìn cô, ánh mắt chuyển dần về phía dưới, lập tức sắc mặt càng thêm khó coi. Một tay hắn kéo váy của cô tuột đến mắt cá chân.
Quả nhiên, cô chỉ mặc mỗi quần lót mỏng, Vùng kín giữa hai gần như hiện rõ sau lớp vải mỏng.
Nhìn mắt hắn hoàn toàn rơi vào nơi tư mật của mình, Tiểu Ngưng vội vàng ôm lấy cổ hắn, dâng lên đôi môi đỏ mọng.
Đường Hạo đang nổi giận nhưng vì động tác ôn nhu này của cô mà giảm đi không ít, dục hỏa thì lại càng tăng.
Tiểu Ngưng hôn môi hắn xong, vẫn ở lại trên môi hắn, nhỏ giọng thì thầm : « Đừng giận em mà, được không ? Người ta biết rõ anh đang ở đây, ừm, có anh bảo vệ, em đâu sợ gì ! »
« Từ nay về sau tuyệt đối không được ăn mặc như thế này, biết không ? Anh không thể chịu đựng được khi em ăn mặc như thế này ở trước mặt những người đàn ông khác lắc la lắc lư….. »
Hôn, ngốc nhưng có hiệu quả, Đường Hạo đã không còn tức giận, bàn tay chậm rãi chạm đến giữa hai chân cô, chậm rãi vuốt ve đám cỏ tinh ngịch, không nghe lời kia.
« Ừ, em biết rõ ! Từ nay sẽ không, tuyệt đối sẽ không bao giờ như vậy nữa ! Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, em muốn trở nên xinh đẹp lộng lẫy nhất để đứng bên anh nên mới phải mặc bộ dạng như vậy !» Tiểu Ngưng chậm rãi tách hai châm mình ra, để hắn có thể va chạm một cách dễ dàng.
Một động tác đơn giản như vậy suýt làm cho Đường Hạo hét lên vì sung sưỡng, cơn dục hỏa bị đè nén suốt từ nãy giờ đã không còn bất cứ rào cản nào mà trực tiếp phóng ra. Đường Hạo xoay người đem cô đặt lên giường lớn, áp thân mình to lớn lên người cô.
« Anh muốn em ! Hiện tại, anh rất muốn em….. Nóng quá ! Em giúp anh tiêu hảo bớt đi…..» Đường Hạo hét lên, nâng thắt lưng lên cởi bỏ quần, phóng thích chính mình.
Chính lúc nóng bỏng nhất này, lại ‘Phanh’ một tiếng, cửa phòng tân hôn bị đẩy ra.
Ngay sau đó, hai thân thể nhỏ bé tiến vào. Chỉ thấy mỗi đứa cầm một quả bóng nước, cùng nhau ném vào Đường Hạo.
Hai khỏa bóng nước đập vào mặt Đường Hạo rồi vỡ tung.
Quần áo còn sót lại trên người Đường Hạo đều bị ướt hết. Cả chiếc giường cưới màu đỏ cũng bị ướt.
« Ba, ba không phải nói nóng sao ? Chúng con giúp ba làm lạnh! » Nhị Nhị trưng bộ dạng ‘giúp người là niềm vui’ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tươi cười thiện lương.
Dương Dương ở một bên uốn nắn lại lời của chị nó : « Không phải là lạnh, mà là giúp ba bĩnh tĩnh trở lại ! » Chú Hải Uy không phải đã nói, nhất định phải giúp ba mẹ kịp thời xối nước lạnh sao ? Còn nói, ba tâm tình đôi khi rất là cao nữa.
Hôm nay nó cũng nhìn thấy ba nó uống quá nhiều rượu, lại còn quá cao hứng, cứ cười suốt.
Cho nên, nó mới kéo Nhị Nhị vào đây để giúp ba ‘bình tĩnh’ trờ lại.
Tuy trên người Đường Hạo toàn là nước thế nhưng Lục Giai Ngưng vẫn gắt gao ôm lấy hắn. Cho dù trong phòng hiện tại là con trai và con gái của cô thì cô vẫn dính chặt lấy Đường Hạo nhưng con gấu Koala.
Không phải cô làm mẹ không đứng đắn, ở trước mặt con còn bày bộ dáng thân mật thái quá như thế này mà chính là hiện tại cả người cô đều trần trụi. Nếu không ôm chặt Đường Hạo, cả người cô đều xích lõa.
« Ông xã, làm sao bây giờ ! Làm sao bây giờ ? » Tiểu Ngưng ngượng ngùng, hai mắt toát ra lệ, trên người là nước và mồ hôi lạnh.
Đường Hạo lau mặt, dùng sức hít thật sâu một ngụm khí. Hai đứa nhóc chết tiệt, dám phá hư chuyện tốt đêm tân hôn của ba mẹ chúng !
Khuya hôm nay, bọn họ nhất định sẽ ‘xong đời !’
Đường Hạo rất nhanh kéo chăn màu đỏ ra, trước khi đứng dậy đã che phủ cẩn thận giúp Lục Giai Ngưng.
Hắn lạnh mặt đứng lên, nhìn hai đứa tiểu ác ma không biết trời cao đất dày là gì.
« Ba, lúc nãy chúng con tiến vào thấy ba kêu nóng, bây giờ còn nóng không ạ ? Hì hì, có phải là mát lạnh sảng khoái lắm không ạ ? » Dương Dương ngước mặt lên nhìn ba của nó.
« Đúng nha ! Nóng quá sẽ không tốt, trên người sẽ rất khó chịu ! » Nhị Nhị cũng gật đầu đồng ý.
Đường Hạo một thân đầy nước, gật gật đầu, cũng chẳng tức giận, ngược lại trên mặt lại còn cười, giữ lấy bờ vai của hai đứa trẻ nói : « Dương Dương, Nhị Nhị, các con sao lại ở đây ? »
Lúc trước cũng đã nói, hai đứa trẻ này sẽ ở bên ông bà nội, một tháng mới có thể tới một lần. Mà bây giờ còn là tân hôn của hắn và Tiểu Ngưng, hai đứa nhóc căn bản không thể đến đây được.
« Chúng con muốn ở cùng với ba mẹ cho nên lúc trước đã trốn ở trong thùng xe về đây ! Ba, mẹ, hai người nói xem bọn con có thông minh không ? » Nhị Nhị nhìn về phía mẹ, muốn nghe mẹ khen ngợi.
Tiểu Ngưng thực muốn đem hai đứa tiểu quỷ coi trời bằng vung này nhét lại trong bụng. Hai đứa nó sao lại trở nên đáng ghét như thế này ?
« Ừ, hai đứa quả thật rất thông mình ! » Đường Hạo mỉm cười nói, bất quá nụ cười rất tươi khiến người nhìn vào ai cũng cảm thấy sởn hết tóc gáy.
Lập tức Đường Hạo nhấc hai đứa bé lên, tức giận hô lớn : « Nói cho hai đứa bay biết, ở đây không có chỗ của hai đứa đâu ! Đêm nay hai đứa xuống tầng hầm mà ngủ ! »
« Không muốn……không muốn…….Mẹ, mẹ ơi, cứu con…. » Nhị Nhị thất kinh hô lên, chỉ thấy tay chân khua khua hỗn loạn trên không.
« Đừng mà ba ! Con không muốn xuống tầng hầm ! » Dương Dương tránh né khỏi bàn tay của ba nó. Nhưng sức của nó so với ba nó vẫn còn quá nhỏ bé, căn bản chẳng có tác dụng gì.
Hai đứa trẻ cứ oa oa xèo xèo một thôi một hồi rất nhanh đã bị Đường Hạo đem ra khỏi gian phòng. Tiếng của chúng cũng dần dần biến mất.
Mười phút sau, Đường Hạo toàn thân ẩm ướt trở lại phòng.
Lúc này, Lục Giai Ngưng đã mặc lại quần áo, đem chăn ẩm ra ban công phơi đồ.
Đường Hạo đi tới phía sau lưng Lục Giai Ngưng, ôm lấy cô, nói : « Bà xã, chúng ta tiếp tục động phòng ! »
Tiểu Ngưng khóc không ra nước mắt, ôm chặt lấy Đường Hạo : « Em cũng nghĩ vậy, nhưng mà chăn mền ướt hết cả rồi ! »
Đường Hạo vẫn ôm chặt lấy Lục Giai Ngưng, hôn vô sỗ lên chiếc cổ trắng ngần của cô : « Không có vấn đề gì ! Khuya hôm nay chúng ta vốn không cần vật kia…..Anh sẽ làm cho em nóng đến mức mồ hôi phải nhỏ giọt liên tục… »
Nói xong, Đường Hạo ôm Tiểu Ngưng về phía chiếc giường lớn.
« Bọn nhỏ ? » Khi Đường Hạo cởi quần áo của cô, cô không yên tâm hỏi, « Anh thật sự ném chúng xuống tầng hầm sao ? »
« Không sai ! Bọn nó rất thích hợp với tầng hầm ! »
« Nhưng mà,….nhưng mà…..nơi đó rất lạnh ! »
« Không sao ! Ở đó có chăn mền. Chăn mền trước kia đều để ở chỗ đó hết. Hơn nữa, ở đó cũng có giường, không lo bọn chúng bị lạnh đâu ! »
Đối với chuyện này, Đường Hạo một chút cũng không lo lắng, hai đứa con của hắn khôn khéo như khỉ con. Đừng nói là đem bọn nó bỏ vào tầng hầm mà cho dù có bỏ chúng vào rừng sâu thì chúng vẫn sẽ coi thú hoang như bạn tốt được.
Biết rõ bọn nhỏ sẽ không bị lạnh, Tiểu Ngưng cũng an tâm gật đầu.
Đêm tân hôn rốt cuộc cũng mở màn, bọn họ chờ đượ thời khắc này quả thực cũng không dễ dàng…..
(( o – lacthuylinh.wordpress.com – o))
« Mẹ, ba, chúng con tới đây ạ! »
Một đứa bé trai nắm tay một đứa bé gái từ trong sương mù đi ra. Trên khuôn mặt bọn chúng nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Tiểu Ngưng cùng Đường Hạo nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó không hiểu mà đi đến trước mặt hai đứa trẻ đó.
Tiểu Ngưng nghiêng mặt, nhìn bọn trẻ một hồi lâu rồi hỏi : « Các con……Dương Dương cùng Nhị Nhị sao ? » Bọn chúng so với Dương Dương và Nhị Nhị thì còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nhìn đại thể thì có vẻ giống lại như cũng không giống lắm.
« Không !Chúng con không phải anh chị ấy ! » Hai đứa trẻ cùng nhau lắc đầu.
Cậu bé con muốn tiến lên phía trước, nhưng đi được hai bước thì lại bị bắn về phía sau : « Mẹ, con chính là đứa trẻ mà mẹ đánh mất nè ! Mẹ đã hứa với con, mẹ sẽ sinh con ra, cho con bình an đến thế giới kia, mẹ có nhờ không ? »
Tiểu Ngưng mở to hai mắt, nước mắt không ngừng chảy ra bên ngoài, không ngừng gật đầu : « Mẹ nhớ rõ con, mẹ đương nhiên là nhớ rõ cục cưng. Cục cưng, con còn nguyện ý làm con của mẹ, mẹ rất vui, mẹ cám ơn con đã cho mẹ cơ hội này ! »
Tiểu Ngưng rốt cuộc cũng có được cơ hội gặp lại đứa con đã mất. Đứa con này sẽ quay trở lại trong thân thể của cô. Cô thật sự cao hứng, thật sự rất vui mừng.
Đường Hạo ôm lấy Tiểu Ngưng,, nhìn cậu bé kia nói : « Bảo bối, ba mẹ thật sự rất có lỗi với con, con có thể tha thứ cho ba không ? »
Cậu bé nhìn Đường Hạo sau đó cong miệng lên nói : « Đều là bởi vì ba không chăm sóc tốt cho mẹ cho nên con đến bây giờ vẫn chưa được sinh ra. Nhưng mà, nếu ba từ nay về sau tuyệt đối yêu thương mẹ thì con sẽ tha thứ cho ba ! »
Đường Hạo gật mạnh đầu, cam đoan với cậu bé : « Ba có thể cam đoan với các con, từ nay về sau sẽ tuyệt đối yêu mẹ của các con, luôn chăm sóc cho mẹ các con ! »
« Mẹ, ba, hai người không thể chỉ thích anh ba được, con cũng muốn được yêu thích ! Con là con gái của ba mẹ ! » Cô bé ở trong sương mù hờn dỗi nói, sau đó bước ra trước mặt ba mẹ : « Ba, mẹ, ba mẹ xem con có xinh đẹp không ? »
Đường Hạo cùng Lục Giai Ngưng cùng nhau gật đầu nói : « Xinh, thật sự là rất xinh đẹp ! »
« Hì hì ! Mẹ, ba, hai người phải nhớ kỹ nhé : ba mẹ hãy đặt cho con cái tên Đường Điềm Điềm ! Điềm Điềm, nhớ kỹ chưa ? Nếu không, ông xã tương lai của con nhất định không đến tìm con đâu ! » Nụ cười trên gương mặt của cô bé biến mất, thay vào đó là một vẻ u sầu.
Mà loại u sầu này giống như thiếu nữ đã hai mươi tuổi đầu lại xuất hiện trên mặt của cô bé con khiến trái tim Tiểu Ngưng run lên. Đúng vậy, loại khổ sở này cô cũng đã từng trải qua, cô có thể cảm nhận được : « Nhớ rồi, nhớ rồi ! Mẹ sẽ nhớ tên con là Điềm Điềm ! »
Cô bé nở nụ cười : « Cám ơn mẹ ! Chỉ cần gọi con là Đường Điềm Điềm, con tin hắn nhất định sẽ tìm ra con ! »
« Con gái các người thật quá phiền phức ! Vì sao cứ phải tìm lấy tên kia ? Sau này chỉ cần có ai đối xử tốt với em, thì em hãy gả cho người đó ! » Cậu bé hình như không thích điều này.
« Anh thì biết cái gì ? Hắn đã hứa với em, kiếp này nhất định sẽ đối xử tốt với em ! Sẽ không bao giờ để em chịu ủy khuất nữa ! » Cô bé lúc nói chuyện này hai mắt đã ứa đầy nước.
Đúng lúc Tiểu Ngưng đang muốn tiến lên an ủi cô bé thì sương mù xung quanh chợt dày lên. Hai đứa trẻ từng bước lùi về phía sau. « Ba, mẹ, tạm biệt ! Chúng con phải trở về rồi !Ba mẹ nhất định phải chăm sóc chúng con thật tốt nhé, chúng con muốn được bình an sinh ra trên thế giới này ! »
« Biết rồi ! Biết rồi ! » Tiểu Ngưng không ngừng gật đầu. Lúc này đây, cô thề sẽ bảo vệ thật tốt bảo bối của mình, không để cho bọn nhỏ có nửa điểm thương tổn.
« Các con…… ! » Đường Hạo đột nhiên hô lớn rồi ngồi bật dậy.
Tiểu Ngưng mang theo nước mắt mà mở mắt ra, bật đèn ngủ trên giường, nói : « Ông xã, làm sao vậy ? »
Đường Hạo dùng sức chớp nhanh mắt, lắc đầu nói : « Không có gì ! Vừa rồi hình như anh mơ thấy các con của chúng ta….. »
« A ! » Tiểu Ngưng kinh ngạc thốt lên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Đường Hạo . Chẳng lẽ hắn cũng nằm mơ thấy hai đứa trẻ đó.
« Anh mơ thấy những gì ? »
« Quên rồi ! » Đường Hạo nghĩ một lúc rồi nói. Lúc trước cảm giác thật mãnh liệt nhưng bây giờ lại chẳng có cảm giác gì.
« Dương Dương cùng Nhị Nhị sao ? »
Đường Hạo nghĩ nghĩ, sau đó cười gượng : « Có lẽ ! Một lát nữa anh đi xem bọn chúng thế nào ! » Vô luận bọn nhóc có làm gì sai thì bậc làm cha làm mẹ như bnj họ cũng không thể nhẫn tâm được.
« Bọn nó đều là con của anh ! »Tiểu Ngưng tựa đầu vào ngực Đường Hạo, sau đó nói nhỏ : « Ông xã, em hình như mang thai rồi ! »
Lúc trước cô vẫn hoài nghi nhưng sau khi mơ thấy giấc mơ kia thì cô khẳng định chắc chắn bản thân đã có thai.
« A ! Vừa rồi không phải em nói sinh lý kỳ vừa kết thúc hay sao ? » Sau đó hắn dán lại bên tai của cô nói : « Ha ha, hiện tại tiểu nòng nọc của anh đang ở trong bụng em bơi lội tìm kiếm bạn nhỏ của em ư ? »
« Đừng ăn nói không đứng đắn ! Em nói thật, Đường Hạo, em thật sự đã mang thai rồi ! Hơn nữa, em hoài nghi là song thai ! » Tiểu Ngưng gạt bỏ hai bàn tay của anh, xoa lấy bụng mình nói : « Lần trước đại di mụ của em không có tới ! »
« Phải không ? Vậy sao chỗ đó của em cũng chặt thật đấy ? »
« Anh có thể nói chuyện đứng đắn một chút được không ? » Tiểu Ngưng nghêm mặt lại, « Em không có giỡn với anh ! Thật sự là song sinh đấy ! »
Dần dần, Đường Hạo rốt cuộc cũng tin rưởng cô không nói đùa. Ngu ngơ một hồi sau thì ôm Tiểu Ngưng vào ngực, « Anh thật sự lại được làm cha rồi sao ? Anh thật sự có thể ôm tiểu bảo bảo ? »
Bộ dáng hắn kích động có vài phần hơn ngu ngu.
« Đúng vậy, ông xã ! Anh chuẩn bị làm vú em ! Anh cần phải chuẩn bị sẵn sàng ! »
« Biết rồi, biết rồi, anh nhất định sẽ tham gia một khóa học làm vú em ! » Đường Hạo chủ động nói. Đám bạn của hắn đều tốt nghiệp khóa học làm vú em, hắn đương nhiên cũng sẽ không chịu tụt lùi so với kẻ khác.
Tuần trăng mật của bọn họ vì có chuyện của cục cưng mà phải dừng lại. Nhưng Đường Hạo từng ngày đều thề, chờ các con được sinh ra, hắn và cô nhất định phải đi hưởng tuần trăng mật để bù lại. Nếu không hắn cảm thấy quá thiệt thòi, quá có hại !
((o – lacthuylinh.wordpress.com- o))
Chín tháng sau, tại Khoa Sản bệnh viện Thượng Quan Gia.
« Bà xã, như vậy không được, chúng ta mổ đi ! » Mặc quần áo phòng khuẩn. Đường Hạo căng thẳng nhìn người phụ nữ mặt tràn đầy mồ hôi đang nằm trên giường.
Tiểu Ngưng nắm chặt lấy ga giường, cố gắng chịu đựng cơn đau dưới bụng, một hồi lại cứ co rút liên tục : « Không được ! Em mổ sinh Dương Dương và Nhị Nhị, anh đã nói em không phải bà mẹ tốt ! Bây giờ, em nhất định phải cố gắng sinh hai đứa bé này ra một cách tự nhiên ! »
Hai chân Đường Hạo như muốn nhũn ra. Hắn phải bám chặt lấy lan can thì mới có thể duy trì tư thế đứng thẳng, nếu không nhất định sẽ ngã phịch xuống đất : « Không đâu ! Không đâu ! Em là bà mẹ tốt nhất trên đời này, lúc đó là anh không hiểu gì, anh ngu ngốc nên mới nói những lời vô trách nhiệm như thế ! »
Rốt cuộc biết phụ nữ sinh con có bao nhiêu là đau khổ thảm thiết, hắn hiện tại mới giơ hai tay tán thành việc mổ sinh.
« Không ! Ông xã, anh nhớ rõ, con gái của chúng ta phải gọi là Đường Điềm Điềm ! Con trai thì do anh đặt tên ! » Tiểu Ngưng giống như đang nói di ngôn vậy, nhiều lần dặn dò Đường Hạo.
« Anh biết ! Anh biết ! Nếu là con trai thì sẽ tên Đường Ngạo Thần ! Thế nào ? Cái tên có hay không ? »
« Ừ ! » Tiểu Ngưng thỏa mãn cười, lập tức dưới bụng đau đớn kịch liệt khiến mông của cô nâng lên cao.
Thượng Quan Nhĩ Đóa ở phía sau, khích lệ Tiểu Ngưng : « Tiểu Ngưng hít sâu ! Cố lên……đứa trẻ muốn đi ra ! »
« Oa…. » Lập tức, tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên. Tiếng khóc cực kỳ khỏe mạnh, cho dù không nhìn thì cũng biết đứa bé vừa mới sinh là con trai.
Đường Hạo căn bản chẳng quan tâm đến con trai, nhanh chóng ấn xuống gương mặt Tiểu Ngưng một nụ hôn. Hai chân của hắn so với trước càng mềm hơn, căn bản là dựa vào bên giường, làm tư thế giống như quỳ : « Bà xã cố gắng lên ! Cố gắng lên ! Con gái của chúng ta vẫn còn trong bụng em ! »
Sinh một đứa con đã khiến Tiểu Ngưng hao tốn gần như tất cả sức lực, nhưng cũng lại là động lực để cô cố hết sức sinh tiếp đứa thứ hai. Sau hơn 20 phút, một cô bé gái cũng bình yên được sinh ra.
Lúc tiếng khóc nhỏ bé của đứa con gái vang lên, Đường Hạo lại một lần nữa nặng nề hôn lên gương mặt của Tiểu Ngưng, sau đó ngã phịch xuống sàn.
Hắn thực sự sợ hãi đến không còn chút khí lực nào cả.
**********
Trong tiết thanh minh, mưa phùn bay phảng phất, Đường Hạo dẫn tay Lục Giai Ngưng cùng Dương Dương và Nhị Nhị đi đến viếng mộ mẹ vợ.
Nhị Nhị cùng Dương Dương đồng thời đặt hai bó cúc trắng và cúc vàng lên mộ bà ngoại, rồi lễ phép hành lễ.
« Bà ngoại, cháu cùng Nhị Nhị, còn có cả ba mẹ cháu nữa đến thăm bà ! Bà ở trên thiên đàng có khỏe không ạ ? Bà ngoại thiện lương như vậy, cháu nghĩ bà ở trên đó nhất định sẽ được hạnh phúc….» Dương Dương mỉm cười thản nhiên nói. Hiện tại cậu cũng là anh cả rồi cho nên trưởng thành lên không ít.
« Bà ngoại, em trai và em gái của chúng cháu cũng rất đáng yêu ! Tiếc là bọn nó còn quá nhỏ không thể đến đây thăm bà ngoại được ! Mẹ cháu nói, đợi vài năm nữa sẽ dẫn các em đến cho bà nhìn ! » Nhị Nhị cũng thản nhiên nói.
Tiểu Ngưng cầm một chiếc khăn bông màu trắng, lau nhẹ bia mộ của mẹ minh. Sau đó cô đứng trước ngôi mộ, lôi kéo cánh tay Đường Hạo, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc : « Mẹ, con gái của mẹ hiện tại rất hạnh phúc ! Đúng như lời mẹ nói, Hạo đối với con rất tốt ! Nói chính xác là rất yêu con, sủng ái con ! Mẹ à, mẹ cứ yên tâm nhé ! »
Chuyện của Bạch Phương Úc, Tiểu Ngưng chưa một lần nhắc đến với mẹ. mẹ căn bản không biết có một đứa con gái nữa tồn tại cho nên cũng không cần làm mẹ lại thương tâm.
Có lẽ, Bạch Phương Úc ở một quốc gia khác cũng đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
« Mẹ yên tâm ! Con nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Ngưng ! »Đường Hạo cam đoan với bia mộ của mẹ vợ.
Aizza – hắn cũng không dám là cái gì không tốt. Nếu làm cái gì không tốt là phải ra thư phòng ngủ. Hắn đâu muốn làm kẻ đáng thương ngủ ở thư phòng.
***********
Trên giường dành cho trẻ con, hai đứa trẻ lớn tiếng khóc. Hơn nữa lại như một trận đấu, âm sau cao hơn âm trước.
Ha ha- bây giờ Đường Hạo không những là tổng tài của tập đoàn Đường Thị mà còn là một người chồng, một vú em !
Tình yêu của Đường Hạo và Lục Giai Ngưng cuối cùng cũng được hạnh phúc viên mãn, chúng ta tìn tưởng từ nay về sau hai người bọn họ sẽ luôn hạnh phúc và vui vẻ.
~Hoàn~