Chương 4
☆, Tấn Giang đầu phát
Tiếp thu xong tin tức mà Sổ Sinh Tử ghi lại, Âm Khôn Bát xoa xoa huyệt Thái Dương, chậm rãi mở to mắt, không khỏi cảm thấy mình may mắn.
Bây giờ mọi việc đã phát triển đến giai đoạn nguyên chủ thẹn quá thành giận đem người bắt tới Ma giáo, thời điểm vừa mới chuẩn bị còn chưa thành công đối nghịch cùng với võ lâm chính đạo.
Hiện tại tuy nguyên chủ đắc tội không ít người, nhưng không tới tình trạng không thể cứu, tuy hắn đối với mọi người trong Ma giáo tàn bạo khiến họ oán hận, nhưng vẫn chưa sinh ra tâm muốn nổi loạn.
Nếu chờ đến khi nguyên chủ hoàn toàn mất đi sự ủng hộ của mọi người trong Ma giáo, lại đắc tội với người trong thiên hạ hắn mới tới đây, đối mặt với hắn sẽ là toàn bộ võ lâm đuổi giết đến chết.
Tuy rằng nguyên chủ có võ công lợi hại, nhưng cũng không phải thiên hạ vô địch, Ma giáo dù lớn mạnh cũng không thể chống lại được toàn bộ giang hồ vây đánh.
Cho dù có thể dùng đạo thuật, nhưng con kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi.
Huống chi là thân thể nguyên chủ này chết không bình thường, đến lúc đó linh hồn không chỉ bị thương gây tổn hại cho nguyên khí, còn sẽ bị âm binh địa phủ phát hiện!
Cho nên xem ra tình huống hiện tại cũng không tệ lắm, tất cả đều còn kịp, nguyên chủ có thể vì Vân Thiên Thiên điên cuồng tìm đường chết, nhưng hắn thì không.
Cái người tên Vân Thiên Thiên, người khác không biết, chẳng lẽ hắn còn không nhìn ra lai lịch sao?
Không cần kiểm tra thông tin trên Sổ Sinh Tử, từ ngôn ngữ và cử chỉ kì quái, lại có quan niệm một chồng một vợ mãnh liệt, hơn nữa còn có thể xuất khẩu thành thơ tất cả đều là những tác phẩm thơ cổ xuất sắc, trừ khi là người hiện đại xuyên không hắn không nghĩ ra cái khác!
Vân Thiên Thiên đúng là rất ‘ thiên chân vô tà ‘, nàng nếu hiểu chuyện chút, thì sẽ không ở trong phòng có nam nữ cùng nam nhân cổ đại kề vai sát cánh, đem rượu uống đến vui vẻ xưng huynh gọi đệ.
Mặc dù đây là tác phong mở ra thế giới võ hiệp, nhưng nữ tử giang hồ cũng có rụt rè chứ, cử chỉ thân mật như kề vai sát cánh ấy không phải nói rõ là đang có quan hệ mập mờ sao?
Một lần rồi lại một lần cự tuyệt nguyên chủ, sau mỗi lần cự tuyệt lại cho người ta ôn nhu và hy vọng, đây mới là nguyên nhân chủ yếu làm nguyên chủ trở nên điên cuồng cực đoan cố chấp.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Vân Thiên Thiên luôn tốt bụng đối với người bên cạnh, nàng luôn tràn ngập hào quang thánh mẫu, thu hút ong bướm tới nhiều không kể hết.
Sau mỗi lần cự tuyệt người khác xong, lại dùng ánh mắt như hàm chứa thâm tình ôn nhu nhìn họ, rồi nói vài câu mập mờ không rõ, làm người khác nhịn không được mà muốn tiếp tục theo đuổi nàng.
Ngay cả cuối cùng tên thuộc hạ đã phản bội nguyên chủ kia, cũng là trong thời gian ngắn ngủ ở Ma giáo nàng dùng vẻ đẹp của mình đi trêu hoa ghẹo nguyệt……
Cái gì mà ôn nhu thiện lương, hoạt bát thoải mái, kỳ lạ kỳ quái, giống một tia nắng mặt trời chiếu vào nội tâm nguyên chủ, thuần khiết vô hại tất cả đều là nói dối.
Dựa theo đủ loại dấu hiệu mà nói, nữ nhân Vân Thiên Thiên này căn bản xem mình như nữ chính ngôn tình, nghĩ rằng mình có thể nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt trêu chọc nam nhân, hưởng thụ cảm giác ưu việt không gì sánh bằng, hơn nữa nàng còn cảm thấy bản thân mình rất ‘ thiện lương ‘, cảm thấy mình không cự tuyệt nguyên chủ là không gây tổn thương cho nguyên chủ……
Khác gì so với nữ nhân bên ngoài điềm đạm đáng yêu, tỏ vẻ tốt bụng hiền lành, sau lưng giỏi tính toán, dã tâm so với người khác đều lớn hơn, chơi đùa với cảm tình với người khác.
Loại người có lòng tự tin lớn như Vân Thiên Thiên, mạch não vĩnh viễn không giống với người bình thường kỳ thật càng thêm đáng sợ.
Bởi vì nàng trước nay đều không suy nghĩ theo lẽ thường, người bình thường với bệnh tâm thần làm sao có thể chơi đùa cùng nhau sao?
Tuy nhiên muốn thoát khỏi vận mệnh của nguyên chủ thực ra cũng rất đơn giản, bi kịch của nguyên chủ đều là do nữ nhân Vân Thiên Thiên này mà ra, chỉ cần thoát khỏi Vân Thiên Thiên, không đối nghịch cùng với các đại môn phái trong giang hồ, thì vận mệnh của nguyên chủ tự nhiên sẽ thay đổi, hắn cũng không cần chết thảm thay cho nguyên chủ……
Thở ra một hơi, Âm Khôn Bát đi đến mép giường, duỗi tay bế Ngu Tú đang ngủ say đi tới phòng, chuẩn bị thay y rửa sạch một chút dấu vết trên người.
************
**********
Ngu Tú bởi vì thiếu oxy mà tỉnh lại, vừa mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một đôi mắt mở to thâm thúy mang ý cười.
Âm Khôn Bát ôm lấy eo y, đem y giam cầm ở trong ngực, si mê cắn đôi môi của y mà tàn sát bừa bãi đòi lấy trong đó một chút ngọt ngào, làm y gần như không thể hô hấp.
Hình ảnh tối hôm qua hiện lên, Ngu Tú như bị sét đánh, cả người đắm chìm trong sự bi thương nào đó……… Y bị giáo chủ……
Ngu Tú không dám nghĩ tiếp nhìn xuống, xanh cả mặt, loại chuyện nam nhân cùng nam nhân này, đừng nói từ nhỏ sinh hoạt khốn khổ lại đơn thuần y trải qua, cho dù tới Ma giáo cũng chưa từng nghe qua.
Sau khi tới Ma giáo, trong cái chảo lớn tà môn này mưa dầm thấm đất nhiễm phải một số thứ gì đó chuyện đoạn tụ phân đào linh tinh nhưng y cũng chưa bao giờ để nó ảnh hưởng đến bản thân mình.
Y căn bản không thể tưởng tượng hai nam nhân cũng có thể làm cái việc nghĩ cũng thấy thẹn này, mà hiện tại không chỉ có làm, người làm chuyện này cùng với y là giáo chủ, nam nhân cao cao tại thượng mà cả đời này y cũng không theo kịp!
Toàn thân đau nhức vô lực, phần eo chẳng khác nào bị bẻ gãy, chỗ tư mật chỗ đau đớn không thoải mái làm sắc mặt y trắng bệch, ký ức tối qua như có như không hiện lên trong đầu.
“……..”
Duỗi tay dùng sức giãy giụa đẩy Âm Khôn Bát đang ôm y ra, Ngu Tú thở phì phò, thân mình vặn vẹo nghĩ cách tránh sự giam cầm của nam nhân này.
Lại bởi vì động tác quá mạnh, vô tình đụng phải chỗ bị thương, đau đớn khiến sắc mặt y thống khổ lại sợ hãi muốn trốn thoát.
“Đừng sợ…….”
Cảm giác người tỉnh lại, Âm Khôn Bát ôm Ngu Tú vào trong lòng mình, xoa xoa bả vai Ngu Tú an ủi, nhẹ giọng nói bên tai y “Ngươi bị thương, rửa sạch mới có thể thoa thuốc……”
Lời nói trấn an và động tác nhẹ nhàng không làm Ngu Tú thả lỏng lại, Âm Khôn Bát thay y rửa sạch khắp người ngược lại khiến Ngu Tú càng thêm lo lắng sợ hãi.
Thân mình run rẩy lợi hại, Ngu Tú nhỏ giọng xin tha “Giáo chủ, không, không cần, xin ngài, đừng……..”
Thân là một cái người bị hại, Ngu Tú trong lòng là nửa điểm phẫn nộ oán hận cảm xúc đều sinh không ra, chỉ có sợ hãi thật sâu cùng sợ hãi.
Hắn chẳng qua chỉ là một tên tạp dịch sai vặt trong Ma giáo, ngay cả mạng sống cũng không đáng tiền, đừng nói giáo chủ muốn y, dù có giết y cũng sẽ không có ai vì y mà xuất đầu.
Toàn bộ Ma giáo làm gì có ai mà không biết giáo chủ vui buồn thất thường, chỉ cần gây ra một chút sai lầm, cãi lại mệnh lệnh của hắn không bị đánh thì cũng bị giết.
Cho dù giáo chủ có cùng y làm ra hành vi vi phạm nhân luân*, cho dù chuyện này y bị cưỡng ép cũng không thể cãi lời, lỡ khiến giáo chủ không vui sẽ đem y băm thành vụn cho chó ăn, y không thể về gặp cha mẹ nữa.
*nhân luân: là một khái niệm triết học, đạo đức, chỉ những chuẩn mực, quy tắc đạo đức của con người trong xã hội.
“……..” Hai người dựa sát gần nhau, Ngu Tú đang giãy giụa bỗng nhiên cảm thấy có vật thể nào đó vừa nóng vừa cứng ở bên hông mình.
Hình ảnh tối hôm qua lại lần nữa hiện lên trong đầu, trên mặt Ngu Tú không khống chế được mà hiện lên một vệt xấu hổ màu đỏ, rồi lại bởi vì người trước mặt là giáo chủ chí cao vô thượng mà không dám phản kháng quá mức, chỉ có thể trôn đầu cúi thấp, sợ hãi khẩn trương không biết phải làm sao……..
Trên mặt thiếu niên hồng nhạt làm Âm Khôn Bát có cảm huyết áp tăng cao, nhưng hắn không dám lại xằng bậy, cảm nhận được hô hấp của Ngu Tú tán loạn khẩn trương run rẩy, Âm Khôn Bát dừng một chút, cảm thấy cần phải nói cái gì đó để đánh vỡ bầu không khí này.
“Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Âm Khôn Bát một bên thay y rửa sạch nhũng dấu vết trên người một bên hỏi, kỳ thật hắn là biết những chuyện này của Ngu Tú, chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút.
“Hồi, hồi bẩm giáo chủ, tiểu nhân tên Ngu, Ngu Tú……” Thiếu niên mở to mắt hơi hơi ngẩng đầu nhỏ giọng nói “16 tuổi…”
Âm Khôn Bát gật đầu, biểu tình ôn hòa hôn hôn đỉnh đầu Ngu Tú, giọng nói ôn nhu “Tên rất êm tai……”
“……” Chưa bao giờ được người khác đối xử ôn nhu như vậy, người này còn là giáo chủ cao cao tại thượng, khuôn mặt Ngu Tú có chút dại ra, trên mặt từ hồng nhạt nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Cúi đầu có chút không biết làm sao, cái tên đúng là rất nhãn nhặn, cha mẹ y hai người đến chữ cũng không biết nhìn cũng không ra, đây là cha y dùng hạt ngô làm bánh ngô, dùng để xin một vị thư sinh đi ngang qua thôn.
Ngu Tú thở rất nhẹ, cúi đầu sâu trong ngực Âm Khôn Bát, hơi thở yếu ớt nhợt nhạt làm hắn không tự chủ đưa bàn tay đến bên mặt thiếu niên.
Đầu ngón tay chậm rãi dời xuống, mơn trớn hai mắt đang run rẩy của thiếu niên, mũi, sau đó dừng ở đôi môi đỏ tươi đang sưng lên lưu luyến không đi, sau đó khiến thiếu niên lại lần nữa sợ hãi run rẩy……..
“Khụ khụ, A Tú, nước lạnh, chúng ta lên đi……..”
Âm Khôn Bát ho khan hai tiếng che giấu khát vọng trong lòng, nhưng tiếng nói khàn khàn đã bán đứng hắn.
Tuy rằng trước đó nói phải làm chính nhân quân tử như Liễu Hạ Huệ*, nhưng tới này, đối với người mà mình thích vẫn khó có thể nhẫn nại.
*Liễu Hạ Huệ sinh năm 720 TCN, mất năm 621 TCN, là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Ông được coi là một trong những nhà tư tưởng chính trị quan trọng nhất thời Xuân Thu. Tư tưởng của ông đã ảnh hưởng sâu sắc đến sự phát triển của tư tưởng chính trị Trung Quốc sau này. Ông nổi tiếng là một chính nhân quân tử
Có chút ảo não ở trong lòng cho mình một cái tát, Âm Khôn Bát duỗi tay đem người bế lên rời khỏi hồ nước đi về giường.
Ngu Tú cả người trơn bóng bị hắn ôm vào trong ngực cũng không dám cãi lời, tay trong ngực Âm Khôn Bát không biết nên để chỗ nào.
Trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Âm Khôn Bát một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, trong lòng rối tinh rối mù, ánh mắt cũng không biết để chỗ nào……
Động tác nhỏ của y tất nhiên Âm Khôn Bát thấy được, không có chán ghét giống như dự đoán, trong lòng nhịn không được nhảy nhót, thật ra vừa rồi hắn vẫn luôn lo lắng Ngu Tú tỉnh lại sẽ hận hắn, rốt cuộc tối hôm qua, ai, nói cũng như, quá thất sách*……
*thất sách: mưu tính sai
Đem người đặt ở trên giường, kéo chăn qua đắp kín, hắn mới khoác thêm một lớp quần áo đi ra khỏi phòng nghỉ.
“Giáo chủ……” Mở cửa phòng ra, Âm Khôn Bát liền nhìn thấy mấy nha hoàn, gã sai vặt cùng với quản sự đang đứng ngoài cửa chờ để hầu hạ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể hầu hạ, tuy rằng ở đây chỉ là Ma giáo, nhưng cấp bậc và quy củ nghiêm ngặt chẳng kém gì so với hoàng cung.
“Ừ “
Mặt Âm Khôn Bát không có cảm xúc gì mà gật đầu, nguyên chủ là người vui buồn thất thường, uy tín rất lớn, công lực rất lớn nên không ai dám phản kháng, hắn cũng không sợ có ai nghi ngờ sự khác thường của hắn.
“Làm người đem nhà ở thu thập, đi phòng luyện công đem ta hòm thuốc lấy lại đây, lại làm phòng bếp làm chút thanh đạm dưỡng sinh cháo đồ ăn đưa lại đây……..”
“Đưa người tới đây dọn dẹp nhà, phòng luyện công lấy hòm thuốc của ta tới đây, rồi kêu phòng bếp làm chút cháo dưỡng sinh thanh đạm mang lại đây.”
“Vâng, giáo chủ.”
Hạ nhân không dám cãi lời, cung kính trả lời, rồi lập tức đi xuống làm việc.
………………….