Chương 34: Xấu hổ PLAY
Tề Văn Hiên nghiên cứu khoảng mười phút mới biết từng phụ kiện nên mang ở chỗ nào, cảm thấy mình như một cái giá treo bày đầy đồ trang sức.
Anh thay đồ xong, mở cửa ra, ngước mắt nhìn bản thân trong gương trên bồn rửa tay.
Trong gương phản chiếu dáng người cao gầy của vị hoàng tử, khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ, tuy hoàn toàn mang diện mạo tóc đen mắt đen của người Đông Á, nhưng trong bộ lễ phục phương Tây này cũng không có chỗ nào là không hợp.
Nhan sắc có thể đánh vỡ hết thảy các rào cản, kể cả bức tường chiều*, đương nhiên cũng bao gồm rào cản nào đó không đáng nhắc tới.
*Bức tường chiều 次元壁: là một ngôn ngữ mạng, ý nói luôn có một bức tường vô hình giữa nền văn hoá của chiều thứ hai (thế giới ảo) và chiều thứ ba (thế giới thực).
Vải dệt giá rẻ bị ánh đèn trong nhà vệ sinh phản quang lại, nhưng được mặc trên người Tề Văn Hiên thì có thể tạm bỏ qua tính chất không quá đẹp này.
Nói đơn giản là, cả người anh đều đang bừng sáng.
Tề Văn Hiên hài lòng nhìn chính mình trong gương, tốt hơn rất nhiều so với dự đoán.
Cửa ra vào truyền đến âm thanh trò chuyện, có bạn học không quen đi vào, đột nhiên thấy một người có phong cách hoàn toàn khác thì sửng sốt một lát, liên tục nhìn chằm chằm vài cái rồi mới quay đầu đi mất.
Ánh mắt Tề Văn Hiên cũng không di chuyển chút nào, anh nhìn Tô An vừa đi vào phòng bên cạnh qua tấm gương.
“Tô Tiểu An, cậu chưa xong nữa à?”
Thật ra bộ kia của Tô An đơn giản hơn bộ này rất nhiều, nhưng lâu như vậy cậu còn chưa đi ra, thật sự có hơi kỳ lạ.
Không phải là quá xấu hổ nên không muốn bước ra chứ?
“Chờ một chút……” Âm thanh bên trong dường như hơi vất vả, “Ừm…… Thôi, cậu có thể vào một chút không anh Hiên?”
Hai nam sinh nhìn qua đây, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Cửa được mở ra một khe nhỏ, Tề Văn Hiên theo lời đi tới, vừa mở ra cũng không khỏi sững sờ một chút.
Không hề phòng bị, đập vào mắt anh chính là một tấm lưng trắng nõn.
Khoá kéo của chiếc váy xanh bị mở rộng ra sau lưng, đôi tay Tô An đang chiến đấu với cái khóa kéo phía sau, hơi cúi đầu, lộ ra phần gáy dưới lọn tóc.
Ánh mắt Tề Văn Hiên di chuyển từ đường cong từ cổ đến cột sống, một đường nhìn xuống hõm eo đang bị tay cậu che lại.
“Anh Hiên, giúp tôi một chút.” Tô An nghe thấy anh tiến vào, cũng không quay đầu lại, nói: “Nó như bị kẹt vậy, tôi kéo mãi không được.”
Vì cánh tay dùng sức ở phía sau nên hình dạng cánh bướm trên lưng mảnh khảnh của thiếu niên trở nên rất rõ ràng, phối hợp với bộ váy xanh lam này, giống như chốc nữa sẽ thật sự có cánh bướm mọc ra.
Phản ứng đầu tiên của Tề Văn Hiên là đóng cửa phòng lại.
Không gian trong phòng không lớn, Tề Văn Hiên suýt nữa đã giẫm lên váy của Tô An, anh duỗi tay cầm khoá kéo, nhẹ nói: “Cậu lấy tay ra.”
“À.” Tô An buông tay, cúi đầu trông thấy váy dường như quá dài rồi liền lấy tay cầm lên, chờ Tề Văn Hiên giải cứu.
Đồ diễn thật sự không được làm cẩn thận, Tề Văn Hiên cúi người nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện dưới khoá kéo bị sợi vụn quấn lấy.
“Có vật quấn lấy khoá kéo, ở đây ánh sáng mờ quá thấy không rõ.” Tề Văn Hiên nói, anh nghe thấy hai nam sinh đã đi ra ngoài, đề nghị, “Ra ngoài đi, bên ngoài sáng hơn.”
“Được.” Tô An ôm váy, ngoan ngoãn theo sau Tề Văn Hiên ra khỏi phòng.
Chiếc gương đối diện trung thực phản chiếu lại bộ dáng lúc này của cậu, Tô An ngẩng đầu kinh ngạc, tay đang túm váy liền buông lỏng ra, làn váy dài rơi trên bậc thang, bản thân thiếu chút nữa đã đạp lên té ngã.
“Từ từ, chờ tôi một chút……” Tô An sau khi được Tề Văn Hiên đỡ thì ôm mặt mình, không hề nguyện ý nhìn vào gương, “Má ơi ai thế……”
Nói xong lại từ kẽ ngón tay nhìn Tề Văn Hiên trong gương, oán niệm nói: “…… Tại sao cậu vẫn đẹp trai như vậy?”
Tề Văn Hiên nghe vậy cười càng thêm đẹp trai hơn.
Thật ra anh muốn nói, bộ dạng hiện giờ của Tô An rất đẹp mắt, nhưng nói ra lại sợ bị ánh mắt cậu giết chết.
Khung xương Tô An hơi nhỏ, mặc dù to hơn con gái bình thường không ít nhưng mặc bộ váy này trông cũng không tệ, bình thường Tề Văn Hiên cũng không cảm thấy diện mạo Tô An giống con gái, nhưng khi mặt bộ đồ này, khuôn mặt cũng có cảm giác phi giới tính vi diệu.
Nếu đội tóc giả thì hoàn mỹ, Tề Văn Hiên nghĩ.
“Anh Hiên, khoá kéo.” Tô An nhắc anh, “Cậu nhìn chằm chằm vào tôi làm gì, tôi đẹp không?”
“Đẹp, vô cùng đẹp.” Tề Văn Hiên vừa nghiêm túc vừa đùa giỡn trả lời, nói xong thì đưa Tô An đến chỗ sáng nhất bên cạnh bồn rửa tay, cúi người gỡ sợi vụn ra.
Khoá kéo quá nhỏ, Tề Văn Hiên cẩn thận dùng tay nghiên cứu nó, mặt anh cách rất gần, hơi thở như có như không nhẹ nhàng quét qua sau lưng Tô An.
Một cơn ngứa ngáy bất thình lình xuất hiện từ bên hông, Tô An theo bản năng nghiêng người về trước tránh né, chợt nghe Tề Văn Hiên bất mãn nói: “Nào, đừng nhúc nhích, sắp xong rồi.”
“Ò.” Tô An đành phải duy trì tư thế, hai tay chống lên bồn rửa tay, chỗ đó lúc nãy có bạn học rửa tay xong còn để lại vệt nước, đầu ngón tay cậu bị làm cho ẩm ướt lành lạnh.
Cuối cùng, hơi thở ấm nóng kia đột nhiên rời đi, giọng Tề Văn Hiên cũng từ phía sau vang lên, anh thoải mái kéo khoá kéo của Tô An lên trên, vỗ vai cậu một cái: “Xong rồi.”
Tô An nghiêng người soi gương, xoay trái xoay phải, lúc này không có ai trong nhà vệ sinh, cậu bỏ làn váy xuống xoay một vòng thử.
“Cái này này nặng thật.” Tô An đánh giá.
Tề Văn Hiên bật cười, nhìn Tô An tự mình đeo xong trang sức rồi, một tay anh cầm quần áo đã thay ra của hai người, tay kia duỗi đến trước mặt Tô An, “Đi thôi, công chúa điện hạ.”
Tô An trừng anh một cái, quật cường không cầm váy của mình lên, mở đầu ra nhà vệ sinh nam trước, đại khái là sắm vai công chúa nhỏ kiêu căng cao ngạo.
Nam sinh vừa chuẩn bị vào cửa liền thấy một “Người con gái” mặc váy dài bước ra, lập tức đứng lại nhìn lên biển hiệu trước cửa.
Lại thấy Tề Văn Hiên mặc lễ phục hoàng tử đi ra sau đó, cậu ta tiếp tục khiếp sợ.
*
Tô An rảo bước đến trước cửa lớp, lớp 11/6 đã không dễ yên ổn liền bùng nổ ngay lập tức.
Vài giây sau Tề Văn Hiên lại bước đến, cả lớp bùng nổ đợt hai, có nữ sinh còn lắc lắc cánh tay người bên cạnh mình hét lên loạn xạ.
Không biết có phải uy hiếp của Tô An mất đi hiệu lực hay không, lá gan của đám người này ngày càng lớn, thậm chí còn có người huýt gió với Tô An, lập tức được tặng một ánh mắt hình viên đạn.
Thẩm Trí chạy lại nhảy nhót lung tung, vỗ vỗ vai Tô An: “Lợi hại vãi, vậy mà lại hợp thật, anh An…… À không, chị An, cậu nói xem……”
Thẩm Trí còn muốn nói cái gì thì mọi người cũng không biết, bởi vì sau khi cậu ta hô “chị An”, cậu ta đã bị Tô An cầm váy trực tiếp đá ra ngoài lớp học.
Chẳng qua bao lâu, lão Trịnh chủ nhiệm lớp bước vào gọi mọi người ra sân thể dục xếp hàng, vừa vào cửa đã bị lớp học loạn thành cái chợ làm cho hoảng sợ, rồi lại nhìn vào trung tâm của sự hỗn loạn, không khỏi đẩy đẩy mắt kính.
Tề Văn Hiên thì thoáng chốc liền nhận ra ngay, nhưng người mặc váy bên cạnh kia, vài giây sau ông mới xác nhận được đó chính là Tô An.
Người trẻ tuổi bây giờ đúng là càng lúc càng biết chơi.
Bên ngoài sân thể dục đã bắt đầu phát loa gọi mọi người tập hợp, không ít lớp đã bắt đầu ra ngoài xếp hàng, ngoài lớp ầm ĩ, trong lớp cũng ầm ĩ.
Tề Văn Hiên và Tô An gần như bị vây quanh suốt đường xuống sân thể dục, người to gan —— như Mạnh Huỳnh, đã bắt đầu mở điện thoại quay video lại.
Cảnh trong video vô cùng hỗn loạn, hai nhân vật chính trong màn đang bị vây trong một đám bạn học, Tô An không thể không túm váy phòng khi bị giẫm lên.
Chẳng qua bao lâu, chân chó của Thẩm Trí liền giẫm lên váy của đại ca mình, còn quát lớn người bên cạnh: “Đi đi, đừng chặn đường chị An của chúng ta.”
Khát vọng được sống của cậu ta chắc đã ném ra dải Ngân hà rồi, Mạnh Huỳnh qua màn hình cũng lo lắng thay cậu ta, quả nhiên sau đó màn ảnh ghi lại được cảnh Tô · Cinderella · An bạo lực.
Tô An và Tề Văn Hiên vừa đến sân thể dục lại cảm thấy bản thân bình thường hơn rất nhiều.
Dù sao thì gấu bông lớn dẫn đầu của lớp 11/1, màn giả gái cay mắt của lớp phó thể dục lớp 11/3, còn có nữ sinh mặc đồ thỏ lớp 11/4 làm nam sinh mặt đỏ tim đập nhanh, tất cả đều khiến cho bọn Tô An chẳng kỳ quái bao nhiêu.
Giống như người bình thường lạc vào lễ hội hoá trang.
Lớp phó thể dục cường tráng lớp 11/3 mặc yếm, cách ba lớp Tô An cũng có thể cảm giác được tiếng hét của cái yếm, vải bị căng chặt cùng cái khoá kéo luôn như làm động tác hơi mạnh là có thể đứt ra bất cứ lúc nào.
Mà người lớp phó thể dục đó đứng trước lớp chống tay viết bảng tên lớp, dưới đáy tay cầm bảng tên còn nhét cỏ xanh vào, hai chân hắn còn dang rộng ra rất tự nhiên, vô cùng khí phách.
Thật sự, thật sự quá cay mắt.
Tô An sờ nhẹ bộ váy không đẹp lắm của mình, xoay nửa người, chiếc váy thật lớn cũng theo động tác của cậu vẽ ra một đường cong.
So với họ, cậu cảm thấy mình vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Khi tất cả các lớp đều đã xuống sân, hiệu trưởng trên bục lúc này mới khoan thai đến muộn, bắt đầu phát biểu khai mạc Đại hội Thể thao.
Bạn học phụ trách lát nữa dẫn đầu đều đứng trước mỗi lớp, trực diện hiệu trưởng, cũng không biết khi ông ta ngẩng đầu lên thấy một đám yêu ma quỷ quái này sẽ có cảm tưởng gì.
Lãnh đạo trường phát biểu, nhất quán chậm chạp và dài dòng.
Mặc dù là cuối tháng mười, cái ót bị phơi nắng dưới ánh mặt trời cũng không phải dễ chịu gì, càng đừng nói đến việc mặc hai bộ đồ diễn kín gió này, váy còn tầng tầng lớp lớp, chán không buồn nói.
Nóng đến muốn cởi ra.
Tô An cũng ngẫm lại, trước mặt mọi người, quá xấu hổ.
Bài phát biểu dài dòng buồn chán cuối cùng cũng kết thúc, khúc hành quân vận động lại lần nữa vang lên, bắt đầu đi từ lớp mười, bạn học chủ trì trạm phát thanh trường cầm micro dõng dạc giới thiệu lớp đi ngang qua bàn chủ tịch phía dưới, khí thế như Thế vận hội Olympic phát sóng trực tiếp.
Mỗi một lớp không bình thường đi qua đều khiến cho các lớp khác ồn ào một trận, y như xem khỉ.
Các tình huống dở khóc dở cười trên sân thể dục không ngừng diễn ra.
Gấu bông lớp 11/1 bị vấp một cái, ngã xuống đất, đầu lăn ra ngoài.
Lớp phó thể dục lớp 11/3 tỏ ra xấu hổ, không bạn học nào phía sau chịu được, lúc hô khẩu hiệu cả lớp lại phá lên cười.
Bạn nữ mặc đồ thỏ lớp 11/4 rất được chú ý, khắp sân thể dục đều là tiếng huýt sáo ngả ngớn, không thể quản được.
“Kế tiếp chính là lớp 11/6!” Người chủ trì không hề bị quấy nhiễu, giọng nói to lớn lanh lảnh, “Bọn họ đang đi dưới sự dẫn dắt của một đôi hoàng tử và công chúa, mạnh mẽ tiến lên, khí thế hùng dũng hiên ngang oai vệ bước tới chúng ta!”
“Ai viết bản thảo vậy……” Tô An thiếu chút nữa đã không giữ nổi nụ cười mỉm, “Đề nghị lưu ban.”
Tề Văn Hiên cũng khẽ cười, anh quay đầu nhìn xem khuôn mặt cười miễn cưỡng của công chúa của anh, khi đi đến bàn chủ tịch thì chủ động nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô An nâng lên, rất giống hình ảnh hoàng tử mời công chúa trong đêm vũ hội.
Tô An sững sờ, nhưng chợt rất phối hợp, nghĩ thầm váy cũng đã mặc rồi, đương nhiên phải diễn đến cùng.
Hai người như có thể nhảy một khúc bất cứ lúc nào, ngang ngược tạo thành cảm giác hôn lễ trong khúc hành quân vận động, đường băng màu nâu dưới chân chính là thảm đỏ – biểu tượng của hạnh phúc.
Các lớp khác ban đầu còn không có phản ứng gì quá lớn, nhưng sau khi nhận ra người dẫn đầu là ai, lập tức sợ hãi, Tô An tùy ý liếc qua nhìn liền chứng kiến một loạt điện thoại.
Cậu ngây ra như phỗng.
Mà chốc lát sau Tô An mới biết được, việc xấu hổ nhất không phải là mặc đồ như vậy đứng trước toàn trường, mà là vừa ăn mặc như vậy, vừa hô khẩu hiệu cực kỳ hổ thẹn kia theo mọi người.
“Lớp 11/6, thống nhất non sông! Thiên thu muôn đời, duy ta bất bại!”
Bình thường chưa bao giờ thấy lớp làm chuyện gì đoàn kết như vậy, khẩu hiệu này làm chấn động núi sông, rất giống ma giáo không biết từ đâu tới bao vây đập phá nơi này.
Cũng không biết ủy viên lớp nghĩ luẩn quẩn thế nào mà lại chọn khẩu hiệu của Thẩm Trí.
Bầu không khí hôn lễ trong khúc hành quân lập tức tan rã.
Sau lưng hoàng tử nắm tay công chúa là một đám ma giáo cuồng tín đối lập, phong cách trái ngược như chỉ có trong tranh vẽ.
Đúng là một sự kết hợp hoàn hảo giữa Trung Quốc và phương Tây.
Hoàn thành xong, Tô An tức tốc túm váy chạy vào nhà vệ sinh gần nhất, mà bởi vì cái khoá kéo chết tiệt lại không thể mở được, tự mình trở tay giữ lấy sau lưng không còn hy vọng chạy ra tìm Tề Văn Hiên.
Thời khắc được cởi ra đó, thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm.
Nếu còn mặc váy lần nữa cậu sẽ livestream lộn ngược, Tô An âm thầm thề.
Tác giả có lời muốn nói: Cập nhật lần một, cập nhật lần hai vào 9 giờ hôm nay.