Chương 12: Oái! Yêu quái từ đâu tới!
- Trang Chủ
- Mau Nhìn Cặp Hotboy Đó Kìa - Thanh Phong Hiểu
- Chương 12: Oái! Yêu quái từ đâu tới!
Có âm thanh từ xa xa trong mơ đánh thức Tô An, mí mắt cậu giật giật, nghiêng người vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, buồn phiền nói: “Đừng mà…… Mẹ…… Để con ngủ thêm chút nữa……”
“Tô Tiểu An.” Âm thanh kia lại vang lên lần nữa, mang theo ý cười, “Cậu mở mắt ra nhìn xem, ai là mẹ cậu?”
Đại não thần kinh trì trệ của Tô An bị đánh thức, nghi hoặc mà nhẹ “Ưm” một tiếng.
Là giọng nói của con trai.
Cái gối đầu này quá mềm mại, gối đầu trong nhà đều làm từ kiều mạch, không phải cảm giác này, mùi cũng không đúng, nệm bị đè phía dưới cũng mềm, trong nhà cậu luôn ngủ giường gỗ.
Đại não gian nan xoay chuyển ba giây, Tô An mới nhớ mình không còn ở nhà, đã cùng cả lớp đi du lịch, lúc này bản thân đang ở nhà trọ.
Cậu nâng đầu từ giữa cái gối đầu bị lõm xuống lên, mơ mơ màng màng nhìn Tề Văn Hiên đã mặc xong quần áo đi ra ngoài đang đứng bên giường, cậu di chuyển tay chân mới phát hiện mình vô cùng ngang ngược mà chiếm cả cái giường, làm cho ga giường ngổn ngang bừa bộn, chăn cũng bị kẹp giữa hai chân, tư thế ngủ khiến người khác tặc lưỡi.
“Chào buổi sáng.” Tô An xoa mắt, tóc ngắn vểnh lên trông rất ngốc, cậu hơi ngượng ngùng ngồi dậy, “Mấy giờ rồi? Tối qua cậu ngủ ngon không? Chắc tôi không giành chăn của cậu đâu ha……”
Thật ra chuyện Tô An lo lắng hơn là nửa đêm Tề Văn Hiên sẽ không bị cậu đạp xuống giường chứ, nếu không thì sao cậu chiếm luôn nửa giường của người ta vậy.
“Bảy giờ mười lăm phút, dọn dẹp một chút rồi chúng ta xuống lầu ăn sáng.” Tề Văn Hiên ném quần áo cho cậu, “Ngủ cũng khá ngon, nhưng mà Tô An…… Từ lúc nào cậu có tật xấu ôm người khác ngủ vậy?”
Tô An ngạc nhiên: “Hả? Không phải chứ, tôi, tôi bình thường ở nhà cũng…… Không ôm đồ gì mà, tôi, tối qua tôi ôm cậu?”
Tề Văn Hiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, cong môi cười: “Lừa cậu thôi.”
Tô An: “………………”
“Nhưng mà tư thế ngủ rất xấu lại là sự thật.” Tề Văn Hiên nói tiếp, “Tôi phải đặt góc chăn dưới người mới không bị cậu cướp đi.”
Nếu từ tư thế ngủ có thể suy ra tính nết con người, chắc chắn Tô An sẽ là loại lì lợm không ai so nổi, bây giờ còn ổn, hồi nhỏ cậu còn đánh người trong mơ, ai ngủ cùng cậu người đó xui xẻo.
Rửa mặt thay đồ xong, hai người xuống lầu ăn cơm, bữa sáng đơn giản gồm sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh nướng, cháo, còn có bánh bao trứng gà, mấy loại bày trên bàn để mọi người tự chọn. Thời gian không còn nhiều lắm, mọi người lục tục xuất hiện ở nhà ăn.
Tưởng Phong và Lư Hiểu Chanh cùng nhau kiểm kê xong nhân số, mang mọi người đến chỗ mục đích của buổi sáng—— một thị trấn cổ được bảo tồn ở địa phương.
Mùa du lịch, thị trấn cổ đầy ắp người, Lư Hiểu Chanh lớn giọng hô mười một giờ tập hợp, kêu đến khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết mọi người có nghe không, cuối cùng cũng hiểu được tầm quan trọng của lá cờ nhỏ và loa nhỏ của đoàn du lịch.
Tề Văn Hiên tới gần cô, nhắc nhở: “Thông báo trong nhóm đi.”
“À được.” Dưới tình thế cấp bách, Lư Hiểu Chanh đã quên cách liên lạc đơn giản kia, “Mọi người tự đi dạo chơi nha, tốt nhất là lập đội, đừng để bị lạc.”
Người trong ban lẫn vào dòng người, nhanh chóng chia thành tốp năm tốp ba bước vào thị trấn cổ.
Phố cổ gạch xanh lục ngói, cửa gỗ tường trắng, bàn đá ngoài đường gồ ghề nhưng đặc biệt, toà nhà cao nhất là hai tầng, cho dù có tu sửa ít nhiều nhưng vẫn lưu giữ được trạng thái ban đầu.
Có dòng sông nhỏ chảy qua giữa các tòa nhà, mặt sông phủ toàn lá rụng, cầu vòm nho nhỏ bắc ngang hai bên sông, người chèo thuyền chèo con thuyền nhỏ hẹp đi qua dưới cầu vòm, đây cũng là một hạng mục du lịch, mỗi một con thuyền nhỏ đều chở vài vị khách cầm điện thoại chụp ảnh.
Đến gần bên ngoài, gần như nhà ở đều đổi thành tiệm tạp hóa, trong các con hẻm nhỏ hầu hết là nơi ở của dân địa phương hoặc danh nhân, nhưng dù là đầu đường hay hẻm nhỏ đều đầy rẫy biển người, không thể không nói, rất phá hư cảnh đẹp.
Tuần lễ vàng du lịch, chính là như vậy.
Tô An và Tề Văn Hiên vốn đang đi cùng mấy bạn học, nhưng sau khi đi qua một con hẻm nhỏ, bên cạnh chỉ còn lại người quen, những người khác không biết theo đám người đến nơi nào rồi.
Tề Văn Hiên cầm điện thoại, chụp một bức ảnh không dính người khác định gửi cho mẹ anh, chụp xong quay đầu lại, phát hiện không thấy Tô An tóc vàng bên cạnh.
“Tô An!” Anh lập tức hô, không ai đáp, lại đứng tại chỗ nhìn xung quanh, lớn giọng hô, “Tô An!”
“Tôi ở đây!”
Bên trái tựa như có âm thanh đáp lại, nhưng xung quanh quá ầm ĩ, Tề Văn Hiên không biết có phải nghe lầm hay không, mới vừa tiến về bên kia hai bước, thiếu niên tóc vàng liền chui từ trong đám người ở cửa tiệm ra, tay cầm một chiếc vòng tay để vào túi của mình: “Tôi vừa nhìn cái vòng tay này, cảm thấy vô cùng hợp với mẹ tôi.”
“Ít nhất cũng nói với tôi một tiếng chứ.” Tề Văn Hiên không khỏi trầm giọng trách cứ, “Nhiều người như vậy, nếu bị lạc thì tôi phải đi đâu tìm cậu đây?”
“Không phải có điện thoại sao, sợ cái gì?” Tô An không để ý, “Được rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Tùy ý đi.” Tề Văn Hiên cố gắng mang Tô An đến một hướng ít người.
Đi lung tung một hồi, ở ngã ba nào đó gặp được hai người Lư Hiểu Chanh và Mạnh Huỳnh, hai bạn nữ này tay trong tay để không bị tách ra, lúc Mạnh Huỳnh trông thấy bọn họ, ánh mắt sáng rỡ, ra sức vẫy tay, mời nói: “Tôi và Lư Hiểu Chanh muốn ngồi thuyền, các cậu muốn đi không? Vừa lúc một thuyền bốn người.”
“Được.” Tô An đồng ý, trên bờ nhiều người, ít nhất trong nước sẽ thoải mái hơn, cậu vẫn chưa ngồi thuyền mang phong cách cổ xưa đi vòng quanh thị trấn đâu, đúng lúc trải nghiệm đi theo dòng nước chảy qua cây cầu nhỏ.
Người người trên đường ngột ngạt, đường thủy tuy thấp nhưng có gió mát hiu hiu, Tô An đứng bên thuyền đưa tay che nắng nhìn thị trấn ở xa, cảm thấy xung quanh vô cùng thoải mái.
Hai bạn nữ vẫn luôn tự chụp ảnh cùng nhau, một lát sau, Mạnh Huỳnh cầm điện thoại đứng bên cạnh Tô An cẩn thận chọc chọc cậu, ngửa đầu dò hỏi: “Cậu muốn cùng nhau chụp một tấm không?”
“Tôi……”
Tô An còn chưa trả lời, Lư Hiểu Chanh đã đi đến bên cạnh cậu, cười đề nghị: “Cùng nhau chụp đi, khó có được cơ hội.”
Hai bạn nữ một trái một phải nhìn cậu, Tô An bỗng hơi không biết phải làm sao, từ chối thì vô lý, nhưng lại thấy bản thân chụp cùng hai cô gái cũng kỳ lạ, theo bản năng quay đầu nhìn Tề Văn Hiên: “Anh Hiên, nếu không…… Bốn người chúng ta chụp một tấm?”
“Được thôi.” Tề Văn Hiên lấy điện thoại ra, “Tay tôi dài, để tôi chụp.”
“Đừng, dùng của tôi đi.” Mạnh Huỳnh vội mở phần mềm và lọc kính lên, đưa điện thoại của mình đến.
Tề Văn Hiên đưa điện thoại lên, khi Tô An thấy bản thân trong màn ảnh, xém nữa thốt ra: “Oái! Yêu quái từ đâu tới!”
Hiển nhiên Mạnh Huỳnh không ngừng mở lọc kính, còn có hiệu ứng make up hóp mặt mắt to, hiệu ứng này trên mặt con gái còn được, nhưng đặt trên mặt con trai thì có hơi…… Đáng sợ.
Lần đầu tiên Tô An nhìn thấy nhan sắc trên máy chụp như vậy, trông thấy mình bị trang điểm chỉnh mặt, lại nhìn khuôn mặt khiếp sợ y đúc của Tề Văn Hiên trên màn ảnh, không nhịn được phì cười.
Mạnh Huỳnh “Ôi trời” một tiếng, vội vàng lấy điện thoại về xóa những cái hiệu ứng kia rồi đỏ mặt đưa lại cho Tề Văn Hiên: “Bây giờ được rồi……”
Bốn người trong màn ảnh ngoại trừ trắng hơn một chút, tất cả đều khôi phục bình thường.
Tề Văn Hiên chụp hai ba tấm ở các góc độ khác nhau, trả điện thoại lại cho Mạnh Huỳnh, lúc này Mạnh Huỳnh bắt đầu lướt điện thoại chỉnh ảnh, trước khi thuyền cập bến thì thêm bạn tốt với Tô An, nhanh chóng xoẹt xoẹt xoẹt chỉnh xong ba tấm ảnh gửi cho cậu.
Tô An ấn mở ảnh xem, mình và Tề Văn Hiên vẫn là bộ dáng cũ, nhưng mặt hai cô gái lại lần nữa chỉnh sửa một đi không trở lại.
Tô An nhìn Mạnh Huỳnh, mấy lần muốn nói lại thôi.
Nếu nói thật sẽ có thể bị ném xuống sông cho cá ăn, nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện, cậu khó khăn lắm mới không mở miệng.
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Huỳnh: Ha, đàn ông.