Chương 5
Là nạn nhân, tôi đi theo Cao Viên cùng trở về đồn công an Song Hà.
Tôi phối hợp điều tra đến tận khuya, còn chưa kịp suy nghĩ về lời nói của Cao Viên.
Lời mời của anh quá thẳng thắn, làm tôi vừa ngạc nhiên vừa hỗn loạn.
Rõ ràng nói là chuộc tội, nhưng tôi lại cảm thấy hình như còn có ý khác, tôi ảo não trách tâm tư mình quá mẫn cảm.
Chuyện xảy ra đêm nay ngắn ngủi lại kinh hãi, trái tim lại chịu không nổi giày vò.
Cảnh sát phụ trách ghi chép cho tôi vừa đi, Cao Viên đã vòng tới bên cạnh tôi:
“Đi thôi, về chỗ em lấy chút đồ rồi đến nhà tôi, còn lại thì để cuối tuần dọn.”
Giọng nói của anh rất tự nhiên, giống như đang nói với tôi một chuyện bình thường, không liên quan đến tôi.
Cảnh sát Tiểu Lý cũng lại gần: “Đội trưởng Cao định lừa chị dâu đi à?”
“Đừng nói lung tung.” Cao Viên trừng mắt, “Cô giáo Phương vừa bị doạ như vậy, tôi có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy.”
Anh nói rất nghiêm túc, trong lòng tôi lại bất ổn.
Cánh tay của anh đã thôi chảy máu, nhưng vết thương dài kia vẫn làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, dù sao cũng là vì cứu tôi mà bị thương, cổ họng nghẹn lại có chút khó chịu.
Tôi nhìn chằm chằm vào chỗ bị thương kia: “Nhưng… tiền thuê nhà của tôi còn phải trả thêm hai tháng nữa.”
Cảnh sát Tiểu Lý nghiêng đầu hỏi một câu: “Chị dâu thuê trên app Ái Gia sao?”
Tôi khó hiểu gật đầu.
Cậu ta tranh thủ phụ họa: “Vậy có thể huỷ mà, chị dâu, khu chị ở an ninh không tốt, tranh thủ thời gian này về nhà đội trưởng đi, anh ấy cũng đâu ăn thịt chị!”
Cao Viên lắc lắc cánh tay, không biểu cảm gì “Ừ” một tiếng, nói: “Yên tâm đi, không ăn em đâu.”
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ như sắp chảy máu đến nơi rồi.
Cao Viên nghiêm mặt nói: “Lúc trước em nói muốn chuyển nhà, tôi đã mời em rồi mà, bây giờ ở đây xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, đám người kia không để yên đâu, về sau muốn tìm em gây chuyện thì phải làm sao?”
Tôi luống cuống, lòng còn sợ hãi.
“Cũng may em không bị thương.” Cao Viên rót chén trà nóng trấn an tôi, “Tóm lại, ý định ban đầu của anh là muốn em đổi chỗ ở, nếu em cảm thấy được, có thể ở nhà anh một thời gian, dù sao anh cũng để trống, không thu tiền thuê nhà của em đâu.”
“Như thế đâu có được chứ.” Tôi cân nhắc nhiều lần, cuối cùng cũng thuyết phục được chính mình, “Vậy… làm phiền anh trước.”
Trên đường trở về, tôi vẫn cảm thấy vết thương kia chướng mắt: “Anh cần đi bệnh viện không?”
Cao Viên bày ra bộ dáng không sao cả: “Vết thương nhỏ thôi, trong nhà có hòm thuốc.”
Theo Cao Viên bước vào cửa lớn nhà anh, phong cách trắng đen xám sạch sẽ khiến tôi an tâm hơn rất nhiều.
Lo lắng khi vào ở trong nhà người đàn ông xa lạ đã sớm biến mất, huống hồ Cao Viên tốt bụng, chính trực như vậy, không có người đàn ông nào khiến tôi yên tâm hơn anh đâu.
Anh lấy giúp tôi đôi dép, rồi lại vào phòng ngủ xách hòm thuốc ra, nhìn chằm chằm tôi luống cuống tay chân hỏi:
“Em tắm trước hay tôi tắm trước? Lát nữa em giúp tôi bôi thuốc nhé.”
Khách tùy chủ tiện, tôi để cho anh tắm rửa trước, tự mình dọn vào phòng ngủ phụ, sắp xếp đồ dùng hàng ngày mang đến.
Dọn qua dọn lại trong lòng tôi càng rối rắm, tôi cẩn thận nghe động tĩnh nhà vệ sinh, chậm rãi xê bước ra ngoài cửa chờ đợi.
Mãi cho đến khi cửa phòng vệ sinh mở ra, tôi vội vã xông lên đề nghị: “Cao đội trưởng tôi suy nghĩ kỹ rồi, tiền nhà…”
Cao Viên trên vai vắt cái khăn lông, ở trần nửa người trên thoải mái đi ra, thân thể cường tráng chút nữa làm mù mắt của tôi.
Tôi sợ hãi chạy vội về phòng. Chờ anh thay xong quần áo tới tìm tôi, tôi mới lề mề đi ra, đỏ mặt, cúi đầu giúp anh bôi thuốc. “Tiền thuê nhà để tôi trả đi, nếu không tôi sẽ không ở đâu.”
Tiếng nói của tôi nhỏ như tiếng muỗi kêu. Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cao Viên vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Lần này hành động bắt giữ thiếu chút nữa làm em bị thương, đã thế chuyện này còn giữ bí mật không cho em biết, tôi thật sự rất ngại, em cứ yên tâm ở lại đi.”
Anh khẽ thở dài: “Đừng để tôi bận tâm nữa.” Trời ơi, nói thế tôi còn từ chối sao đây.
“Được rồi. Tôi ở là được chứ gì.” Tôi không dám ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cơ bắp đường nét rõ ràng của Cao Viên, hô hấp không thoải mái: “Ờ thì… anh có thể mặc quần áo vào không?”
“Cô giáo Phương, sờ cũng sờ rồi, em còn thẹn thùng cái gì?”
15
Đúng là uống rượu vào hỏng hết việc. Tôi sờ thì sờ, nhưng tôi hoàn toàn không nhớ rõ cảm giác…
Cũng may trò đùa sến rện này Cao Viên chỉ nói qua một lần, đêm trăng thanh mát, tôi an tâm ngủ ở nhà anh.
Cuối tuần, tôi chính thức dọn vào nhà Cao Viên, lại ở chung với người khác, tâm tình xảy ra chuyển biến 180 độ.
Chuyện khiến tôi cảm động không chỉ có một, Cao Viên vì bù đắp cho tôi, cố ý xin đồn công an gửi thư cảm ơn cho tôi, cảm ơn tôi đã giúp cảnh sát phá được “vụ án biến thái”, nhà trường còn tiến hành khen ngợi công khai.
Lúc trước bởi vì sự kiện sinh viên ẩu đả, tôi từng lo lắng không qua được thời gian thử việc, hiện tại có phong thư cảm ơn này, trường học ước gì cho tôi sớm chuyển lên chính thức.
Sương mù lúc trước giống như bị quét sạch, tôi may mắn quá đi, trong đêm phóng túng, mê muội, tuyệt vọng ở quán bar kia, có thể gặp được Cao Viên.
Mấy ngày ở đây, Cao Viên chỉ cần không bận nhiệm vụ sẽ tới đón tôi tan tầm, buổi sáng còn có thể chuẩn bị điểm tâm cho tôi, quả thực là hình mẫu của người đàn ông tốt mọi thời đại.
Hơn nữa Đường Hân và cảnh sát Tiểu Lý luôn ở một bên giật dây, trong lòng tôi khó tránh khỏi nổi lên gợn sóng. Tôi không thể không thừa nhận đối với Cao Viên có chút hảo cảm, nhưng trong lòng lại không yên. Lúc bài cũng nghĩ có lẽ anh ấy chỉ xuất phát từ chính nghĩa, muốn giúp đỡ người dân thì sao? Hoặc là để ý chuyện trước đó giấu diếm, hại tôi thiếu chút nữa bị tội phạm làm bị thương, cho nên trong lòng hổ thẹn, mới muốn đền bù cho tôi?
Ở nhà người ta, ăn điểm tâm người ta, tôi không dám vọng tưởng, chỉ có thể tìm cơ hội báo đáp anh.
Lại một ngày cuối tuần, Cao Viên trực ca ban ngày, tôi chủ động đề nghị làm cơm tối cho anh, sườn xào chua ngọt và cá nướng hành, lại làm một món canh rau tươi, Cao Viên tỏ vẻ rất mong đợi. Nhưng đã rất lâu rồi tôi không xuống bếp, tay nghề đã kém, hơn nữa vì chuyện Ngụy Vi Vi và Chu Thành, tôi từng bài xích nấu cơm một thời gian.
Hôm nay một lần nữa vào phòng bếp, tôi dường như đã quên quá khứ kia, ký ức trở nên mơ hồ, để cho tôi chỉ có thể thấy rõ chuyện trước mắt.
Tôi tập trung vào con cá vui vẻ trước mặt, nhưng làm thế nào cũng không bắt được nó, càng miễn bàn đến công việc cạo vảy cá có độ khó cao như vậy.
Sườn lại cho quá nhiều đường, không cẩn thận chiên khét. Chỉ có một nồi canh rau tươi là bình thường, nhưng dường như hơi nhạt.
Tôi nhìn Cao Viên chằm chằm, trong lòng ảo não cực kỳ:
“Còn nói muốn cho anh thưởng thức tài năng của tôi, cuối cùng lại thành thế này, tôi ngốc quá…”
Cao Viên uống một ngụm canh lớn, cười cười: “Ăn nhiều muối không tốt cho sức khỏe, canh này rất ngon.”
Tôi cúi đầu: “Đội trưởng Cao, anh cũng đừng an ủi tôi, vốn định làm bữa cơm báo đáp anh một chút, kết quả lại thành thế này…”
Cao Viên gõ nhẹ trán tôi: “Tôi có tên, chúng ta đã ở cùng nhau rồi, em còn suốt ngày gọi tôi đội trưởng Cao đội trưởng Cao?”
Mặt tôi nóng lên, chỗ trán bị Cao Viên búng cũng đỏ lên, xoa xoa, già mồm cãi láo mở miệng: “Thì, Cao Viên.”
Anh “Ừ” một tiếng, lại múc một chén canh, mỉm cười nói với tôi: “Sau này em cứ chờ ăn đi, để tôi nấu.”
Tim đập thình thịch, tôi cảm thấy mình xong rồi, sắp sa đoạ sự dịu dàng của Cao Viên rồi.
Anh không chịu buông tha trái tim yếu ớt của tôi, còn nói: “Em nói xem, chúng ta như vậy có giống gia đình không?”
16
Sự hấp dẫn của Cao Viên càng lúc càng lớn, tôi sắp chống đỡ không nổi.
Tuy nhiên, ảo tưởng cuộc sống màu hồng khi ở chung với Cao Viên đã bị hiện thực dập tắt.
Trong khoảng thời gian này tôi và Cao Viên đều bận rộn, nhưng trong lúc bận rộn tôi cũng có không ít thu hoạch.
Gần cuối kỳ, trường học bận rộn việc vặt, tôi lại rất nhiệt tình, bởi vì tôi đã lên chính thức hoạt động có quy trình.
Trong thời gian này tôi còn nhận được tiền chuyển khoản của Chu Thành, hắn trả tôi nửa năm tiền thuê nhà, tôi nhận.
Hắn còn gửi mấy đoạn văn thật dài, có sám hối, có xin lỗi, còn nói Ngụy Vi Vi mang thai đứa bé này không dễ dàng, thiếu chút nữa sinh non.
Nói chuyện này là báo ứng thì cũng quá nghiêm trọng tồi, tôi tâm bình khí hòa xem xong, block hắn luôn.
Giữa chúng tôi sẽ không còn liên lạc, từ nay về sau tôi và Chu Thành không còn liên hệ gì nữa, tuy rằng lúc trước là hắn dẫn tôi tới thành phố này, nhưng cuộc sống là của tôi.
Tôi phải sống tốt cuộc sống trước mắt mới là chuyện đúng đắn.
Trong khoảng thời gian này tôi bận rộn đến quên cả trời đất, mặc dù ở cùng một mái nhà, nhưng số lần tôi và Cao Viên gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, có lúc anh ấy vừa tan ca đêm về nhà, tôi đã ra ngoài.
Nhưng hẹn vài lần cơm tối, tôi vẫn nếm được tay nghề làm bếp siêu đỉnh của anh.
Anh làm canh chua ngọt rất vừa miệng, sườn kho tàu thơm mà không ngấy, canh cá tươi không tanh chút nào, so với tôi làm ăn ngon gấp bao nhiêu.
Cao Viên như vậy, rất khó khiến người ta không động lòng.
Vì thế, khi Cao Viên trực ban trời tối om, tôi liền bỏ công sức khổ luyện tay nghề, hy vọng có thể sớm cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.
Một tuần sau, cuối cùng tôi cũng làm được một bữa cơm tương đối hài lòng, bông cải xanh xào, tôm hầm, còn có một nồi canh đậu hũ cá trích.
Hôm nay là ngày trọng đại – tôi nhận lương, chỉ tiếc là đến phiên Cao Viên trực ca đêm, tôi hỏi anh trước, biết được anh còn chưa ăn cơm tối, bèn đóng gói cơm nước cho hai người, mang theo hộp giữ ấm đi đến đồn công an Song Hà.
Đây đã là lần thứ ba tôi vào “Cục cảnh sát”, lần đầu tiên là mình phạm tội, lần thứ hai là thiếu chút nữa xảy ra chuyện, lúc này là thư thả nhất.
Nghĩ đến việc sắp gặp Cao Viên, tôi bắt đầu hưng phấn, tâm tình trở nên khẩn trương, tôi mong đợi anh cũng vậy.
Tôi có thể cảm nhận được sự dịu dàng, bao dung của anh ấy đối với tôi không phải chỉ là thiện ý, tôi tin rằng, thỉnh thoảng khi ánh mắt giao nhau, anh cũng sinh ra rung động với tôi.
Vừa vào cửa tôi đã nhìn thấy Cao Viê cũng đang từ trong ra ngoài.
Có lẽ là thời tiết nóng bức, anh không mặc áo khoác, ống tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra đường cong cánh tay rõ ràng, khiến người ta mơ màng.
Bên cạnh anh có một cô gái xa lạ, tuổi tác chắc là xấp xỉ tôi, mặt rất nhỏ, tết bím tóc đuôi ngựa xinh đẹp, chân dài giống như Cao Viên.
Chẳng biết tại sao, nhìn hai người sóng vai đi ra, trong đầu của tôi hiện ra hai chữ “xứng đôi”, lòng buồn không thôi.
Hay là đồng nghiệp mới? Người báo án? Hay là bạn của Cao Viên?
Tôi bất tri bất giác đi chậm lại, thấy cảnh sát Tiểu Lý, chị Trương vây quanh hai người bọn họ vừa nói vừa cười, rõ ràng chính là bầu không khí của người quen cũ.
Nỗi buồn trong lòng dâng lên ngày càng nhiều.
Cho đến khi nhìn thấy Cao Viên thân mật búng trán cô gái kia một cái, ghen tuông, do dự, muộn phiền của tôi trào dâng lên.
Nghĩ đến đêm đó anh vừa càu nhàu vừa búng trán tôi. Tôi mang theo hộp giữ nhiệt đóng đinh tại chỗ.
Bóng đêm che giấu cho tôi, thừa dịp không ai chú ý, tôi quay đầu bước nhanh ra khỏi sân, chạy trối chết.
– —–