Chương 147 - NGOẠI TRUYỆN: MỘT NHÀ BA NGƯỜI (END).
- Trang Chủ
- Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc - Bánh Bao Nhân Đậu (Mie)
- Chương 147 - NGOẠI TRUYỆN: MỘT NHÀ BA NGƯỜI (END).
Trộm vía Tần Nguyệt không hề bị thai nghén quá nghiêm trọng, sau 3 tháng đầu thai kỳ thai nhi dần ổn định hơn và Tần Nguyệt ngày càng ăn ngon ngủ ngon.
Ai cũng bảo đứa bé trong bụng Tần Nguyệt rất ngoan và hiểu chuyện nhưng Phó Dịch Bắc lại không thấy thế.
Ngoại trừ lúc tên nhóc này đói sẽ đạp nhẹ vài cái ra thì chỉ cần Phó Dịch Bắc đến gần là nó như muốn chơi với anh một trận bóng đá vậy.
Anh sờ bên này nó liền đá, anh sờ bên kia nó liền độn qua một bên. Tần Nguyệt cũng chỉ biết dở khóc dở cười với con trai sắp chào đời, cô an ủi Phó Dịch Bắc.
“Con trai là đang chào đón anh đó.”
Phó Dịch Bắc nhếch môi cười không nổi.
“Em chắc không? Anh cứ cảm thấy nó đá anh cho bỏ ghét vậy.”
Cho đến tận lúc Tần Nguyệt lâm bồn Phó Dịch Bắc luôn đồng hành cùng cô trong xuyên suốt quá trình.
Bác sĩ hô “ra rồi, ra rồi!” Phó Dịch Bắc mới như thở phào một hơi xót thương đưa tay lau mồ hôi trên trán Tần Nguyệt.
“Con ra rồi, em có mệt lắm không?”
Anh hỏi với giọng điệu đầy lo lắng, từng tiếng kêu than từng giọt mồ hôi và cả những cơn đau như xé toạc cơ thể của cô. Phó Dịch Bắc bất lực đứng nhìn hối hận đến mức tự trách vì sao phải để cô sinh con!
Nhưng Tần Nguyệt dù đã kiệt sức vẫn nắm lấy tay anh, cô mỉm cười đầy vui sướng hỏi anh.
“Con đâu rồi anh?”
“Hả, con à…”
Phó Dịch Bắc cũng ngu ngơ, anh chỉ biết tên nhóc kia đã lọt lòng chứ không biết nó đang ở đâu.
Đến khi y tá bế đứa trẻ đỏ hỏn quấn trong tả lót đưa cho Phó Dịch Bắc anh mới giật mình mà nhìn khỉ con trong tả lót.
Y tá cười nói:
“Bé trai rất khoẻ mạnh, vừa chào đời đã cười toe toét không hề khóc bác sĩ phải đánh cho một cái mới khóc lên.”
Nghe chữ “đánh” Phó Dịch Bắc hơi cau mày không vui, nhìn kĩ lại mới thấy hai mắt tên nhóc này còn vươn nước.
Anh muốn đưa tay lau nhưng bất chợt lại thấy quỷ nhỏ này thế mà vừa nhắm mắt ngủ vừa nhoẻn miệng cười.
Phó Dịch Bắc buồn cười nhẹ đung đưa tay tự mình lầm bầm.
“Vừa khóc vừa cười, thật là…”
………………….
Ngày thu nắng hanh lá vàng rơi rụng, trong quân đội các binh lính một thân áo thun quần rằn ri vẫn miệt mài tập luyện.
“Báo cáo!”
Phó Dịch Bắc nghiêm mặt thu ánh mắt từ sân huấn luyện trở về nhìn sang binh lính bên cạnh.
“Có chuyện gì?”
Binh lính đứng thẳng giơ tay lên trán làm tư thế chào theo quân đội, nghiêm nghị là thế nhưng khoé môi lại nhịn không được nhếch đến tận mang tai.
“Báo cáo trung đoàn trưởng quỷ nhỏ nhà anh tới!”
Phụt!
Không biết là binh lính nào nghe xong đã nhịn không được mà phì cười, Phó Dịch Bắc nhíu mày liếc sang khiến cho cả đám phải nén cười giả vờ nghiêm túc tập luyện tiếp.
“Nó đến với ai? Nó đâu rồi?”
Anh cau mày hỏi sắc mặt nghiêm nghị nhưng trong lòng lại không nhịn được mà lo lắng. Nào biết anh vừa hỏi xong thì có một bóng dáng bé xíu nấp sau cái cây cách đó không xa lẹp bẹp chạy tới.
“Ba ơi ba!”
Cậu nhóc tầm 3 4 tuổi trắng trẻo tròn tròn trông rất kháu khỉnh và đáng yêu, một đường chạy tới ôm lấy chân Phó Dịch Bắc mà trên tay còn giữ khư khư một lá cờ lục sắc.
“Ba ơi Dịch Khiêm tới đón ba nè.”
Phó Dịch Bắc mím môi cúi người ôm cậu nhóc lên sẵn tiện đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cậu.
“Quỷ nhỏ, con tới với ai?”
Phó Dịch Khiêm lè lưỡi vẩy lá cờ trên tay với ba mình.
“Cậu hai đưa con tới ạ.”
Phó Dịch Bắc nhíu mày chặt hơn.
“Không phải hôm nay cậu ta đi đăng ký kết hôn à? Còn dẫn con chạy loạn.”
Phó Dịch Khiêm cười toe toét nghịch ngợm nhét lá cờ lục sắc vào túi áo trên ngực của Phó Dịch Bắc.
“Cậu hai đi tìm cậu hai trai rồi nên bảo con đi tìm ba.”
“Tên vô trách nhiệm này.”
Phó Dịch Bắc nhịn chửi thề trước mặt con trai, Thẩm Thiên Thành 4 năm này có Ngạn Dật Hiên chống lưng càng ngày càng hỏng bét mà.
Nhìn nắng chiều ngã bóng Phó Dịch Bắc thì không vấn đề gì nhưng Phó Dịch Khiêm đã toát mồ hôi ướt cả áo.
Anh hô ngừng rồi cho các binh lính giải tán kết thúc một ngày huấn luyện sau đó mới bế Phó Dịch Khiêm đến bãi đỗ xe.
“Ba ơi giờ mình về nhà ạ?”
Phó Dịch Bắc dùng khăn giấy lau mặt cho cậu nhóc, lúc lau còn nhịn không được véo thử hai cái.
“Không, trước tiên phải đi đón mẹ tan làm đã.”
Trẻ con dễ vui mau quên, Phó Dịch Khiêm đang nghịch lá cờ trong tay nghe thấy được gặp mẹ thì liền vui mừng hớn hở ném luôn lá cờ sang một bên.
“Ô hoan hô! Dịch Khiêm sắp được gặp mẹ rồi.”
Ngũ quan non nớt có 8 phần giống anh, nhưng lúc Phó Dịch Khiêm cười anh lại như thấy được một Tần Nguyệt phiên bản thu nhỏ vậy.
Xe một đường chạy đến bệnh viện quân y 505, Tần Nguyệt vừa ra tới cổng đã được gặp ngay bánh bao nhỏ của cô.
“Dịch Khiêm ngoan, mẹ hôn cái nào.”
Đón con từ trong lòng Phó Dịch Bắc cô nhịn không được hôn mấy cái liền lên hai má cậu nhóc, chọc cho cậu cười khanh khách.
“Hắc hắc, nhột.”
“Nhột ở đâu nhỉ? Để mẹ hôn chỗ đó!”
Phó Dịch Bắc lắc đầu nhìn hai mẹ con.
“Hai người hình như quên mất anh rồi nhỉ?”
“Ôi có người ghen rồi! Dịch Khiêm mau hôn ba một cái đi.”
Tần Nguyệt cười rạng rỡ bế Phó Dịch Khiêm nghiêng người để cậu nhóc hôn Phó Dịch Bắc.
Phó Dịch Bắc rất phối hợp đưa má sang hài lòng nhận được cái thơm má của con trai, anh liền dời qua Tần Nguyệt.
“Con hôn rồi còn em tính sao đây?”
“Anh thật là…”
Tần Nguyệt lườm yêu Phó Dịch Bắc nhưng cô vẫn nhón chân hôn lên bên má còn lại của anh, sau đó Phó Dịch Bắc lại hôn lên môi cô một cái nhẹ nhàng.
Phó Dịch Khiêm chớp mắt nhìn hồi lâu lên tiếng phân bì.
“Mẹ hôn con nên con hôn mẹ, mẹ hôn ba nên ba cũng hôn lại mẹ, vậy sao con hôn bà mà ba không hôn lại con?”
“Haha…”
Cả hai vợ chồng đều bật cười thành tiếng với cậu nhóc, Phó Dịch Bắc ôm má cậu thương yêu mà hôn lên trán cậu một cái.
“Rồi đấy, bây giờ cả nhà huề nhau rồi nhé.”
“Ba, bế.”
Cuối cùng Phó Dịch Khiêm thoả mãn mới xoè tay mỉm cười đòi bà mình bế vì cậu biết cánh tay của ba vững chắc hơn và sẽ không làm cho mẹ phải mệt mỏi khi bế cậu.
Dưới ánh nắng hoàng hôn một nhà ba người cùng nhau bước đi, Phó Dịch Bắc một tay bế con một tay nắm tay Tần Nguyệt thật chặt.
Tần Nguyệt mỉm cười hạnh phúc nép sát bên anh cùng nhau sánh bước đi.
“Hôm nay anh Thiên Thành và anh Dật Hiên đi đăng ký kết hôn, cả nhà mình lại được dịp về ngoại ăn ké rồi.”
Phó Dịch Bắc mỉm cười đáp.
“Em nói cứ như mỗi cuối tuần chúng ta về là không phải đi ăn ké vậy.”
Tần Nguyệt vờ cau mày lườm anh.
“Nói đúng thì nói nhỏ thôi.”
Hai người nhìn nhau nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Ánh nắng chiều rọi xuống mặt đất bóng dáng một nhà ba người ấm áp vui vẻ.
Không cầu đời đời kiếp kiếp, chỉ mong ba bữa bốn mùa bình an hạnh phúc.