Chương 145 - DẠM HỎI.
Thấy cô mặt ủ mày chau, Phó Dịch Bắc đi đến kéo tay cô.
“Làm sao mà xụ mặt mãi thế hả?”
Tần Nguyệt rút tay về tiếp tục xếp quần áo, đáp nhỏ xíu.
“Em, không muốn về.”
Dọn về đại viện điều mà bọn họ không muốn nhất đó chính là ở riêng!
Sớm ngày chung đụng như một thói quen, ngay cả Phó Dịch Bắc cũng nhịn không được mà luyến tiếc.
Nhưng suy xét thiệt hơn, anh lấy lại cân bằng rất nhanh gõ lên trán cô một cái.
“Vậy em muốn ở lại bệnh viện luôn à? Bác sĩ Tần, em đừng quên em đã nghỉ việc lâu rồi.”
Từ lúc nằm viện đến khi vết thương lành, Tần Nguyệt không chịu rời khỏi anh nên đã đệ đơn xin nghỉ việc tại bệnh viện.
Tần Nguyệt đẩy tay anh ra, cau có nói:
“Tại anh nên em mới thất nghiệp đó, còn không biết lo mà trêu em.”
Phó Dịch Bắc bật cười giành lấy quần áo trong tay cô nhanh nhảu bỏ vào vali.
“Được rồi, không đi làm thì anh nuôi em. Nhanh về nhà thôi nào.”
Tần Nguyệt bĩu môi lườm anh.
Tuy không muốn cách mấy thì hai người vẫn phải trở về đại viện, nhà ai nấy ở. Tần Nguyệt tạm thời ở nhà nhưng Phó Dịch Bắc ngay hôm sau đã phải trở về quân đội.
Như thường lệ Bạch Thanh Cát đều canh rất đúng giờ mà nhìn lên cầu thang, đồng hồ vừa điểm 7 giờ sáng Tần Nguyệt đã chạy lon ton xuống.
Váy áo xúng xính thướt tha, cô chải tóc trang điểm kĩ càng chuẩn bị mang bữa sáng cho Phó Dịch Bắc.
Bạch Thanh Cát nhìn cháu gái nhịn không được trêu.
“Yô! Con gái lớn rồi, biết mang bữa sáng tình yêu đi cho người thương rồi!”
“Ngoại…”
Tần Nguyệt chun mũi đi đến ngồi xuống ôm lấy tay bà.
“Con cũng có nấu luôn cho cả nhà mà, ngoại cứ trêu con.”
Bạch Thanh Cát bật cười thành tiếng chỉ tay vào trán cô.
“Con đó, hôm nay không cần đưa bữa sáng cho tên nhóc kia đâu. Để nó tự mình đến ăn.”
“Là sao ạ?”
Tần Nguyệt chớp mắt khó hiểu nhìn bà, Bạch Thanh Cát mỉm cười vỗ nhẹ tay cô.
“Hôm nay Phó gia sẽ đến dạm hỏi nhà ta, con đó mau đi chuẩn bị thêm ít trà bánh tiếp nhà trai đi.”
Tần Nguyệt há hốc miệng không dám tin vào tai mình, hồn vía cô đã lơ lửng trên mây chứ đừng nói tới gì mà trà với bánh.
Phó Dịch Bắc anh được lắm! Không bàn với cô lấy một tiếng.
Đúng 9 giờ Thẩm gia tề tựu đông đủ ngay cả Ngạn Dật Hiên cũng được Thẩm Thiên Thành lôi tới xem kịch vui, La Thận Khâm cũng nhanh chóng nối đuôi đi vào.
9 giờ 15, Phó gia lục tục tới nhà đi đầu hiển nhiên chính là Phó Chính Khâm đã về hưu tinh thần quắc thước cười tươi như Phật Di Lặc.
“Ngày vui ngày vui, bà Thẩm này chúng ta sắp làm thông gia rồi!”
Bạch Thanh Cát cười híp cả mắt đi tới vỗ vai Phó Chính Khâm.
“Được rồi lão già này, ngồi xuống rồi bàn.”
Hai người lớn vui tươi rộn rã, đám người thế hệ sau như Phó Minh Chính, La Thận Khâm và Thẩm Thanh Ngạn dù có chướng mắt nhau cũng phải gượng cười giảng hoà.
Phó Dịch Bắc không biết tự lúc nào đã đi đến cạnh Tần Nguyệt, anh lén nắm lấy tay cô thấp giọng hỏi:
“Sao vậy, vui tới ngốc rồi à?”
Tần Nguyệt nhăn mặt thò tay véo eo anh, cô thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Còn dám nói? Anh làm việc mà không bàn trước với em, anh còn muốn lấy vợ nữa hay không hả!”
Phó Dịch Bắc hít vào một hơi lạnh nhẹ gỡ tay cô ra.
“Đau, đau… Anh chỉ vội cưới vợ nên tiền trảm hậu tấu, vợ à tha cho anh.”
Một tiếng vợ này khiến Tần Nguyệt đỏ mặt, cô hứ một tiếng rút tay về.
“Ai thèm làm vợ anh chứ, tên cơ hội.”
“Ồ, vậy mặt trăng nhỏ không muốn làm vợ anh à?”
Phó Dịch Bắc ghé sát bên tai Tần Nguyệt rất mờ ám mà thổi hai cái khiến cô rùng mình, Tần Nguyệt còn chưa kịp đánh người thì đã bị anh ôm lấy eo kéo tới gần.
“Này này này! Còn đang bàn tính ở đây mà cậu làm loạn gì thế hả!”
La Thận Khâm trợn mắt nhìn Phó Dịch Bắc trêu ghẹo con gái cưng, ông giận tới đứng bật dậy lại bị Phó Minh Chính đè xuống.
“Lão già lạc hậu này, bọn nó như thế gọi là tình chàng ý thiếp. Ông cỗ hủ thì im lặng mà nhìn là được.”
“Ông mới là lão già lạc hậu, giỏi thì nắn nót cái nết của con ông lại đi!”
La Thận Khâm bực mình bật tanh tách lại Phó Minh Chính.
“Hai tên già đầu còn loi nhoi, có thấy người lớn đang nói chuyện không hả!?”
Thẩm Thanh Ngạn uống trà lườm nguýt châm chọc Phó Minh Chính và La Thận Khâm một câu, nào biết hai người kia ngay lập tức đứng chung một thuyền bật lại ông.
Phó Minh Chính: “Nói cứ như mình lớn lắm vậy, tôi khinh!”
La Thận Khâm: “Hừ, tôi là ba ruột của tiểu Nguyệt còn chưa lên tiếng. Ông im đi là vừa!”
Thẩm Thanh Ngạn hừ một tiếng: “Hai tên già ranh!”
“Đủ rồi, ba đứa bọn anh không im thì đi ra ngoài hết đi!”
Phó Chính Khâm đang bàn tính chuyện cưới xin với Bạch Thanh Cát cũng phải to tiếng trấn áp ba tên già đầu này.
Cuối cùng ba người kia cũng chịu im lặng giây lát, Phó Chính Khâm tiếp tục kéo Bạch Thanh Cát bàn tính.
“Bà xem nên tổ chức hôn lễ ở đâu cho thích hợp, bao nhiêu bàn thì vừa?”
Bạch Thanh Cát nhẩm tính lúc lâu.
“Hôn lễ tổ chức nơi nào đẹp một chút, còn bao nhiêu bàn thì tầm 100 ông thấy đủ không?”
“Ấy mẹ, sao có thể chọn nơi nào đẹp chút là được chứ!”
Trần Diệp đang lật dở danh sách sính lễ Phó gia mang đến nghe thế thì chen lời góp ý.
“Thời đại bây giờ phải chọn nơi lãng mạn như đảo riêng, hay sa hoa như lâu đài cổ…”
“Đúng đúng.”
Trình Nhã cuối cùng cũng lên tiếng được bèn nói nhanh.
“Còn mời khách 100 bàn con thấy không đủ đâu, chúng ta phải trừ hao thêm vài mươi bàn nữa!”
Lại bắt đầu một trận xôn xao về vấn đề hôn lễ và khách mời, Thẩm Thiên Thành ngồi ăn hạt dưa anh thân thiện mà bóc một hạt đưa sang cho Trình Duệ bên cạnh.
“Ăn đi cho đỡ buồn miệng.”
Trình Duệ nhìn Ngạn Dật Hiên đang ngồi cắn hạt dưa tanh tách đem phần thịt bỏ vào tay Thẩm Thiên Thành, anh chậc một tiếng lắc đầu đáp:
“Cảm ơn, anh buồn miệng thì cứ ăn đi.”
“Ồ!”
Thẩm Thiên Thành mời lơi thôi, Trình Duệ không ăn anh liền nhét thẳng vào mồm Ngạn Dật Hiên bên cạnh rồi cảm khái nói trong cái nhăn mày của Ngạn Dật Hiên.
“Người lớn thì chí choé bàn luận, sao họ không thử nhín chút thời gian ngó xem hai nhân vật chính có còn bận tâm không!”
Ở cửa hông thông ra vườn hoa Phó Dịch Bắc nắm tay Tần Nguyệt nhàn tản sải bước.
“Dịch Bắc, như thế không ổn đâu.”
Tần Nguyệt đắn đo lắc lắc tay anh, Phó Dịch Bắc mỉm cười kéo tay cô lên hôn.
“Không sao cứ để họ bàn cho thoả, dù sao lễ cưới anh cũng chuẩn bị xong cả rồi.”
Tần Nguyệt há hốc mồm ngạc nhiên nhìn anh.
“Anh! Chuẩn bị hết rồi ư?”
Phó Dịch Bắc xùy một tiếng.
“Nửa năm này ở trên giường bệnh em tưởng anh nằm không à!”
“Anh…”
Tần Nguyệt đang muốn nói gì đó thì chợt bụm miệng lại, Phó Dịch Bắc nhìn tưởng cô cảm động tới phát khóc thì tặc lưỡi đưa tay ôm lấy cô vào lòng.
“Coi nào, em yên tâm làm cô dâu mới là được rồi…”
“Oẹ!”
Sắc mặt Phó Dịch Bắc xanh mét, Tần Nguyệt nôn hết lên người anh.