Chương 5: Là ước mơ của tôi
- Trang Chủ
- Mãnh O Nằm Vùng Ở Trường Học Alpha - Quyển Quyển Miêu
- Chương 5: Là ước mơ của tôi
Lục Tuyết Sinh không có ý định tiết lộ danh tính của mình, vừa muốn trả lời lại, liền bị Tống Húc Phi ngăn cản.
“Đừng nói tên cho hắn ta mà Tuyết Tử!” Tống Húc Phi nắm lấy bàn tay gõ phím của Lục Tuyết Sinh: “Đám người kia cùng đội trưởng bọn tao có thù sâu, cùng là học sinh trường Trung học Chuyên Cơ giáp, nếu bọn hắn nhắm vào mày thì phiền phức lắm.”
“Tao sẽ không nói cho hắn ta biết.” Lục Tuyết Sinh quay lại nhìn y, nghiêm túc nói: “Nhưng tao không sợ bọn họ.”
“Chính là, Lục baba của chúng ta thì sợ ai?” Lời này thì Tống Húc Phi tin, bạn cùng bàn của y không phải người thường, là nhân vật huyền thoại của nhất trung bọn họ.
Lúc mới vào cấp ba, còn chưa có xét nghiệm gen, mọi người đều cho rằng Lục Tuyết Sinh sẽ là một Alpha hàng đầu.
Sau khi trở thành bạn cùng bàn của cậu, Tống Húc Phi mỗi ngày đều giúp đưa điểm tâm, trà sữa, socola hay thư tình bỏ đầy cả ngăn kéo, nhưng Lục Tuyết Sinh không thèm để ý với bất kì người nào đến tỏ tình, chỉ mỗi ngày giải quyết xong bài tập, sẽ bắt đầu nghiên cứu cơ giáp mới ra của tạp chí khoa học.
Lục Tuyết Sinh tính cách có chút kỳ quái, lúc mới quen, sẽ cảm thấy cậu cực kỳ lạnh lùng, như là không đem tất cả mọi người để vào mắt, gần như không được yêu mến.
Nói thẳng ra, Tống Húc Phi lúc đầu có chút chán ghét cái vị học thần cùng bàn này — Cậu ta chẳng phải vừa học giỏi vừa ưa nhìn sao? Túm thành như này thì ai coi được?
Nhưng mà sau khi ở chung một học kỳ, Tống Húc Phi mới hiểu — thằng nhóc Lục Tuyết Sinh này không hề xem thường mọi người, mà là cậu đem hết thảy nhiệt tình của mình, toàn bộ dành hết cho sở thích.
Vị học thần này không hiểu làm sao để xã giao cho lắm, kỳ thực là chưa bao giờ xem thường bất cứ ai, đối xử với người bệnh tật già yếu cùng đối xử với danh nhân quyền quý, hoàn toàn cùng một thái độ, chính là loại thái độ phảng phất trong mắt không có người kia.
Trên thực tế người anh em này đặc biệt là một người đáng tin, mỗi lần Tống Húc Phi gặp chuyện rắc rối, Lục Tuyết Sinh luôn bày ra vẻ mặt “liên quan gì đến tôi”, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất, nghĩ ra biện pháp hiệu quả lại đơn giản nhất, giúp y giải quyết rắc rối.
Mặt than, IQ cao, hay giúp đỡ bạn bè, vĩnh viễn là thần trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đây mới là những gì chân thật nhất về bạn Lục baba cùng bàn, lúc mới quen là một người rất dễ làm cho người ta chán ghét, càng ở chung càng được lòng người khác.
Tính cách này có phần giống với bản tính của Alpha – những người sinh ra để chiến đấu, cho nên vào lớp 11 khi báo cáo kiểm tra sức khỏe được đưa ra, toàn bộ nhất trung đều sốc — Lục Tuyết Sinh lại là Omega.
Tống Húc Phi lúc đó rất lo lắng Lục Tuyết Sinh sẽ không thể tiếp nhận sự thật, trong giờ học y vẫn luôn viết một tờ giấy nhỏ để an ủi cậu: Tỷ lệ chính xác của kết quả kiểm tra chỉ là 90%, có thể có sai lầm.
Lục Tuyết Sinh cầm tờ giấy cụp mắt xem lướt trong một giây, sau đó nhấc mắt tiếp tục nhìn lên bảng đen, tay cầm bút viết xoàn xoạt một câu nói lên trên tờ giấy mà không cần nhìn, đưa lại cho Tống Húc Phi.
Tống Húc Phi nhận tờ giấy, Lục baba trả cho bốn chữ: Nghiêm túc nghe giảng.
Thằng này có vẻ không quan tâm đến kết quả kiểm tra của mình!
Sau khi tan lớp Tống Húc Phi chưa từ bỏ ý định mà tìm hiểu thái độ của cậu: “Tuyết Tử, kết quả kiểm tra này, mày thản nhiên tiếp nhận vậy sao?”
Lục Tuyết Sinh: “Không được à?”
Tống Húc Phi: “Tao nghĩ rằng với tính cách của mày… sẽ nghiêng về… một kết quả kiểm tra khác có tinh lực[1] dồi dào hơn.”
[1]Tinh lực: tinh thần và sức lực
Lục Tuyết Sinh: “Tao đã có đủ tinh lực.”
Tống Húc Phi khó có thể tin: “Một xí xi tiếc nuối cũng không có hả?”
Lục Tuyết Sinh nhún nhún vai: “Đương nhiên, kết quả kiểm tra này khiến kế hoạch tuyển sinh của tao bị rối loạn, nhưng không quá quan trọng. Miễn là bằng sáng chế[2] hệ thống truyền lực[3] mới của tao đoạt được giải thưởng, Đại học Cơ giáp sẽ cho phép tao đăng kí xin miễn kiểm tra. Tuy rằng tao chắc chắn đạt giải, nhưng sau đó đi học phải phiền ba mẹ tao phân chia tinh lực để đi cùng, dĩ nhiên là có điểm tiếc nuối.”
[2]Bằng sáng chế: là văn bằng, chứng chỉ của Nhà nước xác nhận quyền sở hữu công nghiệp của chủ thể được cấp văn bằng bảo hộ về sáng chế, giải pháp hữu ích, kiểu dáng công nghiệp, nhãn hiệu hàng hóa, tên gọi xuất xứ.
[3]Hệ thống truyền lực: khi động cơ hoạt động nó sẽ sản sinh ra lực tồn tại dưới dạng mô men xoắn, muốn di chuyển được thì phải nhờ tới chuyển động quay tròn của các bánh xe. Hệ thống truyền lực sẽ cung cấp lực cho các bánh xe từ động cơ. Hệ thống này đóng vai trò điều khiển toàn bộ như tăng tốc, giảm tốc. Di chuyển tiến hoặc lùi. Nó cũng ảnh hưởng tác động rất nhiều tới khả năng vận hành êm ái.
Tống Húc Phi: “… Đây là?”
Lục Tuyết Sinh khoanh tay nghiêng đầu, dùng biểu tình dò hỏi nhìn y.
Theo lương tâm mà nói, tiếp xúc lâu rồi, cảm thấy vị học thần nhỏ này thật sự càng bộc lộ rõ sự đáng yêu bẩm sinh.
Tống Húc Phi không nhịn cười được, hỏi cậu: “Trong lòng mày chỉ có cơ giáp thôi sao? Trước đây chưa từng động tâm đối với Omega đáng yêu nào ư? Như tao chẳng hạn.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Lục Tuyết Sinh cười hơn mười giây, nhìn thấy Tống Húc Phi sắc mặt đen như đáy nồi, mới ngưng cười, một giây sau liền khôi phục mặt than, nghiêm túc hỏi: “Mày không phải đang nói đùa đó chứ?”
“Không phải.” Tống Húc Phi rất khó chịu: “Tao không có sức hút như thế sao?”
Cậu muốn rút lại ý nghĩ cho rằng tên khốn này thật đáng yêu.
“Sức hút gì chứ?” Lúc Tuyết Sinh nhìn mặt Tống Húc Phi dụ dỗ: “Tao không hiểu những thứ này đâu, Phi ca, tao không rảnh mà động tâm đối với bất kỳ người nào. Để duy trì thứ hạng đầu lớp, tao đã lãng phí quá nhiều thời gian cho việc nghiên cứu cơ giáp, tao không hiểu chuyện yêu đương, là A là B hay là O đối với tao mà nói không khác biệt.”
Tống Húc Phi: “…”
Nghe xem, đây mà là tiếng người à?
Để duy trì thành tích đứng đầu toàn trường, cậu chỉ cần dành thời gian cho việc nghiên cứu cơ giáp.
Lời này mà đổi lại là từ người khác nói, vậy khẳng định phải là bậc thầy nói khoác (lác) hàng đầu, mà được nói ra từ chính miệng Lục Tuyết Sinh, thì đó chính là miêu tả sự thật mà thôi.
Một thiên tài xuất chúng khiến người ta vừa yêu vừa hận như vậy, sao lại có khả năng sợ hãi đám nhóc thúi trường Trung học Chuyên Cơ giáp kia được chứ?
Các đồng đội đã nhìn thấy đoạn đối thoại của Lục Tuyết Sinh cùng tên đen trên khung trò chuyện, trong tai nghe lập tức truyền ra tiếng kinh hô: “Hóa ra là học trưởng Đại học Cơ giáp Kinh đô! Hèn chi có thể treo đám nhãi con trường Trung học Chuyên này lên đánh!”
“Đại thần có tài khoản của game không? Acc clone[4] cũng được, thêm vào công hội chúng tôi để tụi tôi cứu vớt mặt mũi đi!”
[4]Gốc là tiểu hào 小号: chỉ nick phụ.
“Trong công hội tụi tôi có hai tiểu O siêu ngọt, đồng ý nhập hội đi mà hiuhiu!”
…
“Tôi bình thường không rảnh chơi game, xuống trước đây.” Lục Tuyết Sinh trả lời xong, mặc kệ các đồng đội đang khóc thét, tháo tai nghe xuống, chả thèm nhìn đến đám nhóc trường Trung học Chuyên Cơ giáp đang khiêu khích kia, trực tiếp thoát game.
Lục Tuyết Sinh xoay ghế hướng về Tống Húc Phi, dáng vẻ nghiêm túc mở miệng: “Phi ca, đến lượt mày thực hiện lời hứa rồi đấy.”
“Chà! Lục baba có yêu cầu gì thì cứ mở miệng.” Tống Húc Phi một mặt tỏ vẻ anh hùng.
Y căn bản không thể nghĩ ra được loại thiên tài hoàn mỹ mọi mặt lại không thiếu thứ gì như Lục Tuyết Sinh đây, có thể đưa ra yêu cầu phức tạp gì.
Cho nên năm phút sau, Tống Húc Phi trợn tròn mắt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cặp mắt đào hoa mang ý cười ôn nhu kia của Lục Tuyết SInh.
“Thuốc ức chế?” Tống Húc Phi nghi hoặc mà nhìn chằm chằm Lục Tuyết Sinh, nhỏ giọng lầm bầm: “Mày còn chưa phân hóa, sao lại muốn thuốc ức chế thế?”
Lục Tuyết Sinh thẳng thắn giải thích: “Tao muốn tham gia kỳ kiểm tra thể chất của Đại học Cơ giáp Kinh đô, kiểm tra chỉ số trước khi kiểm tra sẽ lộ ra việc tao là Omega. Chỉ cần có thể tiêm thuốc ức chế thì trong vòng 48 tiếng kết quả kiểm tra sẽ đổi thành Beta.”
“Tham gia thể chất! Có thể! Kiểm! Tra!” Tống Húc Phi hai mắt đều trợn tròn: “Mày không uống nhiều chứ Tuyết Tử, Omega chúng ta tham gia kiểm tra thể chất của Đại học Cơ giáp đó, không phải là chết người sao! Mày có biết cường độ bao nhiêu không? Đôi bên đều đánh đối chiến thuật, lấy số người thông qua sơ cấp mà chọn. Cơ bản đều là Alpha hàng đầu trên toàn quốc, một nhóm thú hoang đã tách khỏi phạm vi loài người, đánh nhau cùng với người bình thường có thể là một chiêu mất mạng.”
“Tao biết.” Lục Tuyết Sinh trả lời: “Quy trình tao đều đã tỉ mỉ kiểm tra xong.”
Tống Húc Phi sững sờ trong một phút: “Mấy năm nay trường đó một tên Beta còn không có, huống hồ chi là một Omega? Những Omega được ngoại lệ thu nhận trong lịch sử đều là những học sinh có đóng góp hoặc tài năng thiên phú trong lĩnh vực cơ giáp. Hệ thống truyền lực sinh học của mày không phải nhận được giải nhất sao? Đại học Cơ giáp không thông qua đơn xin miễn kiểm tra của mày à? Mày nên được miễn kiểm tra thể chất mà!”
Lục Tuyết Sinh rũ mi, yên lặng một lúc, thấp giọng trả lời: “Nhà tao xảy ra chút chuyện, ba mẹ không cách nào đi học cùng, ta chỉ có thể sử dụng thân phận học sinh phổ thông của khóa này, mà tham gia toàn bộ quá trình kiểm tra.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Tống Húc Phi buồn bực nói: “Tao biết mẹ mày làm việc rất bận, nhưng không phải ba mày đã nghỉ việc để chuyên tâm chăm sóc hai mẹ con mày sao? Ông ấy hiện tại không có thời gian đi cùng mày luôn à?”
Ba Lục cưng chiều đứa con trai bảo bối thiên tài này bao nhiêu, Tống Húc Phi đều biết, mà Đại học Cơ giáp lại là ước mơ từ nhỏ của Lục Tuyết Sinh, ba Lục làm sao có thể vào thời điểm quyết định này làm những việc khác?
Lục Tuyết Sinh giương mắt lên nhìn chằm chằm Tống Húc Phi, vừa lên tiếng, giọng nói khàn khàn, có chút run rẩy: “Đừng hỏi nhiều như vậy, mày có giúp tao hay không? Tao còn chưa phân hóa, không có cách nào lấy được loại thuốc này. Mày chỉ cần giả vờ tiến vào thời kỳ động dục sớm, lại chưa có đối tượng trong lòng, bệnh viện sẽ không hỏi quá nhiều, trực tiếp kê đơn thuốc cho mày, tao chỉ cần một đơn là đủ.”
Tống Húc Phi cảm thấy tên nhóc này không đúng, viền mắt sao lại đỏ lên thế kia?
“Mày không sao chứ Tuyết Tử?”
Lục Tuyết Sinh mặt không có cảm xúc nhìn y, chậm rãi lắc đầu.
Tống Húc Phi không yên lòng: “Tuyết Tử, kỳ thật không phải là tao không coi nghĩa khí ra gì, nhưng chuyện này quá lớn, tao không dám làm chủ. Mày không phải là vì thể hiện mà gạt ba mẹ mày chứ? Nghe lời khuyên của tao đi, kiểm tra thể chất của Đại học Cơ giáp không phải chuyện đùa, tao biết thân thủ của mày không tệ. Nhưng những học sinh của Đại học Cơ giáp thật sự khác biệt, tao không muốn để mày phải mạo hiểm như vậy được, ba mẹ mày cũng sẽ đồng ý việc tao đã không đồng ý.”
Đây là lần đầu tiên y từ chối yêu cầu của Tuyết Tử, trong lòng thấy có lỗi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa y cũng không thể dung túng cho Lục Tuyết Sinh hồ đồ làm chuyện lớn như vậy được.
Dù cho có bị đánh bị mắng một trận, Tống Húc Phi vẫn quyết tâm không giúp việc này.
Tuy nhiên, ‘Miệng mồm nổi tiếng quốc gia’ đã không bộc phát theo dự liệu.
Lục Tuyết Sinh chỉ là yên tĩnh nhìn y, không nói một lời.
Tống Húc Phi: “…”
Tên nhóc này nhất định là có loại ma pháp nào đó, chỉ một ánh mắt đã khiến y tâm hoảng ý loạn mà đầu hàng.
“Tao rất muốn được nhận vào Đại học Cơ giáp.” Lục Tuyết Sinh giọng khàn khàn, lầm bà lầm bầu mở miệng: “Kể từ khi học năm nhất tiểu học[5], mỗi lần đề văn có liên quan đến ‘Ước mơ của em’, tao đều viết Đại học Cơ giáp, tao có rất nhiều dự tính, về truyền lực sinh học cùng với hệ thống mô phỏng thần kinh sinh học mới…”
[5]Năm nhất tiểu học: tức lớp 1 bên mình
Lục Tuyết Sinh hít sâu một hơi, bình tĩnh tiếp tục kể ra: “Chỉ có phòng thí nghiệm của Đại học Cơ giáp Kinh đô mới có điều kiện này, cho phép tao thử nghiệm tất cả thiết kế mà tao đã tưởng tượng. Từ năm 6 tuổi, trên tường bàn học của tao có một bảng đếm ngược đến ngày thi vào trường Đại học Cơ giáp, hiện tại chỉ còn lại 5 7 ngày đếm ngược. Tao biết tao có năng lực vào được trường đại học này, nhưng mà… nhưng mà không có người giám hộ đi cùng tao để hoàn thành thủ tục nhập học, không phải là tao không có năng lực, mày hiểu không? Trong số những người tao biết, chỉ có mày mới có khả năng lấy được thuốc ức chế, với cả mày là người tao tin tưởng, Tống Húc Phi, mày giúp tao một chút đi.”
Tống Húc Phi trong lòng khó xử, ba năm học cùng, y chưa từng thấy cậu thiếu niên thiên tài kiêu ngạo lại có dáng vẻ hạ thấp như vậy, nhưng mà…
“Tại sao mày nhất định muốn tham gia kiểm tra thể chất thế?” Tống Húc Phi tâm lý cực kỳ hoảng loạn: “Nếu mày và ba mẹ có gì đó bất đồng, mày có thể đến trường nói rõ tình huống, để trường thay mày nghĩ biện pháp mà.”
“Nếu như bọn họ không để ý đến người học sinh như tao thì sao?” Lục Tuyết Sinh hỏi ngược lại: “Trường học mỗi ngày bận bịu nhiều việc phải làm như vậy, tao sao có thể đảm bảo được bản thân đủ mặt mũi cho toàn trường để bọn họ vì tao mà hao tổn công sức sửa đổi quy tắc? Nếu như bọn họ sợ phiền phức mà không muốn giúp tao, thân phận của tao đã bị bại lộ, như vậy không thể tham gia kiểm tra như bình thường.”
Tống Húc Phi phản bác: “Vậy coi như mày thông qua kiểm tra thể chất, bị phát hiện ra, không phải là cũng bị xoá tên sao?”
“Không.” Lục Tuyết Sinh nghiêm túc giải thích: “Bọn họ không chứng minh được tại sao kết quả kiểm tra trước khi kiểm tra thể chất lại có sai sót, như vậy sai lầm do kết quả kiểm tra là trường học gánh chịu, nội quy của Đại học Cơ giáp cũng không phải là không nhận Omega. Miễn là tao có đủ điều kiện nhập học theo quy trình thông thường của trường, bọn họ không có quyền sa thải tao.”
Tác giả có vài lời muốn nói: Không nghĩ tới họ Lục kiêu ngạo đằng trời cũng có ngày nũng nịu xin giúp đỡ.