Chương 3: Nhảy theo điệu nhạc
- Trang Chủ
- Mãnh O Nằm Vùng Ở Trường Học Alpha - Quyển Quyển Miêu
- Chương 3: Nhảy theo điệu nhạc
[1]Support (SP): hỗ trợ đồng đội trong quá trình thi đấu, nhất là những pha giao tranh giữa 2 phe, nhiệm vụ của SP lúc này là đi tăng trạng thái cho quân ta.
Đồng đội giờ phút này đều vô cùng nhiệt huyết để chuyển bại thành thắng, hoàn toàn nghe theo Lục Tuyết Sinh chỉ huy.
Sau một màn đọ súng đầy sóng gió, HP[2] của Gấu Hồng chỉ còn lại 1/8, hắn theo bản năng bắt đầu lùi lại, tránh né lửa đạn.
[2]HP (Health Point): máu, thanh máu.
“Không được rút lui!” Lục Tuyết Sinh ra lệnh: “Gấu Hồng, ngươi tiến lên chịu đòn, tôi sẽ đưa những người khác đến phục kích[3] ở tu viện, bọn họ nhìn thấy lượng máu còn lại của ngươi nhất định sẽ nổ đợt hỏa lực cuối cùng lên người ngươi. Hắc Diệu Hào và Linh Động chuẩn bị cùng tôi tiến lên, đừng để bọn họ trở lại bổ sung thêm đạn, đánh cho bọn họ toàn quân bị diệt, trực tiếp đẩy đến pháo đài.
[3] Phục kích là một chiến thuật che giấu lực lượng và tấn công bất ngờ quân đối phương.
“Tôi chỉ còn lại chấm máu, không thể ăn hết tất cả các đòn tấn công của bọn họ đâu!” Đồng đội Gấu Hồng về sau vẫn trốn tránh.
“Ngươi cứ nghe theo đại thần là được hết!” Đội trưởng gào lên một tiếng: “Tiến lên chịu đòn nhanh đi!”
“Trong trường hợp bị đánh trả, mấy người cũng đừng bảo là do tôi.” Ít phút nữa là chuyển bại thành thắng, Gấu Hồng cũng muốn tự tay đánh chết cái đám cháu trai đối diện này, giờ phút này để hắn đi làm công cụ, hắn hiển nhiên có chút bực dọc, cứ chầm chậm từ từ không chịu đi.
“Không phải lo.” Lục Tuyết Sinh rất khó chịu, vất vả lắm mới xoay chuyển được tình thế, thời khắc mấu chốt này, Tank[4] của đội lại run sợ, muốn chơi tốt, lại không nghe chỉ huy.
[4]Tank (T): chỉ chức nghiệp có máu dày, trâu, khó chết nhưng gây sát thương ít, có vai trò rất quan trọng khi giao tranh bởi tank luôn chịu hết tất cả các đòn của phe địch để bảo vệ đồng đội.
Nhưng nếu vào lúc này hắn cáu kỉnh, đội hình sẽ hỗn loạn ngay, chỉ có thể nhịn xuống, giải thích cho Gấu Hồng một cách nhanh chóng: “Cơ giáp phòng ngự xám bạc của đối thủ sau khi bị tôi giết chết, đến bây giờ vẫn chưa ra khỏi cửa cabin, khẳng định đã treo máy rồi, cả ba người còn lại đều chơi thuần pháp sư[5], chỉ cần bọn họ hết đạn, một mình tôi có thể giết ba người bọn họ trong vài giây, bây giờ ngươi hết máu lại giả vờ bị bỏ quên, chắc chắn bọn chúng sẽ mắc câu.”
[5]Pháp sư: Gây ra lượng sát thương cực lớn và có khống chế tốt trong giao tranh, lượng máu thấp. Thuần pháp sư ý chỉ người chơi chỉ chơi nhân vật có mỗi vai trò là pháp sư trong ván đấu và không còn vai trò nào khác.
Các đồng đội khác nghe thấy đại thần đã một tay lật ngược tình thế còn không ngại phiền mà giải thích, cũng đỏ mặt, bắt đầu sôi máu oán giận Gấu Hồng: “Không thì ngươi trở về treo máy ngay đi! Tôi cạn lời rồi! Hèn nhát như thế còn chơi Gấu Hồng làm gì?”
Gấu Hồng lúc này cũng biết mình gây cản trở, ấp a ấp úng mà biện luận: “Không phải tôi cũng đã đi rồi sao? Cơ giáp của tôi nặng sao có thể chạy nhanh như các ngươi được? Bay qua à?”
Kỳ thực thời cơ tốt nhất vì bị hắn làm phiền mà trôi qua, Lục Sinh Tuyết cũng không muốn cãi nhau làm lãng phí thời gian, chỉ im lặng chờ hắn tiến về phía trước, mở ra trận quyết chiến sóng gió cuối cùng.
Mọi thứ đều như những gì Lục Tuyết Sinh đã đoán trước, nhìn thấy Gấu Hồng còn chấm máu xông lên, ba cơ giáp của đối thủ hoàn toàn không kiểm soát được hai tay, phát động đợt tấn công hỏa lực dữ dội gần như cùng một lúc, đây là muốn lấy đầu của người này.
“Kho đạn của bọn họ đều đã hết cả rồi! Cùng tiến lên!” Lục Tuyết Sinh ra lệnh một tiếng, đám đồng đội trong tai nghe bắt đầu gào lên như đều điên cả rồi, dẫm lên thi thể của Gấu Hồng, khởi động trận chiến cuối cùng.
Thông báo hệ thống: 【 Băng Lăng giết chết một tên phe địch 】
Thông báo hệ thống: 【 Băng Lăng song sát! 】
Trong tai nghe truyền đến tiếng hú hét của hội trưởng: “666[6], đại thần oanh tạc xuất sắc cực!”
[6]666: ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, có nghĩa thật lợi hại. Truyện Cung Đấu
Thông báo hệ thống: 【 Gió Bão Hào bị phe địch giết chết 】
Đồng đội Gió Bão Hào: “Tôi không chống đỡ nỗi, đều dựa vào các ngươi.”
Lục Tuyết Sinh: “Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.”
Thông báo hệ thống: 【 Băng Lăng tam sát! 】
Phe địch hiếm hoi còn sót lại ba người sống, bị Lục Tuyết Sinh lần lượt giết chết từng người một!
Các đồng đội đều điên cả rồi –
“Lật ngược rồi!”
“Lật ngược rồi lật ngược rồi! Đệt, thật sự lật ngược tình thế!
“Đại thần còn thiếu lắc chân[7] à! Thêm bạn tốt điiiiii!”
[7]Lắc chân: là một phần mở rộng của thuật ngữ “ôm đùi”, có chút nịnh bợ. Ôm đùi là hành vi dùng ưu điểm của người khác để đạt được lợi ích.
“Phi ca ngươi cũng thật không đủ thành ý đó! Đại thần như này lại không chịu kéo đến công hội của chúng ta!”
Lục Tuyết Sinh lớn tiếng nhắc nhở: “Nhanh lên, cùng tôi phá hủy pháo đài, bên trong cabin của họ còn hai cơ giáp đang treo máy, sẽ rất khó nếu bọn họ trở lại, đừng kéo dài thời gian.”
Nhưng mà đồng đội đều đã kích động đến mất khống chế, nghe thấy phe địch còn hai cơ giáp đang treo máy, hai đồng đội sống sót trực tiếp chạy thẳng đến cửa kính của cabin đối phương, nã pháo bắn vào hai tên cơ giáp của phe địch đang treo máy kia trong cửa kính.
Cách qua một lớp kính bảo vệ, căn bản không thể đánh được kẻ địch, chẳng qua là bọn hắn đang hống hách khoe khoang.
Trong lúc hai người đang điên cuồng xả đạn, bên trong cửa kính, hai mắt trống rỗng của cơ giáp màu đen kia, bỗng nhiên phát ra ánh sáng trắng.
Trong nháy mắt, cả hai mặt kính bảo vệ biến mất cùng một lúc, theo sau là tiếng động cơ vang ầm, khó có thể tin rằng cơ giáp màu đen vẫn luôn treo máy kia vậy mà né tránh được lửa đạn, đánh sét xuyên qua giữa đội trưởng và đồng đội, mục tiêu rõ ràng là nhắm thẳng về phía Băng Lăng đang tấn công pháo đài!
Pháo đài phe địch chỉ còn sót lại vài giọt máu cuối cùng, Lục Tuyết Sinh chỉ cần đánh sập bảy pháo đài của đối phương liền giành thắng lợi, thế nên cậu không quan tâm đến việc phòng ngự, chỉ dựa vào thế di chuyển, cố ý tránh né tập kích[8] của địch.
[8]tập kích: đánh bất ngờ và bí mật, nhân lúc đối phương sơ hở.
Nhưng mà có di chuyển như nào đi nữa, cậu cũng không thể thoát ra khỏi phạm vi tấn công của pháo đài, bằng không pháo đài sẽ tự động hồi phục, đợt tấn công ồ ạt này liền vô ích.
Đối với làn sóng tấn công cuối này, đồng đội đã chết hai người, hai cơ giáp treo máy của phe địch hiện tại đột nhiên quay lại chiến trường, mà loại hình cơ giáp vừa khéo bổ sung thêm cả tấn công và phòng thủ, đồng đội Lục Tuyết Sinh lại dễ ăn như thế, căn bản đánh không lại.
Mắt thấy pháo đài chính mình sắp bị đánh nổ tung, cơ giáp màu đen lại có thể không có bất kì hoảng loạn nào, cũng không có hướng Lục Tuyết Sinh điên cuồng ném bom, mà dự đoán vị trí một cách nhạy bén, trực tiếp chạy nước rút về phía sau, chuẩn bị khóa đầu và đánh chết Lục Tuyết Sinh.
“Không được, lui lại!” Đầu ngón tay ấn trên bàn phím của Lục Tuyết Sinh tái đi do dùng sức.
Không thể đánh bại, cơ giáp đen đột nhiên lên mạng này lâm nguy không loạn, thao tác nhỏ cùng phán đoán đều đạt đến cực điểm.
Nếu hắn bởi vì khẩn cấp mà vội vàng, trực tiếp ở tầm xa nã pháo cuồng oanh loạn tạc, Lục Tuyết Sinh có thể dựa di chuyển mà chống đỡ được và khiến pháo đài phe địch nổ tung.
Nhưng cái tên này lại có thể bình tĩnh đến vậy, trực tiếp dự đoán nước đi, tập kích phía sau, ở sau lưng khóa đầu.
Đây là một đòn chết người.
Hai đồng đội hiếm hoi còn sót lại đã bị xám bạc khiến cho mắc lại.
Nếu Lục Tuyết Sinh chết trong trận đấu, cơ giáp màu đen trở về thủ, tuyệt đối có thể diệt toàn đội bọn cậu.
Cả team giáp chiến trận 5vs5 này đã được hai tiếng rồi, sẽ không có cơ hội làm lại một đợt khiến toàn quân bị diệt nữa, bởi vì thời gian hồi sinh gần ba phút, đủ để phe địch có thể làm nổ tung pháo đài của bọn cậu hàng chục lần.
Có thể sống sót thì có thể sẽ giữ được một chút hy vọng.
Lục Tuyết Sinh lập tức dừng tấn công, quay đầu chạy trốn.
“Hết nói nỗi.” Gấu Hồng trong căn cứ chờ hồi sinh không nhịn được oán giận: “Hai người các ngươi đang làm gì thế? Vừa nãy cùng đại thần đánh pháo đài, hiện tại đã thắng rồi! Nhất định cứ phải chạy đến cabin hống hách, làm đánh thức cả cơ giáp treo máy của đối phương!”
“Là lỗi của tôi.” Đội trưởng biết mình nhất thời khoe khoang quá mức mà tạo thành một sai lầm lớn, giọng nói thành khẩn mà xin lỗi: “Xin lỗi, đã kéo chân đại thần, thật sự xin lỗi, đại thần cũng học ở trường chúng tôi sao? Tôi mời khách đền tội.”
“Lỗi tôi lỗi tôi, vừa nãy thật sự quá kích động…”Một đồng đội khác cùng đi hống hách với hội trưởng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi đại thần, bữa cơm này tôi cùng hội trưởng AA[9]!”
[9]AA: chia đôi số tiền.
Lục Tuyết Sinh không lên tiếng.
Tống Húc Phi ở bên cạnh đều sợ đến co đầu.
Thực ra Lục thần rất nóng tính, là bạn cùng bàn hai năm, Tống Húc Phi hiểu rõ vô cùng – đám đồng đội này cần phải trưởng thành hơn, giờ phút này đã đánh giá quá cao sức mạnh của “Đệ nhất đâm chọt quốc gia” Lục thần.
Bởi vì không quen, hơn nữa ván đấu còn chưa có thua, Lục Tuyết Sinh mới không có tâm trạng mắng người, nhưng lông mày cậu đã nhíu chặt, biểu thị chút nữa tính khí nhất định sẽ bùng nổ.
Nhưng mà, không biết có phải hoa mắt hay không, Tống Húc Phi phát hiện long mày Lục thần bỗng dưng giãn ra, một cặp mắt đào hoa lộ ra sự vui vẻ dịu dàng.
“Hắn đã tới rồi.” Lục Tuyết Sinh nhẹ giọng nói một câu.
Cơ giáp màu đen mới tới này chưa trải nghiệm bị Lục Tuyết Sinh đánh đập, hiển nhiên thái độ ngạo mạn khinh địch, không quay đầu đi giúp xám bạc vây giết đồng đội Lục Tuyết Sinh trước, thay vào đó đã khóa được Lục Tuyết Sinh, lại như là muốn cho đồng đội tự mình báo thù, lấy lại tôn nghiêm người chơi rank kim cương.
“Lại xuất hiện một tên khinh địch.” Tống Húc Phi di chuyển ghế sang bên cạnh xem cuộc vui, vui không thể tả.
Y vừa mới nhìn thấy bốn cơ giáp của đối phương bởi vì khinh địch mà thay phiên nhau tặng đầu cho Lục thần, tên cơ giáp màu đen mới đến này lại có thể giống như vậy, xem ra vẫn có hy vọng chiến thắng.
Lục Tuyết Sinh ban đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng cậu sớm phát hiện ra rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Trình độ thao tác của cơ giáp màu đen này, thế mà so với bốn người vừa rồi lại cao hơn một bậc, phán đoán giống như là có ống ngắm, sau vài lần giao tranh, Lục Tuyết Sinh thực sự trở thành bên khinh địch.
Đụng phải tên khó ăn rồi.
Đây chắc chắn là trình độ của người chơi chuyên nghiệp.
Nếu như hai bên đều ở trạng thái đủ đầy, Lục Tuyết Sinh sẽ đối phó nghiêm túc, đối phương hẳn chưa phải là đối thủ, nhưng cậu đã tiêu hao gần hết năng lượng và pháo của mình trong trận cả team 5vs5 vừa rồi, khẳng định đánh trực diện sẽ không lại.
“Cái tên đen này có tí gì đó, không dễ đánh.” Lục Tuyết Sinh nhắc nhở hai tên đồng đội hiếm hoi còn sót lại, “Tôi chỉ có thể giữ được tên đen này, hai người các ngươi đánh và lôi kéo, cố gắng hết sức để đánh chết xám bạc trước khi bên kia hồi sinh, đem pháo đài nổ tung.”
“Không thành vấn đề!” Hai đồng đội bởi vì khoe khoang quá mức mà bỏ lỡ cơ hội vỗ ngực bảo đảm, thề sẽ lấy công chuộc tội.
Trong quá trình chạy trốn, lại trúng mấy pháo, Lục Tuyết Sinh ở trạng thái không đầy đủ, bị động buộc phải tiến vào trạng thái tiêu hao ít năng lượng, nháy mắt tốc độ hạ xuống thấp, cơ giáp đen đuổi đánh phía sau càng ngày càng gần!
Tốc độ hạ càng xuống thấp càng khó né tránh lửa đạn, Lục Tuyết Sinh quyết định thật nhanh, quay về chỗ hang phòng hộ chui vào.
Cơ giáp đen không có loại vũ khí nào ngắm bắn, nên không có cách nào ngắm và bắn ở các khúc cua trên đường.
Nhưng việc Lục Tuyết Sinh chạy vào hang phòng hộ chỉ có thể trì hoãn cái chết của cậu, bởi vì cơ giáp màu đen không có đuổi theo vào hang.
Muốn qua khúc cua phải đi đường vòng, cơ giáp màu đen hiển nhiên là muốn sử dụng một đường đi thẳng tấp với khoảng cách ngắn nhất, trực tiếp ở ngoài hang đi đường tắt, đến lối ra phục kích Lục Tuyết Sinh.
Để cơ giáp màu đen phục kích ở cái nơi cô quạnh đó đi, Lục Tuyết Sinh đổi hướng, ngoài dự đoán của mọi người mà xông ra bên ngoài từ lối vừa tiến vào.
Trong nháy mắt ánh sáng mặt trời bên ngoài hang động chiếu vào thân cơ giáp, phịch một tiếng nổ lớn, trong màn hình là hình ảnh trời đất quay cuồng!
Lục Tuyết Sinh đầu ngón tay run lên, trơ mắt nhìn cơ giáp trắng của chính mình bị cơ giáp màu đen đang ngồi xổm canh giữ bên ngoài hang đánh phủ đầu, nổ bay ra mười mấy mét.
Lục Tuyết Sinh trong nháy mắt chỉ còn lại chấm máu, tiến vào trạng thái tiêu hao năng lượng cực thấp, bò đứng dậy cũng khó khăn.
Cơ giáp màu đen lại có thể đoán được dự định của cậu.
Đoán được cậu nhất định sẽ quay đầu, cơ giáp màu đen không chỉ không đuổi theo vào động, cũng không vọt thẳng đến lối ra, mà là tràn đầy tự tin ngồi xổm canh giữ ở cửa hang, giữ tư thế chờ đợi, quả nhiên là một phát thành công.
Thua rồi.
Lục Tuyết Sinh bỏ tay ra khỏi bàn phím, không muốn chống cự nữa.
Nhưng mà, cơ giáp màu đen kia không có tiếp tục tấn công, thay vào đó lại thu hồi súng laser hai bên, thái độ ngạo mạn về đi về hướng của cậu.
Lục Tuyết Sinh không biết cơ giáp màu đen kia muốn làm cái gì, lại không có dự định chạy trốn như trước, để cơ giáp tàn tạ của chính mình tùy ý gục gã bên trong làn khói thuốc súng.
Có thể tiếp đó, một cảnh tượng khiến cậu khó hiểu đã xảy ra.
Cơ giáp đen dừng lại, từ trong túi trang bị của mình lấy ra khối đá năng lượng và nửa hộp đạn bổ sung, “đùng” một tiếng bỏ bên chân Lục Tuyết Sinh.
Ngay sau đó, trên kênh chat của trận, cơ giáp màu đen gõ ra một câu: 【 đem trạng thái hồi lại đầy đủ rồi lại đấu với tôi một trận, tôi muốn cậu phải tâm phục khẩu phục 】
Lục Tuyết Sinh người vốn đã từ bỏ trị liệu: “…”
Hôm nay coi như được chân chính nhìn thấy vua dồn ép, mũi nhọn này là muốn cách màn hình chọt mù mắt chó Lục Tuyết Sinh à?
Nếu như tên đen này không chết trong tay cậu thì không chịu bỏ qua, vậy cậu không thể làm gì hơn là cố hết sức nhận lấy phần tâm ý này.
Lục Tuyết Sinh cầm lấy đá năng lượng, nhét vào khoang hạt nhân trên ngực mình.
Giáo thảo: Cậu còn chưa lấy đầu tôi mà đã muốn đi?
Tuyết Tử: Khách khí quá.
–
Đau lòng thay cho giáo thảo chỉ được mỗi điểm B lại khăng khăng muốn mở một bữa buffet cho vợ.