Chương 274: Tôi không có thiệp mời
Ngược lại phi công rất dễ nói chuyện, lại nhìn thấy Hạ Hầu Thanh đẹp đến nức lòng, liền lập tức thả lỏng nói: “Được rồi, vậy đưa thiệp mời của cô cho tôi xem.”
Lý Cảnh Thiên nhún vai.
“Tôi không có thiệp mời.”
Hờ hời
Trong đám người có người không nhịn được cười!
Không có thiệp mời, vậy thì nhất định là lén lút lẻn vào rồi!
“Sao lại có thể không có thiệp mời được chứ?” Hạ Hầu Thanh gần như toát mồ hôi hột. Đôi vai của cô nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở của lồng ngực, con bướm trước ngực không ngừng võ cánh, dường như sắp muốn bay đi vậy.
Xung quanh ngày càng có nhiều người tới hóng chuyện.
“Tôi nói mà! Người này ăn mặc bần như vậy, sao có thể đến Kiều gia dự tiệc được cơ chứ? Nhất định là tên lừa đảo!”
“Đúng thết Kiều gia là gia đình như thế nào chứ? Vậy mà vẫn muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong? Cũng quá to gan rồi đấy!”
“Giả mạo khách mời, hòng đánh lừa ban tổ chức. Mấy người đoán xem, Kiều gia sẽ xử lý tên mạo danh này như thế nào?”
“Còn phải nói sao? Kiều gia xưa giờ không chịu được một hạt cát trong mắt, nhất định là nhốt hắn vào trong mấy ngày! Cái loại không đứng đắn này không thể dung túng được!”
Những khách mời khác bàn luận sôi nổi, Hạ Hầu Thanh đột nhiên mặt mày xám xịt, tự ý xuống khỏi máy bay, bất chấp sự chú ý của mọi người, kéo Lý Cảnh Thiên đi qua chiếc máy bay khác.
Trên đường đi, cô vẫn không ngừng nhỏ giọng xác nhận lại với Lý Cảnh Thiên: “Anh thật sự không có thiệp mời sao? Nghĩ lại lần nữa xem! Không có thiệp mời, sao anh tới được đây vậy?”
Lý Cảnh Thiên có chút bất lực.
“Tôi quả thực không có thiệp mời, đến cả buổi tiệc sinh nhật này cũng là người ta mới thông báo cho tôi. Chỉ cho tôi một cái địa chỉ, bảo tôi tới đây, tôi căn bản không biết thiệp mời gì cả.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước một chiếc máy bay khác, cũng nhận được một đáp án y như vậy——Lý Cảnh Thiên không có trong danh sách
khách mời, không thể lên máy bay.
Hạ Hầu Thanh ở lại thử chiếc máy bay tiếp theo, nhưng quay người lại thì bị Hoàng Phủ Tâm Nghiên ngăn cản.
Cô ta bước lên cao, bướng bỉnh nhìn Lý Cảnh Thiên, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Nhưng quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Thanh lại ra vẻ rất thân mật.
“Thanh Thanh, lâu rồi không gặp, sao cậu lại đi cùng với hạng người này vậy, mau lên máy bay cùng tới”
Cô ta bước lên định nắm lấy tay của Hạ Hầu Thanh nhưng lại bị Hạ Hầu Thanh lách mình tránh được.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Tâm Nghiên nhất thời có chút khó coi.
Luận giá thế, địa vị thì Hoàng Phủ gia và Hạ Hầu gia trong giới thương nhân ở thành phố Bạch đều tương đương nhau, mỗi bên đều có thế mạnh riêng. Nhưng Hạ Hầu Thanh làm gì cũng tỏ vẻ hơn người một bậc trước mặt cô ta?
Trước đây, lúc nào cũng thấy Hạ Hầu Thanh chơi cùng Thượng Quan Nhược Hoa, thân mật như chị em ruột. Nhưng mà bây giờ, Thượng Quan gia vì lợi ích mà đơn phương cắt đứt quan hệ với Hạ Hầu gia. Cô ta không tin, Hạ Hầu Thanh và Thượng Quan Nhược Hoa liệu còn có thể giống như trước kia nữa?
Mặc dù cô ta không ưa con người Hạ Hầu Thanh, nhưng mà cha cô ta đã từng dặn dò, hiện giờ tình hình thành phố Bạch phức tạp, Hoàng Phủ gia không thể đắc tội với bất kỳ người nào, phải hiểu rằng, kẻ thù chung chỉ có Thượng Quan gia mà thôi.