Chương 171: Tiểu đoàn tử biến thành đại đoàn tử
Tiểu Thanh Lê nhìn xem linh sam ăn một miếng rau xanh, chính mình vui vẻ chuyển qua tiếp tục ăn cơm.
Cơm nước xong sau, Tiểu Thanh Lê đem hộp đồ ăn cất kỹ.
Hạ lão sư bắt đầu tổ chức đại gia ngủ trưa.
Tất cả tiểu bằng hữu ngủ ở một cái căn phòng rất lớn bên trong.
Tiểu tiểu một cái giường, mặt trên có mới tinh chăn nhỏ cùng gối đầu.
“Tiểu Tuyết Lê, ta muốn ngủ bên cạnh ngươi.” Tiểu dưa hấu nói.
“Hảo ~” Tiểu Thanh Lê gật đầu đáp ứng nói.
“Ta cũng muốn ngủ bên cạnh ngươi!” Bùi Mộc Dương nói.
Giang đêm tự hành lựa chọn tận trong góc vị trí, linh sam cũng tương tự chọn nơi hẻo lánh vị trí.
Chính Tiểu Thanh Lê đắp kín chăn nhỏ ngủ.
Chỉ chốc lát sau, ngủ cùng một cái heo con đồng dạng.
Tiểu Thanh Lê bọc chăn lật tới lật lui, nhưng là trường học giường không thể so trong nhà giường lớn.
Đông một tiếng, Tiểu Thanh Lê nhảy xuống giường đáy, may mắn tiểu bằng hữu giường đều không cao, Tiểu Thanh Lê trên người cũng bọc chăn.
Cho nên ném xuống đất Tiểu Thanh Lê không hề có tỉnh, mà là nằm rạp trên mặt đất tiếp tục ngủ.
Linh sam cùng giang đêm nháy mắt bị đánh thức.
Không hẹn mà cùng nhìn về phía tiểu Thanh Lê phương hướng.
Sau đó hai người lại liếc nhau, đồng thời ở đối phương trong mắt nhìn ra bất đắc dĩ.
Giang đêm đứng dậy đi đem Tiểu Thanh Lê đánh thức.
Tiểu Thanh Lê mơ mơ màng màng nhìn xem giang đêm.
Làm sao vậy?
“Hồi trên giường ngủ.” Giang đêm nói.
“A ·····” Tiểu Thanh Lê mơ mơ màng màng lần nữa bò lên giường lần nữa ngủ.
Giang đêm nhìn xem nàng giây chìm vào giấc ngủ bộ dạng.
Sách, không buồn không lo tiểu công chúa.
Một giấc ngủ tỉnh, Hạ lão sư bắt đầu giáo các tiểu bằng hữu làm thủ công.
Mẫu giáo nhỏ học sinh bình thường không cần lên khóa bình thường là làm một ít thủ công, một ít trí lực trò chơi là được rồi.
Tiểu Thanh Lê học đã lâu, thật vất vả bẻ gãy một đóa đẹp mắt hoa bách hợp.
Tuy có chút xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng là vẫn nhìn ra được là một đóa hoa.
Tiểu Thanh Lê đem hoa cất kỹ, nàng định đem nó đưa cho ba ba.
Bất tri bất giác, đã đến tan học thời gian.
“Các tiểu bằng hữu, thu thập xong đồ vật chuẩn bị về nhà!” Hạ lão sư ôn nhu nói.
“Được.” Tiểu bằng hữu ngay ngắn chỉnh tề hồi đáp.
Sau đó động thủ bắt đầu thu thập mình đồ vật.
Tiểu Thanh Lê ngoan ngoãn đem mình đồ vật thu thập xong, bỏ vào trong ba lô.
Sau đó cõng ở trên người, cầm trong tay hộp đồ ăn ngoan ngoãn xếp hàng.
“Ta giúp ngươi lấy.” Giang đêm cầm lấy trên tay nàng hộp giữ ấm.
Chính mình ăn cơm của nàng, tự nhiên muốn giúp một chút nhân gia.
“Cám ơn ngươi.” Tiểu Thanh Lê mềm mềm mại mại nói.
Giang đêm không nói gì thêm.
Tiểu Thanh Lê vừa ra đến đi, liền thấy ba của mình tại cửa ra vào đợi chính mình.
“Ba ba!” Tiểu Thanh Lê vui mừng chạy tới.
Nam Cung Tự Hoa hạ thấp người tiếp được chạy như bay đến nữ nhi.
“Ở mẫu giáo sinh hoạt thế nào?” Nam Cung Tự Hoa ôm lấy nữ nhi hỏi.
“Chơi vui, ta còn nhận thức rất nhiều bạn mới!” Tiểu Thanh Lê cao hứng nói.
“Hộp cơm của ngươi.” Giang đêm đem cơm hộp cho Tiểu Thanh Lê nói.
“Cám ơn ngươi, giang đêm đây là cha ta! Ba ba, đây là ta biết bạn mới, gọi giang đêm!” Tiểu Thanh Lê giới thiệu.
“Thúc thúc tốt.” Giang Dạ Lễ diện mạo chào hỏi.
Nam Cung Tự Hoa gật gật đầu.
Theo sau ôm nữ nhi đến Hạ lão sư chỗ đó ký tên xác nhận đã nhận được hài tử .
Trên xe.
Nam Cung Tự Hoa bắt đầu đề ra nghi vấn.
“Sanh Nhi, trong trường mầm non có hay không có tiểu nam sinh nắm tay ngươi a?” Nam Cung Tự Hoa hỏi.
“Không có nha.” Tiểu Thanh Lê lắc lắc đầu.
Nam Cung Tự Hoa lúc này mới yên lòng lại.
Không có liền tốt.
Tiểu Thanh Lê vừa về tới nhà, liền bị ca ca tỷ tỷ nhóm vây quanh.
Mồm năm miệng mười hỏi Tiểu Thanh Lê ở mẫu giáo sinh hoạt thế nào.
Tiểu Thanh Lê bị bao bọc vây quanh, từng bước từng bước trả lời ca ca tỷ tỷ nhóm vấn đề.
Ngày một ngày một ngày trôi qua, Tiểu Thanh Lê dần dần quen thuộc trường học sinh hoạt.
Mỗi ngày như trước có người đúng giờ tiếp nàng, giữa trưa cho nàng đưa cơm trưa.
Nam Cung Tự Hoa có rãnh rỗi, liền nhất định sẽ chính mình tự mình đưa đón nữ nhi, không có rảnh cũng là Nam Du mấy cái đi đón nàng.
Xuân đi thu đến, dần dần ở đại gia sủng ái bên dưới, tiểu đoàn tử thành đại đoàn tử.
Đinh linh linh, trên đầu giường đồng hồ báo thức vang lên.
Trong ổ chăn người tựa hồ là bị ầm ĩ phiền, vì thế vươn ra bàn tay nhỏ trắng noãn đem đồng hồ báo thức đóng.
Sau đó tiếp tục đem mình bọc vào ổ chăn không nguyện ý rời giường.
Nam Cung Tự Hoa ở bên ngoài gõ gõ nữ nhi môn.
“Sanh Nhi, rời giường, nếu không rời giường, liền muốn đến muộn.” Nam Cung Tự Hoa ở ngoài cửa hô.
“Ân ·····” Tiểu Thanh Lê mềm nhũn lên tiếng.
Nam Cung Tự Hoa ngừng trong chốc lát, biết nữ nhi ở nằm ỳ.
“Hôm nay ngươi Đông Tuyệt ca ca nhưng là làm phở bò, ngươi xác định không nổi ăn sao?” Nam Cung Tự Hoa nhất biết muốn như thế nào gọi nữ nhi rời giường.
Nghe được có ăn, Tiểu Thanh Lê cuối cùng từ trong ổ chăn đi ra.
“Ba ba, ta đi lên.” Tiểu Thanh Lê xoa hai mắt của mình nói.
“Tốt; nhanh lên rửa mặt mũi đến ăn điểm tâm.” Nam Cung Tự Hoa nói xong cũng chính mình đi xuống.
Dưới lầu, đại gia từng người làm chuyện của mình.
Thời gian không có ở đại gia trên mặt lưu lại quá nhiều dấu vết.
Chỉ là khí chất trở nên càng thêm thành thục ổn trọng, đương nhiên Tây Từ ngoại trừ.
“Tiểu thiếu chủ lại vô lại giường.” Nam Du ôn nhu nhìn xem đồng hồ nói.
“Nàng tối qua ngủ trễ.” Đông Tuyệt ở một bên giải thích.
Tiểu Thanh Lê thay xong đồng phục học sinh, rửa mặt xong, cho mình đâm một cái viên đầu, sau chạy xuống lầu.
15 tuổi tiểu cô nương, trên mặt còn có chút bụ bẫm làn da trắng sữa, đen nhánh tròn vo con mắt to mà linh động.
“Ba ba sáng sớm tốt lành, ca ca tỷ tỷ nhóm nhóm sớm nha.” Tiểu Thanh Lê chào hỏi.
Đại gia quay đầu nhìn xem nàng.
Trong mắt tràn đầy cười.
Nam Du đứng dậy đi đem phấn bưng ra.
“Tiểu thiếu chủ, ăn xong điểm tâm liền muốn đi học không thì thật sự không còn kịp rồi.” Nam Du nói.
“Được.” Tiểu Thanh Lê ngồi ở vị trí của mình ăn cái gì.
Như trước tượng khi còn nhỏ một dạng, lúc ăn cơm quai hàm nổi lên .
Ăn xong, chính Tiểu Thanh Lê bọc sách trên lưng, Nam Cung Tự Hoa đưa nàng đi học.
“Ba ba, hôm nay tan học không cần đi tiếp ta .” Tiểu Thanh Lê nói.
“Ân?” Nam Cung Tự Hoa nghi hoặc nhìn về phía nữ nhi.
“Ta cùng tiểu dưa hấu hẹn xong rồi đi dạo phố, dạo phố xong, ta liền đi công ty tiếp ba ba tan tầm có được hay không?” Tiểu Thanh Lê ôm ba ba cánh tay nói.
“Được.” Nam Cung Tự Hoa tượng khi còn nhỏ đồng dạng vỗ vỗ đầu của nàng.
Thời gian trôi qua thật mau, lúc trước chỉ có thể ôm chính mình tiểu chân tiểu bảo bảo, hiện tại đã trường cao rất nhiều.
Đều có 1m6 .
Nam Cung Tự Hoa nhìn xem nữ nhi khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa hồ nàng ngày hôm qua vẫn là một cái nãi manh nãi manh tiểu đoàn tử.
Đi tới trường học, Tiểu Thanh Lê cõng cặp sách hướng ba ba phất tay.
“Ba ba tái kiến!” Tiểu Thanh Lê nói.
Nam Cung Tự Hoa cũng ôn nhu phất tay.
Sau đó nhìn nữ nhi vào trường học.
Đi vào lớp 10 A1 phòng học, trong phòng học học sinh đã không sai biệt lắm tới đông đủ.
Tiểu dưa hấu nhìn ngoài cửa sổ.
“Tiểu Tuyết Lê sẽ không lại ngủ quên đến muộn đi.” Tiểu dưa hấu lo lắng nói.
Lần trước Tiểu Tuyết Lê liền đến muộn.
May mà lão sư không có phạt nàng.
Giang đêm cũng nhìn ngoài cửa sổ liếc mắt một cái.
Làm sao còn chưa tới a.
Bùi Mộc Dương ở cùng những nam sinh khác đùa giỡn.
Linh sam mang theo tai nghe đang nhìn quyển truyện tranh, thế nhưng ánh mắt vẫn là nhìn về phía ngoài cửa.
Lúc này Tiểu Thanh Lê đang chạy lên lầu.
Sau đó trên đường gặp được chủ nhiệm lớp Diệp lão sư.
Diệp lão sư vừa tốt nghiệp không có bao lâu, liền mang Tiểu Thanh Lê bọn họ ban.
“Lão sư.” Tiểu Thanh Lê ngọt ngào cười.
Lão Diệp thở dài một hơi, nhìn một chút đồng hồ.
Còn có tam phút liền lên khóa. Hôm nay thứ nhất tiết là lớp số học, lớp số học lão sư nhưng là rất nghiêm khắc .
“Ngươi đi theo ta văn phòng lấy một cái bài thi, số học lão sư hỏi, biết nên nói như thế nào đi.” Lão Diệp nói.
Học trò cưng của mình, chỉ có thể chính mình giúp.
“Hiểu được!” Tiểu Thanh Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này lớp 10 A1 phòng học, số học lão sư Ngụy lão sư, đẩy đẩy chính mình tứ phương kính đen.
Phát hiện tiểu Thanh Lê vị trí không.
“Lớp trưởng, Nam Cung Thanh Lê xin nghỉ?” Lão Ngụy hỏi.
Thân là lớp trưởng kiêm Tiểu Thanh Lê ngồi cùng bàn giang đêm đứng lên…