Chương 28 - Chương 28
–-Người yêu hả ???
–-Ừm, này chỉ đóng giả thời gian ngắn thôi. Anh cho em mượn tiền xem như thù lao
Trong lúc túng quẫn Thanh Loan không biết xoay sở tiền đâu ra, mượn thì ngại giờ nghe đề nghị này của Minh Trí làm cô suy nghĩ, hiện tại cô không yêu ai nếu đóng giả làm người yêu của anh cũng chẳng mất mát gì. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Thanh Loan đồng ý nhưng còn lo lắng.
–-Nhưng em làm được không ?
–-Có gì đâu mà không được ? Mà em có đồng ý không ?
–-Vậy em đồng ý. Mà lỡ bạn gái thật của anh ghen thì sao ?
–-Nếu anh có bạn gái vậy nhờ em đóng giả làm gì ?
Lúc này Thanh Loan mới nhận ra mình đã hỏi một câu ngu ngốc. Cô cười gượng gạo.
–-Vậy mà em không nghĩ đến
–-Giờ quyết định mai anh đưa em về gặp mẹ anh nha
–-Gặp mẹ anh hả ?
Thanh Loan vừa nghe gặp phụ huynh đã sợ mà hỏi ngay.
–-Ừm, yên tâm mẹ anh dễ lắm. Em chỉ cần đến chơi bình thường thôi. Nói thật do mẹ anh đang bệnh, thấy em đến với tư cách bạn gái anh thế nào mẹ cũng vui
Thanh Loan đã hiểu ra vấn đề.
–-Nhưng em làm đến tối muộn lận.
Minh Trí suy nghĩ một lúc.
–-Em làm đây lương bao nhiêu ?
–-Tháng nào doanh thu cao cả thưởng luôn là 8 triệu
–-Ít vậy hả ? Thôi em nghĩ đây đi đến làm cho anh
–-Làm gì ? Em đâu có trình độ
—Đến nhà bầu bạn trò chuyện chăm sóc mẹ anh. Mỗi tháng anh trả em 10 triệu. Bao ăn bao ở luôn.
Thanh Loan không dám tin vào điều mình vừa nghe. Chỉ đơn giản như thế mà cô lại được trả lương cao hơn công việc hiện tại ở đây.
–-Em thấy sao ? Nếu ít anh sẽ có thể thêm. Em muốn nhiêu cứ nói
–-Không phải…ý em không phải vậy
–-Vậy ý em sao cứ nói anh biết
–-Sao anh trả lương em cao vậy ?
–-À mức anh đưa ra là anh thấy phù hợp với anh cũng như công sức của em. Không cao lắm đâu
Thanh Loan không phải vì ham tiền lương Minh Trí trả cho mình mà là cô mắc nợ anh xem như làm cho anh rồi trừ dần.
–-Vậy khi nào em bắt đầu
Minh Trí vui mừng khi Thanh Loan đồng ý.
–-Mai nha, mai anh đến đón em.
–-Dạ nhưng em không cần đến nhà anh ở được không ?
–-Cũng được, tại anh không muốn em phải ở nhà trọ thôi
–-Em hiểu nhưng mà tự dưng ở nhà anh thì kì
–-Vậy cứ theo như em nói đi, miễn em thấy thoải mái
Cũng trong lúc này ở một phòng trọ chật hẹp, đồ đạc vứt bề bộn, nhìn thôi cũng biết được bản tính người ở thế nào.
” cạch “
Một người đàn ông dáng người cao hơi lượm thượm đi vào, ngồi phịch xuống với dáng vẻ mệt mỏi.
Bà Tím thấy chồng đi làm về thì lên tiếng.
–-Ông nay làm sao vậy ?
–-Tôi chán cái cảnh nai lưng ra làm thuê nhìn sắc mặt người khác rồi
–-Ông ngộ chưa ? Không làm rồi lấy gì ăn đây ? Còn hai đứa nhỏ ở quê ai lo. Nếu không phải vì ông suốt ngày rượu chè không chịu làm thì đâu có lâm vào cảnh bỏ xứ lên đây làm thuê đâu
–-Bà nói tôi vậy còn bà ? Bà không cờ bạc đâu hả ?
Bà Tím cứng họng, nói chồng lười một thì bà lười hai. Cả hai người không ai lo chí thú làm ăn. Người thì suốt ngày bè bạn rượu chè say xỉn người còn lại thì có máu đỏ đen. Chính vì thế mà nợ nần chồng chắc, bị siết cả nhà. Không còn biết làm gì nên đã gửi con về nội ở tạm rồi cả hai lên Sài Gòn mưu sinh. Chứng nào tật nấy, lúc đầu còn chịu làm dần dần bà Tím lại đâm vô đề đóm. Chỉ việc rửa chén dọn vệ sinh mà cũng bị đuổi. Giờ chỉ còn mỗi ông Tấn giữ xe cho nhà hàng. Một người làm nuôi hai miệng ăn chưa kể thói hư tật xấu nên chẳng đâu đủ đâu còn thiếu nợ của bọn cho vay nặng lãi.
—Ừm thì tôi có chút chút. Mà cũng do ông thôi. Ông là chồng là trụ cột gia đình ông phải lo. À mà tới tháng đóng tiền nhà rồi tiền lãi nữa đó
–-Tôi làm gì có tiền mà bà nói, à mà bỏ qua mấy đó giờ tôi có chuyện cần bàn với bà đây
Bà Tím lần đầu tiên thấy dáng vẻ hệ trọng của chồng cũng nôn nóng theo.
–-Nay bày đặt có chuyện bàn nữa, có gì ông nói đi
–-Bà nhớ con Thảo không ?
Bà Tím nghe nhắc đến đứa cháu gái thì nổi cơn ghen.
–-Tự dưng ông nhắc đến nó làm gì ? Nhớ nó hả ? Chuyện lần đó tôi vẫn còn chưa tính với ông đâu đó
–-Bà thôi ngay đi, bà muốn sung sướng có nhiều tiền không ?
–-Muốn nhưng liên quan gì ?
–-Liên quan sao không ? Giờ nó giàu có sang trọng lắm. Còn đi xe ô tô nữa.
–-Ông gặp nó hồi nào mà ông biết ?
–-Hôm bữa nhưng không chắc tới nay gặp lại tôi mới biết, giờ nó lấy chồng là giám đốc nên giàu lắm
Bà Tím nhích lại gần chỗ ông Tấn.
–-Thế nó nhận ra ông không ?
—Nó chối nói không quen tôi.
–-Vậy sao ông biết chồng nó làm giám đốc
–-Tôi gặp nó ở bãi đậu xe rồi lén đi theo vào bên trong nghe được chồng nó làm giám đốc.Tôi và bà là cô dượng của nó nuôi dưỡng nó lớn khôn không có công cũng có cán. Ít nhiều nó củng phải trả ơn chứ. Chồng nó giàu vậy mà ?
Bà Tím nghe đến tiền thì mờ mắt nhưng vẫn không quên ngày đó đã đuổi cô đi như thế nào.
–-Nhưng ông quên ông và tôi đã làm gì nó không ?
–-Sợ gì ? Giờ tôi với bà cứ đến thẳng nhà chồng nó. Nói mình là cô dượng của nó không lẽ nó dám không nhận.
–-Ý hay nha. Mình là cô dượng con dâu họ nên họ phải tôn trọng thông gia là mình. Mà biết nhà chồng nó ở đâu mà đến
– Bà yên tâm tôi đã có địa chỉ rồi
–-Ở đâu mà ông có
Ông Tấn lúc này mới kể lại.
Lúc ở nhà hàng ông núp ở ngoài nghe xong nhân lúc có một người từ bên trong ra ngoài đi vệ sinh ông đã đi theo.
–-Cậu ơi cho tôi hỏi chút ?
—Chú muốn hỏi gì ?
–-Cái người bên trong là giám đốc của cậu hả ?
–-Chú hỏi có gì không ?
–-Thật ra tôi có đứa cháu vừa tốt nghiệp nên muốn hỏi xem giám đốc của cậu có nhận không thôi ?
–-Chuyện nhỏ nhặt này giám đốc không để ý đến đâu. Nếu muốn xin việc thì đến thẳng công ty mà hỏi
–-Nhưng tôi không biết công ty của mình ở đâu ?
–-À để tôi cho chú địa chỉ
Sau đó ông Tấn có được địa chỉ công ty. Ông ta đã tìm đến tận nơi. Giả đò mình là người quen mang đồ quê lên gửi cho Mạnh Hưng nhưng không biết nhà. Bảo vệ đã tin và cho địa chỉ nhà cho ông ta
–-Bà thấy tôi thông minh không ?
Bà Tím khen ngợi chồng.
–-Lâu lâu tôi mới thấy ông được việc đó
– Bà cứ vậy ?
–-Chúng ta sắp đổi đời rồi không cần phải sống nơi nhỏ xíu như ổ chuột này. Đi đâu cũng có người đưa kẻ rước, ngồi xe có máy lạnh.
–-Tôi thì mặc đẹp ăn ngon thoải mái chơi không phải lo nữa
Cả hai tự vẽ ra viễn cảnh giàu sang sung sướng rồi cười hả hê…
Tôi đang ngồi ở trên xích đu ở ban công để hóng gió, còn Mạnh Hưng thì trong phòng làm việc. Buổi tối gió dịu nhẹ rất mát, trên bầu trời hôm nay cũng đẹp đầy sao lấp lánh. Không phải ngày rằm nên trăng không tròn và sáng. Lúc này tôi nhớ lại khi tôi và anh về nhà thì mẹ chồng đang ngồi ở phòng khách.
–-Mẹ !
–-Vừa đi đâu về vậy ?
Tôi chưa kịp trả lời mẹ chồng thì Mạnh Hưng đã nhanh hơn mà nói :
–-Con đưa Ngọc Thảo đi ăn cùng nhân viên trong công ty
–-Con đang làm cái gì vậy ? Tự dưng đưa nó đi với mọi người trong công ty để làm cái gì ? Muốn thông báo nó là vợ con à ?
Thái độ của mẹ chồng làm tôi thấy sợ.
–-Như thế có gì là sai đâu mẹ, Ngọc Thảo là vợ con đưa cô ấy đến thì có sao ? Mà sao mẹ lại có vẻ khó chịu như thế ?
–-Nhưng…à ý mẹ chỉ sợ mọi người nghĩ này nọ lại không hay, dù sao con cũng là giám đốc mà đám cưới lại không mời ai.Mẹ là mẹ muốn để sau này rồi hả thông báo
—Có sao đâu mẹ, con cũng nói mọi người rồi ai cũng nhận được thiệp. Thôi vợ chồng con lên phòng
Tôi nhận ra mẹ chồng không hề vui, nói rồi anh dẫn tôi lên trên lầu, vừa bước đến bậc thang mẹ chồng đã gọi lại.
–-Mà khoan
–-Có gì hả mẹ ?
—Ngày mốt là giỗ nội của con. Trước giờ nhà cũng không làm gì nhưng do chân mẹ đau nên có vái cúng sẵn trả lễ mẹ muốn mời nhà Tuệ Vy sang chơi.
–-Này do quyền ở mẹ con đâu có ý kiến
–-Mẹ nói để hôm đó con ở nhà tiếp khách thay mẹ. Chân mẹ còn đau nên bất tiện
–-Con biết rồi
–-Mà hôm đó để vợ con trên phòng đừng có xuống
–-Sao vậy mẹ ?
–-Vợ con có thai mệt dưới này đông người lỡ có gì thì sau. Mẹ là mẹ lo muốn tốt nên mới dặn. Chẳng phải thời gian này nó cũng trên phòng suốt hay sao ?
–-Để tới đó con tính
Tôi nghĩ chắc mẹ chồng không muốn tôi lộ diện sẽ làm mất mặt của bà. Vừa nãy mẹ chồng nói có nhà Tuệ Vy sang tôi nghĩ mình nên tránh mặt sẽ tốt hơn
–-Em uống sữa đi, bà Hai mới mang lên
Tôi giật mình nhìn đến thì anh đã đặt ly sữa lên bàn. Ngồi xuống bên cạnh vòng tay ôm lấy tôi.
–-Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy ?
–-Dạ đâu có gì đâu,
–-Bộ buồn chuyện mẹ kêu em hôm giỗ không được xuống nhà à ? Mẹ nói thì mẹ nói còn anh đưa em xuống là việc của anh
–-Thôi như vậy mẹ không vui đâu. Mà đông người em cũng không quen
–-Có anh em không cần phải lo. Vợ anh đẹp anh cần phải khoe chứ ?
–-Anh tự tin chính mình được rồi không cần tự tin dùm cho em đâu
–-Em cứ tự ti. Em không cần phải đẹp với ai chỉ cần đẹp trong mắt anh là đủ. Vợ anh là tuyệt vời nhất
Lòng tôi ngập tràn sự ấm áp cùng mật ngọt mà anh mang lại. Trời rộng bao la với tôi chỉ cần có anh là đủ.
Như đã hẹn hôm sau Minh Trí đã đến phòng trọ để đón Thanh Loan. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, chưa đến 10 phút Thanh Loan đã ra. Hôm nay cô mặc chiếc váy hồng đơn giản nhưng không kém phần dễ thương. Minh Trí thoáng ngây người.
Thanh Loan nghĩ đến nhà của anh cần phải tươm tắt nên đã lấy chiếc váy mà cô tự thưởng cho mình vào ngày sinh nhật. Mua nhưng cô chưa có dịp mặc. Thường ngày đi làm toàn mặc quần đen áo đồng phục. Ở nhà đơn giản chỉ đồ bộ. Chính vì lần đầu mặc như thế này nên cô không quen và ngại.
–-Mình đi được chưa ?
Thanh Loan lên tiếng hỏi mà Minh Trí cứ nhìn không nói gì làm cô càng thêm ngại. Hay do cô mặc váy nhìn kỳ. Lúng túng cô nói :
–-Anh chờ em vào trong thay đồ nha
–-Sao phải thay
–-Tại em thấy kỳ kỳ
–-Rất đẹp mà
–-Đẹp hả ? Nhưng sao nãy giờ anh nhìn…
Lúc này Minh Trí mới biết mình đã có phần không phải làm cô hiểu lầm.
— Tại em đẹp quá làm anh mất hồn
Thanh Loan đỏ cả mặt.
– Anh quá khen.
–-Thôi em lên xe đi anh chở về nhà gặp mẹ anh.
Sau đó Minh Trí chở Thanh Loan đi ăn sáng trước rồi mới đưa về nhà.
Bà Quý nghe con trai thông báo hôm nay đưa bạn gái về nhà thì đứng ngồi không yên. Nửa tin nửa ngờ, sợ con trai nói gạt mình. Do nhà chỉ mỗi mình Minh Trí là con mà đến tận hơn ba mươi vẫn chưa thấy quen ai làm bà lo lắng, trong khi Mạnh Hưng là bạn chơi cùng đã có vợ có con. Bà sợ con trai mình không thích con gái rồi dòng họ tuyệt tử tuyệt tôn. Chính vì lo rầu mà bà đổ bệnh.
Lúc này tiếng chuông vang lên ngoài cổng người làm đã chạy ra mở mà bà nôn nóng cũng đứng lên đi ra xem. Thấy đúng là xe của con thì lòng thầm vui mừng.
Xe từ từ đi vào trong sân còn Thanh Loan thì hồi hộp không yên , cô không nghĩ nhà Minh Trí giàu đến vậy. Áp lực trong lòng lại tăng lên. Minh Trí dừng xe xong thì bước xuống mở cửa cho Thanh Loan. Bà Quý thấy bóng cô gái thì cười tủm tỉm rồi quay trở vào nhà.
–-Mẹ anh đang trong nhà
Minh Trí thấy sắc mặt cô có gì bất thường nên hỏi :
–-Sao thế ? Em không khỏe à ?
–-Em hơi sợ
Minh Trí cười.
–-Mẹ anh dễ lắm, yên tâm đừng lo lắng
Nghe vậy Thanh Loan yên tâm hơn một chút xong trong lòng vẫn rất căng thẳng. Sau đó cô hít sâu một hơi rồi đi vào nhà cùng Minh Trí.
Vào đến phòng khách cô đã thấy có người phụ nữ tuổi cỡ trung niên đang ngồi ở ghế. Đoán là mẹ của Minh Trí, lúc này anh cũng nói nhỏ.
–-Mẹ anh đó
Cô gật đầu.
—Dạ
—Mẹ, đây là Thanh Loan bạn gái của con
Cô cũng cúi đầu lễ phép.
—Dạ con chào bác ạ
Bà Quý vui ra mặt cũng ưng ý người bạn gái của con trai.
—Hai đứa ngồi đi
Thanh Loan ngồi xuống cạnh Minh Trí mà hai tay nắm chặt lại với nhau.
–-Con quen Minh Trí nhà bác lâu chưa ? Hiện tại con làm công việc gì ? Nhà con ở đâu ? Có anh chị em gì không ? Ba mẹ khỏe hết hả con ?
Biết Thanh Loan đang sợ mà bà Quý còn hỏi nhiều như vậy Minh Trí liền nhắc nhở
–-Mẹ hỏi từ từ thôi, hỏi nhiều vậy sao cô ấy sợ chạy mất thì mẹ đừng trách con
–-Cái thằng này…
Bà Quý cũng nhận ra mình hơi quá.
–-Không sao con cứ từ từ nói cũng được
–-Dạ con quen anh Minh Trí được mấy tháng rồi ạ. Nhà con ở quê, hiện tại con làm công việc bán hàng. Dưới con có người em trai. Ba mẹ đều mạnh khỏe
–-Công việc có cực lắm không con ? Mà con lên đây làm lâu chưa ? Sao hai đứa quen nhau
Thanh Loan cũng thật tình kể.
–-Cũng không cực đâu bác, chỉ chiếm thời gian hơi nhiều. Con biết anh Minh Trí là lần anh ấy say nằm…
–-Chúng con quen nhau khi con vô cửa hàng của Thanh Loan mua đồ
Minh Trí chen ngang lời Thanh Loan nói, cô liền nhận ra chuyện đó không nên nói.
–-Dạ đúng rồi ạ
Bà Quý nghe xong chỉ mỉm cười, bà nhìn ra lời nói dối của con trai nhưng lại không vạch trần. Biết ba sẽ mắng nên không dám nói thật. Mà hiện tại bà có việc quan trọng hơn.
–-Hai đứa đã tìm hiểu được thời gian rồi vậy tiến tới được rồi. Minh Trí cũng đã già không thể cứ trì hoãn mãi. Bác xem ngày nào thích hợp sẽ về quê gặp ba mẹ con bàn chuyện
Cả Minh Trí và Thanh Loan đều bất ngờ trước quyết định của bà Quý. Đương nhiên người gỡ rối lúc này là Minh Trí.
—Có cần gấp như vậy không mẹ ?
–-Con còn nói, bộ con muốn ế à ? Giờ có Thanh Loan chịu yêu con là may rồi. Giờ con không có quyền lên tiếng, để mẹ hỏi Thanh Loan. Con thấy thế nào ?
Thanh Loan không biết phải trả lời thế nào. Cô cứ tưởng đóng giả người yêu thôi. Ai ngờ giờ mẹ anh còn bắt cưới.
–-Ta con gái mẹ hỏi vậy sao được. Mà chuyện đó chờ thêm thời gian nữa đi mẹ. Tại giờ Thanh Loan muốn làm giúp gia đình
Bà Quý nghĩ mình cũng gấp gáp quá sẽ làm Thanh Loan sợ rồi hư chuyện tốt.
–-Con nói vậy cũng được. Mà con tìm công việc khác nhẹ hơn cho Thanh Loan. Làm thời gian nhiều vậy rồi lấy đâu hẹn hò
–-Con đã tính hết rồi giờ quan trọng ở mẹ đồng ý hay không ?
–-Việc gì mà cần mẹ đồng ý
–-Con định để Thanh Loan nghĩ làm ở cửa hàng rồi đến đây ở hủ hỉ chăm sóc mẹ. Con đi làm suốt. Ba cũng lo chuyện ở viện mình mẹ con không yên.
–-Được đó, mẹ chịu. Hay con đến đây ở với bác nha. Không cần phải ở nhà trọ. Đây rộng để bác kêu người dọn phòng cho con.
–-Dạ con cảm ơn ý tốt của bác nhưng con ở phòng trọ được rồi
Trước sự nhiệt tình quá mức của bà Quý làm cô thấy ngại hơn nữa cũng áy náy vì gạt bà. Cô sợ đến lúc vỡ lẽ sẽ làm bà thất vọng rồi ghét cô cho mà xem.
– Thanh Loan chỉ đến đây ban ngày thôi. Tự dưng mẹ kêu con người ta đến ở nhà mình luôn là sao
–-Thì mẹ nghĩ trước sau cũng là người nhà giờ con bé ở đây cho quen.
Bà Quý quá ham dâu nên không kịp suy xét. Còn Minh Trí đã lường được thái độ của mẹ nhưng không ngờ lại đến mức thế này.
Hôm nay là ngày giỗ ông nội chồng nên Mạnh Hưng không có đi làm. Tôi nghe nói thường nhà chỉ làm chút cúng là xong nhưng do mẹ chồng trả lễ nên làm luôn rồi rủ bạn bè đến chơi. Nói đúng hơn là gia đình Tuệ Vy. Sáng thì thím Hai đã mang đồ ăn lên cho tôi. Mạnh Hưng dặn tôi ở trên phòng chút nữa anh lên dẫn xuống nhưng tôi lại sợ làm mẹ chồng không vui vì bà không muốn tôi xuất hiện…
Ở phòng khách bà Diệu đang vui vẻ nói chuyện cùng Tuệ Vy, ba mẹ cô hôm nay có việc không đến được nên chỉ mình cô.
–-Chân bác đỡ nhiều chưa bác, con định đến thăm nhưng sợ có người không thích nên con không dám
–-Ai không thích chứ ?
Tuệ Vy nhìn đến Mạnh Hưng ở phía kia, bà Diệu nhìn theo hiểu ý mà nói :
–-Không có đâu, sao Mạnh Hưng lại không thích con cơ chứ
—Con không nói anh Mạnh Hưng mà nói người khác
Chợt hiểu ra Tuệ Vy ám chỉ ai bà Diệu liền phớt ngang.
–-Kệ nó, nhà này đâu tới lượt nó. Hôm nay bác kêu nó trên phòng không xuống nên con và Mạnh Hưng thoải mái nói chuyện
Tuệ Vy liền cười vui vẻ.
–-Dạ bác vậy để con đi đến chỗ anh ấy
–-Ừm đi đi
Tuệ Vy đứng lên định đi đến chỗ Mạnh Hưng thì anh đã bỏ lên lầu làm cô quê. Bực tức cô trở lại chỗ bà Diệu.
–-Anh ấy lên lầu rồi
–-Tý nó xuống thôi.
Nói rồi bà Diệu gọi Xuyến.
–-Con Xuyến đâu chuẩn bị đồ cúng xong chưa ?.
Xuyến từ ngoài sân đi vào.
–-Bà ơi có hai người ở ngoài cổng nói là cô dượng của mợ