Chương 23 - Chương 23
–-Mẹ nói phải không con dâu ?
Biết mẹ chồng chỉ đang làm cho Mạnh Hưng thấy mà thôi. Tôi cũng không muốn anh buồn khó xử nên nói :
–-Dạ
–-Chuyện ăn uống của vợ con có bà Hai lo rồi nên mẹ không cần bận tâm. Mà bà Hai bà nấu đồ ăn cho Ngọc Thảo chưa ?
Bà Hai đứng ở đằng kia ắp úng.
–-Dạ cậu…tôi
–-Em nói thím không cần nấu riêng em ăn cùng cả nhà luôn
—Anh sợ không hợp khẩu vị của em
–-Không sao đâu anh, em dễ ăn lắm
–-Vợ con nó nói vậy rồi con còn lo gì nữa. Nhà có mấy người ăn riêng nấu riêng chi cho mắc công.
—Em cứ ăn thử nếu không hợp thì nói bà Hai làm riêng cho em nha
–-Dạ em biết rồi
—Mẹ thấy con lo cho vợ con hơi quá đó, trước giờ có ai về làm dâu mà ăn riêng đâu. Cứ làm như mình tiểu thư danh giá mà kén cá chọn canh khó hầu khó hạ
–-Vợ con thì con phải lo chứ mẹ. Thôi con đưa Ngọc Thảo lên phòng
Tôi nhìn mẹ chồng nói :
–-Thưa mẹ con lên phòng
Bà hứ lên trề môi.
–-Đi đi
Tôi theo Mạnh Hưng lên lầu, lúc này tôi hỏi :
—Anh làm xong rồi hả ?
–-Còn chút nữa mới xong mà không thấy em nên anh xuống kiếm
–-Em định lấy nước cho anh, ý quên thôi để em xuống em làm nước
–-Thôi khỏi, anh không khát, nhìn em là anh hết mệt rồi.
Tôi cười trước lời nói của anh.
–-Anh nói cứ như em là một cái gì thần kỳ lắm vậy
–-Vợ là cục vàng của anh
Miệng anh đúng là dẻo nói toàn những lời mật ngọt làm tôi hạnh phúc.
–-Vậy con sẽ là gì ?
–-Con là cục cưng, hai mẹ con chính là sinh mệnh của anh. Yêu hai mẹ con nhất
Với sự yêu thương của anh chính là động lực để tôi cố gắng chịu đựng và để mẹ chồng thật sự chấp nhận tôi.
–-Khi nảy dưới nhà có đúng như mẹ nói không ?
Tôi hơi khó hiểu.
—Là sao anh ?
–-Ý anh mẹ có gây khó dễ gì cho em hay không ?
—À…mẹ tốt thương em lắm. Anh không nghe nãy mẹ nói sao. Mẹ hỏi em muốn ăn gì để kêu chị Xuyến làm nhưng em nói nhà ăn gì em ăn đó. Còn thím Hai ở đây cũng không thể chỉ lo cho mỗi mình em được nên em nói thím Hai coi phụ công việc với chị Xuyến
–-Ừm
Bước vào phòng tôi rất bất ngờ khi nhìn căn phòng như hoàn toàn đổi khác. Có thêm cây xanh thì trong lành hơn. Anh đã lắp cái xích đu xong, những chậu hoa nhiều màu sắc cũng được đặt và treo lên. Sợ nắng anh còn cẩn thận che lưới mát.
–-Đẹp quá
–-Em thích không ? Có cần gì thêm thì nói anh biết
–-Em thấy được rồi không cần thêm gì nữa đâu anh
—Ừm để anh đặt nốt những chậu hoa còn lại nữa là xong
Sau đó anh tiếp tục công việc, thấy bề bộn tôi định dọn thì anh ngăn lại.
–-Để đó cho anh, em ngồi lên xích đu thử đi
Nghe vậy tôi đi đến chỗ xích đu ngồi, do anh lót thêm đệm nên rất êm. Đang ngồi thì anh đi đến dùng tay đung đưa chiếc xích đu. Tôi nhìn anh cười.
— Anh lại ngồi với em đi
– Thôi người anh toàn mồ hôi. Để anh vào tắm cái
–-Vậy anh đi tắm đi
Sau đó Mạnh Hưng vào trong còn tôi vẫn còn ngồi lại. Lúc này tôi nhớ đến khi còn nhỏ, lúc đi học về ngang qua một căn nhà rất lớn ở xóm trên. Nhà này của việt kiều nên rất giàu, nhà to hai tầng. Tôi thấy trước sân họ để một cái xích đu, mỗi khi đi học hay về tôi đều nhìn và ước nếu được ngồi lên đó chắc thích lắm. Đến tận bây giờ tôi mới biết cảm giác đó thì ra là như thế này. Nhưng không phải vì được ngồi mà là vì người đã làm ra nó cho tôi. Một người yêu mình dù cho làm gì thì bản thân đều cảm thấy vui và hạnh phúc.
–-Em đang suy nghĩ gì mà thẫn thờ vậy ?
Nghe tiếng anh tôi giật mình, nhìn đến anh đã ngồi ngay bên cạnh. Vậy mà tôi lại không hay, từ người anh tôi ngửi được hương thơm dễ chịu. Tựa đầu vào vai anh tôi đưa mắt nhìn đến những bông hoa đang nở rộ trước mặt.
–-Anh biết em nghĩ gì không ?
–-Vậy để anh đoán nha. Em đang nghĩ về anh đúng không ?
–-Sao anh biết ?
–-Vì anh đọc được suy nghĩ của em
Tôi nghe có vẻ khó tin.
–-Anh nói thật không ?
Đột nhiên anh bật cười.
–-Em tin à ? Anh đâu thần thông quản đại đến vậy. Thật ra anh chỉ nói những gì mà anh cảm nhận được. Thường như người yêu nhau sẽ có cái gọi là tâm linh tương thông. Trái tim liên kết với trái tim nên khi anh và em có gì thì đối phương sẽ cảm nhận được. Em hiểu không ?
Tôi hiểu được lời anh nói nhưng lại nói khác.
–-Em không hiểu
“Cốc “
Tự dưng anh đưa tay búng lên đầu tôi một cái. Tuy rất nhẹ không đau lắm nhưng tôi lại giả bộ giận dỗi.
–-Sao lại đánh em, đau quá. Chắc là u một cục rồi
–-Ai bảo dám nói dối anh nên phải chịu phạt.
–-Anh không thương em
–-Cục cưng ơi con xem mẹ con nhõng nhẽo với ba kìa. Thế này nữa ba vừa dỗ con lại phải dỗ mẹ
–-Em nhõng nhẽo lúc nào chứ ?
—Lại nói dối, phạt tiếp
Nói rồi anh đưa tay bế tôi lên đi vào trong phòng. Đặt tôi xuống giường anh nhìn tôi khóe miệng nhếch cười. Nhận ra sự nguy hiểm theo phản xạ tôi đưa tay che trước ngực
—Em đang mang thai nên không được
–-Không được cái gì ?
Anh một tay chống lên nệm rồi từ từ cúi sát xuống người tôi.
–-Nói anh nghe không được cái gì ?
Tôi mắc cỡ nên không nói ra được.
–-Thì ấy ấy đó
—???
–-Anh biết mà còn giả bộ.
–-Anh không biết thật mà, em không nói thì sao anh biết cái anh và em nói có giống nhau không ?
Đã ngại không nói được mà anh còn ép. Cuối cùng tôi chỉ còn cách nói thẳng.
–-Thì chuyện quan hệ. Em đang mang thai bác sĩ cũng nói thời kì đầu không nên…
Sợ anh nghĩ tôi không cho nên tôi nói thêm.
–-Này chỉ để tốt cho con thôi
Mạnh Hưng không nói gì mà ngã xuống giường nằm. Không lẽ anh không vui.
–-Nếu anh muốn em sẽ ráng…
Anh nghiêng người vòng tay ôm lấy tôi vào lòng rồi nói :
–-Em nghỉ đi đâu vậy hả ? Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi mà
Lúc này tôi mới hiểu hóa ra mình nhầm ý của anh.
–-Vậy mà em tưởng…
–-Tưởng gì, anh đâu phải vì ham muốn của bản thân mà bất chấp vợ và con đâu. Vấn đề đó anh kìm chế được. Nhưng nữa em phải bù anh gấp đôi đó nha. Đã ăn quen mà nhịn khổ sở lắm
Nằm trong lòng anh tôi không nhịn được mà cười. Nghe mà thương lắm nhưng vì con phải để anh chịu khổ thôi. Nằm một lúc tôi không biết mình ngủ quên đi lúc nào. Đến khi nghe tiếng gõ cửa tôi mới giật mình mở mắt.
Trên giường chỉ có mình tôi không thấy anh đâu nữa. Tôi bước xuống rồi đi đến mở cửa.
—Mợ xuống ăn cơm
Chị Xuyến nói giọng hơi khó chịu. Tôi cũng không để bụng.
–-Để tôi xuống liền. Mà chị thấy anh Mạnh Hưng đâu không ?
–-Cậu có việc ra ngoài rồi. Mà cậu là chồng mợ mà mợ lại không biết chồng mình đi đâu. Mợ có vô tâm quá không vậy ?
–-Chắc thấy tôi ngủ nên anh ấy không nói
– Ối dồi tưởng đâu làm gì ai ngờ trên này ngủ. Đã vậy còn đợi kêu xuống, sung sướng quá mà
Nhịn thì chị ta được nước lấn tới nên tôi nói :
– Chị nói hơi nhiều rồi đó. Tôi nhớ mẹ chồng có nói nhà này có quy tắc, chị đừng quên thân phận của mình đó
Chị ta mặt sượng trân.
—Tôi đâu dám nói gì mợ đâu. Thôi tôi xuống nhà đây
Chị ta đi rồi tôi cũng trỡ vào phòng đóng cửa lại. Tôi lấy điện thoại định gọi hỏi Mạnh Hưng thì thấy tin nhắn anh gửi.
–-Công ty có việc gấp cần anh giải quyết anh đi một lát rồi về. Thấy em ngủ ngon nên không đánh thức. Nhớ vợ.
Đọc rồi tôi cười một mình, sau đó tôi đi rửa mặt rồi xuống dưới nhà. Đến phòng khách thấy thím Hai đang quét bụi.
–-Mợ vào trong ăn cơm đi, cậu ra ngoài rồi
–-Dạ, thím ăn chưa ?
–-Tôi dọn xong này mới ăn mợ
–-Dạ
Tôi đi vào trong phòng ăn, lúc này ba mẹ chồng đang ngồi ở bàn.
–-Ba, mẹ !
–-Ngọc Thảo xuống rồi hả ? Ngồi ăn cơm đi con
–-Con dâu quý hóa quá nên phải đợi ông bà già này ngồi đợi. Mà phải cho người lên kêu mới xuống chứ không tự giác mò xuống đâu nha
Trái với sự nhỏ nhẹ của ba chồng thì mẹ chồng lại trách cứ.
–-Con xin lỗi do con ngủ quên
—Thời buổi giờ làm dâu sướng lắm. Không cần làm gì, muốn ngủ đến nào dậy thì dậy.
–-Con dâu có thai nên mệt rồi ngủ chứ có gì đâu mà bà nói. Mà tôi nhớ hồi bà có bầu thằng Mạnh Hưng nghén chỉ nằm chỗ cơm nước phải mang đến tận chỗ cho bà
– Tự nhiên ông nhắc lại chuyện đó làm gì, tôi nói đây là để dạy dỗ con dâu. Ông làm vậy con dâu coi tôi ra gì
–-Trong nhà có mấy người thôi nên hòa thuận vui vẻ. Cứ móc méo vậy thì sao mà vui nỗi
–-Dạ con xin lỗi. Lần sau con sẽ xuống trước không để ba mẹ chờ nửa
–-Thôi ăn cơm đi. Mạnh Hưng không biết nào về nên sẽ ăn sau
–-Mời ba mẹ ăn cơm ạ
Nói rồi tôi cầm chén lên bắt đầu ăn, lúc này tôi thấy trên bàn có canh, tôm rang và thịt nướng. Nhìn không giống thịt heo cho lắm.
—Ngọc Thảo sao không ăn đồ ăn đi con. Có thai phải ăn nhiều vô mới được
–-Dạ ba
–-Hôm nay có thịt dê nướng ngon lắm con ăn đi. Mẹ con dặn người làm cho con đó
Nghe đến thịt dê tôi vẫn còn ám ảnh. Trước giờ tôi không hề ăn thịt gì lạ ngoài thịt heo, dưới quê khó khăn nên lâu lắm mới được bữa thịt. Khi lên đây rồi thì ăn nhiều món lạ hơn. Tôi nhớ lần đó Mạnh Hưng đưa tôi đi ăn lẩu dê. Lúc đầu thì hăng hái lắm, đến nơi lại sợ ăn không được nhưng anh cứ kêu thử ngon lắm. Tôi cũng gắp miếng thịt lên miệng ăn, trải nghiệm đầu tiên mùi vị lạ lạ nhưng cũng ngon. Sau đó tôi ăn nhiều hơn, được một hồi tôi đột nhiên thấy lạnh, người đổ mồ hôi như tắm và cảm thấy mệt hơn.Lần đó tôi đã làm cho Mạnh Hưng sợ, anh đưa tôi đến bệnh viện. Sau khi được bác sĩ kiểm tra thì nói tôi bị dị ứng với thịt dê. Từ đó tôi không dám ăn lại một lần nào nửa.
–-Dạ con ăn tôm được rồi ba
–-Chắc là chê, bởi ông đừng nói tôi khó khăn không thương dâu con. Ông xem tôi dặn người mua thịt dê về tẩm bổ cho cháu nội mà cuối cùng lại không ăn
–-Chắc do Ngọc Thảo không thích dê thôi chứ chê bay gì. Bà cứ nghĩ vậy tội con dâu
–-Giờ nhà này tôi là người xấu không bằng, không nói cũng không được mà nói thì bảo khó dễ. Không biết sao mới vừa lòng đây
–-Mẹ con thương con và cháu nội nên cất công chuẩn bị con ăn miếng cho mẹ con vui đi
Nghe ba chồng nói vậy tôi không biết phải làm sao, ông cũng thương quan tâm tôi giờ lên tiếng vậy tôi không ăn cũng kì, hơn nửa còn mẹ chồng nữa. Nếu tôi nói mình không ăn được nghĩ tôi dối trá đặt điều chỉ vì không muốn ăn. Tôi nghĩ chắc ăn miếng sẽ không sao đâu. Lần đó do tôi ăn quá nhiều mới như thế.
–-Đã không muốn ăn ông còn ép làm gì.
Chưa gì mẹ chồng tôi đã nói thế.
—-Dạ để con ăn
Tôi đưa đũa gắp miếng nào nhỏ nhất rồi ăn.
—Ngon không con ?
–-Dạ ngon. Con cảm ơn mẹ đã thương con
–-Tôi là tôi lo cho cháu nội tôi thôi.
–-Không có Ngọc Thảo đẻ làm sao có cháu nội cho bà ẵm mà bà nói thế. Công mang nặng đẻ đau lớn lắm đó
—Ông dạo này nói chuyện sao ba gai quá. Thôi tôi ăn no rồi lên phòng trước đây
Mẹ chồng đứng lên rồi đi ra khỏi bàn. Lúc này tôi chỉ lùa cơm không, từ khi ăn miếng thịt dê tôi cảm thấy người có chút không ổn. Trong lòng dự cảm chẳng lành, không lẽ giống như lần trước.
Tôi nhanh chóng đứng lên
–-Con no rồi con xin phép lên phòng.
–-Sao ăn ít vậy con ?
–-Dạ trước giờ con đã ăn như vậy rồi ba
–-Ừm vậy lên nghĩ đi. Ráng ăn nhiều vô để có chất cho con và đứa bé nha
–-Con biết rồi ạ. Ba ăn cơm tiếp đi ạ
Nói rồi tôi đi nhanh ra ngoài, giờ tôi thấy người lạnh lạnh rồi.
–-Mợ ăn xong rồi hả ?
–-Dạ thím Hai coi chút ăn nha thím
–-Tôi biết rồi mợ, mà đồ ăn mợ ăn được không ? Tôi cũng không biết cô Xuyến nấu món gì. Lúc đó tôi lên sân thượng dọn đồ.
Thì ra thím Hai không biết hôm nay nhà ăn dê, trước đó Mạnh Hưng đã nói cho thím Hai biết tôi ăn không được dê để bà biết.
–-Con ăn được thím, thôi con lên phòng nghỉ nha.
—Cô có sao không mà mặt tái vậy ?
–-Con hơi mệt thôi. Lên phòng nghỉ lát sẽ hết thôi
–-Vậy mợ đi nghĩ đi mợ.
Tôi về phòng rồi lên giường nằm, lạnh nên tôi kéo chăn trùm kín mít. Người ướt mồ hôi không khác gì lần đó. Tôi nghĩ chắc lát sẽ hết nhưng càng lúc càng mệt hơn. Muốn lấy điện thoại gọi cho Mạnh Hưng cũng không còn sức…
Lúc này ở công ty Mạnh Hưng đang giải việc chút vấn đề với bên đối tác. Anh và Minh Trí cùng nhau thảo luận tìm hướng giải quyết. Gần hai tiếng đồng hồ mới xong.
–-Giờ cậu gửi này sang cho đối tác đi
–-Tôi biết rồi
Mạnh Hưng định dành hôm nay ở nhà cùng Ngọc Thảo nhưng bất ngờ có sự cố anh phải đích thân đến công ty để lo liệu. Giờ đã ổn anh muốn nhanh chóng về ngay vì sợ cô trông.
–-Giờ tôi về trước, mọi việc còn lại cậu phụ trách nha
Mạnh Hưng đứng lên cầm lấy áo khoác đi thì Minh Trí gọi lại.
–-Mạnh Hưng khoan đã
Mấy ngày qua tuy cả hai làm việc cùng nhau nhưng Minh Trí biết được Mạnh Hưng còn giận mình qua thái độ của anh. Chỉ nói chuyện khi liên quan đến công việc mà thôi. Không còn hỏi thăm tán gẫu như lúc trước nữa. Mà anh nói hỏi gì đều lảng tránh.
–-Cậu có chuyện gì nữa à ?
–-Tôi xin lỗi việc hôm đó tôi hiểu lầm rồi đánh cậu. Chúng ta là bạn hơn ba mươi năm cậu định giận không chơi với tôi hay sao ?
– Cậu còn biết chúng ta chơi hơn ba mươi năm vậy mà cậu lại không tin tưởng tôi. Không phải vì vậy mà tôi giận cậu. Cái tôi buồn chính là tình cảm ngần ấy năm trong giây phút đó với cậu không là gì cả
–-Tôi biết tôi sai. Tôi nghĩ cho Tuệ Vy nên không suy xét cặn kẽ. Cậu hiểu rõ tình cảm tôi dành cho em ấy mà
–-Sao tôi lại không hiểu. Vì biết rõ nên tôi mới khuyên cậu tiến tới nhưng cậu cứ do dự. Bây giờ cậu có thể hành động rồi đó
Lúc này Minh Trí nhớ lại những lời nói tổn thương của Tuệ Vy thì cười chua chát.
–-Tôi nghĩ mình không hợp với em ấy
–-Tại sao ?
– Tôi không biết phải nói thế nào nhưng biết là không thể
Mạnh Hưng là người hiểu rõ nhất tính cảm của Minh Trí dành cho Tuệ Vy giờ nghe anh muốn từ bỏ thì rất bất ngờ. Tình yêu nằm trong phạm trù cảm xúc nên Mạnh Hưng không muốn can thiệp quá sâu.
–-Nếu là duyên nợ thì không tránh khỏi nên cứ để tùy duyên đi
—Ừm
–-Thôi giờ tôi về Ngọc Thảo ở đang đợi. Cậu xử lý xong thì về sau nha
–-Hai người về nhà ở cùng hai bác ổn chứ ?
–-Trước mắt thì không chuyện gì hết.
–-Vẫy tôi mừng cho cậu. Mong bác gái sẽ hiểu và yêu thương Ngọc Thảo.
–-Sẽ thương thôi vì cô ấy sắp sinh cho mẹ tôi cháu nội đức tôn mà
–-Ngọc Thảo có thai rồi à ?
–-Ừm
–-Chúc mừng cậu sắp làm ba nha. Không ngờ cậu tốc chiến tốc thắng như vậy.
– Cũng nhờ vũ khí tôi mạnh. Cậu cũng phải nhanh lên cho bằng bạn bằng bè đi
–-Tôi sẽ cố
–-Thôi tôi về đây
Nói rồi Mạnh Hưng ra khỏi phòng làm việc. Chỉ còn một mình Minh Trí thấy bạn bây giờ đã có một gia đình viên mãn hạnh phúc thì ganh tỵ, không biết bản thân bao giờ mới được như vậy…
Mạnh Hưng về đến nhà vừa vào phòng khách đã thấy bà Hai hối hả chạy ra từ phòng bếp.
–-Cậu về rồi may quá
–-Có chuyện gì hả bà Hai ?
–-Tôi vừa chuẩn bị ăn cơm thì thấy hôm nay nhà có ăn thịt dê. Tôi không biết mợ có ăn không, lúc nãy tôi nhìn sắc mặt mợ không tốt
–-Sao lại ăn thịt dê, chẳng phải bà biết vợ tôi bị dị ứng mà
Mạnh Hưng quát lớn làm bà Hai run rẩy.
–-Không phải đâu cậu. Do tôi không trong bếp cũng không nấu nên mới không biết
Mạnh Hưng không nghe mà chạy nhanh lên lầu, anh mong Ngoc Thảo không có ăn…