Chương 22 - Chương 22
Lúc này Minh Trí mới biết được cô là người giúp mình.
–-Cảm ơn cô nha. Tối qua tôi say quá
–-Không có gì đâu, cũng may tôi nhìn người đúng, chứ thử anh giống người xấu tôi dễ gì đưa về đây
–-Cô làm thầy bói à ?
–-Không, tôi bán hàng. Mà sao anh hỏi vậy ?
–-Tại cô nói nhìn biết ai xấu ai tốt nên tôi hỏi chứ không gì đâu. Mà cô tên gì ? Còn tôi tên Minh Trí
–-Tôi là Thanh Loan, say rượu chắc mệt lắm để tôi làm nước trà đường anh uống nha
—Cảm ơn cô. Giờ tôi phải đi rồi, hẹn lần sau gặp tôi mời cô cafe để cảm ơn cô đã giúp tôi nha
Nói rồi Minh Trí đưa danh thiếp có số điện thoại của mình cho Thanh Loan rồi ra về. Do vội nên anh không xin số điện thoại của cô. Còn Thanh Loan giúp người xuất phát từ cái tâm không cần báo đáp nên bỏ danh thiếp vào cái kệ nhỏ đựng những thứ linh tinh của mình rồi đi làm vệ sinh cá nhân ăn uống chuẩn bị còn đi làm.
Ngồi taxi trên đường đến quán bar lấy xe Minh Trí nhớ lại Thanh Loan. Anh không nghĩ cô lại can đảm dám giúp một người xa lạ con đưa về phòng mình nghĩ. Mà cũng nhờ cô nếu không anh đã ngủ ngoài đường. Vỗ cái đầu đau Minh Trí tự hứa với lòng sẽ không uống nhiều như vậy nữa.
Hôm nay Mạnh Hưng đưa tôi về nhà của anh ấy để ở. Tôi hồi hộp và căng thẳng đến nỗi tối qua không ngủ được. Mới ở đây mấy vừa quen thì lại chuyển chỗ mới. Với thái độ trước đó của mẹ anh làm tôi thấy sợ dù giờ bà đã đồng ý chuyện chúng tôi.
–-Em lên xe đi
Mạnh Hưng đứng ở chỗ xe gọi tôi, nhìn lại căn nhà tổ ấm của tôi và anh một lần nữa thì thím Hai cũng mang đồ ra đến.
–-Thím lên xe đi
–-Dạ mợ lên trước đi
Tôi và anh dọn về nhà sống cùng ba mẹ anh để lại thím Hai ở đây mình cũng không được mà kêu thím tìm nhà khác làm lại thấy kì. Tiếp xúc mấy ngày tôi thấy thím Hai nấu ăn rất ngon lại hiền hoàn cảnh cũng khó khăn nên tôi đã bàn với Mạnh Hưng có thể đưa thím Hai theo cùng không. Thật trùng hợp anh cũng có ý đó, anh muốn thím Hai sang để lo cho tôi. Lo tôi không quen lạ chỗ cũng có người nói chuyện. Lúc tôi nói chuyện này với thím Hai thì bà vui mừng cảm ơn tôi ríu rít. Bà còn sợ mình sẽ thất nghiệp không biết tìm chỗ nào, mà dù có cũng không bằng được ở đây. Bà bảo tôi và Mạnh Hưng tốt dễ chịu nên bà thích làm ở đây lắm.
Tôi đi đến phía trước ngồi cùng anh còn thím Hai thì ngồi phía sau. Sau đó Mạnh Hưng lái xe đi. Lúc này hai tay tôi lồng vào nhau đến toát cả mồ hôi.
–-Em sao thế ?
Mạnh Hưng đưa mắt nhìn sang hỏi. Tôi liền đáp lại.
–-Em hơi sợ
–-Có anh đây em không cần sợ. Ba mẹ rất dễ thương em và cháu nội lắm
Trong lòng tôi cũng mong được như anh nói, nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến tôi vững tin hơn rất nhiều.
Xe đã dừng lại ở trước một cánh cổng cao sau đó cánh cửa tự động mở ra rồi Mạnh Hưng lái xe chạy thẳng vào trong. Nhìn qua cửa kính tôi thấy sân ở đây còn rộng hơn nhà bên đó. Đến khi anh mở cửa cho tôi ra ngoài thì tôi mới biết nhà anh rất là to. Anh sinh ra trong gia đình giàu có nên mẹ anh mới muốn tìm cô con dâu tương xứng. Tôi chỉ là đứa con gái nghèo mồ côi nên bà không thích là phải.
–-Mình vào trong nhà đi, ba mẹ chắc đang đợi
Anh nói rồi vòng tay đặt lên eo tôi rồi chúng tôi đi vào nhà. Thím Hai thì xách đồ đi ở phía sau.
Vào đến phòng khách tôi thấy ba mẹ anh đang ngồi chờ sẵn. Chắc là trước đó Mạnh Hưng đã báo trước hôm nay chúng tôi về.
–-Ba, mẹ con đưa con dâu về cho hai người rồi đây
–-Đây là Ngọc Thảo hả ? Mạnh Hưng khéo có mắt chọn quá, đưa về cho ba mẹ một cô con dâu xinh đẹp thế này
Tôi đã gặp và tiếp xúc với mẹ anh rồi còn đây là lần đầu tôi gặp ba anh. Nhưng tôi thấy ông rất dễ chịu và gần gũi. Tôi cũng không thấy áp lực nhiều.
Tôi cúi đầu chào cả hai.
–-Thưa ba mẹ
–-Ừm
Tuy mẹ anh không nói gì nhiều nhưng tôi lại cảm thấy sợ.
–-Hai đứa con ngồi xuống đi, Ngọc Thảo đang mang thai không nên đứng lâu
–-Dạ ba
Tôi và anh ngồi xuống ghế xong thì mẹ anh hỏi :
–-Còn đây là ai vậy ?
Bà hỏi đến thím Hai, tôi nhìn sang anh thì anh lên tiếng trả lời.
–-Đây là thím Hai người làm bên nhà bển của vợ chồng con. Giờ dọn về đây rồi nên đưa thím Hai theo luôn để chăm sóc lo cho Ngọc Thảo.
–-Bộ con sợ ở đây bạc đãi không lo được cho vợ con hay sao mà con đưa cả người làm riêng theo.
Nghe vậy tôi mới nói :
–-Dạ không phải đâu mẹ, do hoàn cảnh thím Hai cũng tội mà kiếm việc khác khó nên con và anh Mạnh Hưng mới đưa sang đây.
–-Thôi được rồi, Mạnh Hưng nói vậy cũng đúng mà, Ngọc Thảo đang mang thai cần có người chăm sóc. Đâu phải nhà mình thiếu tiền đến mức không trả nỗi đâu
–-Thì tôi có nói không cho đâu mà ông trách
— Từ nay bà cứ sống và làm việc ở đây. Nhiệm vụ của bà là lo việc ăn uống và lặt vặt cho Ngọc Thảo.
–-Dạ tôi đội ơn ông chủ vì cho tôi được ở đây
–-Không gì đâu. Bà coi sắp xếp chỗ nghỉ cho bà Hai đi
Mẹ anh nghe vậy thì đứng lên.
–-Bà theo tôi
Thím Hai theo mẹ chồng đi rồi thì ba anh nhìn tôi hỏi :
–-Quê quán con ở đâu ? Sao gặp quen được Mạnh Hưng vậy ?
Tôi cũng thành thật kể cho ông nghe hết mọi việc. Từ chuyện ba mẹ không còn ở cùng cô dượng rồi xảy ra chuyện được Mạnh Hưng giúp và cưu mang. Bây giờ thì được làm vợ anh ấy.
–-Tội cho con, thôi từ nay sống ở đây có ba mẹ yêu thương không phải lo gì hết. Mẹ con hơi khó tính nên có những lời nói khó nghe con đừng để ý nha. Nói rồi thì thôi chứ không để trong lòng đâu. Ba biết lúc đầu bà ấy không thích con giờ con cũng đã là con dâu của nhà này.Mang thai cháu nội đức tôn bà ấy ham cháu nên mừng lắm. Sống cùng từ từ sẽ hiểu nhau hơn
Được ba anh hiểu còn dạy dỗ tôi vui lắm. Tôi cũng biết điều ông nói, vì đứa bé nên tôi mới được bà chấp nhận. Tôi mong ở gần bà sẽ dần hiểu tôi.
–-Dạ con biết rồi ạ. Con xin nghe theo lời dạy của ba
–-Con ngoan và lễ phép lắm
— Ba ưng ý con dâu mà con mang về cho ba không ?
Ba anh cười rồi nói :
–-Ba tin tưởng con trai ba mà. Thôi đưa vợ con lên phòng nghỉ đi. Mẹ con cho người chuẩn bị hết rồi
–-Dạ vậy con đưa Ngọc Thảo lên phòng
Tôi đứng dậy rồi thưa.
–-Con xin phép lên phòng nha ba
–-Ừm lên nghỉ ngơi đi con. Mang thai người mệt mỏi lắm
Sau đó tôi theo anh lên trên lầu. Đến tầng 1 anh đưa tôi đến trước cửa một căn phòng rồi mở ra. Tôi cùng anh đi vào, phòng rất rộng và đầy đủ, có tủ quần áo cả bàn trang điểm và một góc làm việc của anh.Thứ làm tôi chú ý đó là chuông gió treo ở cửa sổ. Tôi hơi bất ngờ nhìn anh.
–-Anh mang về đây lúc nào vậy ?
—Em thích không ?
Tôi gật đầu mỉm cười.
–-Em thích lắm. Mà anh chưa trả lời câu hỏi của em
–-À anh mang về đây hôm qua
Tôi nhớ hôm qua anh có gỡ chuông gió xuống, tôi có hỏi sao lại tháo thì anh nói mang đi cất vì không còn ở đây nữa đâu ai ngắm. Với anh sợ hỏng. Tôi thấy anh quý chuông gió như vậy thì trêu.
–-Anh kỉ hơn cả em
–-Này là của em tặng, mang ý nghĩa cho duyên nợ của chúng ta nên với anh rất quý giá.
Tôi vô cùng hạnh phúc khi biết được chuông gió trong lòng mang hàm ý quan trọng như vậy.
—Anh mua mà đâu phải em tặng
–-Do em chính tay em đưa nên như nhau thôi
Tôi thấy anh bỏ vào cái hộp cứ tưởng như lời anh nói mang cất nên tôi cũng không để ý đến giờ thấy treo ở đây thì rất bất ngờ.
—Anh cố tình mang về đây treo để cho em ngắm đó
Vòng tay em lấy anh tôi hạnh phúc.
–-Cảm ơn anh
— Sống ở đây có gì không vui hay mẹ nói gì em phải nói anh biết nha. Còn mới không tránh khỏi đụng chạm anh thì phải đi làm không thể ở nhà cùng với em nên có gì nhất định phải nói không được giấu trong lòng một mình chịu đựng biết không ?
Tôi anh còn công việc lại rất bận rộn không thể lúc nào cũng kè kè bên tôi. Nếu có thì bữa hai chứ đâu lâu dài. Tôi đã làm dâu phải tập quen với việc làm dâu, cố gắng hòa hợp với gia đình của anh. Chỉ khi mọi người vui vẻ thì anh mới không áp lực mệt mỏi.
–-Em biết rồi. Mà nay anh có đến công ty không ?
–-Không, hôm nay mới về đây nên anh ở nhà cùng em. Mà em xem trong phòng có gì cần chỉnh sửa thì bảo anh
Tôi thấy mọi thứ trong phòng đều ổn không cần sửa đổi gì cả. Chỉ là hơi đơn điệu thiếu màu sắc.
–-Nếu có vài chậu hoa ở ban công sẽ đẹp hơn đó anh
–-Anh cũng nghĩ đến, anh sẽ thiết kế ban công thành nơi để em ngắm hoa thư giãn
Tôi thấy ý anh rất hay, những lúc không có anh ở nhà tôi có thể lấy việc chăm sóc hoa làm thú vui giải khuây.
–-Em thấy mình để cái bàn ngoài đó, sáng hay chiều tối có thể ra ngồi hóng mát được đó anh
–-Anh cũng tính như vậy. Để hôm nay anh làm luôn
–-Hôm nay luôn hả anh ?
–-Ừm. Chút anh đặt hoa và đồ cho người ta mang đến.
Nói là anh làm ngay, rất nhanh bên giao đã mang hoa và những đồ anh đặt đến. Một mình anh mang lên phòng tôi có ý phụ mà anh không cho.
–-Em nhìn rồi chỉ huy là được.Muốn thế nào anh sẽ làm theo ý em
Nhìn anh làm mà mồ hôi tuôn ra ướt hết cả áo tôi xót lắm. Thấy vậy tôi đã xuống dưới nhà để làm nước mát đem lên cho anh. Lúc ra khỏi phòng thì chạm mặt mẹ chồng từ dưới đi lên.
–-Mẹ !
–-Nãy Mạnh Hưng mua gì mà nhiều vậy ?
–-Dạ anh ấy mua hoa với bàn ghế xích đu để ngoài ban công ngồi hóng mát.
–-Công nhận con tôi rảnh thật. Trước giờ có động móng tay làm những việc đó đâu. Con trai tôi là giám đốc bàn tay chỉ cầm viết thôi đã kiếm bao nhiêu tiền giờ lại đi làm những công việc thấp kém nặng nhọc đó. Chắc gì con tôi thích, biết đâu do ai đó muốn nó làm
Tôi nghe được lời bà ám chỉ tôi kêu Mạnh Hưng làm nên giải thích.
– Con không có kêu anh ấy làm đâu mẹ. Chỉ tại…
–-Không cần phải giải thích làm gì, tôi quá hiểu mà. Giờ sống ở đây rồi thì phải theo phép tắc ở đây. Không phải muốn làm gì thì làm. Trong nhà tôi làm chủ việc gì cũng phải qua tôi hết. Cô hiểu chưa ?
Tôi thấy thái độ của bà đối với mình cũng không khác mấy nhưng khi có mặt Mạnh Hưng hay ba thì bà lại khác.
–-Dạ con biết rồi mẹ
–-Biết thì tốt
Nói rồi bà bỏ đi lên tầng trên, trong lòng có hơi buồn nhưng tôi nghĩ có thể do mới mẻ đợi thời gian nửa bà sẽ thay đổi cách nhìn với mình.
Tôi bước lên cầu thang để xuống dưới nhà, phòng khách vắng tanh không có ai nên tôi vào phòng bếp để làm nước cho Mạnh Hưng vô tình thấy được người làm ở đây đang căn dặn thím Hai.
–-Trong này bà chủ là cao nhất, bà dặn rồi muốn làm gì cũng phải hỏi bà. Không phải muốn nấu gì cũng nấu đâu.
–-Nhưng bên nhà kia tôi quen nấu cho mợ ăn vậy rồi
—Việc này bà đi mà hỏi bà chủ. Mà chưa gì đã khó khăn kén chọn vậy rồi hả. Món nào mà ăn không được chứ ? Cứ phải món đó mới được
–-Này do mợ đang mang thai nên thực đơn cũng phải khác. Này do cậu dặn tôi lo cho mợ nên cô đừng làm khó tôi
–-Xí, đừng nghĩ đem cậu ra hù tôi. Đây tôi làm theo lệnh bà chủ thôi. Tôi nấu đủ mọi người ăn giờ bà nấu thêm rồi đồ ăn dư đem bỏ hay gì ? Biết nhà này giàu nhưng cũng đâu có cái kiểu phung phí như vậy. Bà chủ luôn dạy tôi như vậy.
Xuyến là người làm ở đây cũng mấy năm, tính tình a dua và nịnh hót, rất nghe lời bà Diệu. Trước đó bà đã căn dặn trong nhà này chỉ được nghe một mình bà thôi. Có gì cũng phải hỏi ý của bà. Cũng nghe bà Diệu kể không ít về Ngọc Thảo người mà Mạnh Hưng sắp đưa về, đa số toàn là nói xấu, hơn nữa còn tỏ rõ việc không thích cô nên Xuyến tự hiểu không cần nể nang.. Bà Hai muốn nấu đồ ăn cho Ngọc Thảo thì cô không cho làm, lấy lý do phải hỏi bà Diệu
Tôi không muốn thím Hai bị làm khó dễ nên đi vào nói :
–-Thím Hai đừng nấu, con ăn cùng mọi người được rồi
–-Sao được mợ, này cậu dặn nấu cho mợ ăn bồi bổ.
–-Nhìn khỏe như trâu mà bồi bổ gì không biết, làm như người bệnh gần ch.ế.t không bằng
Lời nói khó nghe từ người làm tôi không nhịn được mà đáp trả.
—Chị có cần phải nói khó nghe thế không ?Mà thím Hai chỉ làm theo lời anh Mạnh Hưng nên chị đừng gây khó dễ cho thím làm gì ?
–-Mợ đừng vu oan cho tôi nha, tôi làm gì mà gây khó dễ cho bà ấy chứ ?
–-Tôi chỉ nói để chị biết chứ vu oan gì chị ?
–-Mợ tráo trở thật đó, vừa mới nói giờ lại chối
–-Có chuyện gì mà um sùm vậy hả ?
Tôi quay lại thấy mẹ chồng đi vào thì chào lễ phép.
–-Mẹ !
Bà không đếm xỉa đến tôi mà hỏi người làm.
–-Xuyến có chuyện gì vậy ?
–-Bà vào thật đúng lúc, bà làm chủ cho con đi. Con chỉ nghe theo lời bà dặn muốn làm gì cũng phải hỏi qua ý bà mà mợ nói con gây khó dễ cho bà Hai
Tôi không ngờ Xuyến lại tâu cáo còn bịa đặt thêu dệt thêm với mẹ chồng. Tôi chưa kịp nói gì thì thím Hai đã lên tiếng.
–-Không phải đâu bà chủ, mợ Ngọc Thảo không nói vậy
–-Chủ tớ cùng một giuộc với nhau nên bà bênh là đúng rồi
–-Thôi im hết đi, nghe mà đau cả đầu. Còn cô nữa không phải vào nhà này muốn làm gì thì làm. Cho mình là chủ ở đây, tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đó đừng hòng lộng quyền. Người làm ở đây tôi dạy dỗ phép tắc đàng hoàng chứ không như số người vô học thức.
–-Con không dám
— Trong nhà này ai cũng ăn uống giống nhau cô đừng tưởng mang thai cháu đức tôn rồi hạch họe đòi nấu riêng ăn riêng. Còn bà Hai coi phụ công việc trong nhà dưới bếp với con Xuyến chứ không phải Mạnh Hưng nói vậy thì bả không làm gì cứ chăm chăm lo một người khỏe mạnh mà làm như tàn phế cần người cơm bưng nước rót.
Thím Hai quay qua nhìn tôi, không muốn bà bị khó dễ nên tôi nói :
–-Thím cứ nghe theo lời mẹ con nói nha. Nào có gi cần con sẽ nói với thím
–-Dạ mợ
—Răm rắp nghe lời dữ. Bà coi qua phụ con Xuyến đi đứng đó làm gì
–-Dạ bà chủ
Thím Hai đi qua phụ Xuyến, được thế có mẹ chồng chống lưng nên Xuyến ra vẻ rồi sai thím Hai đủ chuyện. Tôi nhìn mà thương lắm, nếu không phải theo tôi đến đây bà đâu có chịu khổ như vậy. Đáng lý tuổi bà cũng như mẹ của chị ta mà chị ta lại không hề tôn trọng kính trên nhường dưới.
–-Còn cô sao còn đứng đây, nhìn mà chướng mắt chướng tay
–-Dạ con đi làm nước cho anh Mạnh Hưng uống
–-Vậy rồi nước đâu. Cô đừng viện lý do, chắc muốn đến đây để ra oai thị hiếu với người ăn kẻ ở đây mà
–-Mẹ và vợ con đều trong này hết hả ?
Mạnh Hưng từ ngoài đi ngoài, tôi chưa kịp nói gì thì mẹ chồng đã tươi cười nói :
–-Thì mẹ và vợ con trò chuyện để hiểu nhau hơn thôi. Mẹ cũng hỏi xem Ngọc Thảo nghén muốn ăn gì không để mẹ kêu con Xuyến nó làm.