Chương 19 - Chương 19
Mạnh Hưng đến đỡ Ngọc Thảo lên, vốn anh trở về là do khi đến công ty chạm mặt Minh Trí đã nói :
–-Cậu đến sớm vậy ? Có gặp bác gái không ?
–-Sao lại gặp mẹ tôi ?
—Sáng sớm bác gái gọi hỏi tôi cậu đang ở đâu
–-Rồi cậu nói sao ?
–-Tôi nghĩ bác gái muốn tìm cậu để nói chuyện nên đã chỉ đến chung cư
Mạnh Hưng liền nổi giận.
– Cậu điên rồi à ? Tôi ở cùng Ngọc Thảo cậu chỉ mẹ tôi đến đó để làm gì ?
Lúc này Minh Trí mới nhận ra có gì đó không đúng. Còn Mạnh Hưng đã quay người chạy ra khỏi công ty. Anh nhanh chóng về nhà vì đoán được mẹ mình sẽ gây khó dễ cho Ngọc Thảo.
Không nói gì đến bà Diệu, Mạnh Hưng bồng Ngọc Thảo lên để đưa cô đến bệnh viện. Chỉ còn một mình bà Diệu không biết làm gì cũng chạy theo.
Ở bệnh viện Mạnh Hưng đang nôn nóng ngồi chờ bên ngoài còn Ngọc Thảo đang được bác sĩ cấp cứu ở trong. Bà Diệu theo đến bệnh viện vì sợ Ngọc Thảo đang giả đò. Không lý gì lại ngất như vậy. Chắc chắn biết Mạnh Hưng về nên làm vậy nhằm chia rẽ mẹ con bà.
Bác sĩ mở cửa đi Mạnh Hưng liền đứng lên tiến đến chỗ ông, chưa kịp hỏi thì bác sĩ đã lên tiếng trước.
–-Anh là chồng của bệnh nhân à ?
Mạnh Hưng gật đầu.
–-Đúng vậy ? Không biết cô ấy bị làm sao vậy bác sĩ ?
—Xin chúc mừng anh, vợ anh đã có thai. Do tâm lý không ổn định nên mới bị ngất. Thời gian đầu cần phải nghỉ ngơi để thai phụ tinh thần thoải mái sẽ tốt cho cả mẹ và thai nhi
Mạnh Hưng vui mừng mà nắm chặt lấy tay bác sĩ không dám tin mà hỏi lại.
–-Vợ tôi có thai thật hả bác sĩ ?
—Kết quả siêu âm khoảng 3 tuần.
–-Cảm ơn bác sĩ tôi muốn vào trong
–-Anh có thể vào nhưng đừng làm ồn bệnh nhân chưa tỉnh đâu
–-Tôi sẽ nhớ lời bác sĩ
Nói rồi Mạnh Hưng đi vào trong phòng bệnh mà quên luôn việc bà Diệu cũng đang có mặt ở đây.
Còn bà Diệu lúc này lẩm bẩm một mình.
–-Con nhỏ đó có thai sao ?
Vốn đã ham cháu nội từ rất lâu, phần Mạnh Hưng cũng quá tuổi lập gia đình mà chưa có ý định cưới vợ sợ dòng họ sẽ tuyệt tử tuyệt tôn bà lại mang tội với ông bà tổ tiên nên mới ra sức đốc thúc cưới Tuệ Vy làm con dâu,. Giờ biết được mình sắp có cháu nội thì bà hơi bất ngờ. Trong lòng cũng vui nhưng bà lại không chấp nhận người sinh cháu cho mình.
Suy nghĩ một lúc bà Diệu lấy điện thoại ra gọi cho chồng. Ông Quốc đang ở nhà, tuy công ty đã giao cho Mạnh Hưng quản lý nhưng cổ phần vẫn đứng tên ông nên ông có quyền thay đổi chức vụ của con trai bất cứ lúc nào.
– Bà gọi tôi có gì không ?
–-Tôi báo cho ông một tin này ?
Nghe giọng vợ hơi khẩn trương làm ông Quốc nóng ruột theo, biết hôm nay vợ đến gặp cô gái mà Mạnh Hưng yêu. Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi.
–-Có gì bà nói tôi nghe xem, hay bà làm gì con gái người ta rồi. Tôi đã nói có gì thì nói chuyện đàng hoàng…
–-Tôi có làm gì đâu. Nói mấy câu thì nó đã ngất. Mà không biết sao Mạnh Hưng lại về đúng lúc
–-Vậy rồi sao ?
–-Thì con trai đưa con nhỏ đó đến bệnh viện. Mà nhờ vậy mới biết được tin động trời đó ông
–-Tin gì mà động trời
—Nó có thai
—Có thai hả ? Vậy mình sắp có cháu nội à ?
–-Ừm, điều mà tôi và ông mong mỏi bấy lâu nay. Mà tôi vẫn không cam tâm khi người sinh cháu nội không phải người tôi chọn
—Tôi thấy bà đừng quá khắt khe định kiến, tôi chưa gặp qua cô gái đó nhưng con trai nhất quyết muốn lấy thì không đến mức tệ đâu. Giờ hai đứa cũng có con thì cưới cho con trai đi. Mà chuyện Tuệ Vy tôi không biết sao ? Phải chi không có chuyện đó thì dễ hơn rồi
Bà Diệu trong lòng không chấp nhận Ngọc Thảo nhưng mà bà lại cần cháu nội, đã chứng kiến con trai thà ra ngoài ở cùng Ngọc Thảo cũng không về nhà. Dùng mọi cách kể cả hăm dọa và gài bẫy cũng không làm con trai đổi ý. Bà nghĩ nếu làm căng thì sẽ mất con trai còn cả cháu nội nữa. Bà nghĩ mình nên xuống nước lần. Đợi đến khi đứa bé chào đời thì sẽ tìm cách tống cô đi sau.
–-Chuyện đó Tuệ Vy ông không cần phải lo, thật ra giữa hai đứa vốn không xảy chuyện gì hết
Ông Quốc một phen sửng sốt.
–-Bà nói vậy là sao ?
Bà Diệu lúc này mới kể hết mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó.
–-Thật ra do tôi bày ra tất cả, vì Mạnh Hưng không chịu cưới Tuệ Vy nên tôi đã dựng lên chuyện hai đứa xảy ra quan hệ nhưng không phải vậy. Tôi viện cớ để con về nhà có cả Tuệ Vy nữa. Tôi cho con uống thuốc ngủ rồi cùng Tuệ Vy đưa vào phòng. Sau đó sắp xếp tạo hiện trường như Mạnh Hưng ngủ với Tuệ Vy. Mục đích để con mình chịu trách nhiệm mà cưới con bé
–-Vậy là do mẹ bày ra tất cả. Con không hề đoán sai
Bà Diệu giật mình xém rơi điện thoại khi nghe giọng của Mạnh Hưng. Quay lại nhìn thấy anh ở ngay sau lưng mình thì ắp úng.
–-Mạnh…Hưng…
–-Bây giờ con không biết phải đối diện với mẹ như thế nào nữa. Những việc mẹ đã làm khiến con thất vọng quá
Mừng vui quá mức nên Mạnh Hưng muốn gặp Ngọc Thảo ngay nhưng mà cô vẫn chưa tỉnh. Sực nhớ đến bà Diệu lúc nãy theo đến cùng đang ở ngoài nên ra xem không ngờ nghe được sự thật anh bị chính mẹ mình gài bẫy.
Mạnh Hưng quay người đi bỏ bà Diệu đứng đó. Anh đang siết chặt tay mình lại kìm nén sự tức giận trong lòng, sao phải ép anh đến mức đó cơ chứ. Nếu là ai khác anh có thể thẳng tay trừng trị để hạ cơn giận nhưng đây là mẹ của anh, người sinh anh ra nên anh không thể làm gì ngoài nuốt tất cả nỗi đau vào lòng.
Tuy con trai không nói gì quá đáng nhưng bà Diệu nhận ra khoảng cách của hai mẹ con đã càng xa thêm. Lúc này chợt bà thấy sợ, sợ Mạnh Hưng thật sự giận mà bỏ hai vợ chồng bà. Vì điều đó bà nghĩ chỉ có cách đó mới cứu vãn mọi chuyện. Bà tạm hạ mình thôi. Sau đó bà cũng rời khỏi bệnh viện.
Tôi mở mắt ra thì thấy mình đang ở một nơi xa lạ, chỉ một màu trắng xóa. Nhìn kỹ lại tôi nhận ra đây là bệnh viện, còn không biết ai đã đưa tôi đến đây thì cửa phòng mở ra.Mạnh Hưng từ ngoài đi vào, tôi nhận ra anh có hơi lạ, hình như có gì không vui. Không lẽ do việc mẹ anh đến gặp tôi.
–-Anh đưa em vào đây hả ?
–-Em tỉnh rồi anh mừng quá
Mạnh Hưng bước đến giường bệnh nắm lấy tay tôi đưa lên miệng hôn. Tôi thấy mắt anh chứa đựng một nỗi buồn khó giải bày.
–-Anh xin lỗi
–-Anh có chuyện gì hả ?
– Do anh nên để em phải chịu đựng mẹ anh lần nữa. Còn xém khiến em và con gặp chuyện. Anh hứa sẽ bảo vệ em và con thật tốt không để chuyện tương tự xảy đến lần nào nữa
–-Con là sao ? Em không hiểu
–-Em có thai rồi, trong đây là con của chúng ta
Mạnh Hưng đặt tay lên bụng tôi rồi nói, tôi nhìn được niềm vui hạnh phúc trên gương mặt của anh. Trong khoảnh khắc này tôi không dám tin mình đã làm mẹ.
–-Vậy em sắp làm mẹ hả anh ?
—Còn anh sắp được làm ba. Em có biết anh vui như thế nào không, anh đã rất muốn có được đứa con. Ước mong đó từ lúc gặp em mới có. Cảm ơn em
Anh ôm lấy tôi vào lòng, giây phút này cả tôi và anh điều vỡ oà cảm xúc. Giọt nước mắt đã rơi vì xúc động… Một lúc thì anh mới rời khỏi người tôi rồi quan tâm hỏi :
–-Em thấy trong người thế nào ?
–-Em chỉ hơi mệt thôi
–-Nói anh biết mẹ đến đã nói gì ? Sao em lại ngất ?
Nhớ đến tôi lại thấy buồn tôi không muốn làm anh áy náy hay khó xử.
–-Cũng không gì đâu anh. Trước đó em đã thấy mệt và choáng váng rồi. Em tưởng do mình suy nghĩ nhiều nên vậy. Định nghĩ sẽ hết không ngờ lại ngất. Việc này không liên quan gì đến bác hết. Anh đừng vì vậy mà tranh cãi với bác nha anh.
–-Anh biết phải làm sao mà. Em yên tâm từ giờ mẹ sẽ không đến làm phiền em nữa đâu. Giờ ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Em đó giờ làm mẹ rồi phải ăn nhiều vô. Ăn cho con nữa biết không ?
Tôi mỉm cười.
–-Em biết rồi. Em sẽ ngoan nghe lời mà
–-Vậy giờ em nghĩ thêm đi. Chút anh mua gì cho em. Đồ ăn trong bệnh viện không ngon.
Tôi nghe lời anh nên nằm xuống, Mạnh Hưng cẩn thận kéo chăn lên đắp cho tôi. Cũng còn mệt nên tôi nhắm mắt chưa lâu thì đã ngủ.
Ở bệnh viện hai ngày thì tôi được xuất viện. Trong suốt thời gian nằm viện Mạnh Hưng luôn túc trực bên cạnh tôi. Việc ăn uống đều do anh lo cả. Sợ đồ ăn bệnh viện hợp nên anh đặt ở nhà hàng cho người ta mang đến. Cả anh cũng do anh đút, đi vệ sinh thì anh cũng dìu, hầu như mọi việc điều phải qua tay anh hết. Tôi thấy anh đôi lúc hơi thái quá, tôi chỉ mới cấn thai thôi mà anh làm như sắp đẻ đến nơi vậy. Trong lúc anh đi gặp bác sĩ để hỏi việc kiểm tra cho tôi xuất viện, ở phòng mình tôi thấy anh mua nhiều sữa uống không hết định bỏ bớt vô bọc. Vừa cầm lon sữa lên thì anh từ ngoài vào đã la lớn.
—Em làm gì vậy ?
—Sữa khui uống chưa hết này chưa dùng em định đem dẹp bớt
–-Việc đó để anh làm, em đang mang thai đừng làm nặng
–-Lon sữa chưa đến ký mà nặng gì ?
–-Đó là với người bình thường còn em mang thai phải khác
– Thai còn nhỏ mà anh, những việc này em làm được. Anh cứ gì cũng không cho nữa em làm biếng cho xem
–-Anh cho em lười biếng mà. Cứ việc ăn bồi bổ rồi nghỉ ngơi thôi. Còn lại tất cả anh làm hết
–-Anh nuôi người có thai mà em tưởng nuôi heo không á ? Anh bắt em ăn rồi ngủ chắc không lâu nữa em mập hơn heo luôn cho mà xem
–-Mũm mĩm dễ thương mà.
–-Không tin anh được. Nói thì nói vậy chứ ra đường gặp người con gái khác đẹp là khác ngay
–-Với ai thôi chứ còn anh chỉ vợ anh là đẹp nhất
Nghe anh gọi từ vợ mà tôi trong lòng tôi dâng lên niềm hạnh phúc. Chúng tôi sắp có đứa con của mình, đó là kết tinh tình yêu của tôi và anh. Trước vì yêu anh tôi đã cố gắng mạnh mẽ giờ thêm con tôi phải cố gắng gấp đôi. Tôi sẽ không từ bỏ dù cho mẹ anh có nói tôi thế nào hay bắt ép tôi rời xa anh đi chăng nữa.
–-Anh sẽ cho em một lễ cưới, em sẽ là vợ của Mạnh Hưng anh
Đó là niềm ao ước của tất cả phụ nữ trên đời, được mặc áo cưới cầm tay người đàn ông mình yêu bước vào lễ đường và tôi cũng không ngoại lệ, nhưng tôi biết được hoàn cảnh của mình, tôi không mưu cầu quá nhiều chỉ cần được bên cạnh anh và con mạnh khỏe chào đời là được. Chỉ với tình yêu của chúng tôi thôi mà nhiều sóng gió như thế nếu còn tổ chức lễ cưới tôi không biết giông bão còn lớn đến đâu. Chi bằng âm thầm bên anh yêu anh như này là được.
Làm thủ tục xong anh đưa tôi về nhà. Nhìn đường thì thấy không phải về chung cư. Hay anh muốn đi đâu trước. Nghỉ vậy nên tôi không hỏi. Sau gần nửa tiếng thì xe cũng dừng lại. Nhìn qua cửa kính tôi thấy khu này toàn là biệt thự, trong đầu nghĩ không lẽ anh muốn đến nhà ai. Mang thắc tôi hỏi anh.
–-Đây là đâu vậy anh ? Bộ anh đến gặp ai ở đây hả ?
–-Chút xuống xe em sẽ biết
Mạnh Hưng mở cửa xuống trước rồi mới vòng qua mở cửa cho tôi. Đỡ tôi bước xuống rồi anh đưa tôi đến đi đến cánh cổng to kiên cố trước mặt.
–-Đây là nhà ai hả anh ?
–-Nhà của chúng ta. Em sẽ là nữ chủ nhân của nơi này. Từ giờ gia đình ba người chúng ta sẽ sống ở đây
Tôi kinh ngạc.
–-Sao không ở chung cư mà lại ở đây ?
–-Em mang thai không tiện đi lên cao. Hơn nữa ở đó cũng nhỏ nên anh đưa em đến đây cho rộng rãi thoải mái. Có cả sân trồng hoa cho em ngắm thư giãn.
Tôi xúc động vì sự chu đáo của anh nhưng tôi nghĩ nếu mà sống trong biệt thự rộng lớn xa hoa thế này mẹ anh sẽ càng nghĩ sai về tôi hơn. Chẳng khác nào bà nói đúng.
–-Hay thôi đi anh, em ở chung cư quen rồi. Với ở nhà rộng quá em sợ
–-Có gì đâu mà sợ, có anh nữa mà. Còn có người làm nữa. Ở đây nữa con mình có nơi để vui chơi chạy nhảy.
Đúng là chung cư nhỏ sẽ tù túng, khi con lớn rất hiếu động. Nghĩ vậy tôi không nói gì mà cùng anh vào nhà. Khi vào rồi mới biết, khoảng sân rất lớn còn trồng nhiều loại hoa nữa. Đủ màu sắc rất đẹp, ngoài ra còn hồ bơi, thác nước. Tất cả giống như một bức tranh thủy mặc thơ mộng. Lối dẫn vào nhà được lát gạch, hai bên là những thảm cỏ xanh mướt.
Tôi như lạc vào cổ tích, trước mắt là cung điện thì đúng hơn. Căn nhà rất to lại nhiều tầng. Tôi theo anh vào phòng khách, nội thất sang trọng sáng bóng đến mức có thể soi được mặt mình. Tôi vẫn không dám tin từ giờ mình sẽ sống ở đây.
–-Ông chủ, bà chủ
Một thím tuổi trung niên từ đâu đi đến trước mặt tôi và anh cúi chào.
–-Đây là thím Hai người làm ở đây. Thím Hai sẽ lo việc ăn uống cho em và lau dọn nhà. Ngoài ra còn tài xế để chở em khi em muốn đi đâu mà anh không có nhà. Một người làm vườn chăm sóc cây cảnh.
Nghe anh nói xong tôi gật đầu như đã hiểu.
–-Thím Hai mang đồ này lên phòng cho tôi rồi trở xuống nấu gì cho Ngọc Thảo ăn nha.
—Dạ ông chủ
Thím Hai mang đồ đi lên lầu, Mạnh Hưng nắm tay tôi nói :
–-Em thấy gì không vừa ý thì nói để anh sửa
–-Nhà rất đẹp em thích lắm, mà nhà này anh mua hay sao ?
–-Ừm anh mua để làm tổ ấm cho chúng ta
–-Chắc nhiều tiền lắm hả anh ?
–-Cũng không nhiều, trong khả năng của anh nên em đừng quan tâm đến vấn đề đó.
–-Dạ tôi mang đồ lên xong rồi. Không biết ông chủ còn gì căn dặn nữa không ?
Rất nhanh thím Hai đã trở xuống, nhìn cách ăn mặc của bà giống như người ở quê vậy.
–-Bà đi nấu gì bổ cho người mang thai rồi mang lên phòng nha
–-Dạ
Sau đó thím Hai đi vào trong.
—Thím Hai ở đâu mà anh thuê vậy ?
–-Anh tìm ở bên trung tâm, xem qua lý lịch thì ở Tiền Giang. Do khó khăn nên lên đây tìm việc làm. Thấy cũng hiền với nấu ăn giỏi nên anh thuê về chăm sóc cho em với làm việc nhà
–-Dạ thấy thím tuổi vậy mà còn đi làm em thấy tội
–-Ừm, mỗi người mỗi hoàn cảnh, không phải nghèo là khổ và không hẳn giàu là sướng.
Tôi hiểu được ý trong câu anh nói, có thể anh đang nói lên nỗi lòng của mình. Thương anh tôi lại thấy mình có lỗi.
–-Đều tại em
–-Ngốc quá lại suy nghĩ linh tinh gì vậy hả ? Giờ em có nhiệm vụ là lo cho mình và con. À anh đã xin trường tạm thời bảo lưu việc học của em lại. Để sau này khi sinh xong rồi tính
–-Em có thể đi học được mà. Lúc này thai vẫn còn nhỏ
–-Nhưng anh không muốn có gì ảnh hưởng đến em dù là nhỏ nhất
Những việc anh làm đều vì lo nghĩ cho tôi và con. Để anh yên tâm nên tôi chỉ đành nghe theo lời anh.
–-Thôi để anh đưa em lên phòng nghỉ
–-Dạ
Tôi chưa kịp đứng lên thì anh đã bồng tôi.
–-Em đi được mà
–-Em còn yếu đi cầu thang không được đâu, để anh bồng lên
Sau đó anh đã bồng tôi lên lầu, vào phòng rồi tôi mới thấy đúng là lớn hơn ở chung cư nhiều. Tông màu là màu tôi thích.
“Keng…keng…keng “
Nghe tiếng leng keng rất vui tai tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy ở cửa sổ có treo một chiếc chuông gió. Đó là anh mua của tôi vào lần hỏi đường khi đó.
–-Anh vẫn còn giữ hả ?
—Anh cất kỉ lắm. Giờ mới đem ra treo đó cho em ngắm
Tôi đi đến cửa sổ đưa tay lắc những chiếc vỏ ốc chạm vào nhau phát ra âm thanh như bản hòa tấu. Nhìn mà tôi nhớ về khoảng thời gian mình rong ruổi cả ngày để bán từng món đồ. Tuy tiền không nhiều nhưng là công sức mình bỏ ra thì luôn quý.
Mạnh Hưng đang say mê nhìn Ngọc Thảo nghịch chuông gió thì anh có điện thoại gọi đến. Lấy ra xem là số của bà Diệu, đang do dự không biết nên nghe không. Từ hôm ở bệnh viện biết được sự thật Mạnh Hưng không về nhà cũng không liên lạc với ba mẹ mình.
Cuối cùng thì anh đã nghe máy.
–-Mạnh Hưng giờ con về nhà được không ?