Chương 18 - Chương 18
–-Anh dậy rồi hả ? Tối qua anh thật mạnh làm em đau lắm
–-Tôi làm gì chứ ?
–-Anh còn hỏi vậy làm em xấu hổ lắm
–-Tuệ Vy em đang nói gì vậy hả ? Sau lại nằm trên giường tôi
–-Anh quên rồi sao ? Tối qua anh đã kéo em rồi sau đó chuyện gì đến anh cũng biết rồi đó. Sự trinh trắng của em đã dành cho anh rồi anh phải chịu trách nhiệm với em
Mạnh Hưng không hiểu chuyện gì hết nhưng anh tin chắc mình không thể nào làm ra chuyện đó với Tuệ Vy. Nhưng mà anh lại không nhớ được gì.
–-Em ăn nói cẩn thận. Tôi tuyệt đối không thể nào cùng em xảy ra chuyện đó
–-Anh nhìn đi, đây là gì ?
Mạnh Hưng nhìn xuống tấm ga giường có dính màu đỏ. Anh bàng hoàng sửng sốt không dám tin. Sau đó thì nói :
–-Tôi không nghĩ em lại bày ra chuyện như thế này được đó
Tuệ Vy ôm mặt khóc lóc.
–-Anh nói vậy là sao ? Rõ ràng tối qua anh không có nói thế ? Anh bảo em cho anh đi, anh sẽ cưới em
–-Không thể có chuyện đó
–-Tại sao không thể khi mà anh say
Mạnh Hưng lên tiếng phủ nhận vì những lời đó anh chỉ nói với một người đó là Ngọc Thảo mà thôi. Anh nghĩ trong chuyện này có âm mưu thì phải. Anh cần thời gian để điều tra cho rõ mới được. Anh không bao giờ làm ra chuyện có lỗi với Ngọc Thảo dù có say đến mức nào. Anh tự tin như thế vì người anh em của anh chỉ cứng lên trước mỗi mình cô mà thôi. Còn không chẳng khác gì bất lực…
Bước xuống giường anh đi thẳng vào tắm. Còn Tuệ Vy lúc này lo lắng nên nhanh đi tìm người chống lưng, không ai khác ngoài bà Diệu.
Khi mà Mạnh Hưng tắm ra thì bà Diệu đã có mặt trong phòng, bên cạnh là Tuệ Vy. Thấy anh bà lên tiếng.
–-Con đến đây ngồi đi mẹ có chuyện muốn nói
Quá hiểu mẹ mình nên Mạnh Hưng chỉ đáp.
–-Giờ con phải đến công ty
–-Con là giám đốc đến muộn cũng không ai nói gì ? Chuyện con và Tuệ Vy vẫn quan trọng hơn.
–-Mẹ nói chuyện con và Tuệ Vy là sao ?
–-Con đã làm chuyện đó với Tuệ Vy không định chịu trách nhiệm hay sao mà đi hỏi mẹ câu đó
–-Con không làm gì Tuệ Vy cả ? Còn việc tại sao em ấy nằm trên giường con thì cần xem lại
–-Con nói vậy mà nghe được hả Mạnh Hưng, tối qua con say mẹ kêu Tuệ Vy đưa con vào phòng con ai lại nghĩ con làm chuyện đó với con bé
–-Không thể nào, con say không đến mức không phân biệt được ai. Với người mà mình yêu con sẽ có phản ứng vậy thì làm sao có chuyện như mẹ và Tuệ Vy nói
–-Thôi đi bác, tất cả do con yêu anh Mạnh Hưng nên con tình nguyện. Con không muốn vì để anh ấy chịu trách nhiệm mà nghĩ không khác gì con tự leo lên giường rồi ăn vạ vậy.
Con cũng có tự trọng của bản thân mình mà
Tuệ Vy vừa nói vừa khóc lóc, bà Diệu liền an ủi.
–-Yên tâm bác sẽ làm chủ cho con. Mạnh Hưng mà không cưới thì không phải con trai bác
–-Con sẽ không cưới ai ngoài Ngọc Thảo đâu. Con đến công ty đây
Nói rồi Mạnh Hưng bỏ đi ra khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của Tuệ Vy và bà Diệu. Lúc này Tuệ Vy mới nói :
–-Giờ làm sao bác ? Anh Mạnh Hưng nhất quyết không muốn cưới con. Không biết con nhỏ kia đã làm gì anh ấy nữa
—Việc này cứ để bác lo cho. Con con nhỏ kia đừng nghĩ quyến rũ được Mạnh Hưng thì bước vô nhà này. Đừng có mơ
–-Dạ mọi chuyện con xin nhờ bác
Tuệ Vy dựa đầu vào người bà Diệu mà nở nụ cười đắc ý…
Bà Diệu có ra sức ép thế nào Mạnh Hưng cũng kiên quyết không cưới Tuệ Vy. Cuối cùng bà đã bàn với ông Quốc dọa cắt chức giám đốc mà cũng không khiến Mạnh Hưng sợ mà nghe theo hai người.
–- Chuyện hôm đó có phải do mẹ đã làm hay không ? Nghĩ thế nào con cũng không nghĩ ra rõ ràng con không say đến nỗi không biết gì ? Từ lúc uống ly nước thì không nhớ gì nữa ? Hay là do ly nước…
Bà Diệu sắc mặt thay đổi có điều chột dạ.
–-Sao con lại nghĩ mẹ con như thế hả ?
–-Là đàn ông bản lĩnh phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm
Nghe ông Quốc nói Mạnh Hưng liền đáp trả.
–-Bản lĩnh con có thừa nhưng chỉ với người con gái con yêu mà thôi
—Nói mãi con không nghe vậy con tự sang nhà ba mẹ Tuệ Vy mà dập đầu xin lỗi đi
Bà Diệu giận đến làm mệt ông Quốc lại phen lo sợ.
–-Bà lại mệt à ?
–-Có thằng con như vậy ông nghĩ tôi khỏe được sao ?
–-Không lẽ vì chuyện này mà nhà bất hòa mãi sao ? Còn Mạnh Hưng con cũng biết sức khỏe mẹ con thế nào mà còn đi chọc bà ấy nổi giận
–-Con cũng không muốn chỉ do ba mẹ cứ ép con đều mà con không thể
–-Con lấy đi sự trong trắng của con gái người ta con nghĩ phủ bỏ như vậy là được hả ? Giờ quyết định cuối tuần con theo ba mẹ sang nói chuyện bên nhà Tuệ Vy. Không tranh cãi nữa
–-Con xin lỗi con không thể nghe theo ba mẹ. Giờ con xin phép
–-Con bước ra khỏi nhà này thì đừng về nữa. Cũng không cần đến công ty
–-Ba nói vậy con chỉ biết nghe theo thôi
Nói rồi Mạnh Hưng quay người đi thẳng ra ngoài bỏ lại hai ông bà chỉ biết nhìn nhau.
–-Nó muốn tôi ch.ế.t mới chịu hay sao á ?
—-Con trai mình yêu cô gái tên Ngọc Thảo quá rồi giờ có làm gì cũng không được
–-Tôi không để chuyện đó tiếp diễn đâu. Tôi nghĩ mình nên đến gặp nói chuyện với con nhỏ đó
–-Bà muốn làm gì ?
–-Đương nhiên bắt nó rời xa con trai mình rồi
–-Tôi nghĩ không nên đâu
–-Tại sao ?
–-Đâu phải do cô gái đó, này là ở con trai mình.
–-Nhưng nó dụ dỗ con mình để giờ cả ba mẹ cũng không cần. Thời gian qua tôi để im xem thế nào, tôi tưởng ở bệnh viện nói vậy nó đã biết nhục mà rút lui này lại không, tôi không thể im được nữa
Ông Quốc nói thế nào cũng không ngăn cản được quyết định của bà Diệu. Từ lúc muốn Mạnh Hưng cưới Tuệ Vy mà nhà ba người không lúc nào yên con trai phải ra ngoài. Cả ngôi nhà rộng lớn chỉ còn mỗi hai ông bà
.
Vừa thái rau củ để làm cơm mà đầu óc cứ nghĩ đến chuyện của Mạnh Hưng làm tôi cắt trúng tay, nhìn má.u chảy tôi vội đưa tay vô vòi nước rửa rồi đi lấy băng cá nhân để quấn lại.
” cạch “
Vừa ra đến phòng khách thì anh cũng về đến, tôi sững người lại.
–-Anh mới về ?
—Em đang làm gì hả ?
–-Em làm cơm
–-Tay em bị làm sao vậy ?
Lúc này tôi mới nhìn đến ngón tay của mình, má.u vẫn tiếp tục chảy.
–-Em thái cà rốt không may cắt trúng tay thôi
–-Sao không cẩn thận gì hết vậy ? Đâu đưa tay đây anh xem
Anh cầm tay tôi lên rồi nói :
–-Chắc đau lắm hả ?
Tôi cười bảo.
–-Cũng không đau lắm
–-Còn bảo không, đến ghế ngồi đi anh đi lấy thuốc rửa rồi băng lại cho
Kéo tôi đến ghế sofa ngồi rồi Mạnh Hưng chạy đi lấy hộp y tế đến. Anh rửa rồi quấn băng keo lại cho tôi.
–-Xong rồi
—Dạ, thôi anh đi tắm đi em vào làm cho xong rồi mình ăn cơm
–-Tay bị thương rồi làm gì nữa, để đó anh làm cho
Nói rồi anh xắn tay áo lên đi thẳng vào trong bếp, tôi cũng đứng lên đi theo. Anh tiếp tục làm công việc khi nảy của tôi bỏ dang dở là thái rau củ. Tôi định hầm canh ăn với tôm rang. Những thứ này có sẵn trong tủ lạnh, hôm chủ nhật tôi và anh có đi siêu thị để mua. Mỗi lần mua rất nhiều ăn cả tuần mới hết. Vì công việc nên anh rất bận. Chỉ cuối tuần là rảnh, tôi thì một mình nên làm biếng đi.
Biết tôi muốn phụ hay sao mà anh lên tiếng nói trước.
–-Em đừng bên nhìn anh làm được rồi
Tôi nghe vậy liền bỏ ngay ý định. Đứng nhìn anh làm tôi thấy hạnh phúc lắm, thời gian một tháng qua đối với tôi vô cùng quý giá. Tôi với anh giống như đôi vợ chồng son vậy, làm gì cũng bên nhau. Chính vì đắm chìm trong mật ngọt mà tôi quên đi hiện tại.
–-Anh từ công ty về hả ?
–-Ừm sao em hỏi vậy ?
–-À không, em hỏi để xem anh có đi đâu không thôi ?
–Nay điều tra anh luôn, yên tâm anh đi đâu cũng sẽ báo em biết. Đặc biệt anh không gì mờ ám đâu
Tôi hiểu anh nên càng không lo những chuyện đó, tôi hỏi để biết anh có thành thật với tôi hay không, đúng như dự đoán anh không có nói những chuyện đó cho tôi nghe, có thể anh không muốn tôi suy nghĩ. Dù biết anh muốn tốt cho tôi nhưng chính vì vậy tôi lại trách mình nhiều hơn. Xa anh tôi không nỡ mà để anh vì tôi phải mất đi sự nghiệp cùng quan hệ với ba mẹ căng thẳng tôi càng không muốn.Có phải ngay từ đầu yêu anh tham lam muốn được bên anh là sai rồi. Biết rõ khoảng cách mà vẫn cứ tiến đến…
—-Đồ ăn sắp chín gần ăn được rồi
Mạnh Hưng không nghe Ngọc Thảo nói gì thì nhìn đến thấy cô đứng mất hồn mà mặt buồn thiu thì hỏi :
–-Em sao thế ?
Tôi giật mình nhìn anh.
—Anh nói gì hả ?
–-Em suy nghĩ gì mà như người mất hồn vậy ?
–-Không có gì, canh chín chưa anh ? Em đói rồi
–-Sắp rồi giờ để anh dọn cơm là vừa
–-Thôi để em làm cho
Nói rồi tôi chạy đi dọn chén đến bàn, lát sau canh cũng chín anh đem lại rồi chúng tôi cùng nhau ăn, bữa cơm rất ấm cúng vui vẻ.
Nằm gác đầu lên tay của anh tôi quay qua ôm lấy anh. Từ khi ngủ cùng tôi có thói quen nằm trên tay anh thay vì gối. Nhiều lúc sợ anh mỏi tôi lén lấy gối thay nhưng khi thức thì vẫn nằm trên tay của anh.
–-Nếu ngày đó em không đi cùng anh có lẽ mọi thứ đã khác
—Tự nhiên sao lại nói đến chuyện đó
—Nhớ rồi em nói thôi.
—Định mệnh đã sắp đặt thì có chạy thế nào cũng khỏi, như lần đầu xuống đó anh không hỏi ai khác mà là em. Cùng những lần gặp em ở khu du lịch nữa. Tất cả đều là duyên phận. Em là của anh rồi.
–-Khi đó anh muốn em theo anh là vì thấy em đáng thương tội nghiệp hay thế nào ?
–-Mang vợ về nuôi
Tôi liền ngồi dậy nhìn anh.
–-Là sao ??
–-Tức là lúc đó anh đã rung động vì em, muốn mang em theo là có dụng ý riêng của anh. Do em còn chưa đủ tuổi nên phải nuôi rồi sau đó cưới
–-Vậy ra anh có tính toán hết cả rồi
–-Đương nhiên anh là dân kinh doanh mà, đầu óc nhạy bén lắm đã đầu tư là phải sinh lời
–-Sinh lời đâu không thấy mà em chỉ thấy anh tốn cơm tốn tiền tốn đủ thứ vì em
–-Ai nói không lời, lời to nữa là khác
Tôi nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu. Đột nhiên anh nhìn bụng tôi cười đầy ẩn ý.
–-Sao anh cười
–-Em vẫn chưa hiểu à ?
–-Em không hiểu gì hết
—Nằm xuống đây anh nói cho nghe
Mạnh Hưng đưa tay kéo tôi nằm vào lòng anh, ôm lấy anh thủ thỉ bên tai
–-Cái anh đầu tư là cho thế hệ sau
Lúc này đã hiểu được ám chỉ mà anh nói tôi mắc cỡ rút vào ngực của anh.Thì ra anh ham con đến vậy, tôi nhớ đến anh từng nói tôi sinh con cho anh nên tôi cũng không hề ngừa gì hết dù tôi vẫn chưa học xong. Nói mới nhớ tôi gần đến kỳ rồi. Tự dưng có hơi lo lắng không biết là dính không vì sau đêm đầu tiên thì tôi và anh vẫn thường xuyên lắm.
–-Nếu em có thai thì sao ?
–-Cưới chứ sao ?
–-Nhưng mà gia đình anh…
Lúc này tôi mới biết mình lỡ lời, trong lòng sớm biết kết quả rồi.
–-Anh cưới vợ là cưới cho anh và chỉ anh mới chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình mà thôi
–-Em không muốn vì em mà khiến anh khó xử phải lựa chọn giữa em và gia đình. Em càng không muốn anh thành đứa con bất hiếu
— Anh biết mình làm gì, với ba mẹ anh sẽ vẫn làm trọn đạo con nhưng cũng vẫn muốn nắm chặt tay đi hết cuộc đời này
Mạnh Hưng vòng tay ôm chặt lấy tôi hơn, dù đang rối không biết ngày mai thế nào nhưng giây phút này tôi đã hạnh phúc với tình yêu của mình cùng người đàn ông mà tôi yêu.
Sáng hôm sau khi ăn sáng xong Mạnh Hưng đến công ty, còn tôi thì không phải đến trường. Rất muốn hỏi anh chuyện Minh Trí nói nhưng rồi tôi lại không thể mở miệng được.
–-Anh đi làm nha. Chụt
Tạm biệt bằng một nụ hôn lên trán rồi anh đi ra khỏi nhà. Tôi đóng cửa quay trở vào định lau dọn nhà thì hơi chóng mặt, ngồi xuống ghế sofa định nghĩ tạm. Tôi không biết sao tự nhiên mình lại vậy. Sáng nay tôi có ăn sáng mà, cả đêm cũng ngủ rất ngon. Trước giờ tôi không gặp tình trạng như vậy bao giờ. Nghĩ tới nghĩ lui tôi đoán do mình đã suy nghĩ nhiều nên mới thế. Từ khi biết chuyện của anh do Minh Trí nói đầu óc tôi lúc nào cũng trong trạng thái quá tải. Nghĩ rất nhiều rồi rơi vào bế tắc vì không tìm được lối ra
” Reng…reng…reng “
Nghe tiếng chuông cửa tôi không biết là ai vì nếu là Mạnh Hưng thì anh sẽ tự mở cửa. Ngồi một lát tôi thấy cũng đã đỡ hơn nhiều nên đứng dậy đi ra xem là ai. Từ khi tôi đến ở đây thì không ai đến ngoài anh. Tấn Phát hay Minh Trí có đưa về thì cũng chỉ ở trước chung cư chứ không có lên nhà vì thế mà tôi không khỏi thắc mắc trong lòng.
Vừa mở ra tôi bất ngờ khi thấy là mẹ của anh.
–-Chào bác !
–-Nhìn thấy tôi chắc cô bất ngờ lắm hả ? Không phiền tôi vào nhà được chứ ? À mà không nhà này của con trai tôi thì tôi có quyền chứ
Thái độ của bà vẫn không thích tôi như lần trước. Trong lời nói chứa những lời ám chỉ mỉa mai.
–-Dạ mời bác vào nhà
Bà ngước mặt đi thẳng vào nhà mà không nhìn đến tôi. Đóng cửa rồi tôi mới đi nhanh vào rót nước cho bà.
–-Mời bác uống nước
–-Thôi tôi không dám, lỡ đâu cô bỏ bùa gì cho tôi thì sao. Giống như với con trai tôi vậy. Bây giờ vì cô mà ba mẹ cũng không cần
–-Bác đừng nói thế, con và anh Mạnh Hưng yêu nhau thật lòng. Con cũng chẳng phải như bác nghĩ ham tiền gì đâu ạ
–-Ơ hay. Tôi chưa nói mà đã giải thích rồi sao ? Mà cô đã nói thì tôi cũng nói luôn. Cô nói không vì tiền vậy nhà cô ở là của ai. Tiền cô xài là ai đưa. Tất cả đều của con trai tôi. Cô nói không vì tiền thì là cái gì. Cô còn non lắm, chỉ dụ dỗ được con trai tôi chứ tôi thì không ? Tôi đã nói con dâu tôi chỉ có mình Tuệ Vy thôi. Con bé giỏi giang xinh đẹp gia thế cũng đàng hoàng chứ không như cô không rõ nguồn gốc. Tôi đến đây là muốn cô tránh xa con trai tôi. Nó chuẩn bị cưới Tuệ Vy rồi.
Đầu óc choáng váng tôi đứng không vững may đưa tay vịnh được thành ghế mà trụ được. Anh sắp cưới vợ sao, nhưng sao tôi không nghe anh nói gì cả. Đúng rồi chắc do bà muốn nên bà mới nói thế chứ tôi tin Mạnh Hưng.
–-Cô sao thế ? Chưa gì đã sợ mình mất đi cái mỏ để đào rồi hả ? Yên tâm tôi cũng không bạc đãi cô đâu. Đây là số tiền tôi cho cô, đủ để cô sống sung sướng thời gian trước khi kiếm được mỏ khác thay thế.
Nói rồi bà quăng lên bàn một xấp tiền, tủi thân mà nước mắt tôi rơi.
–-Con không thể nhận tiền của bác được
–-Chê ít à ? Vậy cô cứ ra giá đi, bao nhiêu tôi đều sẽ cho cô
–-Con yêu anh Mạnh Hưng không phải vì tiền. Con biết con nghèo không xứng với anh ấy nhưng con không phải loại con gái mà bác nghĩ đâu ạ
—Bày đặt tỏ ra mình thanh cao, thử hỏi có ai làm gái mà nhận mình làm gái không ? Đối với cô con trai tôi chỉ mê mụi nhất thời chơi qua đường thôi rồi nó cũng quay về với người thật sự phù hợp với nó. Không ai khác là Tuệ Vy.
– Bác có thể nghĩ sai cho con nhưng đừng xúc phạm con
— Cô đừng giả tạo khóc lóc ở đây. Cứ cho một cái giá đi. Bao nhiêu tôi cũng cho cô được nhưng phải tránh xa con trai tôi ra.
Tôi không biết mình còn mạnh mẽ được không trước những lời khinh miệt từ mẹ của anh, Mạnh Hưng ơi em phải làm sao đây, em không muốn rời xa nhưng ở bên anh lại càng khó…
Bỗng trước mắt quay cuồng bóng đen bao trùm tôi không còn biết gì nữa…
Bà Diệu thấy Ngọc Thảo ngất xỉu thì bàng hoàng không biết phải làm sao. Đột nhiên cánh cửa mở ra. Mạnh Hưng đi vào với vẻ hối hả. Nhìn Ngọc Thảo nằm dưới sàn bất tỉnh thì nổi trận cuồng phong truy vấn mẹ mình.
–-Mẹ đã làm gì Ngọc Thảo vậy ?