Chương 10 - Chương 10
– Tuệ Vy sao em lại ở đây ?
Tuệ Vy chạy đến vui mừng ôm lấy tay của Mạnh Hưng.
– Thì em đi du lịch, vô tình biết anh cũng ở Hà Giang nên em muốn đi cùng anh
– Sao em biết anh ở đây ?
Nói rồi Mạnh Hưng nhìn đến Minh Trí, anh đã có câu trả lời cho chính câu hỏi của mình.
– Cậu nói à ?
– Ừm Tuệ Vy gọi nên tôi có nói chúng ta đang ở Hà Giang, em ấy bảo mình cũng đang đi du lịch trên đây muốn gặp để đi cùng
Mạnh Hưng nhìn Tuệ Vy không quên gở tay cô ra.
– Anh đi công việc chứ không phải đi chơi, em đi du lịch thì cứ lo đi chơi đi
– Thì anh xong công việc rồi sẵn đi chơi luôn. Em đi có mình cũng sợ lắm
– Sợ sao còn đi
Tuệ Vy cứng họng mà im bật.
– Minh Trí chúng ta về khách sạn đi, tý còn gặp đối tác
– Vậy còn Tuệ Vy ? Hay cho em ấy đi cùng chúng ta luôn đi
– Em ấy lên đây được thì sẽ tự biết lo được thôi. Ngọc Thảo em đứng đó làm gì ?
Nghe chú gọi tôi nhìn đến.
– Dạ chú gọi em
– Lại đây chúng ta sẽ đến khách sạn
– Dạ để em lên xe
Nói rồi tôi tự mình đi đến chỗ xe đậu.
Tuệ Vy nhìn theo Ngọc Thảo hỏi :
– Cô ta là ai ? Sao lại đi cùng hai anh ?
Không đợi Mạnh Hưng trả lời Minh Trí đã nói :
– Đó là Ngọc Thảo cháu của Mạnh Hưng
– Cháu nào sao trước giờ em không gặp qua
– Họ hàng xa nên em không biết được đâu
Mạnh Hưng nghe Minh Trí nói vậy cũng mặc kệ, anh bỏ đi đến xe.
Tuệ Vy lúc này nói :
– Anh Mạnh Hưng không muốn em đi cùng kìa
– Tại cậu ấy vậy thôi, em lên xe đi, đưa vali đây anh xách cho
– Dạ
Sau đó Minh Trí mang vali rồi cùng Tuệ Vy đi đến xe. Bỏ hành lý vô cốp xong anh mở cửa ở cạnh ghế lái cho Tuệ Vy.
– Em vào đi
– Em muốn ngồi phía sau cơ
– Đó Mạnh Hưng và Ngọc Thảo ngồi rồi, em cũng biết tính cậu ta khó rồi đó.
Tuệ Vy nhớ lại thái độ của Mạnh Hưng không muốn cho mình đi cũng sợ nên an phận ngồi vào ghế trước.
Minh Trí cũng vòng qua ngồi vào ghế lại.
– Tuệ Vy cũng đi là thế nào ?
Mạnh Hưng lên tiếng nói. Tuệ Vy liền làm ra vẻ ủy khuất.
– Em con gái mình ở nơi xa lạ, may biết anh ở đây nên đi cùng mà anh không cho là sao ? Lỡ em gặp cướp hay gì thì sao ?
– Tuệ Vy nói phải đó, để em ấy đi cùng đi
– Em đi du lịch thì cũng hiểu rõ mà, lên được tới đây thì sợ gì nữa.
– Anh không thương em gì hết, trong khi em là vợ sắp cưới của anh.
Lời nói đó không khác gì một lưỡi dao cứa vào trái tim tôi. Lúc này tôi thấy sự có mặt của mình là dư thừa.
– Cậu sắt đá thế Mạnh Hưng, nếu giờ cậu không muốn Tuệ Vy đi cùng chúng ta thì tôi và em ấy sẽ đi riêng, dù gì tí nữa gặp đối tác cũng xong việc rồi. Xe cậu có thể tự lái mà
Mạnh Hưng không muốn Tuệ Vy đi cùng vì thừa biết tính cô, mà giờ còn có Ngọc Thảo nữa. Minh Trí lại nói thế anh chỉ còn cách đồng ý.
– Để Tuệ Vy đi thì đi.
Tuệ Vy nghe vậy cười vui vẻ.
– Cảm ơn anh
Cô nhìn qua Minh Trí thầm cảm kích vì nếu Minh Trí không nói giúp thì Mạnh Hưng không dễ gì để cô đi cùng.
Tôi chỉ im lặng không nói gì, tôi nghĩ chú không để Tuệ Vy đi cùng vì có tôi sẽ làm cho chị ấy không vui. Hoặc là giữa hai người có gì nên chú giận cũng không chừng.
– Em là Ngọc Thảo cháu của anh Mạnh Hưng đúng không ?
Tôi giật mình khi Tuệ Vy hỏi đến mình, tôi liền gật đầu trả lời.
– Dạ
– Em đang làm gì ? Ở đâu sao trước giờ chị không có gặp em
– Em đang đi học
– Vậy hả ? Mà sao em lại đi cùng với anh Mạnh Hưng vậy ?
– Em đi làm thiện nguyện cùng trường trùng hợp chú cũng đến Hà Giang công tác nên mới đi cùng
– Nói vậy em sẽ tách ra đi riêng à
– Em không im lặng được hay sao ?
Tôi chưa kịp trả lời thì chú lên tiếng nói vậy nên Tuệ Vy cũng im luôn. Lúc này tôi quay mặt qua cửa kính chứ không dám nhìn sang chú.
Xe dừng lại ở một khách sạn, lúc này tôi có ý tự mình đến huyện Mèo Vạc, định nói với chú thì chú lại đang gấp để gặp đối tác nên thôi. Vào trong làm thủ tục nhận phòng, tôi ở cùng với Tuệ Vy chú và bạn chú thì ở cùng nhau. Lúc lên nhận phòng chú nói :
– Tôi đi gặp đối tác một chút sẽ về. Em coi nghĩ ngơi nha
– Dạ em biết rồi
– Còn em ?
Tuệ Vy lên tiếng hỏi, Mạnh Hưng lạnh lùng nói :
– Em lớn rồi đâu phải con nít mà cần tôi phải nói
– Anh thật thiên vị, anh nói với Ngọc Thảo được còn em thì nói vậy
Tuệ Vy nói như muốn khóc, Minh Trí nhìn mà đau lòng.
– Cậu không thể nói đàng hoàng được à Mạnh Hưng
– Tôi thấy mình không hề quá đáng gì, Tuệ Vy đã lớn đâu phải đứa trẻ lên ba, có thể tự biết làm gì mà.
– Ngọc Thảo cũng vậy mà ?
– Cô ấy khác, đây là lần đầu cô ấy đi xa.
– Dù thế nào thì Tuệ Vy cũng là con gái, có cảm xúc cậu nói thế biết em ấy buồn không ? Tuệ Vy em vào phòng đi, đừng để ý Mạnh Hưng
– Em biết rồi, em không sao.
Thấy vậy tôi cũng đi vào phòng cùng với Tuệ Vy. Sợ cô ấy buồn chú nên tôi nói :
– Ngoài miệng chú nói thôi chứ trong lòng không phải vậy ?
– Cô đang tỏ ra mình rất hiểu anh ấy đó à
Tôi hơi bất ngờ trước thái độ khác xa lúc lên xe của Tuệ Vy. Tưởng cô ấy buồn tôi mới an ủi mà thôi.
– Chị nói vậy là sao ?
– Cô nói thật đi cô là gì của Mạnh Hưng, đừng bảo với tôi là cháu, không cháu nào mà lại gọi bằng em đâu. Hơn nữa thái độ của anh ấy đối với cô nữa.
Tôi không nghĩ Tuệ Vy lại nghi ngờ mối quan hệ của tôi và chú. Nhưng thật sự giữa tôi và chú tuy không phải người thân họ hàng nhưng cũng chẳng khác gì mấy.
– Chị nghĩ nhiều rồi đó, tôi với chú là bà con xa nên chú không gọi tôi là cháu.
– Vậy sao ? Mà sao cũng được nhưng tôi nói cô biết tôi là vợ sắp cưới của Mạnh Hưng nên mong cô giữ khoảng cách với anh ấy, họ hàng nhưng nam nữ vẫn là khác biệt, nhất là cảm giác của một người vợ sắp cưới là tôi cũng không hề thích bất kì người con gái nào quá gần gũi với người đàn ông của mình đâu. Cô hiểu chứ ?. Mà cô bảo đi cùng nhóm mình thì cô nên đi đi, Mạnh Hưng đang có công việc xong rồi chúng tôi còn đi tham quan nữa. Có cô thì không hay lắm. À do anh ấy giận tôi vì tự ý đi du lịch một mình nên mới thế chứ bình thường thương tôi lắm
Tôi hiểu Tuệ Vy đang chứng tỏ cho tôi biết mối quan hệ của hai người, tôi cũng hiểu chứ, tuy tôi có tình cảm với chú nhưng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ phá hoại hay thế nào cả. Chỉ cần nhìn thấy chú vui hạnh phúc là đủ rồi. Từ khi có sự xuất hiện của Tuệ Vy thì tôi nghĩ mình không nên ở lại đây nữa.
– Tôi cũng định nói với chú nhưng mà chú bận công việc nên tôi nhờ chị nói lại dùm, tôi tự mình đến chỗ nhóm nha.
– Ừm tôi sẽ nói lại. Vậy giờ cô đi luôn à ?
– Tôi sẽ đi bây giờ cho kịp
Nói rồi tôi cầm hành lý của mình đi ra khỏi phòng, xuống đến sảnh khách sạn tôi hỏi chị nhân viên lễ tân.
– Chị ơi cho em hỏi giờ muốn lên thị trấn Mèo Vạc thì đón xe ở đâu ?
– Em muốn lên Mèo Vạc thì phải đi xe khách.
– Vậy đón xe ở đâu chị ?
– Em muốn đi lúc mấy giờ ?
– Em đi ngay bây giờ ?
– Một mình em thôi hả ?
– Dạ
– Tại chị thấy vừa nãy em đi cùng ba người nữa
– Tại em có việc cần đến Mèo Vạc nên chỉ đi mình thôi
– Nếu vậy để chị đặt xe dùm rồi họ đến rước em
Nghe chị lễ tân nói vậy tôi mừng lắm vì ở đây là chỗ lạ tôi cũng không quen ai hết.
– Dạ em cảm ơn chị nhiều lắm
– Em chờ chị chút nha
Sau đó chị lễ tân gõ gì đó trên điện thoại của mình. Xong rồi chị nói :
– 30 phút nữa có chuyến lên Mèo Vạc đấy, tý xe cho người đến khách sạn đón em
– Dạ
Tôi ngồi đợi tầm 10 phút thì có người bên nhà xe đến đón, tôi cảm ơn chào chị lễ tân rồi đi.Người đến là một người đàn ông trung niên, trông chú cũng hiền lắm. Chú chở tôi trên xe máy có hơi cũ.
– Cháu đi du lịch hay sao ?
Nghe chú hỏi tôi cũng thành thật trả lời.
– Dạ cháu theo nhóm lên đây làm thiện nguyện
– Vậy hả ? Nghe mà chú mừng cho mọi người, ở đây nhiều người khổ lắm cháu ơi. Nhà chú cũng khó khăn phải xuống thành phố làm kiếm sống
– Chú đón khách cho nhà xe hả ?
– Đúng rồi cháu, làm cũng được mấy năm rồi
– Chú làm vậy đủ sống không ?
– Tiết kiệm cũng đủ lo cho hai đứa nhỏ đi học, ở nhà ăn sao cũng được chỉ cần hai đứa nhỏ học tới nơi tới chốn để mà có công việc nuôi sống bản thân chứ nghỉ học sớm rồi lấy chồng như mấy đứa trẻ ở làng khổ lắm.
Nghe chú nói tôi thấy tư tưởng chú tân tiến hơn, chắc do chú ở tại thành phố nên dần thay đổi. Tôi có xem qua được biết dân tộc thiểu số đặc biệt các trẻ em ở vùng cao thường 13,14 tuổi đã lấy chồng sinh con. Chỉ những ai được học hành đàng hoàng may ra thoát được cảnh đó.
– Dạ đúng rồi chú, học thì sau này mới có nhiều cơ hội.
– Bởi vậy chú luôn cố gắng và dặn mấy đứa nhỏ phải ráng mà học.
Nói chuyện với chú mới đó mà đã đến nhà xe, chú có lòng tốt đưa tôi lên tận xe. Tôi thật lòng cảm kích chú vô cùng.
– Cháu cảm ơn chú
– Không gì đâu cháu, chú mới là người cảm ơn tấm lòng của cháu và mọi người đã đến đây thiện nguyện. Chúc cháu thượng lộ bình an nha
– Dạ
Sau đó chú xuống xe, tôi ngồi đợi thêm lát thì xe cũng khởi hành. Lúc này tôi nghĩ đến chú mà trong lòng thấy buồn, không biết khi về biết tôi đã đi chú có giận không nhưng tôi làm vậy chỉ vì nghỉ cho chú. Mà chắc không đâu vì có Tuệ Vy đi với chú rồi. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tôi cũng gửi tin nhắn cho chú. Lấy điện thoại tôi liền soạn tin.
– Em đi lên tập hợp với nhóm, do gấp nên em không đợi chú về được. Em chúc chú gặp đối tác thuận lợi thành công nha.
Xong rồi tôi gửi đi, lúc nãy hỏi chú chở tôi thì biết từ đây lên Mèo Vạc mất khoảng 4 tiếng hoặc hơn, đến nơi cần có người đón vì tôi không biết đường vì vậy tôi gọi cho Tấn Phát.
– Giờ em đang đi xe khách lên gần tới anh đón em nha
– Em đi mình hả ?
– Dạ
– Em cẩn thận nha. Nào sắp tới gọi cho anh rồi anh đến đón.
– Em biết rồi
Tắt máy xong tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từng dãy núi nối với nhau. Con đường thì uốn lượn quanh co, tôi để không thấy có nhà nào ở hai bên đường giống như dưới xuôi. Một đoạn xa thì mới thấp thoáng một cụm nhà ở phía thung lũng, dường như họ sống tập trung theo làng. Chợt tôi thấy một khoảng màu sắc tím, hồng, trắng ở dưới chân đèo, không biết đó hoa gì mà lại đẹp như thế. Trong đầu tôi nghĩ đến cái tên Hoa Tam Giác Mạch. Chú đã nói sẽ đưa tôi đi xem nhưng chắc không thể được rồi…
Suốt chặng đường kéo dài mấy giờ liền cũng đã kết thúc, tôi xuống xe rồi gọi cho Tấn Phát đến đón mình, vừa xong thì điện thoại cũng hết pin tắt nguồn. Lúc này đã là buổi chiều, trời rất lạnh. Tôi mặc áo lông mà còn cảm giác lạnh. Đứng yên đợi Tấn Phát đến tôi không dám đi đâu sợ anh ấy đến sẽ không thấy.
– Ngọc Thảo !
Nghe tiếng gọi tôi nhìn đến thì Tấn Phát đang chạy chiếc xe cà tàng, trông buồn cười lắm. Ở thành phố anh ấy chỉ lái xe hơi thôi.
– Em đợi lâu không ?
– Cũng không lâu lắm
– Thôi lên xe anh đưa đến chỗ mọi người, valy để phía trước đi
Tấn Phát đem vali để lên trước còn tôi thì ngồi phía sau.
– Anh chở được không đó ?
– Ngọc Thảo xem thường anh rồi, yên tâm anh sẽ đưa em an toàn về đến khách sạn Em vịn chắc vào nha, đường đây hơi dốc đó
Đúng là đường rất dốc, tôi ngồi sau mà xốc lên xốc xuống phải đưa tay vịn lấy người Tấn Phát không bị rơi lại lúc nào không hay. Phải mất 10 phút thì Tấn Phát đưa tôi đến khách sạn nơi mọi người nghỉ lại để mai bắt đầu làm thiện nguyện.
Tấn Phát đã sắp xếp cho tôi riêng một phòng, mọi người đều chia nhau ra nghĩ hết cả rồi đi tôi lên trễ nên chỉ có mình.
– Em vào phòng nghỉ đi, mà em ăn gì để anh lấy cho
– Dạ thôi em không đói, hơi mệt nên em muốn nghỉ sớm. Chúc anh ngủ ngon
– Ừm vậy em ngủ ngon
Đóng cửa phòng lại tôi mang vali đến giường rồi nằm xuống, thật sự tôi rất mệt và còn lạnh nữa. Lúc này tôi rất nhớ chú, không biết khi thấy tin chú sẽ như thế nào, cầm điện thoại mở xem thì mới nhớ hết pin tôi liền ngồi dậy cắm sạc. Sau đó thì tôi soạn đồ đi tắm. Nhìn thấy hộp mứt dâu thì lòng lại quặn thắt một nỗi nhớ da diết.Có khi giờ chú đang vui vẻ cũng nên, cố xua đi hình ảnh về chú trong đầu nhưng lại càng hiện rõ hơn.
Sau khi đứng ngâm mình dưới vòi sen một lúc lâu thì tâm trạng cũng đỡ hơn đôi chút, ra ngoài tôi cầm hộp mứt rồi đến bên cửa sổ vừa ăn vừa nhìn ra ngoài. Cảnh đêm ở đây rất yên tĩnh, bao trùm một màu đen cùng với bầu trời lánh lánh ngôi sao chứ không phải nhiều ánh đèn rực rỡ cùng những tòa nhà cao tầng ở Hà Nội. Vậy mà sao lòng tôi giờ lại lăng tăng những cơn sóng…
Trong lúc này Mạnh Hưng và Minh Trí đang trên đường về khách sạn, cả hai không nghĩ sau khi ký hợp đồng xong thì bên đối tác lại mời dùng bữa, không tiện từ chối nên đã nhận lời. Đến lúc về thì đã tối, Mạnh Hưng uống vài ly nên hơi đau đầu, định lấy điện thoại gọi cho Ngọc Thảo nhưng điện thoại lại hết pin.
– Tôi không nghĩ mọi việc lại thuận lợi như thế
Mạnh Hưng tựa đầu ra ghế đưa tay xoa xoa trán nói :
– Vốn dĩ bên đây họ cùng có chung suy nghĩ với chúng ta nên thảo luận nhanh như vậy
– Ừm cậu nói đúng. Mà công việc xem như tạm ổn tôi có đôi lời muốn nói với cậu
– Có gì thì cậu nói đi
– Chuyện Tuệ Vy, tôi mong cậu đừng quá lạnh lùng khắt khe với em ấy được không ? Yêu một người quá nhiều đâu phải là cái tội
Mạnh Hưng khó xử trước Minh Trí, thật sự anh chỉ muốn Tuệ Vy nhận ra mà thông suốt thôi. Khi trên xe cô nhận mình là vợ sắp cưới của anh lúc đấy anh đã muốn tống cổ ra khỏi xe ngay tức khắc nhưng phải kìm lại vì nghĩ đến thân phận con gái của cô.
– Nhưng em ấy đã bước qua giới hạn của tôi cậu hiểu không ? Tôi không lên tiếng không có nghĩa tôi đồng tình.
– Tuệ Vy vẫn trẻ con lắm cậu đừng chấp nhất
– Tôi không muốn vì chuyện này ảnh hưởng tình bạn của chúng ta. Tôi tự biết mình nên cư xử thế nào cho đúng
Minh Trí nghe vậy không nói gì nữa, xe cũng về đến khách sạn. Đậu xe xong cả hai mới lên phòng. Lúc này Minh Trí đang mở cửa còn Mạnh Hưng thì nhìn qua phòng của Ngọc Thảo. Anh nghĩ chắc giờ cô đã ngủ cũng nên. Định sang nhưng rồi lại đổi ý.
Vào phòng thì Minh Trí đi tắm còn Mạnh Hưng cắm sạc pin. Điện thoại đã rất nhanh mở nguồn.
” ting…ting “
Màn hình hiện lên một tin nhắn mới, mở ra xem thì thấy là của Ngọc Thảo gửi. Khi xem xong thì vẻ mặt của Mạnh Hưng hiện lên phần u ám theo đó là sự giận dữ.
– Sao em không nghe lời tôi vậy hả Ngọc Thảo ?