Chương 1 - Chương 1
Cầm phần đồ ăn trên tay tưởng tượng dáng vẻ của chú tôi không nhịn được mà cười tủm tỉm. Tôi không dám nghĩ đến cuộc đời mình đã có bước ngoặt lớn khi gặp được chú.
Tôi tên là Phan Ngọc Thảo, năm tôi 16 tuổi thì đã nghĩ học để mà đi bán đồ lưu niệm dạo ở khi du lịch gần nhà. Tôi mồ côi ba mẹ từ lúc còn nhỏ, tôi sống cùng với cô dượng và bà nội nhưng bà nội bệnh mất đã được ba năm. Không còn nội nên tôi cũng buộc phải nghỉ học, cô không nói thẳng bắt tôi nghĩ nhưng suốt ngày cô cứ than vãn mệt mỏi khi lo việc ăn của cả nhà 5 người còn thêm chuyện ăn học của tôi và hai đứa con của cô.
Hôm đó nhà trường kêu đóng tiền để đi tham quan nên tôi về đã hỏi xin cô.
– Cô cho con xin tiền đóng cho trường để đi tham quan nha
– Không làm gì suốt ngày cứ tiền tiền, không biết sao số tôi khổ thế không biết, tự dưng đi rước của nợ về nhà.
Dượng thì tối ngày say xỉn, hôm nay cũng vậy, vừa đi đám nhà hàng xóm về tới nhà là ngã ra giường, dơ tay đá chân đập đùng đùng.
– Dô tiếp
– Nhà đã bực đủ thứ chuyện mà mắc thêm ông chồng rượu chè, không lẽ tôi chế.t quách cho xong
” đùng…đùng “
Dượng vẫn cứ đập giường như thế, tôi sợ nên xuống dưới nhà lấy cơm ăn. Bới cơm xong tôi đến mở lồng bàn lên thì chỉ vỏn vẹn con cá kho khô. Tôi định bụng ăn cơm trắng để cá cho hai em đi học về ăn thì giọng cô đã vang lên ở sau lưng.
– Ăn đi rồi chút con Hà thằng Dương về ăn muối quẹt, mà biết có cơm ăn không hay phải húp cháo, nhà hết gạo còn được lon tao nấu nhiêu cơm đó mày bới hết rồi
Tôi nghe vậy liền múc cơm trong tô bỏ lại nồi.
– Cơm còn đủ hai em ăn đó cô
– Ừm rồi tao với dượng mày nhịn đói, không biết hồi đó má tao mang mày về chi nữa, tốn cơm tốn gạo chứ lợi lộc gì đâu ? Không biết học ra trò trống gì không mà cứ hỏi xin tiền miết.
Tôi nghe những lời đó của cô thì tủi thân lắm, tôi cũng đâu muốn sống nhờ người khác, chỉ do ba mẹ tôi mất sớm khi đi biển gặp bão. Bà nội thấy vậy đem tôi về nuôi dưỡng, có bà nội tôi sẽ được bà quan tâm yêu thương. Từ khi bà mất cô cứ chì chiết nặng nhẹ với tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ sau không để tôi đi cùng theo ba mẹ thì tôi sẽ không phải lẻ loi một mình như này. Mang tiếng người thân ruột thịt mà không khác gì người dưng. Tôi hiểu hoàn cảnh của mình nên tôi luôn là người ăn sau, khi mà cả nhà đã ăn xong. Mặc quần áo toàn đồ cũ của người khác cho, sách vở cũng xin mà có. Tôi không có gì là mới hết, nhưng tôi không hề tự ti, tôi luôn cố gắng để sau này mình có thể tìm được công việc tốt có thể lo cho bản thân và trả công ơn của cô dượng.
Tôi nghĩ việc mình học là một gánh nặng cho dì nên tôi quyết định sẽ nghỉ học tìm công việc gì đó kiếm tiền phụ giúp cô. Tôi lẳng lặng nuốt từng hạt cơm khô khốc vào miệng, tôi chỉ ước nếu tôi còn ba mẹ dù cho không có được ăn ngon nhưng chí ích ba mẹ sẽ không để tôi đói, phải chang cơm bằng nước mắt
Sau đó thì tôi cũng khép lại khoảng thời gian tươi đẹp trên ghế nhà trường, do chưa đủ tuổi nên tôi không thể vào công ty được nên cô kêu tôi đi bán đồ lưu niệm ở khu du lịch đi. Cô đứng ra mua chịu của người ta để tôi bán, do không có tiền thuê quầy nên tôi chỉ đành đi dạo xung quanh khu du lich để bán cho các du khách. Thu nhập một ngày cũng được từ vài chục đến trăm ngàn tuy ít nhưng chí ít tôi không còn bị mắng nhiếc là ăn bám.
Hằng ngày tôi phải dậy từ rất sớm để lo việc nhà nấu cơm giặt đồ sau đó thì ăn cơm nguội hay gói mì lót dạ rồi tôi đi bán đến tận chiều tối mới về. Để tiết kiệm tôi sẽ đem nước theo uống và cả cơm, đồ ăn hôm trước còn dư thì tôi mang theo còn không thì chỉ có cơm trắng. Nhưng mà chỉ cần có cơm ăn no là tôi vui rồi.
Hôm nay vẫn như vậy, xong công việc thì tôi mang kệ hàng lên cổ rồi đi ra khu du lịch, do không có xe nên tôi phải đi bộ, nhà hết cơm nên tôi chỉ mang theo nước. Lúc này cả nhà vẫn còn chưa dậy. Mới sáng sớm nên trời còn hơi se lạnh, trên người tôi chỉ mặc đúng cái áo khoác sơ mi dài tay mỏng manh, đây là đồ của chị hàng xóm cho hồi tết năm rồi. Tôi đưa tay ôm lấy người mà run run, lúc này trên đường đã có người, đa số đều là những bạn hàng buôn bán họ phải lấy đồ mang ra chợ. Ai nấy đều đi xe chỉ mình tôi khệ nệ đi bộ một mình.
– Thảo đi bán sớm vậy cháu ?
Tôi nhìn đến thì thấy bà Bảy đang chạy bộ, đã có tuổi nhưng bà còn rất khỏe có thể vì thường xuyên tập thể dục. Tôi gật đầu đáp lại.
– Dạ con đi bán, bà Bảy mới chạy bộ hả ?
– Đâu, bà chạy được mấy vòng rồi. Mà tội nghiệp con, mới bây lớn đã phải đi bán hàng rong kiếm tiền, cô dượng con cũng tệ quá
– Bà đừng nói vậy tội cô dượng con, tại nhà khó khăn nên con mới xin nghỉ học rồi đi bán kiếm tiền phụ cho cô dượng.
– Con thật hiểu chuyện, ở đây ai mà không biết tính cô dương của con, nhà vậy mà không chịu lo làm ăn suốt ngày ăn nhậu, cô con cũng như vậy
Tôi nghe bà Bảy nói vậy chỉ biết im lặng, bà nói đúng, cô dượng tôi trước giờ đã vậy không phải mới đây. Cũng chính như thế mà nhà mới không thể khá lên.
– Thôi con đi để kịp sáng bán nha bà Bảy
– Ừm con đi đi
Nói rồi tôi đi thẳng ra hướng đường lộ lớn, lúc này tôi còn nghe được bà Bảy nói :
– Tội nghiệp nhỏ, đẹp gái vậy mà số khổ. Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ lót lá mà nằm. Còn này con nhỏ mồ côi cả ba lẫn mẹ nên khổ đủ đường…
Lúc này mắt tôi đã ương ướt sống mũi cay cay cay.
” tí tách…tí tách “
Từng giọt lăn dài trên má, tôi đưa tay lau vội nhưng một lúc một nhiều hơn, tôi chưa từng trách hay chối bỏ hoàn cảnh của mình chỉ là tôi nhớ ba mẹ mà thôi. Tôi không cần phải có cuộc sống sang giàu hay gì mà chỉ cần đủ ba đủ mẹ là được, vậy mà ông trời nỡ cướp đi hết của tôi.
” bíp…bíp “
Tôi giật mình nhìn lại thì thấy có chiếc ô tô ở phía sau mình, tôi vội tránh đường cho xe đi qua nhưng mà chiếc xe vẫn bóp còi tiếp. Đang thấy lạ thì từ trên xe một người đàn ông bước xuống. Đôi giày da bóng loáng cùng quần áo sang trọng cũng đủ biết là người có tiền, mà ở khu du lịch tôi gặp rất nhiều, giàu nên họ mới đi chơi chứ mà như tôi còn chưa đặt chân ra đến huyện.
Người đàn ông đến gần tôi, có chút sợ tôi sụt về phía sau cho đến khi không còn lùi được nữa thì tôi mới đứng lại.
– Em đừng sợ, tôi chỉ muốn hỏi đường thôi
Nghe vậy tôi cảm thấy yên tâm hơn mà tiếp chuyện.
– Chú muốn hỏi đường đi đâu
Trông cũng lớn tuổi nên tôi xưng chú, mà phải công nhận chú đẹp trai, da dẻ trắng hơn cả tôi nữa. Có lẽ do tôi suốt ngày ngoài nắng nên đen
– Tôi có công việc xuống khu du lịch mà đến đây thì điện thoại lại hết pin nên không biết đi ngã nào ?
Tôi nghe vậy thì chỉ tay về bên phải.
– Đường đó dẫn ra khu du lịch đó chú, còn đường kia thì không phải
– Cảm ơn em, mà em bán gì à ?
– Cháu bán quà lưu niệm ạ
– À, đây tôi xem tôi mua giúp xem như cảm ơn em
Được người mở hàng sớm tôi vui lắm.
– Cảm ơn chú nhiều lắm, mong là được chú mở hàng cháu sẽ buôn may bán đắt
Nghe tôi nói vậy thì chú bật cười.
– Tôi có vía mở hàng lắm đó, mà em bao nhiêu tuổi ?
– Dạ cháu gần 17 rồi
– À 17 tuổi vậy em kêu tôi là chú cũng đúng, tôi đã 33
Tôi không nghĩ chú tuổi đó mà lại trẻ vậy, ở chỗ tôi thì sẽ không được như chú đâu.
– Chú lựa đi ạ
– Em cứ lấy đại cho tôi đi
Nghe vậy tôi nhìn xuống kệ hàng của mình, nào là ốc, vòng hạt, chuông gió, suy nghĩ một lúc tôi lấy cho chú cái chuông gió được làm bằng vỏ ốc.
– Chú lấy này đi, treo nghe vui tai nhìn lại đẹp
– Ừm, bao nhiêu tiền để tôi trả
– Dạ 35 ngàn ạ
– Rẻ thế à ? Tôi gửi
Chú rút ra trong ví tờ giấy mệnh giá 500 ngàn đưa cho tôi, mới sáng sớm tôi chưa bán được mà chú là người đầu tiên mở hàng tôi lấy đâu tiền thối. Tôi rụt rè.
– Chú có tiền lẻ không đưa cho cháu đi, cháu không có tiền thối
– Không sao, cứ nhận đi, xem như tôi cho em để cảm ơn em đã chỉ đường. Thôi giờ tôi phải đi
Nói rồi chú lên xe làm tôi đứng ngơ ngác không kịp nói lời cảm ơn. Từ ngày đi bán đến giờ chú là người khách sộp đầu tiên bo cho tôi nhiều như vậy. Tâm trạng đang buồn của tôi tự dưng tốt lên rất nhiều, nhìn chiếc xe dần xa ở trước mặt mà tôi thầm cảm ơn chú rất nhiều.
Tôi đi thêm lúc nữa mới đến được khu du lịch, do quê tôi gần biển nên họ đã làm khu du lịch biển hằng năm thu hút rất nhiều khách du khách trong và ngoài tỉnh đến tham quan vui chơi. Mỗi dịp lễ tết thì đường vào khu du lịch đông kín xe người chen chân không lọt, dịp này tôi bán được rất nhiều còn bình thường thì chỉ lai rai mà thôi.
Tôi đi lang thang trên bờ kè vì còn sớm nên lưa thưa người. Đến gần trưa thì đông người hơi một chút, tôi có mời gọi mà không ai mua hết, cũng may được chú mở hàng còn cho thêm không là tôi phải nhịn đói. Cầm tờ tiền lớn trong tay rồi tôi đến xe bánh mì của chú Năm.
– Chú ơi lấy cháu ổ bánh mì
– Ngọc Thảo hả cháu ? Sáng giờ bán được nhiều không ?
– Dạ cháu mới bán được cho một người thôi chú
– Vậy hả ? Chắc chiều sẽ đỡ hơn. Bánh mì đây cháu cầm mà ăn
– Cháu gửi tiền ạ
– Thôi tiền bạc gì, này chú cho
Chú Năm thương tôi lắm, thường hay cho tôi bánh mì ăn, chú cũng không khá giá mấy, chỉ có xe bánh mì làm kế sinh nhai, hằng ngày chú bán bánh mì ở ngay cổng khu du lịch. Chú sống chỉ có một mình thôi, đã có tuổi mà còn đi bán vậy tôi thương chú lắm.
– Dạ thôi, cháu có tiền, chú lấy đi, chú cho cháu nhiều rồi
– Con bé này, chú cho thì cứ lấy đi
– Cháu gặp khách sộp nên cho tiền thừa nhiều.
– Vậy chúc mừng cho cháu, giữ lấy mà để dành nha
Tôi nói thế nào chú cũng không chịu lấy tiền tôi chỉ còn biết cảm ơn rồi lấy bánh mì của chú, tôi ước sau này mình lớn có cuộc sống tốt hơn nhất định sẽ nuôi chú.
Chào chú Năm rồi tôi tìm một ghế đá ngồi dưới gốc cây dương ăn bánh, có mang theo phích nước nên tôi lấy ra uống khỏi phải tốn tiền mua.
– Trưa rồi sao không về nhà ăn cơm mà ngồi đây ăn bánh mì
Nghe tiếng tôi ngước lên thì bất ngờ khi nhìn thấy chú.
– Ơ là chú à ?
– Tôi thì thế nào ?
– Dạ không gì ạ
– Tôi ngồi xuống đây được không ?
Tôi nhích qua bên rồi nói :
– Chú cứ ngồi đi ạ
Chú ngồi xuống cạnh tôi sau đó nhìn tôi hỏi :
– Sao không về nhà ?
– Nhà xa nên chiều cháu mới về luôn
– Vậy rồi ăn bánh mì này thôi hả ?
– Dạ
Tôi trả lời xong thì chú nhìn tôi, qua một lúc mới nói :
– Theo tôi
– Đi đâu hả chú ?
– Tôi dẫn vô trong kia ăn
Chú muốn đưa tôi vào trong nhà hàng, ở đấy cái gì cũng mắc nên tôi lắc đầu.
– Thôi cháu không vào đâu
– Sao thế ?
– Cháu không có tiền
Chú bật cười nói :
– Tôi dẫn vào ăn thì tôi trả tiền chứ có để em trả đâu, coi như tôi cảm ơn em đã chỉ đường cho tôi
– Nhưng chú đã mua đồ và cho tiền thừa rồi
– Đó khác, không nói nhiều nữa, giờ đi cùng tôi
Không cách nào phản kháng tôi đã bị chú kéo vào trong nhà hàng, lần đầu vào nơi sang trong tôi hơi run và không thấy quen. Cứ đưa mắt nhìn xung quanh.
– Em ăn gì ?
– Cháu không biết ạ
– Vậy để tôi gọi luôn cho
Sau đó chú gọi phục vụ đến rồi gọi món, rất nhanh phục vụ đã mang đồ ăn ra. Cả một bàn đầy thức ăn, toàn những món ngon và đẹp mắt.
– Em ăn đi
– Sao chú gọi nhiều thế ?
– Tôi gọi để ăn mà, cứ ăn tự nhiên đừng ngại gì hết
– Chú cũng ăn đi
– Ừm
Tôi cầm đũa lên bắt đầu ăn, lần trong đời tôi được thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn như vậy, đúng là rất ngon. Lúc này tôi nhìn chú, tôi không biết sao chú lại tốt với tôi như thế trong khi tôi với chú chỉ mới biết mà thôi. Ở chú tôi có một cảm giác yên tâm tin tưởng chứ không như những du khách xa lạ mà tôi gặp qua.
– Em tên gì ?
– Dạ cháu tên Ngọc Thảo
– Tôi tên Hưng, nhà em ở gần đây không ?
– Cũng hơi xa, từ nhà đi bộ đến đây gần tiếng à ?
– Sao không mua xe đi cho tiện
– Nhà cháu nghèo nên không có điều kiện mua xe
– Ừm, vậy em sống cùng ba mẹ hay sao ?
– Ba mẹ cháu mất rồi, cháu ở cùng cô dượng
– Vậy họ có tốt có thương em không ?
Tôi không biết trả lời thế nào, nếu nói thương cũng không hẳn mà ghét cũng không phải.
– Hiện tại em còn đi học không hay đã nghĩ
– Cháu nghĩ rồi ạ
– Ừm thôi ăn đi
– Chú ở đâu đến đây du lịch hay sao ạ ?
– Tôi ở thành phố, xuống đây đi công tác thôi.
– Dạ
Thì ra chú là người thành phố, hèn gì trắng và đẹp như vậy. Chú là người lạ đầu tiên mà tôi bắt chuyện tự nhiên mà không đề phòng lo sợ.
– Mạnh Hưng, cậu ở đây mà làm tôi tìm cả buổi, mà đây là ai ? Người quen cậu à ?
Thấy có người đến tìm chú tôi liền gật đầu chào.
– Cậu tìm tôi có gì không ?
– Đến giờ hẹn với người ta rồi mà không thấy cậu nên tôi đi tìm
– Tôi biết rồi, cậu đến đó trước đi, tý tôi đến
Người đó nhìn tôi rồi cười cười.
– Cậu ghê lắm nha, đừng lo tán gái mà quên nhiệm vụ
– Cậu còn đó lải nhải tin tôi trừ lương cậu không ?
– Thôi tôi không phiền cậu nữa, mà nhanh đó để họ đến không thấy cậu họ sẽ đánh giá không tốt cho mình
– Tôi biết rồi
Người đó rời đi rồi thì chú mới nói :
– Tôi có công việc, em cứ ăn đi, tôi đã trả tiền rồi. À đây là danh thiếp của tôi nếu cần gì thì gọi, tôi còn ở đây hai ngày nữa
– Dạ cảm ơn chú.
Tôi cầm tờ danh thiệp trên tay mà trong lòng có chút quyến luyến khi biết chú còn ở lại đây trong hai ngày nữa.
– Tôi đi nha.
– Dạ.
Chú đi rồi tôi mới nhìn lại tờ danh thiếp, giám đốc Trần Mạnh Hưng số điện thoại 035xxxxxxx. Tôi cất vào túi rồi tiếp tục ăn cho xong để còn đi bán.
Buổi chiều tôi đi vòng vòng khu du lịch bàn được cho vài du khách nửa, đến tận chiều thì tôi ra về. Tôi không thấy chú nữa, gần 6 giờ tối tôi mới về đến nhà. Trong nhà tối thui, tôi không biết cô dượng và hai đứa em đi đâu.
Tôi mở cửa vào định mò mở công tắc thì có bóng đen lao đến ôm chầm lấy tôi…