Quyển 2 - Chương 70: Tìm thấy Hoàng Vân
Tôi khẽ rùng mình, đầu óc đặc quánh lại, không hiểu nổi ý Dương Gia là gì.
“Hoàng Vân?” Trần Thuyên trầm giọng.
Dương Gia gật đầu, chăm chú quan sát mặt mũi của tôi một hồi: “Nói thử một câu xem nào.”
“Nói gì ạ?” Tôi mù mờ đáp.
“Dạo này có thấy cơ thể mệt mỏi đau nhức, đầu óc choáng váng không?”
“Dạ gần như lúc nào…”
“Vài ngày trước nàng ấy bị ngất giữa đường.” Trần Thuyên chen ngang, thay tôi trả lời Dương Gia.
Tiếp theo đó, Trần Thuyên kéo tôi ngồi xuống ghế, lại dịu dàng đỡ tay tôi lên, phối hợp một cách lưu loát với Dương Gia mà không cần ông phải mở miệng chỉ đạo. Dương Gia chẩn mạch ở cả hai tay, mỗi lần đều dùng sức ấn mạnh xuống, suy nghĩ rất lâu.
Dương Gia thu tay lại, lườm tôi: “Liệu hồn mà chăm tập thể dục hơn đi.”
Tôi lén lút thè lưỡi biểu lộ sự chống đối, bị Trần Thuyên khẽ vỗ vào vai mới ngoan ngoãn thu mình.
Dương Gia cùng chúng tôi quay trở lại phòng ngủ của Phạm Bân, mới bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Đỗ Chi ngồi ở mép giường, hai mắt sưng húp, thi thoảng lại cúi đầu thút thít một lúc. Tôi tiến lại gần ôm lấy vai cô, chuyển hướng nhìn về phía Phạm Bân đang nửa nằm nửa ngồi.
Hắn ta không mang sắc mặt tái nhợt yếu ớt như tôi tưởng tượng, dáng người lộ vẻ lười nhác, có chút mệt mỏi. Phát hiện ra người đang tiến tới gần là hoàng đế, Phạm Bân vội vàng chồm dậy, hẳn là muốn quỳ xuống hành lễ theo đúng quy củ.
Trần Thuyên khẽ khoát tay, đẩy nhẹ Phạm Bân ngả về sau: “Khanh đang bị thương, không cần để ý.”
Vốn tưởng được thấy một màn quân – thần tình thâm nghĩa trọng, ai dè từ sau lưng tôi lại vang lên tiếng quát sang sảng của Dương Gia: “Con ranh kia, thằng Bân vẫn khoẻ như voi mà nhà ngươi còn khóc lóc cái gì nữa?”
Tính cách Đỗ Chi trước giờ vốn không coi ai ra gì, ấy thế mà trước mặt Dương Gia lại như gặp phải “thiên địch”, cả người co rúm lại nức nở, không dám cãi lại câu nào. Còn tôi đây chẳng khác gì cô, cũng sợ ông tới khiếp vía nên chỉ đành vỗ vai Đỗ Chi mấy cái tỏ ý an ủi.
Phạm Bân thấy vợ bị quát liền cất lời, giọng thều thào khàn đặc: “Thầy đừng mắng nàng ấy nữa…”
Dương Gia không buông tha Đỗ Chi: “Đợi đến khi chồng ngươi bị đâm lệch đi nửa gang tay thì khóc cũng không muộn!”
“Ô kìa, thầy rủa con đấy à?” Phạm Bân dở khóc dở cười, vươn tới xoa xoa tay Đỗ Chi.
Dương Gia chỉ “hứ” một tiếng, ngúng nguẩy đi về phía bên kia căn phòng, ngồi xuống sập tự rót trà cho mình.
Lúc này Phạm Bân mới hướng về Trần Thuyên mà chắp tay, cúi đầu thật thấp: “Tạ ơn Quan gia đã tới thăm. Lần này thần phúc lớn mạng lớn, coi như chỉ bị xây xát bên ngoài một chút mà thôi.”
“Đừng chủ quan.” Anh gật đầu. “Khanh cứ nghỉ ngơi ở nhà chừng mười ngày nửa tháng, bớt ló mặt ra ngoài là tốt nhất.”
“Thần đã biết.” Phạm Bân xoay người, có lẽ vừa vô ý chạm vào vết thương nên môi rên lên một tiếng rất khẽ. Chỉ chờ có thế, Đỗ Chi lập tức nhảy dựng lên, sà vào lòng Phạm Bân cuống cuồng hỏi han.
Dương Gia từ phía bên kia cũng lao đến, bỗng chốc biến cả căn phòng thành một cảnh tượng ồn ào náo nhiệt, gà bay chó sủa tưng bừng. Nhìn đám gia nhân vẫn bình tĩnh đứng yên bên ngoài là đủ biết đây là chuyện đã xảy ra không ít lần, tôi tự động lùi ra phía sau, nhường chỗ cho ba người kia huyên náo.
Trần Thuyên đủng đỉnh kéo tôi về phía anh, thuận miệng tóm tắt ngắn gọn chuyện Phạm Bân bị tấn công.
Đại khái là sau thời gian luyện thuốc trên núi Yên Tử, đội ngũ ngự y chia làm hai nhóm, một bên quay về thành Thăng Long như đúng lịch trình, còn lại Phạm Bân cùng hai người học trò tách đoàn, không rõ đi đâu. Theo ngữ điệu của Trần Thuyên thì tôi phải chắc tới 99% rằng anh hoàn toàn nắm được đích đến của Phạm Bân, nhưng có lẽ do không liên quan tới tôi nên anh mới tạm thời chưa tiết lộ.
Phạm Bân và học trò mới rời khỏi đoàn ngự y chưa được một ngày đường thì bị bọn thổ phỉ tấn công. Ba người đàn ông tay không tấc sắt, dùng cả đời chỉ để cứu người chứ chưa từng làm hại ai thì sao có thể đối chọi lại với một đám người dữ tợn. Vì vậy mà họ hoàn toàn không dám chống trả, ngoan ngoãn giao nộp hết số tiền đang có trong người.
Nhưng… đâu ai lường trước được tương lai. Đám cướp hùng hổ tấn công ba thầy trò Phạm Bân, ra tay vô cùng độc ác. Đến khi có người xuất hiện đuổi được mấy kẻ kia đi thì một trong hai học trò của Phạm Bân đã thoi thóp trên vũng máu, người còn lại may mắn hơn chút đỉnh do có tí võ vẽ nhưng cũng chẳng khá hơn là bao do phải bảo vệ thêm Phạm Bân.
Mục tiêu của lũ thổ phỉ là chém giết cho bằng được chứ không phải là của cải tiền bạc. Và vô cùng rõ ràng, kẻ bị truy sát chính là Phạm Bân.
Đám người ấy còn không thèm che mặt, từ đó khẳng định hai điều: Một, chúng tự tin có thể giết chết Phạm Bân và hai, kể cả có bị bắt thì chắc chắn cũng không thể tìm ra được kẻ chủ mưu thật sự.
“Tạm thời trẫm sẽ phái Dạ Hành ở lại bảo vệ khanh, cứ yên tâm dưỡng thương.” Trần Thuyên chắp tay sau lưng, ôn tồn nói.
Đỗ Chi gật đầu như gà mổ thóc, nắm chặt tay chồng: “Quan gia đừng quên Công Bân vẫn còn có em!”
Tôi chợt nghĩ nếu em dâu mình mang một phần tính cách của Đỗ Chi thôi thì có mười Thiều Nghiêu cũng chẳng dám động vào Đoàn Nhữ Hài đâu nhỉ?
Trong lúc tôi dỗ dành Đỗ Chi ở một góc thì Trần Thuyên, Dương Gia và Phạm Bân rì rầm trò chuyện đôi câu, xem chừng không muốn hai đứa con gái chúng tôi nghe được. Trần Thuyên đăm chiêu, Dương Gia thản nhiên, Phạm Bân nhăn nhó, mỗi người một biểu cảm khác biệt. Có đánh chết tôi cũng không đoán được họ nói về cái gì.
Chừng một khắc sau, Phạm Bân đến giờ nghỉ ngơi nên không chỉ tôi và Trần Thuyên, cả Đỗ Chi cũng bị Dương Gia đuổi ra ngoài. Không còn lý do để ở lại, tôi và Trần Thuyên quyết định đi dạo một lát rồi mới quay về phủ họ Đoàn.
Vầng dương ngả dần về tây, ráng chiều buông hờ trên từng chiếc lá, một thứ màu vàng óng hòa vào những viên ngói nâu sẫm, theo cành cây khẽ đưa theo gió…
Trần Thuyên nhẹ nhàng siết tay, giữ tôi lại gần anh hơn.
“Khoảng vài ba hôm nữa Dương Gia sẽ tới gặp nàng. Lúc ấy…”
Tôi hé miệng, nghĩ thật nhanh: “Là vì chuyện cây Hoàng Vân ạ?”
Anh không trả lời cũng chẳng gật đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước, chân vẫn bước đều.
“Quan gia… cũng biết về cây Hoàng Vân phải không ạ?”
Trần Thuyên chưa vội đáp, anh khẽ thở ra một hơi thật dài.
“Vốn dĩ năm nay người phải lên Yên Tử luyện thuốc không phải Công Bân. Chẳng qua hắn muốn tìm một cái cớ để đi tìm Dương Gia mà thôi.”
Theo Phạm Bân, cây Hoàng Vân đã xuất hiện tại kinh thành được một thời gian. Tuy rằng cách thức sử dụng luôn được che giấu qua các hình trạng khác nhau, ví dụ dễ thấy nhất là đốt hương trầm, nhưng dù khối lượng ít hay nhiều thì Hoàng Vân một khi đã được đốt lên cũng sẽ tỏa ra một thứ mùi vô cùng đặc trưng. Chỉ cần là người có hiểu biết về thảo dược, như Dương Gia hay Phạm Bân thì dù có thoáng qua cũng sẽ nhận ra ngay.
“Lợi ích” của cây Hoàng Vân không khác gì ma tuý, càng hít nhiều thì đầu óc càng ngơ ngẩn lú lẫn, cho tới mức độ cao nhất thì sẽ thấy được ráng mây vàng ở trước mắt, rồi từ đó tự cho mình là thần tiên hạ phàm.
Mây vàng – Hoàng Vân, đây là nguồn gốc cái tên của cây Hoàng Vân.
“Phủ họ Đoàn của nàng là nơi thứ ba phát hiện tung tích của cây Hoàng Vân. Trước đó là nhà của một tên di phong họ Ngô và…” Nói đến đây, Trần Thuyên tỏ ra ngập ngừng. “Ngày ấy đến Thái An vương phủ… nàng có cảm thấy khác thường không?” [1]
Đầu tôi lập tức nảy số, trong tích tắc đã liên kết được các chi tiết với nhau.
Điều kỳ lạ duy nhất xảy ra sau khi tôi rời phủ của Thái An vương chính là việc tôi phát điên phát khùng gây gổ với Trần Quốc Chẩn, giận dỗi Trần Thuyên và quát mắng Đoàn Nhữ Hài.
Giả sử tôi thật sự đã hít không ít hương Hoàng Vân trong phủ Thái An vương, sau đó đầu óc trở nên không minh mẫn…
Tôi hiểu rồi! Mùi Hoàng Vân trên người tôi nhất định là từ căn phòng thờ nghi ngút nhang khói! Tôi ngồi trong đó với mẹ Sinh ít nhất cũng phải gần ba mươi phút, sau khi ra ngoài bắt gặp Đoàn Nhữ Hài và Thiều Nghiêu liền nổi giận, chỉ muốn đánh người cho thoả cơn giận.
Từ đó có thể thấy được cách Hoàng Vân tác động như thế nào tới tinh thần của tôi, và có vẻ là… không hề giống với người khác. Bởi nếu cứ ngửi xong lại thấy bực bội cáu giận thì ai mà nghiện cho được?
Tôi đem kết luận này nói với Trần Thuyên, thở dài: “Em phải mau chóng tìm cách ngăn mẹ, không cho bà vào phòng thờ nữa. Nguy hiểm quá.”
Đến giờ tôi mới hiểu nguyên do vì sao mẹ Sinh lại có thể dành nhiều thời gian trong phòng thờ đến thế. Vậy là mẹ đã bị mùi Hoàng Vân gây ảnh hưởng tới tâm tưởng, từ đó không cách nào tránh xa.
Nghe tôi bày tỏ, Trần Thuyên lập tức ngăn lại. Anh nói rằng hiện tại còn chưa rõ cây Hoàng Vân xuất hiện tại phủ họ Đoàn bằng cách nào, tốt nhất là nên chờ Dương Gia đích thân đến kiểm tra một lượt, không nên manh động.
“Cũng đúng… Khi nãy nghe thầy Gia nói đến cây Hoàng Vân mà em quên béng đi việc mẹ bị đau đầu. Nếu thầy sang tận nơi bắt mạch thì tốt quá rồi.” Tôi lẩm bẩm. Chẳng rõ Trần Thuyên có nghe thấy tôi nói gì không, anh chỉ dùng ngón tay miết qua miết lại trên tay tôi, yên lặng bước tiếp.
Con phố trầm lắng trong từng tia nắng chiều muộn, trong khi Trần Thuyên luôn giữ tầm nhìn ở phía trước thì tôi hạ mắt, chăm chú dõi theo từng bước chân anh.
Trần Thuyên là hoàng đế, vốn đã quen với việc tất cả đều ở phía sau mình nên đôi khi sẽ không tự chủ được mà đi nhanh hơn kẻ khác. Trước đây, khi anh khoác lên mình cái tên Trần Thanh tôi đã thấy rõ điều này nhưng chỉ nghĩ đơn giản vì anh cao hơn, chân dài hơn.
Vài năm năm quen nhau, bỏ đi ba năm tôi hôn mê thì thời gian chúng tôi được ở cạnh nhau vô cùng ít ỏi. Dẫu rằng tình cảm của cả hai đã rõ như trăng rằm tháng Tám, dù có tôi hay không thì ưu tiên hàng đầu của Trần Thuyên vẫn là ngôi vị hoàng đế, là sự yên bình của Đại Việt.
Và cũng vì vậy…
Tôi lại càng trân trọng nỗ lực của anh đối với tôi, kể cả những chuyện vô cùng nhỏ nhặt. Ví dụ như ở trong cấm cung có món gì ngon thì anh cũng sẽ nhớ tới tôi, lúc thì sai Thành An, khi lại nhắc Đỗ Quân mang đến phủ họ Đoàn.
Hoặc… cách anh luôn cố gắng đi chậm lại để hai chúng tôi luôn được sánh vai.
Mải nghĩ ngợi nên tôi không cẩn thận bước hụt, Trần Thuyên phản ứng cực nhanh, lập tức kéo tôi vào lòng.
Anh dịu dàng nói: “Suýt chút nữa là ngã rồi.”
Trần Thuyên gần như không bao giờ trách móc tôi, không bao giờ nói “ta đã bảo nàng rồi”. Anh luôn bao dung, coi lỗi lầm của tôi là trách nhiệm của anh, rằng anh phải đảm bảo những việc ấy không được lặp lại nữa.
Tôi bám vào tay Trần Thuyên, từ từ ngẩng lên nhìn anh: “Chàng tận mắt thấy em đánh nhau mà không hỏi câu nào à?”
Trần Thuyên hơi ngẩn người: “Chẳng phải là do nàng bị hương Hoàng Vân ảnh hưởng đấy sao?”
“Trước khi gặp thầy Gia thì em và chàng đều không biết chuyện này mà.”
Tôi vô cùng tò mò, muốn biết Trần Thuyên nghĩ thế nào về mình… mặc dù chưa chắc đã nhận được câu trả lời thật sự. Anh có thấy tôi côn đồ không? Có nảy sinh cảm giác ghét bỏ tôi không?
Trần Thuyên khẽ nghiêng đầu, chăm chú quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới sau đó nắm lấy cổ tay tôi, khẽ kéo. Tay anh trượt dần xuống, cuối cùng chúng tôi tiếp tục đan tay, cùng nhau bước đi.
“Ta thấy tự hào.” Trần Thuyên nói một câu ngắn gọn.
Tôi há miệng, mọi suy nghĩ bỗng dưng mất tích, đầu óc trống rỗng: “Dạ…?”
Anh mỉm cười: “Ừ. Ban đầu đúng là ta có hơi ngỡ ngàng đấy. Nhưng rồi thấy nàng đang thắng thế, cơ thể lại không chút thương tổn nào là ta có thể khẳng định được: Niệm Tâm của ta không hề tầm thường.”
Tôi có nên kể với anh là trước đó mình cũng “ăn đủ” từ Thiều Nghiêu không nhỉ?
“Ta tin nàng rằng nàng sẽ chỉ ra tay khi có lý do thích đáng. Chỉ có điều… sức khoẻ của nàng không thích hợp với mấy chuyện như thế này, nên hạn chế. Tức giận đến mấy cũng đừng quên nàng còn có ta.” Trần Thuyên dịu dành, cúi đầu ngắm tôi thật sâu.
Nàng còn có ta…
Phải rồi, tôi còn có Trần Thuyên.
…
Sau khi bị tôi chặn đánh, có vẻ như Thiều Nghiêu đã biết điều hơn. Cô ta không còn bám theo Đoàn Nhữ Hài, không dám ăn to nói lớn, tuỳ tiện sai bảo gia nhân phủ họ Đoàn như trước. Đặc biệt, Thiều Nghiêu cố gắng tránh mặt tôi một cách triệt để.
Ngày hôm ấy Trần Thuyên đưa tôi về tận cổng, còn cho gọi Đoàn Nhữ Hài ra ngoài nói chuyện riêng một lúc lâu. Tiếp theo thì không một ai nhắc tới vụ việc trước đó nữa, như thể cảnh tượng gà bay chó sủa giữa tôi và Thiều Nghiêu chưa từng xảy ra vậy.
Rất có thể Trần Thuyên đã ra mặt bảo vệ tôi trước Đoàn Nhữ Hài, giúp tôi tránh được một kiếp bị mắng mỏ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù em trai Đoàn Nhữ Hài của tôi tôn sùng hoàng đế đến mức nào thì phép vua thua lệ làng, cậu ta cũng sẽ không để Trần Thuyên xen vào chuyện trong nhà. Tôi hiểu, Đoàn Nhữ Hài cũng ngấm ngầm ủng hộ tôi ra tay đánh Thiều Nghiêu một trận thay cho cả phủ họ Đoàn. Cái gọi là ơn cứu mạng kia đã khiến mẹ Sinh và em trai tôi phải nhún nhường quá lâu rồi.
Càng nghĩ càng thấy để Thiều Nghiêu sống trong phủ họ Đoàn chúng tôi trong một thời gian dài cũng không phải là chuyện tốt. Tôi liền đi tìm Đoàn Nhữ Hài nói chuyện, bảo cậu ta hãy sử dụng bộ óc toàn năng của mình mà tìm cớ tống cổ Thiều Nghiêu về quê. Ai dè thằng nhóc ấy lại đủng đà đủng đỉnh, xoay người vào vách tiếp tục đọc sách, không thèm đoái hoài gì đến tôi.
“Ê! Cậu điếc à?” Tôi quát ầm lên, doạ thằng Dần đang đứng quạt cho Đoàn Nhữ Hài chạy mất dép.
“Phiền phức!” Em trai tôi ném sách xuống chõng, bực bội quát ngược. “Chẳng lẽ họ Đoàn này không đủ tiền để nuôi thêm một người nữa à?”
Tôi lườm cậu ta: “Tôi không nói đến chuyện này…”
“Kể cả tôi có nạp Thiều Nghiêu làm thiếp thì có làm sao? Một công đôi việc, vừa thêm người đỡ đần cho Vân Phi mà lại trả được ơn huệ cho họ Trương…” Đoàn Nhữ Hài ung dung nhả từng chữ, ánh mắt chiếu thẳng đến tôi không chút kiêng nể.
Thì có sao à?
“Cậu vốn không có tình cảm với Thiều Nghiêu, hơn nữa để một người phụ nữ khác ở cạnh như thế…” Tôi nghiến răng.
Đoàn Nhữ Hài thản nhiên ngắt lời: “Còn chị đã quên đi việc mình vốn không phải là chị gái của tôi rồi?”
Tôi cứng người.
Nét mặt Đoàn Nhữ Hài hơi biến sắc, có lẽ cậu ta cũng nhận ra bản thân vừa mới lỡ lời.
Đấy là tôi tưởng thế chứ thật sự Đoàn Nhữ Hài vẫn chưa hề buông tha chủ đề này.
“Kể cả Đoàn Niệm Tâm vẫn còn sống thì chị ấy cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống hôn nhân của tôi đâu. Chị đừng có lo chuyện không đâu nữa, dù có bất cứ ai xuất hiện thì tôi vẫn sẽ yêu thương Vân Phi như thế, nàng mãi mãi đứng ở vị trí chính thê, là người vợ kết tóc được trời đất se duyên của tôi.”
Cậu ta không hề chọc giận tôi, bởi câu nào chữ nào cậu ta nói cũng là sự thật.
Tôi không phải là Đoàn Niệm Tâm, tôi lại càng không có quyền xen vào chuyện của Nhữ Hài.
Cuộc trò chuyện kết thúc, hai chị em tôi bước vào một cuộc chiến tranh lạnh. Không khí gượng gạo đến mức Vân Phi phải vác cái bụng lớn ra tận chõng tre ngoài vườn tìm tôi, cốt là để nói giúp chồng.
Ra là thằng nhãi này cũng tâm sự mọi thứ với vợ mình đấy.
“Chàng hối hận vì đã lỡ nói những lời không hay với chị, nhưng lại không biết nên làm thế nào…”
Đoàn Nhữ Hài kể với Vân Phi rằng sáu năm trước tôi trải qua cơn thập tử nhất sinh, tựa như chết đi sống lại, không còn là chị gái của ngày xưa nữa. Thế mới hay cậu ta vẫn luôn giữ bí mật cho tôi, chuyện này dẫu sao cũng quỷ dị quá mức, không thích hợp để người thứ ba biết đươc.
“Chị hiểu mà.” Tôi nắm tay Vân Phi. “Thôi, cứ để chị với Hài giận nhau thêm mấy hôm, cũng là cho phủ họ Đoàn chúng ta yên ổn một thời gian. Thật ra chị chỉ lo cho em…”
Em dâu tôi khẽ cười: “Chị muốn nói đến Thiều Nghiêu ạ? Hầy, em cũng hơi buồn một chút, nhưng nghĩ xa hơn thì… việc này có thể giúp Nhữ Hài trả ơn cứu mạng, mà tương lai họ Đoàn cũng ta có thêm con cháu, đây rõ ràng là chuyện tốt mà!”
“Em thật sự nghĩ như thế à?” Tôi cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt Vân Phi, chỉ thấy sự hiền hậu dễ mến như bình thường.
“Vâng ạ.” Vân Phi dịu dàng chạm lên bụng mình. “Sắp tới vợ chồng em đủ nếp đủ tẻ, em vừa phải quán xuyến việc nhà lại lo lắng cái ăn cái mặc cho hai đứa nhỏ, sợ là sẽ chểnh mảng, không quan tâm đến mẹ và Nhữ Hài như trước. Có Thiều Nghiêu giúp một tay thì em sẽ yên tâm hơn.”
Tôi thảng thốt hỏi lại: “Thiều Nghiêu giúp đỡ? Nó á?”
Con nhỏ này chưa bới cả phủ họ Đoàn ra là may chứ làm được cái trò chống gì?
Vân Phi bật cười vui vẻ, như thể bộ dáng của tôi vô cùng hài hước: “Chị đừng giữ thành kiến với em ấy mãi làm gì cho mệt thân. Thiều Nghiêu còn nhỏ, vẫn dạy dỗ được. Bị chị đánh một trận xong là ngoan ngoãn hơn bao nhiêu đấy thôi, em để ý thấy gia nhân trong phủ bắt đầu có lời khen rồi đó. Nếu tính tình Thiều Nghiêu thật sự tồi tệ, em ấy nhất định sẽ dựa vào ơn huệ của họ Trương mà làm ầm lên chứ không nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mình đâu ạ.”
Chứ không phải vì tôi có chống lưng là hoàng đế à?
“Em đã nói vậy thì… Chậc, đừng quên là chị vẫn luôn đứng về phía em nhé. Chị không ngại đánh thêm một trận nữa đâu, kể cả đối phương có là Nhữ Hài thì chị cũng chẳng sợ.” Tôi gãi gãi đầu, tặc lưỡi nói.
Vân Phi đẩy nhẹ tôi một cái: “Thôi thôi, chị đừng đánh chàng, em đau lòng chết mất! Cảm ơn chị đã luôn bảo vệ em trước Nhữ Hài, như thể chàng ấy đi ở rể chứ không phải em làm dâu nữa rồi!”
Tôi bị Vân Phi chọc cười, tâm trạng vui vẻ lên không ít: “Cùng là phận phụ nữ với nhau mà.”
“Chị ạ, chị nghĩ thoáng hơn chút đi. Chỉ có một Thiều Nghiêu mà đã không chịu nổi thì về sau chị ở cạnh Quan gia thế nào?”
Lời Vân Phi nói như con dao sắc, dần dần khoét sâu vào lồng ngực tôi, từng tấc từng tấc một.
Tôi còn có thể ngoảnh mặt làm ngơ được bao lâu nữa đây?
…
Y hẹn, năm ngày sau khi tôi và Trần Thuyên đến thăm Phạm Bân thì Dương Gia cũng ghé thăm phủ họ Đoàn.
Tôi lấy cớ có thần y đích thân tới khám nên lôi được mẹ Sinh ra phòng khách, tránh xa gian phòng thờ được một lúc.
Dương Gia hỏi han mấy câu, quan sát rồi chẩn mạch cho mẹ Sinh, kết luận rằng cơ thể hư nhược cần bồi bổ thêm, không cần quá lo lắng.
Tiếp đó theo lệnh của tôi, Đoàn Nhữ Hài bày đủ trò để giữ chân mẹ Sinh ở ngoài còn tôi và Dương Gia thì lẻn vào phòng thờ “khám xét”. (Lúc này tôi và em trai đã làm hoà, sau khi cậu ta bị tôi lên gối ngay trước mặt Vân Phi mà không dám kêu ca gì.)
Chỉ mất chưa đầy nửa khắc đồng hồ, Dương Gia đã phát hiện ra nhang đốt trong phòng thờ có trộn lẫn Hoàng Vân. Tuy nhiên, hàm lượng Hoàng Vân trong nhang vô cùng thấp nên mẹ Sinh mới chỉ bị nghiện ở mức độ nhẹ. Có sự giúp đỡ của Dương Gia thì chừng nửa năm là mẹ Sinh sẽ thoát được tình trạng hiện tại, cơ thể khoẻ mạnh như xưa.
Chỉ là ngày nào mẹ Sinh cũng ngồi trong phòng thờ, đầu óc đã bị Hoàng Vân ảnh hưởng tới mức nhớ nhớ quên quên. Mẹ hoàn toàn không có một chút ký ức nào về việc mình mua số nhang kia từ bao giờ, ở đâu.
Ngoài việc để Dương Gia đem đống nhang Hoàng Vân về thì tôi chỉ còn cách lần mò trong bóng tối, mắt nổ mắt xịt tìm cách điều tra nguồn gốc của thứ hương trời đánh mà không biết bắt đầu từ đâu.
…
Thêm nửa tháng trôi qua, mỗi ngày mẹ Sinh điều bị giữ lại trong phòng, thỉnh thoảng mới được bước chân ra ngoài. Có lúc mẹ Sinh không chịu nổi mà đập phá đồ đạc, chửi bới tôi và Đoàn Nhữ Hài là đồ bất hiếu, cũng có lúc bà tỉnh táo trở lại, vô cùng tuân thủ việc cách ly xã hội.
Nghe đâu thương thế của Phạm Bân đã khỏi hẳn, tôi bảo Đông Ly cùng qua thăm hỏi, tiện thể rẽ qua chợ Báo Thiên mua ít bánh nếp mang sang cho Đỗ Chi.
Ngay phía ngoài khu chợ có một bác gái bán bánh nếp chừng năm mươi tuổi, tay nghề nổi danh cả vùng. Từng chiếc bánh được gói đều tăm tắp, bột gạo chín đều dẻo thơm, phần đậu bên trong ngọt lịm, ăn một miếng là đủ vui cả ngày. Tôi và Đỗ Chi đều thích ăn bánh nếp hàng ấy, chỉ có điều từ khi chuyển về phủ họ Đoàn xa xôi hơn nên lâu lâu mới tìm đến mua.
“Ngày mai em sẽ làm một ít gừng xào thịt vịt, cô cả muốn ăn thì em để lại một phần nhé ạ!” Đông Ly vui miệng khoe khoang.
Tôi “ngửi” thấy mùi kỳ lạ, không đáp lời mà chỉ híp mắt nhìn con bé chờ đợi. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát mà hai má Đông Ly đã đỏ lựng lên, không dám đấu mắt với tôi nữa.
Đông Ly thỏ thẻ: “Anh Thành An thích ăn món này lắm ạ. Khi xưa em còn là học trò của anh ấy, cứ lúc nào rảnh rỗi là anh lại giúp em ấp trứng vịt. Anh An tự tay làm một cái khuông rồi để chừng mấy chục trứng lên lò đất, sau đó em đi tìm vải mềm phủ ở trên, đổ mạt cưa xung quanh. Phía dưới thì đốt lửa nhỏ để giữ ấm cho trứng, phải canh ngày đêm đó cô ạ…”
Không phải con bé đang dạy tôi cách ấp vịt mà chỉ là đang nhớ về những kỷ niệm cũ. Thành An trong tâm tưởng Đông Ly sâu đậm đến mức nào thì có lẽ hình bóng Triêu Lộ đối với y cũng tương tự, đều khó lòng buông tay.
Đông Ly không biết suy nghĩ của tôi, ríu rít nói: “Trời đang nóng dần lên rồi, ăn một bát vịt xào gừng trộn sấu thì đỉnh chóp luôn cô cả!”
Tôi cười: “Ừ được rồi, nhưng đừng nói chuyện kiểu này trước mặt người khác, họ không hiểu đâu.”
Con bé lè lưỡi, tỏ vẻ vô tội: “Tại cô cả dạy em mà!”
Chúng tôi đến gần chợ Báo Thiên nhưng không thấy hàng bánh nếp quen thuộc đâu, Đông Ly đoán: “Chắc là còn sớm nên người ta chưa mở hàng đó ạ, hay cô cả để em chạy vào chợ tìm thử?”
Tôi vội giữ tay con bé lại, tập trung lắng tai nghe ngóng. Trước một khu chợ ồn ào huyên náo, không biết từ đâu vọng đến tiếng kêu khóc mờ nhạt của một cô gái. Đông Ly vô cùng thông minh, trong nháy mắt đã hiểu hành động của tôi và dường như cũng nghe được âm thanh kỳ quặc kia.
Chúng tôi dắt díu nhau rời xa chợ Báo Thiên, lựa chọn bước vào một con ngõ nhỏ gần đó. Càng lúc, tiếng kêu la lại càng rõ rệt.
Cảnh tượng trước mắt đã hiển hiện, tôi cảm nhận được mí mắt phải của mình đang giật giật mấy cái rất ác liệt.
Một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang đứng nép vào tường, trên mặt giàn dụa nước mắt. Dưới đất là một người đàn ông đang nằm sấp, tay nắm chặt gấu quần của cô gái không chịu buông.
Đông Ly ghé tai tôi thì thầm: “Có máu.”
Tôi di chuyển ánh mắt xuống dưới, thấy được áo quần của người đàn ông nọ đã rách nát cả. Vải dính vào da thịt, bụi bẩn trộn lẫn với máu, bộ dạng vô cùng khiếp vía.
Đông Ly dùng lực gỡ tay người đàn ông, cô gái nhỏ lập tức ngã khuỵu xuống đất, run rẩy dựa vào tôi.
Tôi vuốt tóc mai cho cô bé, dịu dàng hỏi: “Không sao rồi, không sao rồi, nhà em ở đâu?”
Thiếu nữ trả lời, giọng khản đặc: “Gần… gần đây ạ.”
“Ừ, em còn đi nổi không?”
Cô gái thử đứng lên nhưng lại ngã xuống, xem chừng đã sợ hãi tới cực hạn. Tôi liếc nhìn người đang nằm dưới đất, nhanh chóng ra quyết định: “Đông Ly đưa em ấy về nhà đi, ta ở đây chờ.”
“Ôi cô cả, không được!” Đông Ly thảng thốt.
Tôi nhíu mày: “Chẳng còn cách nào khác đâu. Ta không cõng nổi em ấy, còn nếu cả hai chúng ta cùng đi thì người đàn ông kia… Nói chung là em đi nhanh rồi quay lại đây, cùng ta đưa ông anh này đi tìm lang y.”
Đông Ly tỏ ra chần chừ, suy tính rất lâu. Cuối cùng, con bé biết không thay đổi được suy nghĩ của tôi nên đành ủ rũ tiến đến cõng thiếu nữ kia lên lưng, loáng cái đã chạy mất tích.
Phải cõng thêm một người mà có thể phi nhanh như vậy, thân thủ của Đông Ly khá quá!
Tôi liếc mắt qua người đàn ông rồi nhìn lên bầu trời trong vắt, không có tới một gợn mây. Trời vẫn sáng rõ, không phải thời điểm nhập nhoạng tối tăm, có lẽ vẫn đủ an toàn.
Ở lại đây với một người danh tính không rõ ràng, thân thể chi chít vết thương thế này đúng là một hành động không sáng suốt. Mà… tôi cũng không đen đến mức Đông Ly vừa đi cái là có chuyện tồi tệ xảy ra đâu nhỉ?
Thôi thôi, nghĩ đến mấy cái tiêu cực làm gì! Tôi ngồi xổm xuống gần người đàn ông rồi quan sát một lượt. Y nằm sấp, mặt nghẹo sang một bên, hai mắt nhắm nghiền. Đưa tay về phía mũi vẫn thấy hơi thở yếu ớt, hẳn là không chết ngay được đâu.
Ngũ quan của người đàn ông khá sắc sảo, da ngăm đen, dáng người tương đối cao lớn. Hình như… đây là người thượng?
Tôi sửng sốt, cố gắng quay cổ xuống để nhìn mặt y.
Tét.
Một cái vỗ vai khiến tôi nhảy dựng.
“Ôi mẹ…” Vội nuốt câu chửi bậy vào bụng, tôi ôm lấy ngực, vỗ vỗ trái tim đang đập loạn xạ.
Dưới ánh nắng chói chang là một ông lão râu dài cả thước, tuyết sương nhuộm nửa mái đầu hoa râm. [2] Nét mặt ông hồng hào khoẻ mạnh, đặc biệt đôi mắt như chứa đựng ngàn vạn tinh anh, mang khí thế của người có quyền lực và sức mạnh thực thụ.
Ông lão ngồi xổm xuống cạnh tôi, trỏ về người đàn ông nọ rồi hỏi: “Người quen của cháu hả?”
Tôi ngẩn người: “Dạ… à không, cháu tình cờ bắt gặp anh ta thôi ạ. Cháu đang chờ em gái quay lại rồi cùng đi tìm thầy lang.”
“Ồ.” Ông vuốt râu, chép miệng. “Trông cháu chăm chú quan sát nãy giờ, ta còn tưởng cháu phát hiện ra cái gì.”
Tôi:?
Ông lão lại nói: “Cháu tên gì?”
“Dạ, cháu họ Đoàn, tên là Niệm Tâm.” Có cần phải lôi thêm cả chức danh em trai ra doạ dẫm đôi chút không?
“Ta cũng họ Đoàn.” Ông lão đủng đỉnh tiếp lời. Ông vui tính quá, lại thích trêu đùa đứa trẻ ranh như tôi đấy. “Tên Khung.”
“Dạ vâng.” Tôi mù mờ đáp.
“Cháu không biết ta là ai hả?” Ông lão ngạc nhiên nhìn tôi. Ấy chết, cùng họ Đoàn, không khéo lại là người nhà? Trước giờ tôi đã nghe mẹ Sinh hay Nhữ Hài nhắc tới ai tên là Đoàn Khung đâu…
Đoàn Khung lắc đầu thất vọng: “Tại sao Đoàn Nhữ Hài lại có một đứa em gái ngốc nghếch vậy chứ?”
“Ông biết Nhữ Hài ạ? Mà cháu là chị của Nhữ Hài, không phải em gái! Có phải cháu trẻ trung hơn cậu ta nên ông tưởng thế không ạ?” Tôi vẫn còn hơi sốc với việc bị bảo là đồ ngốc nên bắt đầu luyên thuyên.
“Không.” Đoàn Khung bật cười. “Vì cháu trông ngốc hơn nên ta mới đoán là em gái.”
Ông đùa cháu đấy à?
Đoàn Khung xua xua tay chuyển chủ đề, hất đầu về người đàn ông kia: “Cháu thấy anh ta lâu chưa?”
Tôi đáp: “Thật ra là có người khác phát hiện, cháu mới bắt gặp chừng nửa khắc trước thôi ạ.”
“Cháu có suy nghĩ gì không?”
Câu hỏi vô cùng đường đột, thậm chí còn không chút liên quan nhưng tôi lại như người máy được lập trình, thành thật trả lời: “Theo quan sát của cháu thì người đàn ông này bị tra tấn khắp người bởi roi da, còn có vết hằn đã tím đỏ dưới yết hầu… Nên cháu đoán nếu anh ta mà chết thì đây nhất định sẽ là nguyên do. Ngoài ra, anh ta có lẽ là người thượng ạ.”
“Hợp lý đấy.” Đoàn Khung gật gù, tay chỉ về hướng còn lại của con ngõ nhỏ. “Từ nơi này đi thẳng, qua thêm vài ba ngõ nhỏ nữa là sẽ đến hồ Vạn Thông. Chàng trai người thượng đây đã lết tấm thân tàn qua ba dặm đường rồi ngã gục tại vị trí này.”
Còn chưa kịp ngạc nhiên vì sao Đoàn Khung lại biết thì tôi nghe tiếng rên rỉ từ dưới đất, người đàn ông miền núi đã tỉnh dậy.
Tôi hốt hoảng: “Ơn trời, anh còn sống! Nhà anh ở đâu? Có người thân không…”
Người đàn ông lại trở về trạng thái im lìm. Tôi còn tưởng y đã lên Tây Thiên thỉnh kinh rồi thì lại nghe tiếng đáp lời khẽ khàng, đứt quãng: “Tôi… gia nô… họ Ngô…”
Sau đó y thật sự đã ngất trên giàn quất, không nói năng thêm được gì nữa. Tôi mù mờ nhìn sang Đoàn Khung, ông lão ấy vẫn thản nhiên như thường.
“Cô cả ơi!”
Tiếng gọi thất thanh của Đông Ly đã giúp tôi thoát khỏi không khí gượng gạo trước mắt, tôi nhảy dựng lên, cố gắng tránh xa khỏi ông lão thần bí tên Đoàn Khung kia.
Chỉ không ngờ phía sau lưng Đông Ly còn có ba, bốn người mặc trang phục nha dịch, đứng thành hai hàng chỉnh tề, mặt mũi ai nấy đều nghiêm trang khó tả.
“Bẩm cụ!” Đám nha dịch chắp tay hành lễ, cúi đầu thấp trước mặt Đoàn Khung.
Ông lão gật đầu, chỉ về phía người đàn ông nằm dưới đất. Hai tên nha dịch liền di chuyển, một người đỡ, một người khom lưng cõng y lên.
Trước khi rời đi, Đoàn Khung quay lại nhìn tôi, đôi mắt hấp háy như sao sáng: “Vẫn chưa biết ta là ai sao?”
Tôi ngu ngơ đáp: “Chắc là quan lớn rồi ạ.”
Nghe vậy Đoàn Khung liền bật cười, quay lưng đủng đỉnh bước đi.
“Em có biết ông ấy là ai không?” Tôi quay sang Đông Ly.
Con bé gật đầu: “Hẳn là Kiểm pháp quan Đoàn Khung ạ.”
Chính là người tiếp nhận chức Kiểm pháp quan kiêm Đại an phủ sứ thay cho Trần Thì Kiến khi xưa… Đoàn Khung? Vậy ra Đoàn Nhữ Hài đã từng nhắc đến ông ấy qua những câu chuyện vô thưởng vô phạt nhàm chán liên quan tới triều chính. Điều duy nhất khiến tôi có ấn tượng với vị Kiểm pháp quan mới này là việc ông ta không ưa em trai tôi cho lắm.
Đông Ly vỗ vai tôi, nói: “Chúng ta nên về phủ thôi cô cả ơi. Khả năng cao là lát nữa nha dịch sẽ tới đưa chúng ta đến phủ Kiểm Pháp hỏi về chuyện vừa rồi đấy ạ. Để em nhớ lại chính xác khu nhà của cô gái khi nãy, họ mà đến thì bảo qua đó mà tìm.”
Tôi gật gù cho là phải.
Dù sao hiện tại cũng không còn tâm trạng đến thăm vợ chồng Chi – Bân nữa, thôi thì cứ quay về nghỉ ngơi.
Gia nhân gác cổng của phủ họ Đoàn vừa thấy tôi đã chạy đến, hớt hải bảo: “Có người đang chờ cô cả ở trong ạ!”
Lại gì nữa đây?
Gian phòng khách trống huơ trống hoác, không có ai cả. Tôi và Đông Ly nhìn nhau một cách khó hiểu, đành đi về phòng riêng. Cửa mở ra, Huyền Trân đang ngồi xếp bằng trên sập liền ngẩng đầu lên, hai mắt hoen đỏ.
“Chị Tâm… xin hãy giúp ta…”
—
[1] Di phong: Chức quan dán tên ở quyển thi để người chấm không biết là bài làm của thí sinh nào.
Không rõ thời Trần có chức này không nhưng vẫn vẫn dùng, vui lòng không tham khảo.
[2] Trích “Truyện Kiều” – Nguyễn Du.