Quyển 1 - Chương 48: Thân phận
Cửa sổ dễ dàng bị đẩy ra, ánh sáng dịu dàng tràn vào bậc cửa, rơi từng giọt trăng xuống nền đất bụi bặm.
Trong tích tắc, trong tôi chợt dâng lên một linh cảm không lành. Thậm chí, là vô cùng tồi tệ.
Có tiếng sột soạt rất nhỏ ở sau lưng, tóc gáy liền dựng đứng lên, nhắc nhở nguy hiểm đang đến gần. Không kịp quay người, một bàn tay thô ráp đã bịt chặt miệng tôi rồi giật về ngược phía sau, có thứ mùi hỗn tạp tởm lợm xộc thẳng vào mũi khiến tôi choáng váng trong tích tắc.
Tôi cố gắng ổn định nhịp tim, liếc mắt nhìn bóng người dưới ánh trăng nhàn nhạt, gã đàn ông ấy chẳng cao lớn hơn tôi là bao. Không thể mất thời gian suy tính, thêm một giây tính mạng tôi sẽ càng nguy hiểm, tôi phải thoát khỏi gã càng sớm càng tốt!
Nghĩ là phải hành động, tôi khẽ dồn lực xuống chân để đứng vững, bẻ ngược một ngón tay của gã đàn ông, lại dùng cùi chỏ thụi mạnh vào bụng gã. Gã ta kêu ré lên một tiếng, lảo đảo suýt ngã.
Đau đớn khiến lão nổi điên, chực lao về phía tôi đang đứng. Tôi lúc này nhanh nhạy lạ thường, trong giây lát đã nắm trong tay chiếc gậy dài ở đầu giường. Trước nay tôi vẫn biết mình xui xẻo nên cẩn tắc vô áy náy, thủ sẵn một cây gậy to bằng hai đốt ngón tay dưới gối. Vừa hay, nay nó đã có đất dụng võ.
Gã đàn ông vừa bổ nhào đến, tôi cũng thuận thế mà vung gậy vào mặt gã.
“Boong” một tiếng, gã ta lăn đùng ra ngất.
Hai tay tôi tê rần nhưng trong lòng thì reo lên, cú đập không tồi nhỉ!
Hẳn lúc này đã có người nghe thấy tiếng động trong phòng. Tôi thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi đây, sau đó gọi mấy tên gia nhân cao lớn gô cổ gã đàn ông này tới phủ Kiểm Pháp.
Tôi cầm chắc cây gậy dài trong tay, nhảy bước qua tên đàn ông đang nằm dưới đất.
Nhưng thật buồn, người tính không bằng trời tính. Gã ta đã tỉnh lại, bất ngờ tóm lấy cổ chân tôi mà kéo mạnh. Tôi đang theo đà bật nhảy, lập tức hụt chân, ngã đập mặt xuống nền đất.
Chiếc gậy lăn vào trong góc khuất, còn tôi thì hình như bị dập sống mũi mất rồi. Con mẹ nó chứ, đúng là đen không ai bằng mà.
Dòng chất lỏng ấm nóng trào xuống, tôi lấy tay quệt ngang miệng, xác định chiếc mũi xinh đã bị gãy, máu chảy đầm đìa.
Nghe tiếng chửi bậy tới gần, tôi vội lật người lại rồi tung một cú đá thật mạnh lên phía trên. Đương nhiên gã đàn ông kia không ngờ được tôi lại phản ứng nhanh đến thế, bị tôi đạp trúng vị trí ‘yếu hiểm’ liền co rúm người lại.
Tôi bật người ngồi dậy, gã đàn ông đã sớm lao đến, túm lấy tóc tôi giật mạnh.
“Con đèn bè điêng!” (Phiên dịch: “Con đàn bà điên!”)
Phát âm chưa rõ ràng, giọng thì lơ lớ mà chửi bon miệng gớm.
Tôi chộp lấy tay gã, cắm mạnh móng tay vào da thịt, gào toáng: “Mày bảo ai điên?”
Đúng lúc này cửa phòng bị xô ra, Đông Ly xuất hiện. Tôi đang đứng quay lưng lại nên không biết còn có ai, chỉ nghe con bé kêu ré lên: “Cô cả!”
Gã đàn ông thấy có người đến, ra tay càng quyết liệt hơn. Tôi không thoát khỏi bàn tay sắt của gã, tựa như tất cả số tóc trên đầu sắp bị gã giật tung ra. Suy nghĩ rối loạn, tôi chỉ chực khóc oà. Đã bị gãy mũi rồi mà giờ còn trọc đầu nữa thì sống làm sao?
Soạt. Tiếng gió vụt qua, tôi nghe rầm một cái.
Trong thứ ánh sáng mờ mịt, tôi trông thấy gã đàn ông đã nằm dưới đất tự khi nào. Đông Ly nửa quỳ nửa ngồi, đầu gối ghì chặt trên ngực gã ta.
“Đông Ly…?” Tôi sững sờ.
Đoàn Nhữ Hài cùng mấy tên gia nhân đã chạy đến, đứng ngoài cửa dồn dập hỏi có chuyện gì.
Gã đàn ông “hự” một tiếng rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự. Đông Ly lén trao cho tôi chiếc gậy gỗ, nói thật nhanh: “Xin cô cả giúp em một lần.”
Tôi khựng lại trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, lên tiếng gọi Đoàn Nhữ Hài vào trong.
…
Đông Ly thế mà tránh mặt tôi cả sáng.
Sau trận ‘hỗn chiến’ đêm qua, Đoàn Nhữ Hài sai hai tên gia nhân vạm vỡ nhất phủ áp giải gã đàn ông lạ mặt tới phủ Kiểm Pháp, lại mặc kệ nửa đêm mà chạy đi mời Phạm Bân tới khám cho tôi. Mẹ thấy Nhữ Hài mời được thái y trong cung đến thì cũng yên lòng, tôi khuyên bảo thêm vài câu mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi.
Đỗ Chi theo chồng tới, vừa thấy tôi tóc tai toán loạn, mặt mũi bầp dập thì hai mắt như toé lửa, sắp bùng phát cơn giận đến nơi. Phạm Bân vội dìu cô ngồi xuống chõng, khe khẽ dỗ dành: “Cẩn thận kẻo ảnh hưởng tới con…”
Tai tôi thính lạ thường, bắt trọn câu nói dịu dàng của Phạm Bân.
Không màng đau đớn, tôi nhảy dựng lên vui mừng: “Trời ơi, được mấy tháng rồi?”
Đỗ Chi đỏ bừng hai má, lí nhí bảo: “Mới hơn hai tháng thôi chị.” Cô không để tôi hỏi thêm câu nào, đưa tay đẩy mạnh Phạm Bân ra rồi nghiêm giọng: “Chàng mau bắt mạch cho chị Tâm đi, còn đứng đực ra đấy nữa!”
Tôi rơm rớm nước mắt, tóm lấy tay áo Phạm Bân vừa khóc vừa cười: “Ôi chúc mừng đôi phu phụ nhà anh! Chi ơi cho chị làm mẹ nuôi của em bé nhé!”
Cô liền cười rộ lên: “Điều ấy còn phải hỏi nữa sao?”
Phạm Bân bình tĩnh lạ thường, không chọc ngoáy gì tôi như mọi lần, yên lặng bắt tay vào việc thăm khám. Người đã làm cha rồi có khác!
Thì ra mũi tôi không bị gãy, hiện cũng đã ngừng chảy máu. Trên người có vài chỗ đau nhức, chân tay bầm tím nhưng không đáng kể. Đại khái vẫn ổn thoả.
Đỗ Chi nhìn cây gậy tôi dựng ở góc giường, nháy mắt ngợi khen: “Bây giờ chị Tâm không cần ai bảo vệ nữa rồi.”
Tôi lúng túng không nói lên lời, để ý Đông Ly đã mất dạng từ lúc nào.
Phạm Bân kê cho tôi mấy thang an thần, dặn Sanh chạy đi mua về ngay, sợ tôi hốt hoảng ngủ không yên.
Khi tôi ngủ dậy thì mặt trời đã lên bằng con sào. Đầu óc nặng nề, miệng thì khô khốc.
Đoàn Nhữ Hài đập cửa ý ới, bảo tôi mau ra gian chính có việc. Tôi nhanh chóng vòng ra sau nhà vệ sinh cá nhân, chỉnh lại tóc tai gọn gàng rồi mới tiến ra gian chính. Trần Thuyên đứng giữa phòng, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh, khiến tôi rùng mình một cái.
Phía sau là Đỗ Quân và Thành An, không ngờ có cả Đông Ly rụt rè bên cạnh, cúi gằm mặt, không ngẩng lên lấy một lần.
Hiện tại bộ dạng của tôi vẫn rất thê thảm, hoàn toàn không muốn phải gặp mặt Trần Thuyên trong tình trạng này.
Cơ mặt anh vừa giãn ra khi thấy tôi xuất hiện liền đanh lại ngay lập tức.
Tôi hô lên: “Ối giời, chưa bao giờ thấy khoẻ khoắn như ngày hôm nay!”
Đoàn Nhữ Hài đứng cạnh Trần Thuyên ngoan như cún, vội cúi đầu: “Thái y Bân nói rằng sức khoẻ của chị Tâm rất tốt, chỉ là bị doạ dẫm một chút thôi ạ.”
Trần Thuyên quan sát tôi hồi lâu, xác định tôi ngoài dáng vẻ siêu chán đời ra thì hoàn toàn ổn thoả, khẽ thở dài một cái.
Anh nắm lấy tay tôi, bảo: “Đi nào.”
Đoạn kéo tôi một đường, đi thẳng ra ngoài. Đoàn Nhữ Hài được phân công ở nhà, cơ bản cũng là để đối phó với mẹ nếu tôi bị hỏi tới. Nhắc mới nhớ, nãy giờ không thấy mẹ đâu, chắc là bị thằng con trai ngoan ngoãn kia lừa đi chỗ khác rồi.
Lần này tôi được ngồi xe ngựa cùng Trần Thuyên, chỉ mất một lúc là đến quán rượu – chốn tụ tập của đám Dạ Hành.
Ngồi trong xe Trần Thuyên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, tôi cũng chẳng dám bắt chuyện với anh.
Trần Thuyên hơi nghiêng đầu, ngón tay dịu dàng khẽ gạt sợi tóc vương trên má tôi.
“Nàng thật sự… không sao chứ?”
Tôi gật đầu quả quyết: “Tên đó có vẻ khó chơi, nhưng tôi vẫn giải quyết được.”
Ngập ngừng chốc lát, tôi lại nói: “Là Đông Ly đã cứu tôi.”
Trong mắt Trần Thuyên loé lên một tia sáng kỳ dị. Anh chỉ yên lặng, không tiếp lời.
Xe ngựa dừng đúng lúc, Trần Thuyên cẩn thận đỡ tôi đi xuống tầng hầm. Lần đầu tiên tôi được thấy toàn bộ thành viên của Dạ Hành xuất hiện. Có mấy người lạ mặt phết.
Dạ Hành đứng thành hai hàng, không lén trò chuyện với nhau, càng không liếc ngang liếc dọc.
Giữa phòng là Bách Chu và Hồ Yên đang quỳ, gương mặt Bách Chu dính đầy mực đen, trán sưng lên một cục to tướng.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, quay sang định hỏi Trần Thuyên nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Thành An.
Trần Thuyên từ tốn ngồi xuống chõng tre, tôi còn đang do dự không biết nên làm gì cho phải – trong khi tất cả mọi người đều phải đứng – thì anh đã kéo tôi ngồi xuống ngay kế bên.
Đám Dạ Hành đồng loạt quỳ xuống khấu kiến, tôi ngồi bên cạnh Trần Thuyên mà sợ tới mức tim nhảy lên tận cổ họng. Anh khoát tay, cả đám lại ào ào đứng lên.
Hồ Yên lúc này đã ngẩng mặt, lớn tiếng nói: “Tâu Quan gia, hiện tiểu thư Niệm Tâm không gặp chuyện gì nghiêm trọng, Quan gia đừng trách tội Bách Chu nữa!”
Tôi trợn mắt lên nhìn cô ta.
Thành An quát: “Im miệng!”
Hồ Yên hừ một tiếng, ném tới tôi ánh nhìn đầy uất ức.
Bách Chu từ từ ngước lên: “Lần này là thần phạm lỗi khiến tiểu thư Niệm Tâm gặp nguy hiểm, xin Quan gia hãy xử phạt thật nặng!”
Bách Chu có diện mạo giống với Đạt tới chín phần, tôi thật sự không đành lòng khi trông bộ dáng chật vật của cậu ta thế này.
Tôi quay ra xin phép được thưa chuyện riêng với Trần Thuyên. Anh gật đầu đồng ý, Thành An và Đỗ Quân lập tức xua đám Dạ Hành sang gian bên cạnh. Hồ Yên khó khăn đứng dậy, được Bách Chu nhẹ nhàng đỡ lấy vai. Trước khi quay người, cô ả còn không quên lườm tôi một cái.
“Hai người đó là sao vậy Quan gia?” Tôi nhướn mày, chỉ về hướng cửa. Bách Chu và Hồ Yên là cặp đôi cuối cùng rời khỏi phòng.
Trần Thuyên thuần thục rót trà, đẩy chén tới trước mặt tôi: “Vốn đêm qua là đến phiên Bách Chu tới canh ở Đoàn phủ, đương nhiên là để bảo vệ nàng. Trùng hợp Hồ Yên đi tuần bị đánh lén, Bách Chu nhận được tin liền chạy đi ứng cứu… Bởi vậy tên người thượng kia mới mò được vào phòng nàng.”
“Sau đó Bách Chu tới nhận lỗi, Quan gia nổi giận ném nghiên mực vào đầu cậu ấy?”
Trần Thuyên tỏ vẻ khó xử: “Nàng… nhìn ra sao?”
Trái tim tôi như được phủ một lớp mật ong ngọt ngào, trong lòng mềm tựa kẹo bông.
Tôi lại nghiêm giọng: “Quan gia nghi ngờ Bách Chu phải không?”
Anh trả lời ngắn gọn: “Ừ.”
Nghĩ ngợi trong giây lát, tôi bày tỏ suy đoán của mình: “Quan gia có thấy không, một lần ở lộ Bắc Giang, một lần tại kinh thành, Bách Chu đều làm hỏng nhiệm vụ được giao. Liệu có khả năng gian tế trong Dạ Hành cố tình phá Bách Chu để Quan gia nghi ngờ cậu ấy không? Kẻ này thậm chí còn nắm rõ mối quan hệ giữa Bách Chu và Hồ Yên… tâm tư quả thật rất ác độc.”
“Hồ Yên là lựa chọn không tồi. Con bé vừa gần gũi với Bách Chu, lại có mối thâm cừu đại hận với người thượng.” Trần Thuyên trầm ngâm.
Tôi nghiêng đầu nhìn Trần Thuyên không chớp mắt. “Con bé” cơ à?
Anh khựng lại chốc lát, ho húng hắng: “Dạ Hành ai ai cũng là trẻ mồ côi. Riêng Yên, là do chính ta cứu được trong một lần vi hành nên cũng có phần thoải mái hơn kẻ khác.”
Giải thích rất đầy đủ, không chê vào đâu được. Thì ra cô ả Hồ Yên kia vốn được Trần Thuyên yêu thương nên khi nãy mới dám gào mồm lên như vậy. Dạ Hành ai nấy đều rất lịch sự, khách khí với tôi, chỉ có Hồ Yên là luôn tỏ ra thù địch không thèm che giấu.
“Như Quan gia nói thì Hồ Yên chắc không phải gian tế rồi?”
“Ừ.” Trần Thuyên gật đầu quả quyết.
“Ngoài Bách Chu ra thì Quan gia còn nghi ngờ ai nữa không?”
Trần Thuyên chỉ chăm chăm nhìn tôi, không vội đáp lời. Anh rời tầm mắt, ngón tay miết qua miệng chén trà đã vơi một nửa.
“Thành An và Đỗ Quân đang điều tra, đã nằm được vài cái tên. Tạm thời sẽ không đánh rắn động cỏ, cứ giao nhiệm vụ như thường.”
Nghe giọng điệu này là không muốn cho tôi biết có những ai trong vòng nghi vấn rồi. Thôi kệ.
Tôi hỏi: “Chuyện đêm qua… Quan gia muốn xử lý như thế nào?”
Trần Thuyên nhướn mày: “Nàng muốn xin thay nó?”
Hít một hơi thật sâu, tôi sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi nhẹ nhàng: “Tôi là người ngoài, không thể hiểu về con người của Bách Chu như Quan gia hay anh Thành An được. Nhưng qua nhiều lần gặp mặt, tôi cảm thấy cậu ấy là người chân thật, vui buồn gì đều để lộ ra mặt, chỉ là luôn cố gắng tỏ ra rắn rỏi mà thôi. Đêm qua… dù sao tôi cũng không việc gì, mà lý do là bởi Hồ Yên gặp nguy hiểm nên Bách Chu mới phạm lỗi. Về tình, hoàn toàn có thể thông cảm cho quyết định của Bách Chu. Về lý, gian tế càng xảo trá thì chúng ta càng không nên mắc bẫy của y. Quan gia, tôi nghĩ chỉ nên răn đe mà thôi.”
Nói liền một hơi, Trần Thuyên vô cùng tinh tế, rót thêm trà vào chén cho tôi.
Thật ra tôi còn nói thiếu một chút. Về tình, tôi coi Bách Chu giống như một đứa em trai. Mà đương nhiên là tôi sẽ không nỡ nhìn thấy em trai mình bị phạt nặng rồi.
“Được rồi.” Trần Thuyên chỉ đáp lại tôi như vậy. “Thành An!”
Thành An, Đỗ Quân và cả đám Dạ Hành đi vào phòng.
Trần Thuyên chỉ liếc mắt, Bách Chu rất biết điều mà quỳ xụp xuống. Hồ Yên bị Đông Ly giữ lại phía sau, vô cùng bực bội.
“Bách Chu.” Anh trầm giọng.
Bách Chu rạp người dưới đất, giọng vẫn vô cùng bình tĩnh. “Có thần.”
“Tự ý rời bỏ vị trí, để kẻ xấu suýt chút nữa đã đạt được mục đích. Ngươi đã biết tội chưa?”
“Muôn tâu, thần rất rõ tội trạng của mình.”
“Được.” Trần Thuyên nhấp một ngụm trà, bình thản nói. “Tước bỏ chức Hữu ngân bài thị vệ, phạt đánh năm mươi gậy. Người thi hành… là Ngũ đô chỉ huy sứ đi.”
Đỗ Quân bước lên, chắp tay cúi đầu nhận lệnh. Tôi giật thót, năm mươi gậy thì còn gì là người nữa?
“Quan gia!” Hồ Yên thoát khỏi Đông Ly, lao lên chắn cho Bách Chu. “Rõ ràng cô ta không bị làm sao, Quan gia cần gì phải phạt Bách Chu nặng đến vậy?”
“Láo xược!” Trần Thuyên quát.
Lần này cả phòng đều quỳ xụp xuống trước cơn thịnh nộ của Trần Thuyên. Tôi chỉ dám ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ xin xỏ cho Bách Chu. Trần Thuyên đã không vui vẻ gì mà cô ả Hồ Yên còn dám thái độ mà gào mồm lên, chắc thường ngày được đã dung túng quá rồi. Hồ Yên sững sờ, có lẽ không ngờ Trần Thuyên lại nổi giận với mình liền trở nên hoảng hốt.
“Chỉ trỏ vô phép tắc, còn dám lặp lại, trẫm sẽ phạt cả ngươi!”
Hồ Yên liền hô lên, giọng run rẩy, dập đầu binh binh xuống nền nhà: “Yên không dám! Xin Quan gia bớt giận.”
Trần Thuyên còn chưa hạ hoả: “Các ngươi liệu mà rèn luyện thêm đi, thân là Dạ Hành mà bị kẻ khác dễ dàng đánh bại thế sao?”
Đám Dạ Hành cúi gằm mặt, im re. Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng Trần Thuyên bùng lửa giận mà quát mắng kẻ khác, hồn phách tôi bay cả lên mây, biến thành Tam Viên* ngoan ngoãn ngồi yên, không ho he một lời.
Khi Đỗ Quân chuẩn bị ra đến cửa, Trần Thuyên khẽ lên tiếng: “Thôi, xuống ba mươi.”
Y cúi đầu tỏ ý đã biết, sau đó khom lưng, lùi bước.
Tôi mỉm cười: “Tạ ơn Quan gia.”
Anh từ tốn châm trà, liếc nhìn tôi: “Hiếm khi nàng mất công cầu xin cho người khác.”
Không biết Đông Ly từ đâu xông tới, quỳ cái rầm xuống trước mặt tôi và Trần Thuyên. Thành An đứng gần cũng bị doạ cho nhảy dựng.
Đông Ly hô lên, đoạn rạp người xuống đất: “Xin cô cả đừng đuổi em!”
Tôi chớp mắt mấy cái, chầm chậm uống trà rồi mới mở miệng.
“Quan gia nói đi, đây là người của ngài mà.” Tôi hất hàm với Trần Thuyên, hoàn toàn quên mất dáng vẻ đáng sợ của anh khi nãy.
Trần Thuyên rất bình tĩnh đáp lời: “Từ lúc mang cái tên Đông Ly thì nó đã là người của nàng rồi.”
“Trước đây em tên gì?” Tôi quay sang Đông Ly.
“Dạ bẩm, là Tố Quyên ạ.”
Được rồi, rõ ràng cái tên Đông Ly do tôi đặt nghe hay hơn hẳn, nhỉ?
Đông Ly, hay còn gọi là Tố Quyên, là thành viên cuối cùng trong Dạ Hành, trạc tuổi Hồ Yên nhưng thân thủ lại hơn vài bậc. Nếu Hồ Yên là do Trần Thuyên cứu thì Đông Ly là được Thành An đưa về. Tôi khẽ liếc nhìn Đông Ly và Thành An, chợt nghĩ liệu giữa hai người này có mối tình chú – cháu gì hay không?
Dù thế nào thì tôi cũng không thể dễ dàng bỏ qua việc Trần Thuyên ‘cài cắm’ người bên cạnh mình được.
“Em trở về với thân phận Tố Quyên của mình đi.” Tôi nhẹ nhàng nói, không nhìn Đông Ly mà giả vờ chăm chú bủi bụi trên vạt áo.
“Cô cả!”
“Niệm Tâm…”
Đông Ly và Trần Thuyên thốt lên cùng một lúc.
“Nàng nghe ta…”
Tôi giơ tay lên ngăn Trần Thuyên tiếp lời. “Tôi muốn nghe Đông Ly, à quên, Tố Quyên nói.”
Lúc này gương mặt Đông Ly đã giàn giụa nước mắt. Con bé tỏ ra vô cùng đau lòng, quỳ đó mà nức nức nở nở.
“Em… em nguyện được theo cô cả. Em chỉ là Đông Ly mà thôi… em không biết Tố Quyên nào cả…”
Thực lòng tôi cũng không nỡ trả Đông Ly về với Dạ Hành, đã quen có con bé ở cạnh rồi. Hơn nữa, Đông Ly rất hợp tính tôi, trước giờ chúng tôi luôn biết cách chăm sóc lẫn nhau rất tốt. Tôi chỉ muốn trêu đùa Đông Ly, đồng thời cho Trần Thuyên thấy được tôi không muốn bị người khác qua mặt mà thôi.
“Tiểu thư Niệm Tâm.” Nhất đẳng Ngân bài Thị vệ Thành An lù lù xuất hiện bên Đông Ly, doạ tôi suýt ngã nhào. Rõ ràng y vẫn luôn đứng phía sau Trần Thuyên mà tôi lại quên béng mất. “Xin hãy nghe lời này của ta.”
Ồ, muốn nói giúp Đông Ly?
Tôi hứng thú nhìn y, mỉm cười gật đầu một cái.
“Trong Dạ Hành chỉ có Tố Quyên và Hồ Yên là phù hợp che giấu thân phận, bí mật bảo vệ tiểu thư. Ngày ấy khi Quan gia vừa thông báo, Tố Quyên lập tức xung phong. Sau một thời gian ở bên tiểu thư với thân phận Đông Ly, con bé thật sự rất quý mến cô.”
“Anh An.” Đông Ly ngẩng lên, lấy tay áo lau đi nước mắt. “Em không còn là Tố Quyên nữa, xin anh hãy cứ gọi em là Đông Ly đi ạ.”
Chà, tỏ rõ lập trường. Tôi thương con bé quả thật không sai mà.
Thành An gật đầu, cười khổ: “Ta và Tố… Đông Ly luôn thân thiết với nhau, khẳng định lời này của con bé là thật lòng. Hơn nữa, cái tên Tố Quyên là do Quan gia đặt, bây giờ con bé cũng không cần nữa rồi.”
Tôi nhìn Thành An, nhìn Trần Thuyên, cuối cùng quay ra Đông Ly hỏi: “Em thực sự muốn ở cạnh ta?”
Con bé cúi đầu, hành lễ vô cùng quy củ: “Đông Ly nguyện được làm hầu gái của cô cả.”
Trần Thuyên liền nói chen vào: “Ta cũng chỉ muốn đảm bảo sự an toàn của nàng…”
Tôi cười: “Được, tôi nhận ý tốt của Quan gia.”
Trần Thuyên:?
Đúng rồi, dễ dàng như thế thôi.
Tin từ Phủ Kiểm Pháp cho biết gã đàn ông đêm qua tấn công tôi đã nhận tội. Gã ta đích thực là người giết chết An Bình và uống máu của cô. Ban đầu gã giả vờ giả vịt không hiểu tiếng Đại Việt, luyên thuyên đủ trò. Cho đến khi bị đám sai nha đánh cho thừa sống thiếu chết, trên người rơi xuống một chiếc vòng tay của nữ thì mới có chuyện để bàn. Đương nhiên, chiếc vòng tay này chính là của An Bình, bị gã trộm lấy, giữ lại bên người.
Không ai biết tên gã ta là gì, chỉ xác định được gã là người thượng, không phải dân sống ở kinh thành. Gã khoảng chừng hơn ba chục tuổi, đầu óc đích xác có vấn đề. Đêm qua tới giờ còn chưa tròn một ngày bị giam giữ mà gã đã phát bệnh tới năm – sáu lần. Thứ nhất, gã sợ ánh sáng mặt trời. Thứ hai, gã luôn mồm lẩm bẩm nếu không được uống máu của phụ nữ thì mình sẽ chết!
Với trí tuệ như vậy, tìm đường từ trên núi xuống đồng bằng, lại vào được kinh thành và nhằm trúng tôi là điều không thể. Rất rõ ràng, có kẻ sai khiến, thao túng gã người thượng kia từ trong bóng tối.
E là Trần Thuyên đã đoán đúng. Tôi trở thành mục tiêu tấn công của gã vì có liên quan tới vụ án Đồng dao, mà lúc này chúng tôi đã ngày càng tiến gần đến vị trí hiện tại của hung thủ rồi.
Chúng tôi ngồi xe ngựa trở về nhà. Trần Thuyên nhắm mắt dưỡng thần, đều giọng nói: “Ta đã để Bách Chu phụ trách việc truy bắt hung thủ.”
Tôi gật đầu: “Hợp lý. Nếu Bách Chu vô tội, hẳn là cậu ấy vô cùng tức giận khi bị phá hoại từ phía sau, lần này nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, lập công chuộc tội. Còn nếu cậu ta thực sự là gian tế… thì cũng sẽ phải bắt được hung thủ nhằm che mắt Quan gia.”
“Cứ chờ xem, hung thủ khi bị bắt còn sống hay đã chết.” Anh khẽ cười.
Tôi gật đầu hiểu ý.
Đông Ly rụt rè đỡ tôi xuống xe, quay lại dáng vẻ của những ngày đầu tiên mới đến phủ. Tôi hừ một tiếng, vờ giận dữ bảo: “Sao mặt mày đưa đám thế hả? Rõ là không thích ở đây mà còn tỏ vẻ trước Quan gia…”
Con bé giật nảy người, mếu máo thưa: “Cô cả lại muốn đuổi em rồi! Em sợ cô vẫn còn giận nên chẳng dám nói gì mà…”
Nó giữ tôi lại ngoài cửa, hít một hơi thật sâu, như thể sắp nói ra một điều vô cùng hệ trọng: “Cô cả phải tin em. Em thích đi theo cô hơn, ở với Dạ Hành khổ lắm.”
Tôi:…
Đông Ly liến thoắng: “Hơn nữa ả Hồ Yên kia tính khí vô cùng khó chịu, cậy mình là người được Quan gia cứu mà lên mặt với em. Ở chung phòng mà ả được nằm giường còn em chỉ nằm trên chõng thôi ạ. Cô không biết đấy thôi. Hôm nay chắc là do anh Bách Chu gặp nạn nên ả mới phát rồ lên chứ bình thường ả luôn tỏ ra ngoan hiền trước mặt Quan gia và các anh, em cũng điên tiết lắm mà không làm gì được…”
…
Dạ Hành tiến hành chiến dịch truy lùng hung thủ vụ án Đồng Dao một cách bí mật, nhưng phần nào cũng đã giúp kinh thành Thăng Long quay trở lại với sự yên bình vốn có.
Giờ tôi đã biết Đông Ly là Dạ Hành, võ công tái thế, lấy một địch mười cũng chẳng xi-nhê nên bắt đầu coi trời bằng vung, cả ngày lượn phố. Sau trận ốm mười ngày nửa tháng, mẹ cũng hiểu rằng tôi được rất nhiều nhân vật “tai to mặt lớn” quan tâm, càng không dám giữ rịt tôi trong nhà nữa.
Qua tiết Thu Phân, tiết trời dần se lạnh. Tôi lười biếng chui trong chăn, gần chính Ngọ rồi vẫn chưa chịu dậy. Đông Ly vén màn, chậm rãi kể với tôi rằng quận chúa Thánh An cuối cùng cũng xuất giá về nhà chồng.
Cơn nức nở của Thánh An dường như vẫn ở trong căn phòng này, vậy mà tôi còn chưa tìm được cách nào để điều tra về thân phận của Quân Trì. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng đâu khác gì với Thánh An. Nói ngay tới việc mà cô nhờ vả, tôi không thể đi tìm Trần Thuyên hay Đoàn Nhữ Hài để giúp mình, mà chính bản thân lại càng vô dụng. Ôi, đau đầu thật đấy.
Tôi như con gà rù, vừa than thở vừa lết ra khỏi giường. Đông Ly đập đập chăn, gập gọn vào một góc.
“Hôm nay chỉ có cô ở nhà thôi ạ, cô muốn ăn gì để em dặn bếp nấu?”
“Đông Ly?” Hai mắt tôi chắc đang sáng như đèn pha ô tô.
“Dạ, sao thế cô?”
“Dạ Hành các em chắc có mạng lưới khắp kinh thành, cả ở vùng khác ấy nhỉ?” Tôi chưa ra sau nhà vội, túm lấy áo Đông Ly đầy hi vọng.
Đông Ly cười bảo: “Đương nhiên rồi ạ, vì vậy mới có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, không để Quan gia tức giận…”
“Vậy… giúp ta điều tra một người được không? Nhưng mà em tuyệt đối không được để Quan gia, em trai ta hay là anh Thành An biết. Nói tóm lại, chỉ có ta và em là được nắm được từ đầu đến cuối thôi.”
Con bé nghe vậy liền tỏ ra suy tư. Tôi rất rõ, mang thân phận Dạ Hành thì người đầu tiên và gần như duy nhất mà Đông Ly phải trung thành tuyệt đối chính là Trần Thuyên. Việc tôi yêu cầu con bé không được để lộ với Trần Thuyên có lẽ đã chạm tới ‘tử huyệt’ của nó rồi.
“Em hiểu rồi. Cô cả cần biết về ai?” Qua chừng mười lăm phút, Đông Ly hạ quyết tâm.
“Phải giấu cả Thành An… khụ, cả Quan gia, em chịu à?”
Đông Ly bỗng đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn tôi: “Dù là Quan gia hay anh An thì cũng đều ở xa tít ở chân trời. Cô cả mới là người ở cạnh và chăm sóc em mà.”
Tôi mỉm cười, thôi thì coi lần này là một thử thách, xem rốt cuộc Đông Ly thật sự hướng về ai.
…
Nghe nói tên hung thủ Đồng dao rất gian manh, luôn kịp thời trốn thoát khỏi những cuộc vây bắt của Dạ Hành. Hiện Bách Chu đã phải theo chân gã ra khỏi kinh thành, có vẻ hơi khốn khổ. Tuy vậy, tên hung thủ rõ ràng là người thượng nhưng lại không dám quay về quê hương mà cứ quanh quanh quẩn quẩn ở đồng bằng. Tôi đồ rằng nơi ấy có thứ gì đó còn nguy hiểm hơn cả Dạ Hành đang chờ hắn về nữa.
Gần một tháng trôi qua, Đông Ly cuối cùng cũng đem về chút tin tức. Quân Trì là người ở huyện An Định, châu Gia Lâm, lộ Bắc Giang. Mới chỉ có vậy thôi, nguồn tin của Đông Ly chưa tìm được gia đình của anh ta. Tôi nghe thấy hai chữ “Gia Lâm” quen quen, chợt nhớ ra lần gặp mặt ở đám cưới Đỗ Chi – Phạm Bân, tôi đã từng hỏi Quân Trì về quê quán rồi. Anh ta nói thật với tôi ư? Là phía Đông Ly sai… hay do Quân Trì nghĩ rằng không cần đề phòng tôi?
Tôi kín đáo thở dài một cái, để giải được đáp án này thì có lẽ cần phải chờ thêm vài tháng nữa rồi. Nhất là chỉ còn một thời gian ngắn nữa là đến Tết Nguyên Đán. Đây sẽ là cái Tết thứ hai của tôi ở thời đại này.
Tháng ngày bình lặng, mà tôi ngày càng chìm sâu trong cuộc sống của Đoàn Niệm Tâm.
Sau lễ thành hôn của Quận chúa Thánh An và Hưng Trí vương Trần Quốc Hiện, Chiêu Văn vương không ở lại thái ấp Văn Trinh mà rời đến Thăng Long ở một thời gian. Lần này không đính kèm con cháu, đi cùng ông chỉ có Trinh Túc phu nhân – cũng là vợ cả của Chiêu Văn vương.
Qua lần nói chuyện với Thánh An, tôi có đôi chút đề phòng vị đại vương này.
Chiêu Văn vương ở lại phủ đệ trong kinh thành, dăm ba hôm lại cho người mời tôi sang nghe nhạc, xem ca múa. Tuy biết rõ mình phải tránh thật xa “hào môn thế gia” kiểu này, nhưng tôi lại vô cùng tò mò. Tôi cũng được coi là kẻ biết nhìn sắc mặt người khác, ấy vậy mà lại bị Chiêu Văn vương lừa cho một vố, tưởng mình thông minh. Coi ông là thử thách để rèn luyện khả năng nắm bắt tâm lý người khác? Nghe ổn đấy chứ.
Hơn nữa, gặp được Chiêu Văn vương cũng có nghĩa sẽ gặp được Quân Trì. Nhân vật này chẳng hề tầm thường, tuy rằng không nên gần gũi nhưng tôi có thể tương kế tựu kế, giả vờ giả vịt một phen.
Thời gian trôi qua, tôi trở thành khách quen của phủ Chiêu Văn, mà đã có thể cười đùa thân thiết với Quân Trì.
Năm Hưng Long thứ bảy cứ như vậy mà kết thúc.
– —-
(*) Tam Viên: (Ba con khỉ khôn ngoan): Mizaru, che mắt: không nhìn thấy điều ác; Kikazaru, bịt tai: không nghe điều ác; và Iwazaru bịt miệng: không nói điều ác.