Chương 51: Tương Hương Lâm
Làm sao để một nam nhân đau khổ ư? Cách duy nhất là lấy đi thứ hắn trân quý nhất, bảo vệ nhất. Đó có thể là phụ mẫu, huynh đệ, con cái, nữ nhân, của cải, danh vọng, quyền lực,… nhưng với Mặc Thiên, thứ hắn quan tâm nhất là tam giới tứ châu này.
Chỉ cần tam giới tứ châu đại loạn, Mặc Thiên chắc chắn đau khổ. Cô không giết hắn, bởi hắn không thể chết. Cô không diệt tộc hắn bởi như vậy quá nhẹ nhàng với Mặc Thiên. Cô muốn hắn nhìn thấy nhưng lại lực bất tòng tâm, dày vò hắn, huỷ hoại hắn từng chút một.
“Tiểu Mẫn.”
“Ma Quân? Người đến rồi.”
“Có vẻ con đang cần yên tĩnh?”
“Không cần. Hôm nay người đến là có chuyện gì?”
“Có hai chuyện, rất hệ trọng.”
“Người nói đi.”
“Đầu tiên là về phong ấn trên người Linh Lung. Đó không phải phong ấn mà là chấp niệm. Linh Lung khi bị phong ấn tại Nguyệt Linh Thạch vốn đã… không còn rồi. Nhưng Linh Lung dù sao cũng không phải yêu nhân, con bé có căn cốt. Đáng lẽ con bé mới là Hoa Thần kế nhiệm năm xưa. Nên bằng một cách nào đó Linh Lung đã vô tình tu đạo Ly Tâm.”
“Đạo Ly Tâm, chỉ có hai thứ. Chấp niệm và hận thù.”
“Ừm. Nhưng cái nguy hiểm là chúng ta không biết Linh Lung hận ai và chấp niệm với ai. Nếu hoá giải được chấp niệm, phong ấn sẽ mất. Tiếp đó là sự hận thù, lúc ấy Linh Lung có thể tàn sát tứ phương chỉ ngoại trừ chấp niệm của con bé.”
“Chấp niệm của cô mẫu…” cô nói đến đây thì ngưng, trong lòng tự có đáp án nhưng cô không muốn nói ra cho Mặc Thạnh biết. Nếu thật sự Nguyệt Linh Lung có thể tàn sát tứ phương khiến Nhân Giới rơi vào thảm cảnh, chẳng phải là đang giúp cho kế hoạch của cô sao.
“Con biết người đó?”
“Không biết. Nhưng ta có thể dò hỏi cho người. Chuyện còn lại người muốn nói là gì?”
“…Là về Sinh Bảo Đăng.”
“Sinh Bảo Đăng?”
“Ta cũng chỉ mới biết tin từ chỗ Tư Truy thôi. Đừng trách nó. Ta biết con một lòng một hồi sinh Hoa tộc, nhất là các ca ca của con. Nhưng… không thể.”
Cô như không tin vào tai mình, lập tức hỏi “Tại sao chứ?”
“Sinh Bảo Đăng đúng là có thể hồi sinh người. Dù là thần, là tiên, là ma hay yêu, thậm chí là phàm nhân cũng có thể. Nhưng thảm sát năm xưa của Hoa tộc, lúc ấy các ca ca của con đã dùng Hồng Môn Trận. Tạo ra kết giới vĩnh cửu để bảo vệ con.”
Từng chữ mà Mặc Thạnh nói như sét đánh bên tai cô. Cô hiểu rất rõ Hồng Môn Trận ra sao, cũng hiểu rất rõ hậu quả của nó.
Cô từ từ đứng dậy, đi từng bước tiến gần lại mặt hồ. Mỗi bước đi của cô đều nặng trĩu. Công sức hơn năm trăm năm qua… Hy vọng hơn năm trăm năm qua… uổng phí cả rồi.
Mặc Thiên… hắn lại lừa cô. Hồng Môn Trận, bí thuật của Hoa tộc. Ngoại trừ người trong tộc thì chỉ có hắn và Mặc Thạnh hiểu rõ nhất. Tại sao lại tiếp tục lừa cô?
“Tiểu Mẫn, ta biết con khó chấp nhận chuyện này nhưng có những chuyện đã xảy ra thì không thể cứu vãn được nữa.”
“Tại sao ta không thấy được chuyện đó trong ký ức của Tiểu Bạch?” cô lẩm bẩm nhưng đủ để Mặc Thạnh nghe được
“Có thể là do… người đó cũng ở trong Nguyệt Thần Điện với con lúc đó.” câu nói của Mặc Thạnh khiến cô hiểu ra
Đúng là sau ngày đẫm máu ấy, chỉ có cô, Nguyệt Linh Lung và Xà Bạch có thể thoát được. Còn lại đều đã…
“Khoan đã. Ca ca… Vậy còn huynh ấy…”
“Chuyện ta biết đều đã nói với con. Những chuyện còn lại, có lẽ con phải tự đi tìm câu trả lời. Ma Giới còn có việc, ta quay về trước.” Mặc Thạnh nói nhưng cô không đáp mà nhanh chóng đứng dậy mà rời đi
Cô rảo bước thật nhanh tới Nguyệt Thần Điện năm xưa, giờ là Tương Hương Lâm. Nơi này sau hơn năm trăm năm không ai đặt chân tới cũng trở nên hưu hắt hơn. Khi xưa, khi những người dân Hoa tộc qua đời đều được Hoa Thần tại vị đưa đến Nguyệt Linh Thạch.
Họ tin rằng như vậy sẽ giúp họ chọn ra người kế nhiệm Hoa Thần tương lai nhưng thực chất nó giống như tế một miếng thịt béo bở cho con hổ đói. Sau này không còn Nguyệt Linh Thạch, những thần dân Hoa tộc ngã xuống cũng trở thành những cái cây dựa theo tuổi thọ của họ. Cũng bởi thế mà tạo nên một rừng cây này.
Mỗi lần đến đây cô đều khó chịu, cảm giác bi thương, thù hận đan xen nhưng lại bị Nguyệt Linh Thạch trong cơ thể cố gắng khắc chế khiến cô đau không bằng chết. Nên cô cũng không tới đây thêm lần nào sau ngày khôi phục Hoa Sơn.
Nhìn thấy Tương Hương Lâm trước mắt, cảm giác từng nhát dao cùn cứa vào vết thương đang lành lại bắt đầu rỉ máu. Tim cô nhói lên từng cơn nhưng cô vẫn chậm rãi tiến vào trong khu rừng. Từng thân cây to lớn là dấu hiệu của một người vì cô mà ngã xuống.
Hoa tộc xưa nay vẫn vậy, người đi rồi sẽ coi như biến mất. Không một đám tang, không một bia mộ, không ai thờ cúng. Họ cứ thế mà ra đi như chưa từng tồn tại, chỉ duy có phu quân hay thê tử kết tóc là mãi nhớ về họ.
Cô đi ngày một sâu vào rừng, tim cô càng đau quặn lại. Cô muốn khóc, muốn rơi nước mắt nhưng Nguyệt Linh Thạch cũng phản ứng dữ dội theo muốn cân bằng cảm xúc của cô. Hai thứ đấu tranh khiến họng cô nghẹn cứng, ai mắt thì đỏ au nhưng không có lấy một giọt nước mắt.
Nguyệt Thần Điện vẫn còn đó, nhưng khác với trước. Lúc trước Nguyệt Thần Điện là nơi linh thiêng nên luôn luôn được giữ sạch sẽ nhất có thể. Nay lại dính đầy bụi, từ mái hiên đến từng phiến đá trên bậc thềm cũng phủ đều rêu xanh.
Cô chậm rãi bước từng bước vào trong điện. Nơi này vẫn y như vậy, không có lấy một chút thay đổi. Đứng ở giữa điện, cô giơ tay mình lên tạo thành ấn ký nhưng hai tay run run, cô sợ. Cô rất sợ những gì Mặc Thạnh nói và những gì cô nghĩ là sự thật. Nếu là thật thì sao…?
Hai hàm cô cắn chặt, tim cô càng ngày càng quặn đau hơn. Một luồng sáng từ tay cô phát ra và rồi Nguyệt Thần Điện biến mất hoàn toàn, không một dấu vết. Khi cô mở mắt ra, khung cảnh trước mắt khiến cô trợn tròn mắt. Cô xoay người nhìn khắp phía như không tin vào mắt mình.
Xung quanh cô… xung quanh Nguyệt Thần Điện là một vòng tròn bằng những cây đại thụ. Cây nào cây nấy cũng có lá màu trắng tinh khôi nhưng ở giữa từng thân cây ấy là dáng hình như tạc tượng của mười hai người ca ca. Ai nấy đều tạo ấn ký của Hồng Môn Trận một cách kiên định nhưng trên môi các huynh ấy đều mở nụ cười.
“CA CA!” cô hét lên được một tiếng nhưng ngay sau đó lại thổ huyết tại chỗ, đây là hậu quả của việc cô chống đối Nguyệt Linh Thạch
Các huynh ấy biết sẽ có ngày cô tìm ra, sẽ có ngày cô phát hiện. Nên cho dù Hồng Môn Trận có khiến các huynh ấy đau đớn ra sao cũng cố gắng nở một nụ cười dù chỉ là rất nhẹ. Để an ủi cô? Trấn an cô? Rằng các huynh ấy không đau?
Lừa cô sao? Sao có thể không đau được chứ? Hồng Môn Trận xé thân xác người ta ra làm ngàn mảnh, bào mòn đi tuỷ cốt, thiêu đốt từng chút hồn phách một. Làm sao có thể không đau! Vậy mà các huynh ấy vẫn cười.
Cô đã nghĩ ra hàng trăm hàng ngàn viễn cảnh nếu cô thấy các huynh ấy. Có thể là khi các huynh ấy hồi sinh, có thể không. Nhưng cô chỉ nghĩ mình sẽ gặp lại các huynh ấy với hình dạng những chiếc cây đại thụ lá bạc bình thường chứ không phải như vậy. Cô đã nghĩ bản thân nhất định sẽ cười nhưng sao cô có thể cười khi thấy các ca ca của mình đã ra đi đau đớn ra sao.
Tim cô vẫn quặn đau nhưng giờ cô không thể kìm được nước mắt. Tiếng khóc cô càng thê lương ra sao thì Nguyệt Linh Thạch càng bóp chặt tim cô bấy nhiêu. Cô nằm trên mặt đất đã phủ đầy cỏ dại đang bắt đầu được màu trắng của tuyết bao trùm, cô thu mình như một đứa trẻ mà khóc, cô kìm không được.
“Tiểu Mẫn.” một giọng nói trầm ấm vang lên
Cô nhận ra ngay đó là giọng của Nguyệt Phách liền ngẩng đầu dậy “Ca?”
Trước mắt cô giờ là các ca ca… mười một người. Chỉ thiếu Nguyệt Diệp. Nhưng cô đâu nghĩ được nhiều, nhanh chóng muốn ôm lấy các huynh ấy nhưng khoảng khắc cô đưa tay ra để nắm lấy tay Nguyệt Quân thì cô lại chỉ bắt vào một khoảng không vô định khiến cô như hẫng một nhịp.
“Tiểu công chúa của bọn ta sao lại khóc như một đứa trẻ rồi. Nhớ ta quá sao!” Nguyệt Kim nói với dáng vẻ tươi cười như xưa
“Ta đã nói cứ chiều muội ấy quá sinh hư. Giờ nhìn xem. Đã là Hoa Thần rồi còn khóc như mấy đứa con nít mới lên ba. Ồn chết ta mất.” Nguyệt Giang nói
“Còn huynh bao năm vẫn đáng ghét như vậy đó Nguyệt Giang!” Nguyệt Thanh đáp lại
“Đúng đó Nguyệt Giang. Huynh bớt nói đi!” Nguyệt Luân nói thêm
“Chuyện này… là mơ sao?” cô thẫn thờ mà nói
“Tất nhiên không phải. Bọn ta… chỉ là một mảnh ký ức còn sót lại ở đây đợi muội.” Nguyệt Xích giải thích khiến cô khó hiểu, theo thói quen nhìn Nguyệt Quân chờ huynh ấy giải thích
“Tiểu Mẫn, bọn ta tạo ra được những mảnh ký ức nhỏ này bám trụ ở đây là nhờ Nguyệt Diệp. Đệ ấy nhập ma trong khi thi triển Hồng Môn Trận. Chân thân, căn cốt, hồn phách đều mất, duy chỉ có tâm ma là chấp niệm không thể bị tước đoạt nên mới trốn thoát được. Trước khi Hồng Môn Trận được hoàn thành, tâm ma của Nguyệt Diệp đã nhanh chóng tạo ra một đoạn ký ức hội thoại này của bọn ta và lưu giữ ở đây đồng thời ghi nhớ lại những tính cách nhỏ của bọn ta và trốn thoát.”
“Phải đó. Trong mấy người bọn ta, chỉ có đệ ấy là bám muội nhất nên cũng dễ nhập ma mà sinh chấp niệm nhất.” Nguyệt Phong nói thêm
“Chứ đâu có đa tình như huynh.” Nguyệt Thanh lập tức mỉa mai lại “Diệp đệ bám Tiểu Mẫn nhất. Đại ca thì không tiếp xúc với nữ nhân nào ngoài muội ấy. Vân ca coi muội ấy như mạng sống, Vũ ca lại để Tiểu Mẫn trở thành ngoại lệ duy nhất. Xích ca thì khỏi nói, thấy cái gì tốt cũng phải để cho Tiểu Mẫn. Chỉ có huynh và Nguyệt Giang, haiz… một kẻ phong lưu lại chung tình còn một kẻ rõ là quan tâm nhưng cứ thích mắng người ta.”
Nghe những lời này của Nguyệt Thanh khiến cô bất giác bật cười mà nói “Như vậy cũng tốt.”
“Sao hả? Giờ muội lại muốn nghe ta mắng sao?” Nguyệt Giang nói với giọng dịu dàng nhất có thể, ấy cũng là lần đầu cô nghe được giọng nói nhẹ nhàng của huynh ấy
Tuy cô đã nở nụ cười nhưng khoé mắt cô vẫn ướt đẫm. Mỗi khi nghĩ các huynh ấy đã trải qua những gì vì cô lại khiến cô không thể cầm được nước mắt mình.
“Tiểu Mẫn ngoan, không khóc. Muội biết rõ nước mắt sẽ không tốt cho da mà.” Nguyệt Lam vừa nói vừa ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Bàn tay giơ lên như muốn lau đi giọt nước mắt trên gò má cô nhưng rồi lại ngậm ngùi thu tay về. “Tiểu Mẫn, chuyện này không phải lỗi của muội, muội cũng đừng ôm lấy hận thù. Nếu đã quyết tu đạo Vô Tình thì muội phải trở thành Hoa Thần vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Chỉ có như vậy, bọn ta mới có thể an tâm.”
“Ca ca… đau lắm phải không?” giọng cô run run mà nói
“Không đau.” nghe đáp án này khiến cô càng không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, hai dòng nước mắt nóng hổi cứ thế đua nhau chạy xuống gương mặt thanh tú
“Hứa với bọn ta Tiểu Mẫn. Muội nhất định phải hạnh phúc.” Nguyệt Lam nói, trên môi còn nở nụ cười. Cô nhìn quanh, các huynh ấy đều cười với cô nhưng nó… giống lời từ biệt hơn.
Suy nghĩ này vừa chạy qua đầu thì bóng hình của các ca ca cũng dần biến mất, cô như kẻ điên vội vã lao tới muốn níu họ lại. Như tia sáng le lói cuối đường hầm nhưng hoá ra chỉ là tự lừa bản thân.
Khung cảnh bây giờ lạnh lẽo biết bao. Tuyết rơi ngợp trời, xung quanh là những cây đại thụ lá bạc được bao phủ bới một lớp tuyết mỏng. Cô quỳ trên nền đất trắng xoá, bộ y phục đen của cô đã bị tuyết làm ướt hết từ bao giờ. Mái tóc trắng cũng không ngoại lệ.
“Lừa ta. Các huynh rõ ràng đã hứa với ta sẽ không bỏ ta một mình. Ta không muốn làm Hoa Thần gì đó, ta không muốn! Ta chỉ muốn làm tiểu công chúa của Hoa Sơn ngày nào. Các huynh, người cưng chiều ta đến hư, người trêu chọc ta, người la mắng ta, người lại bảo vệ ta. Bây giờ các huynh bỏ ta lại rồi nói ta phải sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc? Ta phải sống như thế nào chứ? Ta không làm được!” cô điên loạn mà gào thét, chất vấn trong khoảng không vô định
Không một lời hồi đáp.
“Lừa ta. AI CŨNG LỪA TA!” lời vừa dứt cô lại thổ huyết thêm lần nữa
Vệt máu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng xoá từ bao giờ. Cơ thể và tinh thần cô bị cảm xúc lẫn Nguyệt Linh Thạch dày vò tới cực điểm liền ngã xuống nền tuyết mà ngất đi.
Tuyết rơi ngày một dày đặc, thoáng chốc đã phủ đầy lên cơ thể cô.
Thật lạnh.
Cơ thể. Tâm trí. Kể cả trái tim cô. Thật sự lạnh quá. Nhưng cô không có sức để tỉnh lại. Các huynh ấy đi rồi, ai sẽ tới ôm lấy cô đây? Cho dù sưởi ấm được cho cô vậy ai có thể giúp trái tim cô bớt lạnh lẽo hơn? Cô không biết cũng không muốn quan tâm nữa.
Nếu có thể chết ở đây… cũng thật tốt.