Chương 41: Nguyệt Linh Thạch
Cô quay về thân xác của mình. Trên gương mặt thanh tú của cô giờ đây đã xuất hiện hai hàng nước mắt từ bao giờ. Mặc Thiên quả thật không có trái tim càng không có tơ tình. Người như vậy sao có thể yêu thương, sao có thể để cô giao phó cả đời. Cũng may cô còn các ca ca của mình. Thôi thì sống làm một Hoa Thần được các ca ca cưng chiều như công chúa cũng mãn nguyện rồi.
“Con quay về rồi.” giọng nữ nhân bên cạnh nói khiến cô hoàn hồn
“Cô mẫu?”
“Con đã thành công tu đạo Vô Tình. Giờ con sẽ bất tử, con và Nguyệt Linh Thạch đã hoà làm một thể. Nhưng con phải nhanh lên, nếu không sẽ gây hoạ đến tam giới tứ châu.”
“Máu tim của Thần Quân và nước mắt của Ma Quân. Cái ý cũng không dễ lấy đâu.” cô cười nói rồi đi ra ngoài nhưng trước mắt cô giờ đây là khung cảnh hoang tàn
Hoa Sơn không có lấy một bóng người, thay vào đó là xác của các tộc nhân la liệt đang dần hoá thành từng cái cây một. Bỗng cô thấy hai dung mạo quen thuộc, cô vội chạy lại xem.
“Phụ thân… Mẫu thân… tại sao… tại sao lại như vậy…”
“Công chúa.” Xà Bạch xuất hiện từ lúc nào bên cạnh vội quỳ trên đất, mặt cũng không dám ngẩng lên để che đi đôi mắt đang đỏ ửng lên
“Tiểu Bạch, chuyện này là sao?” giọng cô run rẩy mà hỏi, hai mắt cũng bắt đầu nhoè đi nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh muốn nghe câu chuyện
“Công chúa…” Xà Bạch nói rồi đưa tay ra để cô nắm lấy, Xà Bạch là tâm thú của cô, có thể thông qua cách này cho cô thấy những thứ cô chưa được chứng kiến
Ngay khi tay cô chạm vào tay Xà Bạch. Hàng đống ký ức vồ vập trong đầu cô. Từng tiếng kêu la, gào khóc thảm thiết. Từng người từng người vì bảo vệ cô mà hy sinh mạng sống. Là Mặc Thiên? Là họ? Những người được gọi là thượng thần tôn kính? Một lũ độc ác còn không bằng yêu ma!
Tộc nhân ta có tội gì? Phụ mẫu ta có tội gì? Các ca ca ta có tội gì?
“Mẫu thân… Phụ Thân… là Tiểu Mẫn sai rồi. Con không nên thích hắn. Càng không nên vì hắn mà đổi tình kiếp… con… con cứ nghĩ… cái giá là mất đi giọng nói kiếp ấy… nhưng không ngờ… không ngờ cái giá lại đắt đến vậy. Mẫu thân… con hối hận rồi… con sai rồi. Đáng lẽ con nên nghe lời Nguyệt lão… đáng lẽ con nên…” cô càng nói thì càng khóc lớn hơn, khóc tới mức không thể khống chế nổi
Cô nằm ra đất, co người lại bật khóc nức nở. Từng cây từng cây đều đung đưa trong gió như tiếng xì xào, an ủi cho cô. Nhưng càng như vậy cô lại thấy tội lỗi hơn, hối hận hơn cũng uất hận hơn. Mái tóc nâu dài của cô đã chuyển sang trắng bạc từ lúc nào. Xà Bạch và Nguyện Linh Lung nhìn thấy nhưng không dám nói lấy một lời.
Trên trời hết sấm đánh thì đến mưa rơi. Mưa chưa ngừng trời lại đổ tuyết. Nhiệt độ ngày càng lạnh hơn. Cô không còn tâm trí nào mà khống chế nổi thời tiết hay bốn mùa. Cô cũng không quan tâm. Tại sao lại làm Hoa Thần, có thể bất tử, có thể mãi mãi xinh đẹp, có sức mạnh vô song đến nỗi Thiên Giới cũng kiêng dè nhưng cô lại mất tất cả những người cô yêu thương? Như vậy thì làm Hoa Thần làm gì chứ? Xinh đẹp làm gì? Sức mạnh làm gì? Bất tử để làm gì?
Không biết qua bao lâu cô mới khó khăn đứng dậy. Ánh mắt đỏ rực, mái tóc trắng muốt còn gương mặt lại vô hồn đến lạ. Cô cào ngón tay áp út của mình, cào đến mức rách da chảy máu chỉ để lấy sợi chỉ đỏ buộc trong tay ra. Cô và hắn không còn hôn ước gì nữa.
“Sao ngươi thoát được Tiểu Bạch?”
“Thần may mắn là tâm thú của công chúa, được các vị hoàng tử bảo vệ nên thoát được một mạng.”
“Ngươi đến Ma Giới, tìm Mặc Thạnh. Cứ nói với hắn… Ta tha thứ cho chàng ấy nhưng sẽ không yêu chàng ấy nữa. Hắn ta sẽ tự hiểu. Còn cô mẫu đi bắt cho ta hai đứa trẻ mới được sinh ra ở thần vực Thượng Hoàng.”
“Được.” nghe Nguyệt Linh Lung đáp, cô lập tức đến thần vực Thượng Hoàng
Đám binh sĩ tính ngăn cô nhưng bị cô phẩy nhẹ tay hất văng ra tứ phía.
“Hoa Thần to gan, dám đánh thiên binh! Người đâu, giết ả cho ta.” Diệu Hàm nhìn thấy cô lập tức ra lệnh nhưng đám binh sĩ có phần sợ hãi mà không lập tức lao lên “Hậu quả ra sao, ta sẽ chịu.” nghe lời này của Diệu Hàm đám binh sĩ mới dám xông lên
Cô vẫn ung dung như cũ, chỉ phẩy nhẹ tay đánh chúng ra xa chứ không vội giết. Bình tĩnh đi đến chỗ Diệu Hàm, trên gương mặt không có lấy một cảm xúc.
“Tiểu yêu tinh, đi chết đi.” Diệu Hàm vừa dứt lời ngay lập tức lấy thiên kiếm mà lao đến phía cô
Mọi chiêu của Diệu Hàm cô nhanh chóng né đi hoặc phòng thủ chứ không vội đáp trả.
“Ngươi khinh ta?”
“Khinh ngươi? Ngươi xứng sao.” cô vừa dứt câu liền bắt đầu đánh trả, chỉ với vài chiêu đã cướp được kiếm ả khiến Diệu Hàm lộ ra sự sợ hãi mà chạy đi “Muốn trốn?” cô dùng pháp thuật bóp cổ ả “Cảm giác ra sao hả Diệu Hàm công chúa.”
Diệu Hàm mất dần không khí, liên tục giãy giụa trong không trung. Cô kéo nhanh ả lại đồng thòi vung kiếm lấy đi hai mắt ả. Khiến Diệu Hàm kêu gào trong thảm thiết, cả người run rẩy ôm lấy đôi mắt đang chảy máu.
“Thật ồn.” cô nói rồi tiện tay lấy đi giọng nói ả khiến Diệu Hàm nôn ra một cục máu. Cô có thể thấy rõ ả ta đang sợ hãi đến phát run ra sao “Tiếc ngươi không mang thai, nếu không ta cũng đánh cho mẫu tử ngươi một xác hai mạng.”
“Nguyệt Mẫn Hoa!” Mặc Thiên quát lên rồi nhanh chóng chạy đến đỡ Diệu Hàm “Sao muội làm vậy? Diệu Hàm đắc tội gì muội?”
“Ta chỉ thấy cô ta… chướng mắt.”
“Chướng mắt sao?”
“Ngươi cũng vậy.”
“Muội…” Mặc Thiên tính nói gì đó nhưng nhìn thấy ngón áp út bên tay trái cô đang chảy máu thì ngưng lại “Người đâu, mau đưa Diệu Hàm công chúa đi trị thương.”
“Ngươi tốt nhất là không nên trị thương cho ả ta. Nếu ả ta hết mù, hết câm vậy thì ta sẽ lấy mạng ả. Muốn ả sống thì không thể nói cũng không được nhìn nữa.”
“Đủ rồi đó Nguyệt Mẫn…” Mặc Thiên chưa nói xong đã bị cô đâm một nhát kiếm thẳng vào tim, máu tim lập tức bị thanh kiếm ấy hút lại “Muội muốn giết ta?”
“Ngươi chết ngàn lần, vạn lần cũng chưa hết tội.”
“Tại sao?”
“Tại sao? Tại sao nhỉ?” cô vừa dứt lời thì Dương Trạch, Ngạn Lâm, Túc Duyệt cùng Trường An và Trường Ni xuất hiện
“Hoa Thần bỏ vũ khí xuống. May ra ngươi còn toàn mạng.” Dương Trạch nói
“À. Ta suýt nữa quên mất các ngươi. Tứ. Đại. Thần. Thú.” cô nhấn mạnh từng chỉ một
“Tiểu Mẫn, cô mau buông vũ khí xuống. Cô căn bản không giết được Thần Quân.” Ngạn Lâm nói
“Ta biết. Thần Quân đâu thể chết.”
“Cô biết nhưng vẫn làm?” Trường Ni hơi nhíu mày hỏi
“Chẳng phải ngươi yêu tam giới tứ châu lắm sao. Hi sinh ít máu tim vì tam giới tứ châu có đáng là gì, phải không!” cô vừa nói vừa cười khiến Mặc Thiên lộ rõ vẻ khó hiểu trong ánh mắt
“Bao biện!” Dương Trạch lao đến tính tấn công cô nhưng ngay lập tức bị bật ra sau
“Ta cứ nghĩ ngươi không có tim Mặc Thiên. Nhưng ta lầm, ngươi có trái tim. Chỉ là nó bằng đá. Ta còn từng ngu ngốc nghĩ có thể thay đổi ngươi. Ta còn mơ mộng muốn biết yêu ngươi sẽ ra sao. Từ đầu đã sai càng về sau càng sai, lúc nhận ra đã quá muộn.” cô dứt lời liền rút thanh kiếm ra
“….Nên muội đến chỗ Ti mệnh tinh quân đổi giọng nói của mình để xin một tình kiếp với ta?”
“Không lẽ… Tô Tiểu Mẫn và Hoa Thần là một người?” Túc Duyệt như không tin vào tai mình hỏi lại nhưng cô không đáp lấy một lời mà chỉ cười khẩy, lập tức biến mất
Về đến Hoa Sơn, cô có thể nhìn rõ tam giới tứ châu đang xoay chuyển dữ dội.
“Công chúa, lấy được rồi.” Xà Bạch nói rồi vội dâng lên một cái bình nhỏ, cô liền cầm lấy
“Tiểu Mẫn, ta cũng tìm được rồi.” Nguyệt Linh Lung nói, trên tay còn đang bồng hai đứa trẻ
“Hai người tránh sang một bên đi.” nghe cô nói vậy, Xà Bạch và Nguyệt Linh Lung vội đứng ra xa
Trên bầu trời lúc này đánh xuống từng đợt sấm rền. Cô từ từ đặt tay lên giữa ngực mình, dùng phép lấy ra sợi tơ tình của bản thân. Cả quá trình đều đau đớn nhưng sắc mặt cô không biến sắc cũng không kêu lấy một tiếng. Cả ba vật bay lên giữa không trung cô mới lớn tiếng nói “Ta, Nguyệt Mẫn Hoa. Nguyện dâng tặng máu tim của Thần Quân, nước mắt của Ma Quân và tơ tình của Hoa Thần. Chỉ mong đổi lại thái bình của tam giới tứ châu. Ta nguyện cả đời cô độc, cùng sinh cùng diệt với Nguyệt Linh Thạch.”
Lời vừa dứt, Nguyệt Linh Thạch vốn ở trung tâm của Hoa Sơn bỗng bay lên giữa không trung. Linh thạch đen tuyền chuyển dần sang đỏ rồi chuyển lại về màu trắng thanh khiết.
“Tiểu Mẫn! Đủ rồi! Dừng lại đi! Nếu không Nguyệt Linh Thạch sẽ nuốt chửng con!” Nguyệt Linh Lung hét lớn nhưng cô không màng
Chỉ là một linh thạch, nó có thể lợi hại đến mức nào chứ!
Nguyệt Linh Thạch ngày một nhỏ dần cũng dần dần tiến đến gần cô rồi đi vào trong lồng ngực cô. Cô có thể cảm nhận rõ, nhịp đập trái tim mình đã thay đổi. Trái tim tràn đầy sinh lực mỗi giây đều phát ra nhịp đập nơi lồng ngực giờ đây lại lạnh lẽo đến lạ.
Cô đưa tay lên lồng ngực mình mà cảm nhận, không còn nhịp tim như xưa. Cô thật sự đã trở thành Hoa Thần duy nhất và vĩnh viễn không thể thay thế. Cùng lúc ấy một nguồn pháp lực mạnh mẽ chảy trong huyết mạch của cô. Hai mắt cô bây giờ đỏ rực như lửa, đưa hai tay sang cô bỗng phát hiện ngọn núi này có động tĩnh khi tay cô di chuyển.
Nụ cười thoáng chốc hiện lên trên gương mặt cô. Cô thay đổi lại toàn bộ bố cục của Hoa Sơn này, dời núi, dời sông theo ý mình. Thác nước vốn chảy vòng qua Hoa Sơn giờ đây chảy qua Hoa Sơn, xung quanh Hoa Sơn nhanh chóng bao phủ bởi mặt hồ xanh biếc nhưng sâu không thấy đáy.
Cô vẫn chưa thấy đủ, còn làm thêm vài pháp thuật vào cửa vào Hoa Sơn cùng với dòng nước này.
“Từ giờ dòng thác này gọi là Lạc Hồn Thuỷ. Muốn vào Hoa tộc ta, kẻ đó phải đi qua hồ Lạc Hồn. Hoa Thần đi tới đâu, hoa lá liền đỡ tới đó còn tộc nhân hoa tộc bước đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng không phải người của hoa tộc, không đi qua được thì bị kéo xuống đáy Lạc Hồn, chân thân tan biến, hồn phi phách tán không được siêu sinh. Đi qua được thì cũng phải chịu được cảm giác đau đớn tột cùng như hàng ngàn mũi kim, lưỡi dao đâm vào bàn chân, chỉ cần dừng lại nghỉ sẽ lập tức bị kéo xuống đáy hồ. Trở thành tù nhân của Hoa tộc.” cô nói xong liền bước xuống làn nữa
Chân cô vừa chạm vào dòng nước, đôi dài cô liền biến mất, để lộ ra đôi chân trần thon gọn, trắng nõn nà. Nơi cổ chân cô cũng xuất hiện thêm chiếc lắc chân màu vàng với hoạ tiết mẫu đơn tinh xảo. Ngay lúc đó hoa lá khắp nơi tới đỡ lấy đôi chân của cô để cô nhẹ nhàng bước đi trên con đường mềm mại đầy hoa.
Nguyệt Linh Lung và Xà Bạch thấy cô đi vào Hoa tộc cũng nhanh theo sau. Họ là người của Hoa tộc cũng nhanh chóng đi qua một cách nhẹ nhàng. Họ cũng giống cô, vừa đặt chân xuống, đôi hài liền biến mất. Nhưng dưới chân họ chỉ là làn nước mát chứ không phải những cánh hoa mềm mại.
Cổ chân Nguyệt Linh Lung cũng xuất hiện chiếc lắc chân bạc với chín cái chuông nhỏ. Còn Xà Bạch lại là chiếc lắc chân đồng với bảy chiếc chuông nhỏ. Tiếng kêu leng keng nghe vui tai cũng khiến cô thầm nở nụ cười.