Chương 16: Rời đi
“Hoàng tỷ, thọ yến của tỷ sao lại có cả các đại thần?” Chu Bá Nhật xông thẳng vào thư phòng mà nói
“Trưởng công chúa, nô tài không cản được…” Chương công công cũng hớt hải nói theo nhưng cô chỉ phẩy nhẹ tay, Chương công công liền im bặt mà lui ra ngoài
“Ta muốn tổ chức thọ yến ra sao cũng phải xin phép đệ?”
“Tỷ đừng nghĩ đệ ngu xuẩn như hoàng huynh. Hai mươi mấy năm nay có bao giờ tỷ thích sinh thần. Thọ yến lần này, tỷ lại tính để ai đi làm con tin? Để Cao Ly đưa công chúa nào đó qua cho nhị ca, hay đưa tứ tỷ qua đó?”
“Bá Nhật giờ trưởng thành rồi nhỉ.” cô khẽ cười mà nói
“Tỷ là nữ nhân, can dự triều chính bao năm nay, không những không khuyên nhủ, răn dạy hoàng huynh mà còn tiếp tay cho huynh ấy ngày đêm thác loạn. Tất cả đám nữ nhân đó chẳng phải do chính tỷ chọn lựa sao. Đến cả hoàng hậu cũng là người của tỷ.”
“Rốt cuộc đệ muốn nói gì?”
“Tỷ chọn lấy một phò má trong lũ trợ tá, thành gia lập thất hoặc lui về hậu cung, quản lý lục cung, làm tròn bổn phận.”
“HỖN XƯỢC!”
“Hoàng tỷ, tỷ đừng nghĩ những chuyện tỷ làm là không ai biết. Ta cảnh cáo tỷ, sớm ngày về đúng vị trí của mình.” Chu Bá Nhật nói xong lập tức rời đi
“Chương Thanh!”
“Dạ, có nô tài.”
“Triệu hoàng hậu và Minh quý phi đến đây.” cô lạnh giọng nói
“Dạ.” Chương công công nói rồi lập tức lui đi
Khoảng hơn một khắc sau, hoàng hậu và Minh quý phi liền xuất hiện tại thư phòng. Ai nấy cũng như hoa như ngọc, ngày ngày kề cận bên hoàng thượng.
“Bái kiến trưởng công chúa.”
Cô không nói câu nào chỉ đưa cho hai người họ một mẩu giấy.
“Biết nên làm gì rồi chứ?”
“Thần thiếp đã rõ.” cả hai đồng thanh, hoàng hậu cũng nhanh chóng đưa lại cho cô mẩu giấy ấy
“Lui ra đi.”
“Thần thiếp cáo lui.” hoàng hậu và Minh quý phi nói rồi liền rời đi
Còn cô chỉ lặng lẽ đốt đi mẩu giấy kia.
Ngày thọ yến diễn ra, không chỉ có công chúa, hoàng tử mà còn có tam cung lục viện của Chu Bá Nam. Đúng như cô dự đoán, sứ giả Cao Ly cuối cùng cũng chịu đến. Chu Bá Nam vẫn như mọi khi, hai tay hai nữ nhân. Người bón thức ăn, người hầu rượu. Chưa nói đến còn có dàn vũ nữ khiến người xem nóng mắt.
“Sứ giả Cao Ly, mời ngài.” cô nâng chén rượu về phía sử giả mà nói
“Tạ trưởng công chúa.”
“Trẫm nghe nói ngươi muốn bàn chuyện liên hôn với trẫm?” Chu Bá Nam ngà ngà say mà hỏi
“Bẩm hoàng thượng, lâu nay Cao Ly thần và Chu Quốc luôn giữ mối giao hảo. Giờ đây thái tử lên ngôi liền lập tức muốn thần đến Chu Quốc cầu thân. Công chúa Chu Quốc gả sang Cao Ly chắc chắn sẽ được phong làm hoàng hậu. Nhưng chuyện là Chu Quốc có đến hai công chúa nên cần được hoàng thượng định đoạt.” sứ giả Cao Ly đứng dậy nói
“Vậy sao. Trùng hợp, hoàng muội ta cũng sắp đến tuổi cập kê. Cứ quyết vậy đi. Có gì trực tiếp trao đổi với trưởng công chúa. Hoàng tỷ, đệ về trước.” Chu Bá Nam nói rồi rời đi cùng với hoàng hậu và Minh quý phi
“Chuyện này….” sứ giả Cao Ly khó hiểu mà nói
“Hoàng thượng có chút quá chén. Nhưng dù sao hoàng thượng cũng đã quyết định rồi. Những chuyện còn lại ngài có thể trực tiếp tìm ta. Hoàng muội ta đó, thật sự rất hợp với tân đế Cao Ly. Nếu ngài đồng ý, ngày mai sau buổi triều ta sẽ để ngài gặp hoàng muội của ta.”
“…Mọi thứ xin nghe theo trưởng công chúa.” sứ giả Cao Ly nói rồi lập tức rời đi, cô có thể thấy nét mặt khó coi của tên sứ giả này
Cao Ly muốn liên hôn với Chu Quốc nhưng lại coi thường một nữ nhân là cô. Nhưng giờ thì hắn không thể bất tuân được nữa.
“Lui xuống hết đi.” cô nói
Lập tức các vũ nữ cùng phi tần lục cung hay quan đại thần đều xin cáo lui mà rời đi. Lúc này chỉ còn lại Chu Bá Nhật đang tức giận nhìn cô còn Chu Mộng Khiết lại khóc thút thít bàn bên cạnh.
“Đầu tiên là Mộng Đình tỷ tỷ, giờ là Mộng Khiết tỷ tỷ. Hoàng tỷ, tỷ tính bán huynh muội ruột thịt như những cống phẩm sao?” Chu Bá Nhật đập vỡ bình rượu trong tay mà nói lớn
“Sinh ra là công chúa thì phải làm tròn bổn phận của mình.”
“Vậy tỷ đã làm tròn bổn phận của mình chưa?.” Chu Bá Nhật nói một cách phẫn uất rồi kéo Chu Mộng Khiết rời đi
Cả thọ yến giờ đây chỉ còn mình cô. Cô không rời đi mà chỉ ngồi đó, trong sự tĩnh lặng này, uống hết vò rượu này đến vò rượu khác. Giờ mọi quyền lực đều nằm trong tay cô, cô phải vui mới phải. Nhưng mọi thứ trong cô đều trống rỗng. Một khoảng trống cảm giác như không thể lấp đầy.
“Trưởng công chúa…” Chương công công đi vào muốn đưa cô về nghỉ ngơi
“CÚT.”
“Dạ.” Chương công công vội ra bên ngoài vì chỉ sợ cô còn nhìn thấy mặt hắn thêm một giây thì đầu sẽ không còn trên cổ
Cô gục mặt trên bàn vì quá say mà thiếp đi. Không biết qua bao lâu nhưng khi cô tỉnh lại thì đã ở Khôn Ninh cung.
“Người tỉnh rồi.” Liên Nhi thấy cô ngồi dậy thì liền nói
“Sao ta về được đây?”
“Là Lưu Kim đưa người về đây. Chương công công bị người đuổi ra ngoài thì vội chạy đến tìm Lưu Kim. Sao nay người uống nhiều vậy. Nô tỳ chưa bao giờ nghĩ công chúa lại thích uống rượu.”
“Giờ là giờ gì rồi?”
“Giờ Dần hai khắc, người nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”
“Sửa soạn cho ta.” cô nói rồi rời khỏi giường
“Công chúa, người cũng đã hai mươi ba tuổi rồi. Cho dù người không thành gia lập thất thì có mấy trợ tá đó, lâu lâu nghỉ ngơi một chút cũng tốt mà.”
“Muốn ở nơi cao nhất thì không có hai chữ nghỉ ngơi.” cô đáp một cách lạnh nhạt
“Nhưng công chúa, người có thấy hạnh phúc không?”
Câu nói này của Liên Nhi khiến cô im lặng một hồi lâu. Cô căn bản không trả lời được câu hỏi này. Hạnh phúc ư? Hạnh phúc của cô là gì? Cô căn bản không biết. Lâu nay cô chỉ biết, không có quyền lực thì không có gì cả.
Chuyện liên hôn giữa Chu Quốc và Cao Ly diễn ra suôn sẻ. Cô lại một lần nữa chứng kiến kiệu hoa rời khỏi hoàng cung này. Mọi thứ giống y hệt ngày hôm ấy.
Ngũ hoàng tử, Chu Bá Nhật được phong làm Bửu thân vương, ban cho đất phong. Rời khỏi kinh thành.
Trên triều, các quan đại thần vẫn liên tục dâng tấu nói cô khuyên nhủ hoàng thượng thượng triều. Mọi thứ trở nên đỉnh điểm khi Thẩm đại nhân cùng bè cánh của hắn bắt đầu dâng tấu nói cô nên lui về hậu cung.
“Trưởng công chúa, xin người lui về hậu cung.” Quách đại nhân nói lớn
Theo sau đó là một nửa số quan đại thần theo hắn cũng quỳ xuống đồng thanh nói:
“Xin người lui về hậu cung.”
Tên Quách đại nhân này chính là người của Thẩm đại nhân. Nhưng nay Thẩm đại nhân lại chỉ đứng yên xem kịch.
“Bất cứ ai còn bàn về chuyện này, tru di cửu tộc.” cô lớn giọng nói, các tiếng xì xầm lập tức vang lên
“Trưởng công chúa, thần vô năng xin phép từ quan.” Quách đại nhân nói rồi tháo mũ quan của mình xuống, theo đó là những lão đại thần khác
“Được thôi.” cô nói rồi bước xuống khỏi phượng vị “Còn ai muốn từ quan có thể rời đi ngay bây giờ. Các vị sẽ không được phục vị. Hơn nữa, nhân tài ở An Quốc không thiếu. Ta cũng không muốn giữ những kẻ vô dụng.”
Lời cô vừa nói khiến phân nửa số đại thần kia ngưng lại rồi thầm thì với nhau. Cô có thể thấy Thẩm đại nhân vẫn đang ung dung đứng đó, không biểu lộ chút lo lắng nào.
“Ai muốn làm thì làm, Quách Vinh ta không cần.” Quách đại nhân nói rồi lập tức rời khỏi triều đường, theo sau đó là Doãn đại nhân, La đại nhân và Bành đại nhân.
Cô thấy vậy chỉ nhẹ nhàng lấy từ trong tay áo một chiếu chỉ rồi đưa cho Liêu đại nhân.
“Thần tiếp chỉ.” Liêu đại nhân nói xong lập tức rời khỏi Phụng Thiên điện
“Trưởng công chúa, vi thần ngu muội mạn phép hỏi người. Chiếu thư đó là?” Thẩm đại nhân nói
“Đại nhân sẽ sớm biết thôi. Bãi triều.” cô nói rồi lập tức rời đi
Thẩm đại nhân phụng mệnh cô đi lục soát Quách gia, Doãn gia, La gia và Bành gia. Tại phủ của bốn vị quan này đều phát hiện những thùng vàng, ngân lượng lớn nhỏ. Chưa nói đến những trang sức, cống phẩm quý giá. Cô lập tức ban chiếu chỉ tru di tam tộc cho cả bốn vị quan này vì tội tham ô ngân khố triều đình.
“Trưởng công chúa.” Ngô Diệp cúi đầu nói
“Việc ngân khố vừa rồi các ngươi làm rất tốt.”
“Đấy là bổn phận của thần.” Ngô Diệp nói, đồng thời Liên Nhi cũng đưa đến trước mặt Ngô Diệp một thanh bảo kiếm
“Nhận lấy đi.” cô nhẹ giọng nói
“Thần tận trung với công chúa không phải vì những thứ này.” Ngô Diệp vội quỳ xuống nói
“Ta biết ngươi tận trung với ta, cũng biết ngươi không thích của cải hay nữ nhân nên mới ban cho ngươi thanh bảo kiếm này. Ta muốn ngươi mỗi khi nhìn thấy nó đều nhớ tới chủ nhân thật sự của ngươi.” cô nói xong, lúc này Ngô Diệp mới nhận lấy thanh kiếm từ Liên Nhi
“Trưởng công chúa, thái phó xin gặp người.” Chương công công vừa đi vào vừa nói
“Ngô Diệp, ngươi lui xuống đi. Để thái phó vào.”
“Dạ.” Chương công công nói rồi lại hớt hải chạy ra ngoài
“Thần xin cáo lui.” Ngô Diệp nói xong cũng rời đi
“Bái kiến trưởng công chúa.” thái phó cung kính hành lễ
“Tổ phụ, người đứng dậy đi. Ban toạ.” cô vội nói, Liên Nhi cũng vội vàng đỡ thái phó đứng dậy ngồi vào ghế
“Tạ trưởng công chúa.”
“Tổ phụ muốn gặp ta là vì chuyện gì?”
“Trưởng công chúa sát phạt quả quyết, chiêu giết gà doạ khỉ của người đã thành công khiến Thẩm Quý sợ tới nỗi lâm trọng bệnh rồi.”
“Ta đoán tổ phụ không chỉ muốn nói với ta chuyện này nhỉ.”
“Ngày hành hình, vi thần có đến chứng kiến. Quách gia thì không bàn. Nhưng Doãn gia, La gia và Bành gia. Đến cả những đứa trẻ mới có hai, ba tuổi không biết chút gì cũng phải chịu chung số phận. Thật sự đã khiến lòng dân hoang mang.”
“Ồ.” cô ồ một tiếng nhưng vẫn ung dung uống tách trà trong tay
“Trưởng công chúa, người muốn xưng đế thì phải được lòng dân. Dân chúng không thuận, khó mà trị vì thiên hạ.”
“Ai dám bất tuân?”
“Người hiểu rõ ý thần là gì. Bốn vị quan đó đều là người thanh liêm chính trực. Tham ô ngân khố triều đình sao? Chính họ là những người từng vạch tội từng tham quan của triều đình lúc tiên đế còn tại thế. Nếu người không thuận mắt, chỉ cần xử tử họ cần gì làm liên luỵ gia quyến. Người và thần đều biết họ có phải tham quan hay không.”
“Thái phó năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“…Vi thần đã qua tuổi bát tuần. Thần đã dành cả đời mình vì Chu Quốc rồi. Nay xin trưởng công chúa chuẩn tấu, cho vi thần từ quan. Về quê dưỡng lão cùng nương tử của mình.”
“Ừm.” cô ừm nhẹ một tiếng
“Tạ trưởng công chúa.” thái phó nói rồi khó nhọc đứng dậy
“Liên cô cô, ra tiễn thái phó lần cuối đi.” cô nói khi thấy ánh mắt lo lắng, bồn chồn của Liên Nhi. Nghe cô nói vậy liền cung kính đi nhanh ra tiền thái phó, bước chân cũng có chút vội vã.
………
“Lão gia. Người cẩn thận.” Liên Nhi vừa đỡ thái phó xuống cầu thang vừa nói
“Liên Nhi, vất vả cho ngươi rồi.”
“Nô tỳ không sao. Bên cạnh trưởng công chúa rất tốt.” Liên Nhi nói nhưng thái phó chỉ lắc đầu
“Ngươi đó, trung thành với nha đầu của ta cũng trung thành với trưởng công chúa. Ta khuyên ngươi một câu. Nếu ái mộ ai thì nhanh chóng xin trưởng công chúa ban hôn rồi rời khỏi kinh thành đi.” lời nói của thái phó khiến Liên Nhi khựng lại. Đợi đến lúc hoàn hồn thì thái phó đã đi xa, Liên Nhi cũng chỉ biết thở dài mà quay về.