Chương 13: Cung Khôn Ninh
Không quản được nhiều như vậy.
“Mẫn Hoa. Mẫn Hoa.” một giọng nói vang lên nhưng xung quanh lại không có ai
“Ai vậy?”
“Ta là nội tổ mẫu của con. Đừng cố tìm kiếm, ta ở trong tâm trí của con.”
“Hả? Nếu người là tổ mẫu ta vậy người nói xem phụ thân ta là ai?”
“Phụ thân con là Nguyệt Tùng. Con còn có một người cô mẫu là Nguyệt Linh Lung.”
“Ta làm gì có cô mẫu nào chứ.”
“Cô mẫu con năm xưa vì ta mà bị phong ấn trong Nguyệt Linh Thạch.”
“Ta đúng là từng nghe người không phải Hoa Thần đến gần Nguyệt Linh Thạch sẽ bị phong ấn.”
“Cô mẫu con và cả phụ thân con đều là Yêu Nhân. Vì ta nên mới đi đến bước đường này. Nhưng Nguyệt Tùng không phụ sự kì vọng của ta, vẫn chọn làm điều đúng đắn.”
“Nhưng Yêu Nhân là sao chứ? Sao phụ thân ta lại là Yêu Nhân.”
“Yêu Nhân tức người thuộc Yêu Giới tuy không có pháp lực hay căn cốt nhưng lại có tuổi thọ giống với người của Yêu Giới.”
“Đúng là phụ thân ta không có pháp lực… Thật sự người là tổ mẫu của ta sao?”
“Con không tin cũng không sao. Chỉ cần con thành công phi thăng lên Hoa Tiên Tử, được về Hoa Sơn con sẽ biết rõ.”
“Rốt cuộc là sao chứ?”
“Sau khi con phi thăng lên Hoa Tiên Tử. Hãy về Hoa Sơn, đến Nguyệt Linh Thạch tìm cô mẫu con. Đến lúc đó, con sẽ biết con phải làm gì.”
“Người nói gì ta không hiểu!”
“Sau này con sẽ hiểu. Con chỉ cần nhớ rằng, từ giờ cho đến ngày đó, ta luôn ở bên cạnh con. Tuy chân thân ta không còn nhưng ta vẫn còn sót lại một chút ý thức cuối cùng. Tiểu Mẫn, con nhớ kĩ đây. Đừng cố chấp phản kháng lại số mệnh. Hãy thuận theo tự nhiên. Mọi thứ sẽ đưa con đi đúng hướng. Đừng nghe bất cứ ai nói con nên tu đạo nào, chỉ có con mới có quyền quyết định việc đó. Tiểu Mẫn, hãy làm theo linh cảm của mình. Đôi khi thần lại là ma, ma lại là thần. Con không được tin ai ngoài bản thân con.”
Sau khi dứt lời, người tự xưng là tổ mẫu cô cũng biến mất. Mới đó đã một đống chuyện xảy ra, đúng là cái thiên cung đáng ghét. Cô bình tĩnh lại rồi bắt đầu xuất thần thức của mình lần nữa.
………
Hạ Giới, Khôn Ninh cung.
“Nương nương. Người cố lên. Nương nương.” cung nữ sốt ruột nói
“Thai nhi quá lớn. Chỉ có thể cứu một trong hai.” bà đỡ nói
“Bà nói gì vậy! Đây là hoàng hậu nương nương. Thai nhi trong bụng có thể là công chúa hoặc hoàng tử. Bà dám nói vậy!” cung nữ bên cạnh nghe vậy thì tức giận quát
“Mau…. Cứu đứa bé… Mau lên.” hoàng hậu tuy đau đớn nhưng vẫn cố gắng nói
“Nương nương. Người cố gắng lần cuối.” bà đỡ nói rồi tiếp tục công việc của mình
Tiếng hét thất thanh, đau đớn truyền khắp cung. Mùi máu tanh nồng nặc có thể thấy được từ khoảng cách xa. Hoàng hậu đã lâm bồn gần hai canh giờ nhưng hoàng thượng lại đang ở chỗ Hoàng quý phi, ân ân ái ái.
“Ra rồi. Ra rồi.” bà đỡ hổn hển nói, cung nữ cũng vội bồng lấy đứa bé
“Nương nương, là một tiểu công chúa. Người xem này…. Nương nương. Nương nương.”
“Không xong rồi. Hoàng hậu xuất huyết rồi.” tiếng nói của thái y khiến cung nữ kia bật khóc
“Nương nương. Nương nương.”
“Liên Nhi,… xin hoàng thượng để…. hoàng quý phi chăm sóc Hạ An….” hoàng hậu dùng chút hơi thở cuối của mình dặn dò cung nữ thân tín
“Nương nương…. NƯƠNG NƯƠNG….”
Đêm đó, mưa gió bão bùng Khôn Ninh cung và Vĩnh Thọ cung là hai khung cảnh hoàn toàn đối lập. Một nơi tiếng khóc thương xen lẫn tiếng khóc của một sinh linh mới. Một bên khác lại vang vọng tiếng đàn sáo vui vẻ, nhộn nhịp.
Mười lăm năm sau.
“Phụ hoàng gọi con?”
“Hạ An, ngươi là trưởng công chúa. Bao năm nay ta để ngươi sống trong vinh hoa phú quý, giờ ngươi cũng nên trả ơn rồi.”
“Nhi thần nông cạn không hiểu được ý phụ hoàng.”
“Chu quốc và Tây quốc chiến trận liên miên. Ta thân là hoàng đế cũng phải suy nghĩ cho nỗi lòng của bách tính. Đổi một mối hôn sự để ngưng chiến tranh. Hai tuần nữa, ngươi sẽ xuất giá đến Tây quốc.”
“Phụ hoàng, hoàng đế Tây quốc cũng ngang tuổi người hơn nữa hoàng hậu Tây quốc vẫn khỏe mạnh. Làm sao nhi thần có thể đi hòa thân.”
“Ta nói ngươi đi hòa thân đâu nói người được làm hoàng hậu.”
“Phụ hoàng, các nước liên hôn, nữ nhân xuất giá luôn làm hoàng hậu. Trước ngày chưa từng có tiền lệ…”
“Ngươi được gả sang Tây quốc đã là phúc phần của ngươi còn dám đòi ngôi vị hoàng hậu!”
“Nhi thần…. đã hiểu.”
“Lui xuống đi.” nghe vậy cô cũng đành trở về phủ công chúa
Hoàng đế tuy trong cung có trăm ngàn giai lệ nhưng chỉ có bốn người con. Hai nam hai nữ, tiếc rằng chúng không có thân thích gì với cô.
“Công chúa, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” cung nữ thân cận bên cạnh cô lo lắng nói
“Kế hoạch ngày hôm trước ta nói, mau làm đi.” cô nói một cách lạnh lùng khiến cung nữ bên cạnh cũng sợ hãi mà gật đầu lia lịa
Đêm hôm đó, cô ngồi ung dung uống trà ở phủ công chúa. Ngoài trời mưa bão sớm chớp giống hệt đêm hôm đó.
“Công chúa, chúc mừng công chúa.” Chương công công chạy vào báo với vẻ mặt vui mừng có chút xúc động
“Chết rồi sao?”
“Chỉ chờ người gật đầu.”
“Vậy còn vị ở Vĩnh Thọ cung kia?”
“Đã bắt lại, chỉ chờ người xử trí.”
“Đi nào.” cô vui vẻ vào, đến gặp chị hoàng đế mới sáng nay chồng muốn tống cô qua Tây quốc “Phụ hoàng?”
“Hạ…An…”
“Người sao vậy? Để con đi kêu thái y…”
“Hạ An… B…bút…” nghe vậy cô vội đi lấy bút mực cho phụ thân, tay người run run viết lên long bào
‘Truyền ngôi cho đại hoàng tử Chu Bá Nam, hoàng hậu tạm thời buông rèm nhiếp chính.’
“Hạ An… ngăn tủ… t….thứ ba…. trên giá sách… lấy long ấn…. hổ… phù….” phụ thân nói một cách yếu ớt, cô cũng nhanh chóng đi lại tìm.
Cuối cùng cũng thấy!
Cô ngắm nhìn long ấn mà khó kìm được nụ cười trong lòng. Hoàng thượng nhìn thấy sắc mặt cũng trở nên hoảng hốt hơn.
“Phụ thân, sao người lại hoảng sợ vậy? Người đừng sợ… nhi thần nhất định sẽ an táng người chu toàn. Người thấy, ta để hoàng hậu bồi táng theo người thì sao.”
“N…Ngươi…”
“Ngươi gì mà ngươi! Đây là kết cục người đáng phải nhận! Người yêu ả ta lắm mà, mẫu thân ta sinh con cho người, người không bận tâm lại còn ở Vĩnh Thọ cung mở tiệc linh đình. Tại sao năm đó mẫu thân ta mất, chẳng lẽ người thật sự không biết?” cô nói, phụ thân lắc đầu tỏ vẻ không hiểu đồng thời trên gương mặt có nét sợ hãi hiếm thấy
“Kế hậu ghen tuông mù quáng, dùng danh phận tỷ muội tốt tặng rất nhiều đồ bổ cho mẫu thân nên mới khiến thai nhi quá lớn, băng huyết mà mất. Dù mẫu thân đã biết là do kế hậu hãm hại nhưng vẫn phải gửi ta cho ả chăm sóc. Nói là chăm sóc nhưng ta còn không bằng nô tỳ thấp kém nhất. Đến người là phụ thân còn không quan tâm ta nếu không phải mạng ta lớn thì vốn đã chết không biết bao lần. Khó khăn sống sót mười lăm năm, ta chỉ cần người để mắt đến ta một lần nhưng người lại muốn bán ta đi như một món đồ. Đã vậy ta chỉ còn cách giết người…” cô nói rồi giật lấy long bào khi nãy vứt vào chậu than đang cháy “Phụ hoàng, người an tâm mà lên đường đi.” lời vừa dứt, vài thái giám đã đi vào ép hoàng thượng uống bát thuốc độc Đoạn Trường thảo
“Công chúa, mọi thứ đã xong.”
“Vị bên Vĩnh Thọ cung thì sao?”
“Đã làm theo người căn dặn. Nhưng công chúa, sao người biết đốt lưu huỳnh có thể gây độc?” một thái giám nói liền bị cô nhìn với ánh mắt sắc lẹm, Chương công công thấy sắc mặt của cô liền đi lại đánh thái giám kia
“Chuyện của công chúa mà ngươi cũng dám lắm lời!”
“Nô tài lỡ lời xin công chúa thứ tội.” thái giám kia với quỳ xuống nói một cách khẩn thiết
“Đến Vĩnh Thọ cung.” cô nói xong liền di giá đến nơi ở của kẻ đã hãm hại mẫu thân cô cũng là nơi đầu đày đọa cô bao năm
Vị hoàng hậu độc ác, cao cao tại thượng hàng ngày giờ lại nằm im dưới đất. Hai tay đang ôm chặt lấy cơ thể, không cần nói cũng có thể hiểu được đau đớn ra sao.
“Mẫu hậu, người sao vậy? Sao lại nằm dưới đất chứ.” cô nói, bà ta nghe tiếng cũng cố nắm lấy vạt vậy cô “Thời của người đã hết rồi. Người hại mẫu thân ta, hại các phi tần khác, có người thì không được sủng, có người lại bị giam trong lãnh cung, tệ hơn thì cũng bị người bức tử. Ta tự hỏi, đêm đêm người nằm ngủ có thấy họ về oán thán không? Có thấy mẫu thân ta đến đòi mạng ngươi không!”
“Ta…. ngươi….” hoàng hậu lắp bắp mấy từ nói không thành câu
“Ngươi hãy sống nốt phần đời của mình ở Vĩnh Thọ cung ngày đi.” cô nói rời đi
“Công chúa, Ngô Diệp đã đến. Đang đợi người ở Khôn Ninh cung.” Chương Thanh thấy cô đi ra thì đỡ rồi nói
“Ừm. Cung nữ đó xử lý chưa?”
“Công chúa, Nhị Lâm dù sao cũng là cung nữ thân cận bên cạnh người. Người thật sự muốn ban chết cho cô ta?”
“Cô ta chỉ là tai mắt giám sát ta. Nếu không nhờ ta nắm thóp thì có thể quay sang giúp ta sao. Mà người ta nói ngươi đã tìm thấy chưa?”
“Đã tìm thấy rồi thưa công chúa. Cung nữ đó là nô tỳ bồi giá của tiên hoàng hậu tên Liên Nhi. Cũng đang đợi người ở Khôn Ninh cung. Bao lâu nay cung nữ đó luôn làm việc ở dịch đình rất khổ cực.” Chương Thanh vừa nói vừa đẩy cửa cung Khôn Ninh ra
“Ừm.”
“Các ngươi đứng ở đây chờ.” Chương Thanh nói rồi theo cô đi vào trong
“Công chúa? Công chúa!” Liên Nhi thấy cô liền vui mừng đến nỗi bật khóc chạy lại quỳ xuống khấu đầu, cô cũng nhanh chóng đỡ lấy
“Liên cô cô, người đừng quỳ như vậy. Bao lâu nay người chịu khổ rồi.”
“Ngô Diệp của Sát Âm Các, tham kiến công chúa.” thủ lĩnh của Sát Âm Các, tử sĩ của Dương gia được một tay tổ phụ cô bồi dưỡng
“Ý tổ phụ ta thế nào?”
“Báo được thù, chủ nhân đã mãn nguyện. Con đường sao ngày tùy công chúa quyết định. Dương gia và Sát Âm Các sẽ luôn hậu thuẫn cho người.”
“Cho dù ta muốn xưng đế?”
“Dạ!”
“Thông báo chuyện hoàng thượng băng hà đi.” cô nói rồi miệng còn vô thức mỉm cười
Trên triều đường. Ngoài các quan đại thần còn có các hoàng tử, công chúa. Đều là con của kế hậu.
“Nước một ngày không thể không có vua. Nay hoàng thượng đã về trời chúng ta cũng nên theo tôn ti mà cân nhắc tân đế mới của Chu quốc.” một lão đại thần lên tiếng
“Ý của Liêu đại nhân là để nhị hoàng tử mới bảy tuổi lên làm tân đế?” một đại thần khác nói
“Vậy thì có sao! Tiên đế năm xưa cũng là mười tuổi lên ngôi.”
“Đúng. Nhưng tiên đế năm xưa là nhờ thái hoàng thái hậu dẫn dắt bao năm. Giờ đây tiên đế ra đi đột ngột, hoàng hậu u sầu mà tuẫn táng theo. Liêu đại nhân, ngài nói xem.”
“Cái đó…” Liêu đại nhân vẫn còn đang ấp úng thì thái sư, tổ phụ của cô lên tiếng
“Ta nói cái này các vị đại thần xem có được không.”
“Thái sư, ngài cứ nói.”
“Tiên đế ra đi đột ngột, hoàng hậu cũng vậy mà tuẫn táng theo. Giờ đây tuyền tuyến căng thẳng, Chu quốc càng không thể một ngày thiếu hoàng đế. Ta nghĩ để nhị hoàng tử nối ngôi, đại công chúa buông rèm nhiếp chính, phò tá tân đế. Các vị thấy thế nào?”
“Để một nữ nhân buông rèm nhiếp chính thì còn ra thể thống gì!” Liêu đại nhân nói
“Vậy xin hỏi Liêu đại nhân, thái hoàng thái hậu không phải nữ nhân? Nếu hoàng hậu không tuẫn táng theo tiên đế thì người cũng sẽ buông rèm nhiếp chính phò tá nhị hoàng tử. Chẳng phải cũng là nữ nhân sao!”
“Cái này…”
“Liêu đại nhân, ngài đang quan ngại điều gì chăng?” cô đứng ở trên đầu cạnh nhị hoàng tử lúc này mới tiến lại hỏi
“Đại công chúa, thần nào dám.”
“Ngài là thần tử, có công với Chu quốc. Đến tiên đế cũng trọng dụng ngài, ta cũng tin tưởng ngài. Chúng ta chỉ nói chuyện với thân phận trưởng bối và hậu bối, ngài thấy sao?”
“Vậy… thứ cho vi thần nhiều lời. Đại công chúa là tôn nữ của thái phó, thần sợ người buông rèm nhiếp chính sẽ tạo lên lời rèm pha.”
“Liêu đại nhân, lời đồn ra sao không quan trọng. Quan trọng, đại nhân đặt niềm tin vào ai, muốn nghe những gì.”
“Th…Thần đã hiểu.” Liêu đại nhân cung kính
Tang lễ của tiên hoàng và tiên hậu diễn ra hơn một tuần. Mọi thứ đều được làm chỉn chu và đúng theo quy củ cho dù cô không muốn như vậy cho lắm. Nhưng để làm tròn chữ hiếu cô vẫn phải làm, người ta thường nói những gì người sống làm là để người sống xem. Còn tâm ta ra sao chỉ có ta mới biết.