Chương 11: Thần vực
“Về rồi sao?” Nguyệt Phong hỏi khi thấy Nguyệt Vân, Nguyệt Vũ và Nguyệt Phách đi vào
Nguyệt Vân nghe vậy nhưng không đáp mà hỏi ngược”
“Tiểu Mẫn về chưa?”
Đồng thời lúc này thần thức của cô cũng quay về.
“Muội ngồi bao lâu rồi?”
“Mới hơn một khắc.” Nguyệt Quân nói
“Mới hơn mười lăm phút sao? Mà sao ngay lần đầu lịch kiếp đã là ác hồn của muội rồi?”
“Chuyện đó bọn huynh cũng không rõ. Muội thắc mắc có thể đi hỏi Ti Mệnh tinh quân.” Nguyệt Phong đáp
“Là ai vậy?”
“Là người nắm giữ mọi số mệnh của phàm nhân, kể cả là thần tiên lịch kiếp.” Nguyệt Luân đáp
“Ừm.” cô nói rồi ngồi một đó nghĩ lại về cuộc đời của Cố Ngọc Hoa
“Sao vậy, vẫn còn nghĩ đến chuyện lịch kiếp à?” Nguyệt Diệp hỏi
“Huynh nói xem, Cố Ngọc Hoa xinh đẹp, tài giỏi lại còn thông minh như vậy. Được các ca ca và phụ mẫu yêu thương. Có bệ hạ chống lưng chưa kể còn có sư phụ, đường huynh cả thanh mai trúc mã nữa. Cuộc đời cô ấy hoàn hảo như vậy sao lại nhất quyết muốn làm hoàng hậu chứ.”
“Cố Ngọc Hoa vốn đã là người có dã tâm. Cô ấy được mệnh danh là đệ nhất mĩ nhân, sau lại được tôn vinh là nữ nhân tôn quý nhất kinh thành thì chắc chắn sẽ có dã tâm muốn trở thành hoàng hậu của An quốc.” Nguyệt Vũ nói
“Vũ ca, muội nhớ là mình chưa từng nói Cố Ngọc Hoa muốn trở thành hoàng hậu của An quốc. Sao huynh biết?”
“Tất nhiên muội lịch kiếp ra sao bọn ta cũng phải tìm hiểu chút, phải không.” Nguyệt Vân vội giải vây
“À phải. Tất nhiên bọn ta phải biết rồi.” Nguyệt Vũ vừa cười vừa nói cho qua chuyện
“Nếu đã xong rồi thì muội về Hoa Sơn đây.” cô vừa nói xong liền đứng dậy tính rời đi nhưng liền bị các ca ca chặn lại
“Tiểu Mẫn, lâu lâu muội mới lên thiên cung. Hay đi chơi một vòng xem.” Nguyệt Kim nói
“Muội không hứng thú. Muội về nhà.”
“Nguyệt Kim nói đúng đó. Thiên cung nhiều chỗ chơi lắm, muội cứ đi dạo một vòng xem.” Nguyệt Quân nói cô mới tò mò đi lại ngồi cạnh huynh ấy
“Thật sự có chỗ vui vậy sao?” cô nói vì trong các ca ca, cô chỉ tin lời của Nguyệt Quân nhất
“Ở thiên giới này ngoài Thiên cung ra còn có năm thần vực.”
“Ta cũng nghe nói nhưng mới chỉ có Nguyệt Quân được tự do đi lại những chỗ đó.” Nguyệt Vũ nói
“Vậy muội có thể đi không?”
“Tất nhiên!” cô vừa hỏi lập tức mười một vị ca ca của cô đồng thanh đáp chỉ ngoại trừ Nguyệt Quân nên cô chỉ quan sát Nguyệt Quân, thấy huynh ấy gật đầu cô mới an tâm
“Tại sao vậy?” cô hỏi thêm
“Vì muội là Hoa Thần.” Nguyệt Quân nói một cách nhẹ nhàng
“Vậy năm thần vực ấy ra sao?”
“Thiên cung là nơi tụ hội của các vị tiên tử. Còn năm thần vực kia được sáu vị thần cai quản sắp xếp thành bốn tầng gọi là Tứ Vân Phong Thần. Thấp nhất là Thần vực Tuyền Các do Trường An thượng thần hay Dạ thần và Trường Ni thượng thần còn gọi Mị thần làm chủ, hai vị thượng thần này cũng là hai người bảo hộ yêu giới chúng ta.”
“Không phải Hoa tộc ta mới là người quản yêu giới sao. Cần gì thần bảo hộ chứ!”
“Nơi này đã xuất hiện từ khi khai thiên lập địa rồi, Tiểu Mẫn. Tầng thứ ba là Thần vực Hạ Trạch do Túc Duyệt thượng thần hay Đan thần bảo hộ ma giới.”
“Nghe nói vị Túc Duyệt thượng thần này xinh đẹp lắm.” Nguyệt Phong nói lập tức bị mấy ca ca còn lại lườm đến nỗi phải cúi mặt xuống
“Tầng thứ hai có hai thần vực. Phía cánh tả là Thần vực Khổng Lượng do Ngạn Lâm thượng thần đồng thời là Hộ thần Thiên giới cai quản. Còn cánh hữu là Thần vực Từ Uyên do Dương Thạch thượng thần cũng là Chiến thần Thiên giới cai quản. Và nơi cao nhất, Thần vực Thượng Hoàng là nơi cai quản vị thần đầu tiên và tôn kính nhất tam giới tứ châu này. Mặc Thiên thượng thần còn được gọi là Minh thần hay Thần Quân.”
“Minh thần có phải người thấy được Thiên tượng của vạn vật không?” cô hỏi, Nguyệt Quân chỉ gật đầu nhẹ một cái
“Vậy những nơi ấy ra sao?”
“Tất nhiên là có thần điện nguy nga lộng lẫy rồi.” Nguyệt Phong nói
“Không chỉ vậy. Thần vực Tuyền Các được bảo phủ bởi màu tím nhẹ của hoa tử đằng ngoài ra nơi này còn có một con sông mang tên Vô Ưu có thể xoá bỏ mọi buồn vui của một người. Thần vực Hạ Trạch đa phần là các dãy núi lớn nối tiếp nhau tạo thành một thung lũng bên trong, nơi này có ẩn chứa một vườn hoa diên vĩ, ngàn năm mới nở một bông có thể cải tử hoàn sinh.” Nguyệt Quân nói
“Tuy ta chưa từng đến nhưng nghe nói Thần vực Khổng Lượng, nơi ấy có núi có rừng, khung cảnh thanh bình. Nhưng sâu trong núi Nam Duy có truyền thuyết về một đoá Huỳnh Huệ, là linh khí của trời đất giúp cân bằng vạn vật. Thần vực Từ Uyên thì có núi, có sông, có hoa, khung cảnh rất mỹ lệ. Nơi đây có một loài hoa mọc trải dài theo dòng sông tên là hoa rồng. Loài hoa này luôn nở rộ chưa bao giờ tàn, theo truyền thuyết nếu hoa rồng tàn là báo hiệu cho sự diệt vong. Nơi đây còn có một thác nước chảy từ núi Bắc Công, thác nước này tượng trưng cho nhân quả luân hồi, chỉ cần uống một chút nước cũng có thể biết được khởi nguồn và kết thúc của vạn vật.” Nguyệt Vũ nói thêm
“Ừm. Nơi cuối cùng, cũng là nơi mỹ lệ nhất. Thần vực Thượng Hoàng. Ta chưa từng tới đó, chỉ nghe nói nơi đó có một cây đại thụ năm mới ra hoa, vạn năm mới kết quả.” Nguyệt Quân nói
“Đệ nghe đó chỉ là truyền thuyết thôi chứ.” Nguyệt Phong vội nói khi nghe Nguyệt Quân kể về Thần vực Thượng Hoàng
“Muốn biết thực hư ra sao, muội đi kiểm chứng là biết ngay.” cô nói rồi liền chạy đi, còn không quên cầm mấy vò rượu mà cô lén mang từ Hoa Sơn lên
“Đại ca, chúng ta phải giấu Tiểu Mẫn đến bao giờ?” Nguyệt Phách hỏi
“Mãi mãi thì càng tốt.” Nguyệt Quân đáp một cách lãnh đạm nhưng trong ánh mắt lần đầu xuất hiện sự lo lắng
Cô dạo chơi một vòng vẫn không biết đường lên Thần vực. Bỗng đi tới một cái cây lạ. Trên cây không có lá cũng không có hoa chỉ có những sợi chỉ đỏ đan xen chằng chịt với nhau. Bên dưới gốc cây còn có một lão bá đang nằm say giấc, bên cạnh là những vò rượu rỗng. Trong tay lão bá vẫn còn đang cầm một vò rượu khác. Cô đi lại vô tình đá phải vò rượu khiến lão bá giật mình tỉnh giấc.
“Ai vậy? Làm phiền giấc ngủ của ta.”
“Lão bá, người sao lại ngủ ở đây?”
“Đây là nơi ở của ta. Ta thích ngủ đâu thì ngủ. Mà ngươi là?”
“Ta là Nguyệt Mẫn Hoa.”
“Ra là Tiểu Hoa Thần.”
“Người biết ta?”
“Haha, ta nối nhân duyên cho vạn vật bao năm nay. Có ai mà ta không biết.”
“Người là… Nguyệt hạ lão nhân?”
“Nếu biết ta là ai rồi thì mau đi đi.”
“Lão bá, nếu người nối nhân duyên cho vạn vật thì người nói xem nhân duyên của ta là ai?”
“Không biết.”
“Nguyệt hạ lão nhân gì chứ. Nhân duyên của ta, người còn không biết. Lừa đảo.”
“Ể. Nha đầu này. Ngươi mới là tiểu hoa tiên đã dám bất kính với ta.”
“Do lão bá lừa ta trước.”
“Tiểu nha đầu, ngươi cũng gan lắm. Dám nói ta lừa ngươi. Được ta xem cho ngươi.” lão bá nói rồi đứng lên đi xung quanh cái cây ấy mò mẫn gì đó
“Lão bá đang tìm gì vậy?”
“Tìm nhân duyên của ngươi.”
Nghe cô nói vậy, Nguyệt hạ lão nhân tìm kiếm một hồi cuối cũng cầm vào sợi nút đỏ nào đó đang quấn rối bởi các sợi chỉ khác. Lão bá đang vui mừng bỗng chốc nhăn mặt lại.
“Lão bá tìm được rồi sao?”
“Đứng yên đó. Ngươi nói ngươi tên gì?”
“Nguyệt Mẫn Hoa.”
“Ngươi đó. Không hợp với Thiên Giới. Nên quay về Hoa Sơn của ngươi sớm đi.”
“Lão bá nghĩ ta muốn ở nơi Thiên cung này chắc. Ta đó chỉ muốn làm một tiểu hoa yêu ngày ngày vui vẻ bên các ca ca thôi.” cô vừa nói vừa ngồi xuống gốc cây xem có còn vò rượu vào không
“Đây. Rượu anh đào do chính tay ta ủ đó.” Nguyệt hạ lão nhân vừa nói vừa đưa cho cô vò rượu mới, cô cũng thuận theo mà uống một ngụm lớn “Thế nào?”
“Không ngon bằng rượu hoa quế ta ủ.”
“Nha đầu, ta đã ủ rượu cả vạn năm nay sao rượu ta ủ có thể so với ngươi.”
“Người thử là biết.” cô nói rồi đưa cho Nguyệt hạ lão nhân một bình rượu hồ lô nhỏ, lão nhân cũng uống thử một ngụm
“Thanh mát, có ngọt có cay, dễ uống cũng dễ say. Tay nghề ngươi cũng khá đấy.”
“Đương nhiên. Lão bá thích thì tặng cho người đó.”
“Hào phóng vậy sao?”
“Đổi lại, người phải nói cho ta về nhân duyên của ta.”
“Haiz ngươi đó. Đào hoa lắm. Sợi tơ hồng của ngươi đang nối liền với mười ba sợi tơ hồng khác. Nếu may mắn thì sẽ hạnh phúc trọn đời, tất nhiên cái giá là mất đi một mối nhân duyên nhưng bù lại ngươi có đến mười hai nam nhân yêu thương. Còn không vạn kiếp cô độc.”
“Lão bá xem sai rồi. Cho dù trời long đất lở, các ca ca vẫn sẽ yêu thương ta, làm sao có chuyện ta cô độc được chứ. Hơn nữa ta chỉ có mười hai người ca ca lấy đâu ra mười ba mối nhân duyên.”
“Vậy sao? Ta chưa từng xem sai mà….”
“Lão bá. Ta là Hoa Thần căn bản không thể cô độc. Người say rồi, nghỉ ngơi đi. Ta đi đây.” cô nói xong liền tung tăng rời đi
Cô đi xung quanh một lúc thì thấy lối đi dẫn lên đài nào đó khá giống nơi phi thăng nhưng cũng không giống lắm. Nền đá chính giữa sẫm màu hơn những phiến đá còn lại. Xung quanh còn có bốn biểu tượng kì quặc. Cô đi đến phiến đá sậm nhất bỗng bị một lực hút nào đó kéo đi.
Đến khi cô mở mắt ra đã đang ở một thần vực nào đó. Đúng như lời các ca ca nói, nơi này nguy nga, lộng lẫy. Nhìn vào mắt hơn Thiên cung kia nhiều. Thần điện rộng lớn có lẽ phải gấp bốn lần Thiên cung. Nơi đây không chỉ có thần điện mà còn có cây hoa, chỉ tiếc không có muôn thú. Nói chung cô ưng nơi này rồi.
“Kẻ nào lại dám vào thần vực.” một thiên binh chặn cô lại
“Ta là Hoa Thần.”
“Hoa Thần? Lừa ai chứ, ngươi chỉ là một Tiểu Hoa Tiên.”
“Thiên cung các người đúng là lắm chuyện.” cô nói rồi lôi lệnh bài ra “Bây giờ được rồi chứ?”
“Cho dù cô có là Hoa Thần thật thì cũng không được vào. Thượng thần không nói hôm nay có ai đến thăm.”
“Ta đến truyền lời thay cho Ti Mệnh tinh quân, thượng thần nhà các người có thể biết được sao.”
“Chắc là có chuyện thật. Cứ để cho cô ta vào đi, nếu là thật chúng ta sẽ không xong đâu.” thiên binh bên cạnh nói nhỏ
“Được rồi. Vào đi.” thiên binh lúc này mới tránh sang để cô đi vào
“Thiên binh gì chứ, đúng là dễ lừa.” cô nói nhỏ trong miệng rồi đi vào thăm quan nơi này “Đây có lẽ là Thần vực Từ Uyên hoặc Thần vực Thượng Hoàng. Nhưng đi đâu chơi chứ…” cô vừa nói vừa đi dạo xung quanh, bỗng cô thấy một mảnh vườn trống. Chỉ có một cái cây… chính xác thì là đại cổ thụ ở đó. “Chỉ là một cây táo thôi mà, sao phải làm trang nghiêm đến vậy.” cô nói rồi nhìn quanh, xác nhận không có ai liền trèo lên cây hái lấy một quả rồi cất đi.
Cô tiếp tục đi dạo đến thần điện, nơi cao nhất có thể quan sát được mọi thứ. Cô thấy được hai thần vực ở sát ngay bên dưới. Một cái bên phải một cái bên trái trông như hai hòn đảo lơ lửng trên không.
“Vậy nơi này là Thần vực Thượng Hoàng. Còn cây táo kia là là cái đại thụ ngàn năm đại ca nói? Thôi thì lỡ rồi lấy một quả chắc không sao đâu.” cô nói rồi liền bay xuống Thần vực Khổng Lượng