Chương 7: Đêm Noel
– Vì hôm nay là một dịp đặc biệt nên chúng ta không thể đi xe máy thông thường được, thời gian xuất phát của chúng ta lại quá trễ so với dự kiến nên chúng ta càng không thể đi bộ. Và anh cũng không thể biến trái bí thành xe ngựa như bà tiên trong truyện Cô bé Lọ Lem được. Vì thế, chúng ta sẽ đi chiếc xe này. Em mau lên đi!
Có quá nhiều sự bất ngờ xuất hiện chỉ trong một đêm, đây quả thực là một đêm Giáng Sinh đáng nhớ của Thuỳ My. Nhìn Minh Trần và chiếc xe, Thuỳ My chợt nghĩ: “Không ngờ mình cũng có ngày này. Liệu qua mười hai giờ mọi thứ có tan biến? Chắc kiếp trước mình tu hành đắt đạo nên kiếp này mới hốt được một anh người yêu đúng nghĩa đẹp trai, nhiều tiền.” (Chắc là như vậy rồi) Thấy Thuỳ My còn mãi ngẫn người, Minh Trần mới tiến đến nắm lấy tay cô:
– Em còn định đứng đây đến bao giờ? Đây không phải mơ và em cũng không phải Lọ Lem nên đừng suy nghĩ gì nữa, mau lên xe đi người yêu của tôi ơi!
Nói đoạn, Minh Trần kéo Thuỳ My lên xe rồi đi đến địa điểm hẹn hò. Trên xe, Thuỳ My hỏi Minh Trần:
– Anh biết em đang nghĩ gì trong đầu hả? Sao tự nhiên anh lại nói “đây không phải là mơ và em không phải Lọ Lem”?
– Anh là người yêu của em mà, anh phải hiểu suy nghĩ của em chứ. Anh chắc là khi em nhìn thấy anh đi chiếc xe này em sẽ tự hỏi là: Trời ơi, mình có đang mơ không, mình thật giống cô bé Lọ Lem… đại loại vậy. (Đoán gần đúng rồi đấy anh bạn)
– Ồ, anh hay thật đó. Mọi thứ diễn ra từ tối đến giờ thật giống truyện cổ tích, tự nhiên bị người ta nhục mạ, sau đó được tặng một chiếc váy xịn sò, cuối cùng được đi chơi lễ hội bằng một chiếc xe cao cấp, sang chảnh. Anh nghĩ không giống truyện cổ tích sao?
– Không. Vì đây là đời thực và anh không phải là thần tiên, cũng chẳng phải hoàng tử, anh chỉ là một chàng trai bình thường. Vì thế nếu em là Lọ Lem hay tiểu thư, công chúa gì đó thì anh đã không yêu em. Anh yêu em chỉ vì em là chính em.
Thuỳ My nhìn Minh Trần:
– Nhiều lúc em nghĩ không biết yêu anh là đúng hay sai nữa, nhưng hôm nay được nghe anh nói mấy lời này thì em biết mình đã đúng.
– Đến giờ mà em mới biết thì hơi muộn rồi đó.
– Anh lại đang tự mãn.
– Vậy hả?
Rồi cả hai cùng bật cười và cứ thế trò chuyện rôm rả đến khi đến nơi. Hôm nay Minh Trần đưa Thuỳ My đến một nhà hàng trong trung tâm thành phố, nơi đây nổi tiếng với lối kiến trúc độc đáo và những món ăn thì vô cùng hấp dẫn. Minh Trần đã đặt một phòng riêng ở tầng cao nhất, được thiết kế sang trọng và ấm cúng, các vật dụng trong phòng đều được trang trí phù hợp với không khí Giáng Sinh. Ngoài ra căn phòng còn có một cửa sổ lớn sát đất, đứng ở đây có thể ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh bên dưới.
Sau khi các món ăn đã được dọn lên, anh hỏi cô:
– Thấy sao? Thích chỗ này không?
Thuỳ My cười, gật đầu:
– Ừm. Mấy chỗ cao cấp sang chảnh như thế này sinh viên nghèo như em làm sao dám đến. May mà có anh em mới được trải nghiệm cảm giác một ngày làm người giàu đó haha. Cảm ơn người yêu nhiều.
Anh bật cười:
– Sau này sẽ còn nhiều ngày làm người giàu nữa không phải chỉ có hôm nay thôi đâu.
– Định cho em làm người giàu đến khi nào?
– Hmmm, tùy em, muốn đến khi nào thì anh chiều đến khi đó.
– Vậy chiều đến hết đời được không?
– Đến kiếp sau cũng được nhưng với điều kiện kiếp sau anh vẫn giàu nha.
– Hahaha, thôi không cần đâu, em mà bám lấy anh để làm người giàu hoài người ta sẽ bảo là ăn bám đó.
– Đừng quan tâm miệng đời. Đã là người yêu của anh thì em xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp.
– Sao tự dưng nay ngôn tình vậy?
– Cái con bé này… lâu lâu phải có chút lắng đọng chứ.
– Rồi rồi. Mà em nghĩ anh là người có nhiều tâm sự. Ngày trước chưa là gì của nhau nên không dám hỏi, nay là người yêu rồi nên muốn biết. Thế nào? Thổ lộ không hay muốn giữ cho riêng mình?
– Người yêu đã lên tiếng thì sao mà dám giấu.
– Hóng.
– Em biết không? Trước khi gặp em cuộc sống của anh tẻ nhạt lắm. Hằng ngày chỉ biết đến công ty rồi về nhà, lúc buồn thì xem phim, đọc sách. Thời gian rảnh thì xách balo lên và đi đến một nơi nào đó để vẽ vời trời mây, phong cảnh. Anh rất ngại kết giao bạn bè, mối quan hệ của anh với mọi người xung quanh anh chỉ ở mức xã giao thôi. Mấy anh chị trong công ty còn gọi anh là “Trần hắc ám”. Dần dần anh thấy mình giống như cái bóng. Rồi không biết trời xui đất khiến sao cho anh gặp được em. Từ một lạnh lùng boy anh quay 180° thành người điên hay cười một mình. Không biết em có cái siêu năng lực gì á, mà mỗi lần nghĩ về em là anh cười à. Bởi vậy không yêu em sao được.
– Ồi ôi, nghe anh kể mà em thấy mình như thiên sứ cứu rỗi linh hồn vậy.
– Ờ, đúng rồi đó. Bởi vậy thiên sứ phải được hạnh phúc.
– Vậy thì liệu mà mang đến hạnh phúc cho em đi.
– Điều đó là đương nhiên rồi.
– Mà anh nè, Trần hắc ám nè, sao em thấy lúc đó anh cô đơn quá dạ?
– Ừm, cô đơn lắm.
– Vậy sao anh không về nhà? Em nhớ là anh có nói là nhà anh cũng không xa lắm nhưng sao anh lại ở riêng dạ?
– Tại anh thích ở riêng, thoải mái.
– Tự nhiên thích ở riêng rồi cảm thấy cô đơn. Nếu anh ở với gia đình thì đâu có cô đơn.
Minh Trần cười mỉm, uống một chút rượu vang.
– Không đâu, ở với gia đình sẽ cô đơn hơn. Ba mẹ anh bận lắm, không thường xuyên ở nhà, ở chung mà tần suất gặp mặt nhau ít ỏi lắm. Như vậy thà ở một mình còn tốt hơn… Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi! Đừng nên phá nát buổi hẹn hò lãng mạn đầu tiên của chúng ta.
Cô biết là trong anh vẫn còn nhiều tâm sự chưa thể giải bày nhưng cô không sẽ miễn cưỡng. Cô nhìn anh, nâng ly rượu, cười một cái:
– Ok, nâng ly chúc mừng Giáng sinh thôi!!!
Anh cũng nâng ly, cười thật hạnh phúc:
– Merry Christmas!!!
Sau khi dùng bữa, Thùy My đi đến cửa sổ, ngắm quang cảnh lung linh bên dưới
– Đẹp ghê!
Anh cũng đi đến, ôm lấy cô từ phía sau.
– Đẹp thật.
Cô quay đầu nhìn anh:
– Làm gì dạ? Tự nhiên ôm người ta dạ?
– Con bé này, sao em không lãng mạn gì hết vậy? Đứng ngắm cảnh ở nơi cao cấp, có trai đẹp ôm miễn phí mà còn phàn nàn.
– Ai phàn nàn gì đâu. Tại giả bộ hỏi vậy thôi. Chứ được trai đẹp ôm…
– Được trai đẹp ôm thì sao?
– Ấm.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, thì thầm:
– Ấm thôi hả? Có hạnh phúc không?
Cô ngượng ngùng, gật đầu. Anh bật cười, khẽ hôn lên má cô.
– Anh yêu em!
Cô không nói gì, chỉ mỉm cười thẹn thùng.
Bỗng, anh hỏi cô:
– Em nè, em thấy sao nếu như ngày nào anh cũng đón em đi học, đi chơi bằng xe hơi, sau đó cùng nhau ăn uống ở những nơi sang trọng, đắt tiền như hôm nay?
– Định cho em làm người giàu mỗi ngày thật đó hả?
– Thật chứ.
Cô xoay người để đối diện với anh.
– Thật sự thì em rất là thích đó. Nhưng như em đã nói, em không muốn trở thành kẻ đào mỏ đâu. Em biết là anh không nghĩ như vậy nhưng em cảm thấy không thoải mái anh à. Em không thích suốt ngày cứ phải dựa dẫm vào anh. Không hiểu sao cứ mỗi khi mặc những bộ váy đắt tiền, đi xe sang, ăn nhà hàng thì em không còn là em nữa. Có lẽ do em là một đứa quê mùa nên những thứ em thích cũng quê mùa. Chỉ có thích anh là không quê mùa thôi đó.
– Vậy em có thích anh quê mùa không?
– Không, anh mà quê mùa nữa thì ai gỡ lúa cho em?
– Trời trời, con bé này! Thật không hiểu nỗi em luôn.
– Làm sao anh hiểu được.
– Ừm, anh đâu có hiểu đâu. Sau một năm hơn quen biết em anh chỉ hiểu là em hơi bị đàn ông đó, ga – lăng với gái, thích mặc đồ thoải mái, thích đi xe máy bình thường, ăn những món bình dân ở vỉa hè nhưng lại mê trai đẹp nhà giàu.
– Sao anh hay dạ? Thầm thương trộm nhớ em bao lâu rồi mà biết rõ quá vậy?
– Chắc cũng lâu rồi đó. Không biết sao anh thích được em luôn đó.
– Em bỏ bùa anh đó.
– Bởi vậy, mê em như điếu đổ. Đang là trai nghèo cũng ráng hóa thân thành trai giàu cho em mê nè.
– Ờ đúng rồi, anh bày đặt giả nghèo thử lòng em đúng không? Bữa nay phải hỏi cho ra lẽ mới được.
– Tại anh muốn hòa nhập với em thôi chứ thử lòng gì đâu.
– Xớ, vậy giỏi hòa nhập luôn đi! Làm trai nghèo luôn đi!
– Được rồi, kể từ ngày mai anh sẽ không là trai giàu nữa, anh sẽ lại là một thằng không có đầu óc, đi xe máy quèn, yêu nhỏ sinh viên quê mùa như trước đây, thấy sao?
– Nếu anh làm được thì ủng hộ.
– Anh sẽ làm được, liệu mà ủng hộ. Yêu trai nghèo là không được hối hận đâu đó.
– Đương nhiên.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, mắt sáng lên vì hạnh phúc. Đôi bờ môi quyện vào nhau say đắm, lồng ngực phập phồng những cảm xúc không tên.
Trời cũng đã về khuya nên Minh Trần đành phải luyến tiếc tạm biệt cô gái của mình. Sau khi đưa Thùy My về nhà, anh có vẻ đăm chiêu, ngồi yên lặng một lúc thì anh quyết định lái xe về biệt thự. Dù cho gia đình có như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là nơi để trở về. Đến cổng, anh bấm còi vài tiếng, cô quản gia liền ra mở cửa. Xuống xe, anh liền hỏi:
– Ba mẹ con có ở nhà không cô?
Cô quản gia đáp:
– Ông chủ đã đi nước ngoài từ tuần trước, bà chủ thì ra ngoài từ chiều đến giờ vẫn chưa thấy về.
Đột nhiên có ánh đèn pha từ một chiếc xe khác, cô quản gia nhìn chiếc xe ấy thì reo lên:
– Bà chủ về tới rồi kìa.
Từ trên xe một người phụ nữ trung niên xinh đẹp bước xuống, đó là bà Châu, mẹ của Minh Trần. Thấy con trai về nhà, bà Châu vui mừng lắm.
– Minh Trần, sao con lại về giờ này?
– Vì hôm nay là Giáng Sinh nên con muốn về nhà. Con không được phép về đây sao? – Minh Trần lạnh lùng.
– Được chứ. Chúng ta vào nhà thôi.
Vào nhà, Minh Trần hỏi bà Châu:
– Mẹ đi đâu mà đến giờ này mới về vậy?
Bà Châu vui vẻ:
– Mẹ đi đến cô nhi viện rồi đi gặp mấy người bạn nên mới đến giờ này. Còn con, hôm nay đã làm gì?
– Con đi ăn tối, sau đó về đây.
– Mẹ rất vui vì con về nhà. Công việc của con dạo này tốt không.
– Dạ, vẫn tốt.
– Công ty nhà mình dạo này nhiều việc lắm, sao con không về phụ giúp một tay?
Minh Trần im lặng một lúc rồi mới trả lời:
– Mẹ biết lý do vì sao con không làm cho công ty mà.
– Mẹ biết, nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi, ba mẹ cũng đã hối hận rất nhiều. Vì thế con cũng nên quên chuyện đó đi!
Minh Trần tỏ thái độ không đồng tình:
– Làm sao con có thể quên được khi chị hai vẫn chưa trở về?