Chương 47: Phòng 404
– Lên xe đi! Anh có chuyện cần nói với em.
Bất ngờ trước thái độ của anh, môi cô tắt hẳn nụ cười, lầm lũi lên xe. Anh với tay lấy cái túi giấy đưa cho cô:
– Của em.
Cô cười cười:
– Cảm ơn anh. Mà… anh có chuyện gì muốn nói với em sao?
Anh không nhìn cô, giọng lãnh đạm:
– Em có chuyện gì giấu anh không?
Cô nhìn anh, có chút chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản:
– Giấu chuyện gì chứ? Em thì có gì để mà giấu anh?
Anh cười nhạt, đưa cho một tấm thiệp:
– Em đọc đi!
Cô ngơ ngác, cầm lấy tấm thiệp: “Cảm ơn em vì chiếc áo. Để trả ơn, tôi đã tự tay giặt nó, mong là em không chê. Chúc em một ngày vui vẻ. Phú Tài.” Đọc xong nội dung tấm thiệp, cô chỉ biết há hốc. Cô quay sang nhìn anh, bất giác lúng túng:
– Thật ra… chuyện này…
– Chẳng phải hôm qua em nói người cho anh ta mượn áo là Như Hoa sao? Nhưng đây rõ ràng là áo của em. Em giải thích sao về chuyện này?
Anh cắt lời cô, mặt không chút biến sắc. Đối mặt với sự lạnh lẽo này của anh, bỗng dưng cô thấy mình sợ hãi. Cô nắm chặt túi giấy trên tay, cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi thú nhận:
– Em xin lỗi vì đã nói dối anh. Thật ra người làm dơ áo của anh Phú Tài là em, em cũng chính là người cho anh ấy mượn áo. Hôm đó, em, Như Hoa và Ngọc Dung đang ăn bánh tráng trộn thì tình cờ thấy anh Phú Tài, vì Như Hoa đã biết anh Phú Tài từ trước nên Như Hoa kéo em và Ngọc Dung đến chào hỏi. Nhưng vì Như Hoa kéo em chạy nhanh quá… nên em đã bị vấp và làm bánh tráng trộn dính lên áo anh Phú Tài.
– Vì thế mà em đã cho anh ta mượn áo khoát của mình?
– Không phải… Là tại anh Phú Tài sắp có cuộc hẹn mà lại không đủ thời gian về nhà thay áo, lúc đó tự nhiên em thấy mình có lỗi nên em đã chuộc lỗi bằng cách cho anh ấy mượn áo khoát để che đi vết dơ mà em gây ra.
Anh nhìn cô, cười khẩy:
– Anh quên mất, em là thiên thần mà.
Dù biết là anh đang mỉa mai cô nhưng cô lại không thể đáp trả, bởi cô hiểu anh đang cảm thấy như thế nào.
– Vậy là vụ đi ăn tối qua cũng không phải là Như Hoa mời mà là em mời, đúng không?
– Không phải như vậy. Bữa tối hôm qua… là do anh Phú Tài mời, anh ấy muốn cảm ơn em vì đã giúp đỡ mẹ anh ấy và cho anh ấy mượn áo.
Minh Trần ngạc nhiên:
– Em đã gặp mẹ của anh ta rồi? Thân thiết đến vậy sao?
– Thì như ngày hôm qua em đã kể với anh, chỉ là tình cờ thôi, em đã giúp đỡ một phụ nữ bị ngã ở siêu thị và người đó lại là mẹ của anh Phú Tài.
– Em và anh ta có duyên với nhau thật đó. Vậy là em đã đồng ý đi ăn với anh ta?
– Ban đầu em có từ chối nhưng anh ấy nói nếu em không đi thì sẽ không trả áo khoát lại cho em.
Anh nhếch mép:
– Cái áo khoát quan trọng với em đến vậy à?
Cô cười nhạt:
– Có thể với anh nó không quan trọng nhưng với em nó lại rất có ý nghĩa.
– Thế tại sao lại giấu anh? Nếu em không làm chuyện gì khuất tất thì sao lại giấu anh, hả?
– Vì em sợ anh sẽ như lúc này.
Anh bất giác gắt gỏng:
– Thế em muốn anh phải làm sao? Phải vui vẻ tán thành việc em giấu giếm anh qua lại với đàn ông khác sao?
Những lời mà Minh Trần vừa thốt ra đã làm cho Thuỳ My cảm thấy bị xúc phạm. Cô bức xúc:
– Anh Minh Trần! Sao anh lại có thể nói em như vậy hả? Từ khi quen anh em chưa từng làm chuyện gì khuất tất sau lưng anh cả. Việc em gặp anh Phú Tài chỉ là một sự tình cờ và em cũng không hề biết anh Phú Tài chính là người đó.
– Vậy ý em là em không hề có lỗi trong chuyện này sao?
– Em thừa nhận là mình có lỗi vì đã nói dối anh nhưng còn việc qua lại với đàn ông, em không có. Em và anh Phú Tài là hoàn toàn trong sáng.
Minh Trần trừng mắt với người yêu, cao giọng:
– Em trong sáng nhưng anh ta có trong sáng với em không? Rồi anh ta cũng sẽ làm ra những chuyện mà anh ta đã làm với Linh Linh để biến em thành bạn gái của anh ta.
– Em không giống người yêu cũ của anh.
– Em…
Đoạn, anh thở dài:
– Thôi đủ rồi, dừng câu chuyện này tại đây. Em xuống xe đi!
Cô liếc mắt nhìn anh, cười khổ.
Khi cô vừa ra khỏi xe, anh lập tức rồ ga đi mất. Cô không ngoái lại, lạnh lùng bỏ vào nhà nhưng trong lòng như có vạn mũi dao đâm.
Vậy là kể từ ngày hôm đó, cả hai không hề liên lạc với nhau. Minh Trần hiểu là Thuỳ My không cố tình lừa dối mình nhưng anh vẫn không thể chấp nhận, có lẽ là do chấp niệm của anh về Phú Tài còn quá lớn. Anh cần thêm thời gian để quên đi sự bức bối trong lòng và để suy nghĩ thấu đáo hơn.
Còn Thuỳ My, cô đang phải đấu tranh với chính mình để ngăn không cho nỗi buồn ngự trị. Anh chưa bao giờ giận cô lâu như thế, anh cũng chưa bao giờ nặng lời với cô, vậy mà ngày hôm đó anh lại nói ra những lời khiến trái tim cô rỉ máu. Buồn, thật sự rất buồn nhưng cô phải cố gắng kiềm chế, cố gắng quên đi để có thể chú tâm vào bài vở chuẩn bị cho tuần thi cuối kì.
Đã một tuần trôi qua, cứ mỗi lần Minh Trần mở điện thoại là lại thấy ảnh của Thuỳ My và cứ mỗi lần như thế là anh lại muốn gọi cho cô, muốn được gặp cô nhưng lý trí bảo anh phải dừng lại. Hôm nay cũng như thế, anh đang lưỡng lự không biết có nên gọi cho cô hay không thì màn hình điện thoại lại sáng lên, là một tin nhắn mới từ Mine (Của anh):
“Ngày mai anh có rảnh không?”
Đọc tin nhắn lòng anh vui như trẩy hội, tủm tỉm trả lời:
“Anh rảnh buổi chiều.”
Màn hình lại sáng lên:
“Vậy hẹn anh ba giờ tại căn hộ. Em sẽ chờ đến khi nào anh đến.”
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của Thuỳ My. Thi xong, cô cùng hai đứa bạn lang thang sân trường.
– Vậy là xong, chính thức nghỉ hè, vui quá đi!
Như Hoa reo lên trong niềm hân hoan, hứng khởi. Ngọc Dung cũng tiếp lời:
– Khi nào có điểm mới biết vui hay buồn.
Như Hoa vẫn vui vẻ:
– Chuyện đó tính sau đi, bây giờ đi xoã trước đã.
– Thôi hai đứa bây đi đi, tao về ngủ đây.
Thuỳ My uể oải lên tiếng. Ngọc Dung liền hỏi:
– Sao nhìn mày không có miếng sức sống vậy? Có bệnh gì không?
Thuỳ My cười cười:
– Bệnh gì đâu, tại cả tuần nay tao thức khuya học bài nên bị thiếu ngủ đó mà.
Như Hoa liền nói:
– Chắc kì này Thuỳ My nhà mình điểm cao lắm à, thấy cả tuần nay lúc nào nó cũng học, học, và học.
– Thì ba mẹ cho tiền đi học thì phải học chứ mạy. – Thuỳ My đáp.
– Ê mà mày với anh Minh Trần sao rồi? – Ngọc Dung hỏi.
Thuỳ My thở dài:
– Vẫn vậy.
– Tao xin lỗi nha, cũng tại tao mà mày với anh Minh Trần mới cãi nhau. – Như Hoa áy náy.
Thuỳ My bật cười:
– Con này, lỗi phải cái gì, mày cũng đâu có cố ý. Mà hai đứa bây tính đâu chơi vậy?
– Tao cũng chưa biết nữa, để coi có chỗ nào đi không? Mà nay ngày 15 phải không?
– Ừm, ngày 15 thì sao? – Ngọc Dung hỏi.
– Ngày hôm nay Salve đang sale 50% á, tao với mày đi mua quần áo đi Ngọc Dung! – Như Hoa nói với Ngọc Dung.
– Ừm, cũng được. – Ngọc Dung đáp.
Chợt, Thuỳ My ngạc nhiên hỏi:
– Nay là 15 rồi đó hả?
– Cái con này, mày đi thi mà mày không nhớ ngày luôn hả? Nay là 15, mai 16, mốt 17, bữa kia 18, nhớ chưa? – Như Hoa phàn nàn.
– Ờ, nhớ rồi. Cảm ơn vì mày đã nhắc. Vậy mày với Ngọc Dung đi vui nha! Tao về trước đây.
Nói rồi, Thuỳ My đi trước, bỏ lại Như Hoa với Ngọc Dung ngơ ngác trông theo.
Trên xe buýt, Thuỳ My nhìn ra cửa sổ, thẫn thờ suy nghĩ về câu chuyện của chính mình: “Cũng đã hơn một tuần rồi, anh ấy vẫn im lặng như vậy. Vẫn chưa nguôi ngoai sao? Đáng ra mình nên gọi cho anh, dù gì mình cũng là người sai trước. Mai là sinh nhật anh rồi, chắc là mình phải làm một cái gì đó…” Thế là cô lấy điện thoại nhắn tin hẹn gặp anh, cứ ngỡ là anh sẽ không trả lời nhưng cô đã nhận được tin nhắn đồng ý của anh. Cô cười mỉm, tự dưng thấy lòng mình nhẹ tênh.
Hôm sau, cô mang đến căn hộ của anh một chiếc bánh kem, bong bóng, phụ liệu trang trí và một số nguyên liệu nấu ăn. Sau khi quét dọn nhà cửa và hoàn thành khâu trang trí thì cô bắt đầu vào bếp để chuẩn bị thức ăn. Hôm nay cô sẽ làm món mì Ý sốt kem mà cô mới vừa học được, mong là anh sẽ thích.
Hai giờ rưỡi chiều, mọi thứ chuẩn bị cho sinh nhật của Minh Trần đã hoàn tất. Thuỳ My vội chạy vào phòng tắm, rửa mặt mũi, thoa ít son, chỉnh sửa tóc tai, quần áo cho thật chỉnh chu. Cô ngồi ở sofa phòng khách, lấy trong ba lô ra một món quà cùng một tấm thiệp đặt trên bàn, cạnh bên chiếc bánh kem xinh đẹp, hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của anh.
Bỗng dưng nắng tắt, căn nhà lại tối sầm, cô ngạc nhiên, nhìn ra cửa sổ, mây đen đang ùn ùn kéo tới: “Trời sắp mưa sao? Không biết anh có bị mắc mưa không?” Cô bật đèn, trời bắt đầu mưa, cô đến bên cửa sổ, nhìn mưa rơi trắng xoá, khuất cả tầm nhìn, trong lòng bỗng có chút bất an. Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh nhưng anh không nghe máy, cô nắm chặt điện thoại trong tay: “Chắc là mưa lớn quá nên anh đến trễ.”
Đã gần bốn giờ chiều, anh vẫn chưa đến. Cô tiếp tục gọi cho anh lần nữa nhưng anh vẫn không nghe máy.
– Trước nay anh chưa từng đến trễ. Vậy mà hôm nay lại trễ gần một tiếng đồng hồ, điện thì không bắt máy. Không biết có gặp chuyện gì không nữa.
Cô đứng ngồi không yên, liên tục gọi điện nhưng kết quả vẫn vậy. Bỗng, chuông điện thoại reo lên, cô vội vàng nghe máy mà chẳng quan tâm người gọi là ai:
– A lô!
Bên kia đầu dây truyền tới một giọng nữ:
“Cho hỏi cô là người nhà của bệnh nhân Diệp Minh Trần phải không ạ?”
Thuỳ My mặt mày biến sắc, tim hẫng đi một nhịp:
– Dạ…
“Anh Minh Trần bị tai nạn giao thông, sau khi đọc số điện thoại của người nhà thì anh ấy đã ngất đi nhưng cô yên tâm, anh ấy đã qua cơn nguy kịch. Hiện anh ấy đang được điều trị tại phòng 404, bệnh viện Quốc tế Tâm An, cô vui lòng đến đây để hoàn tất thủ tục nhập viện cho anh ấy.”
Nghe đến đây, cả người Thuỳ My bỗng nhiên run rẩy, vội vàng lao ra khỏi nhà như người mất trí. Cô định ra trước cửa chung cư để bắt taxi nhưng lại không có một chiếc taxi nào cả. Thế là cô trở lên nhà, lấy cái dù trong ba lô rồi bất chấp mưa gió, đi bộ đến bệnh viện. Đến nơi, cô hớt hãi xông vào phòng bệnh và cảnh tượng mà cô thấy lại không giống như suy nghĩ của cô. Người nằm trên giường bệnh không phải là anh mà là Linh Linh. Còn Minh Trần thì hoàn toàn khoẻ mạnh, lại còn đang rất ân cần chăm sóc cho Linh Linh.
Nhìn thấy cảnh đó, chiếc dù trên tay cô bỗng dưng rơi xuống sàn nhà, lăn lốc. Cô biết mình đã bị lừa nhưng sao trái tim lại đau đến vậy? Sao người đàn ông mà cô yêu thương lại nỡ lòng cho cô leo cây để ở bên chăm sóc người yêu cũ? Tại sao lại đối xử với cô như thế? Anh ghét cô đến vậy sao?
Khi nhìn thấy cô, cả Minh Trần và Linh Linh đều trố mắt ngạc nhiên. Minh Trần vội đi đến bên cạnh cô:
– Sao em lại ở đây?
Cô rưng rưng nhìn anh:
– Câu đó em phải hỏi anh mới đúng chứ.
Anh chưa kịp trả lời thì lại nghe tiếng đổ vỡ, anh quay lại thì thấy Linh Linh đang nằm trên sàn. Anh hốt hoảng bế người yêu cũ lên giường rồi nói vội với Thuỳ My:
– Em đứng đây đợi anh, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Dứt lời, anh vội đi gọi bác sĩ. Thuỳ My cố nuốt nước mắt, quay lưng rời khỏi. Khi Minh Trần cùng bác sĩ trở vào, đã không thấy Thuỳ My đâu. Anh định lấy điện thoại gọi cho người yêu thì mới nhớ ra là mình đã bỏ quên điện thoại ở công ty. Sau khi bác sĩ nói là Linh Linh không sao và rời khỏi phòng bệnh, anh mới lấy điện thoại của Linh Linh gọi cho Thuỳ My nhưng không được, lúc này anh chợt nhớ đến chị hai. Thế là anh vội vã nhập số điện thoại:
“Chị nghe nè, bé em!”
– Chị hai, Linh Linh bị ngất xỉu nên em đã đưa cô ấy vào bệnh viện, chị đến đây liền đi! Phòng 404, bệnh viện Quốc tế Tâm An.
“Chị biết rồi, chị đến liền!”
Minh Trần đặt điện thoại xuống, nhìn Linh Linh:
– Xin lỗi em! Em nằm đây đợi chị Minh Trân đến nha! Anh có việc phải đi trước.
Nói xong, anh nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Linh Linh mở mắt, bàn tay nắm chặt, đấm xuống giường: “Diệp Minh Trần, sao anh lại có thể bỏ mặc người bệnh mà đi như vậy chứ?” Cô bật dậy, lấy điện thoại gọi cho Kì Tâm:
– Con nhỏ đó còn ở bệnh viện không?
“Nó dầm mưa về rồi chị, nhìn đau khổ lắm.”
Linh Linh bật cười:
– Thấy cảnh người yêu ở bên người khác không đau khổ mới là lạ.
“Ủa nhưng sao anh Minh Trần của rời khỏi bệnh viện luôn rồi chị?”
Vì không muốn Kì Tâm biết mình bị bỏ rơi nên Linh Linh đã cố tình nói dối:
– Anh ấy đi mua thuốc cho chị. Nhưng mà em về đi, chị Arina sắp đến rồi.
“Em biết rồi.”
Đầu giờ chiều hôm nay, Linh Linh gọi Kì Tâm vào phòng làm việc và đưa cho cô ta một tờ giấy:
– Một lát, khi nào chị nhắn tin thì em gọi vào số này và nói đúng những gì chị ghi trong giấy, biết chưa?
Kì Tâm nhìn tờ giấy, thắc mắc:
– Số điện thoại này là của ai vậy chị?
Linh Linh nhếch mép:
– Của đứa cướp bồ chị.
Kì Tâm ngỡ ngàng:
– Chị đã có kế hoạch gì sao?
Linh Linh chống cằm, cười mỉm:
– Có chứ.
Lát sau, Linh Linh đã có mặt tại tập đoàn Phong Châu, cô nói với lễ tân:
– Nhờ cô báo với Giám đốc Minh Trần là có Arina Diệp bên Salve cần gặp.
– Chị có hẹn trước không ạ?
– Có.
Sau khi báo với Minh Trần, lễ tân đưa Linh Linh lên phòng làm việc gặp anh. Vừa thấy cô, anh đã tròn mắt ngạc nhiên:
– Sao lại là em? Chị Minh Trân đâu?
Linh linh bật cười, thong thả ngồi xuống sofa:
– Không có chị Minh Trân nào cả, chỉ có em thôi. Nếu em không nói như vậy, liệu anh có chịu gặp em không?
Minh Trần cố giữ bình tĩnh:
– Thế em đến đây có chuyện gì?
– Thì đến để gặp anh.
Đoạn, cô bước đến bên cạnh, nắm lấy tay anh:
– Vì em nhớ anh, em muốn gặp anh. Anh đừng lạnh lùng với em như vậy có được không?
Anh rút tay mình ra khỏi tay Linh Linh:
– Em đừng như vậy. Chúng ta bây giờ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
– Vậy thì chúng ta quay lại với nhau đi! Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Anh Minh Trần, quay lại với em đi!
– Linh Linh! Nếu em đến đây chỉ để nói những lời vô nghĩa này thì xin em hãy về cho. Tôi phải ra ngoài ngay bây giờ.
Dứt lời, Minh Trần nhanh chóng rời khỏi phòng, Linh Linh vội vàng đuổi theo rồi đột nhiên ngất xỉu. Thư kí của Minh Trần hốt hoảng, đến bên đỡ Linh Linh dậy:
– Chị ơi! Chị không sao chứ?
Lúc này, Minh Trần mới quay lại, thế là anh vội đưa cô vào bệnh viện. Khi bác sĩ tiến hành kiểm tra, Linh Linh vội ngồi dậy, mắt ngấn lệ, nắm tay bác sĩ mà van nài:
– Bác sĩ ơi, em không sao đâu nhưng xin bác sĩ hãy giúp em. Bác sĩ nói giúp với chồng em là em bị stress, cần nhập viện để theo dõi nha bác sĩ. Chuyện này rất là quan trọng với em, liên quan đến hạnh phúc gia đình em đấy bác sĩ, bác sĩ giúp em nha! Em cầu xin bác sĩ đó.
Nhìn bộ ánh mắt long lanh ngập nước và bộ dạng van nài thảm thiết của người đẹp, nam bác sĩ không khỏi động lòng nên đã đồng ý. Từ phòng khám bệnh trở ra, vị bác sĩ nói với Minh Trần:
– Hiện tại cơ thể bệnh nhân không có dấu hiệu bất thường, còn lý do mà bệnh nhân ngất xỉu có thể là do căng thẳng quá mức. Bệnh nhân cần được nhập viện để theo dõi thêm.
Minh Trần thở phào, cảm ơn bác sĩ. Lát sau, Linh Linh được chuyển đến phòng bệnh thường, nhân lúc Minh Trần làm thủ tục nhập viện, Linh Linh đã tranh thủ nhắn số phòng và tên bệnh viện cho Kì Tâm và bảo cô bắt đầu kế hoạch. Khi Minh Trần trở vào, Linh Linh giả vờ như mới vừa tỉnh lại.
– Em tỉnh rồi sao? Còn mệt ở đâu không? – Minh Trần hỏi.
Linh Linh lắc đầu, giọng yếu ớt:
– Đây là đâu? Sao em lại ở đây?
– Đây là bệnh viện, em bị ngất xỉu nên tôi đã đưa em vào đây.
– Dạo này em hơi stress, làm phiền anh quá rồi.
– Em không sao là tốt rồi. Vậy em gọi người nhà đến đi. Tôi có việc gấp phải đi ngay bây giờ. Em ở một mình được chứ?
Linh Linh cười hiền:
– Được rồi, anh đi đi! Em không sao đâu.
Nhưng vào giây phút Minh Trần định rời đi thì Linh Linh lại ôm đầu, tỏ vẻ mệt mỏi. Thấy vậy, Minh Trần vội đến bên cạnh hỏi han:
– Em sao vậy? Có cần tôi gọi bác sĩ không?
– Không cần đâu anh, em chỉ thấy chóng mặt một chút thôi.
– Vậy em nằm xuống nghỉ ngơi đi!
Nằm xuống giường, Linh Linh vội xua tay:
– Anh có việc gấp thì cứ đi đi! Mặc kệ em.
– Em như vậy thì làm sao tôi đi được. Tôi nhớ là anh trai em đang ở đây phải không?
– Dạ.
– Vậy em mau gọi cho anh ấy đi, khi nào anh ấy đến tôi sẽ đi.
– Chắc anh ấy không đến được đâu vì tuần này anh ấy đang đi khám bệnh ở tỉnh.
Điện thoại Linh Linh bỗng reo lên, cô bắt máy:
– Alo!
Lúc này, Kì Tâm túc trực ở bệnh viện, chỉ cần Thuỳ My xuất hiện, lập tức theo đuôi. Thấy Thuỳ My chuẩn bị vào thang máy, Kì Tâm vội vã gọi cho Linh Linh:
– Con nhỏ đó đã vào thang máy.
“Chị biết rồi.”
Thông báo xong, Kì Tâm kiếm một băng ghế rồi ngồi chờ động tĩnh tiếp theo. Còn Linh Linh sau khi tắt điện thoại thì cười cười, nói với Minh Trần:
– Nhỏ em trong nhóm thiết kế, nó gọi báo công việc ở công ty.
Minh Trần cười đáp lại:
– Em có vẻ bận rộn. Nên tiết chế công việc lại để bớt căng thẳng hơn.
– Em biết rồi. Mà anh có thể lấy cho em ly nước được không?
– Được rồi.
Sau khi rót nước, Minh Trần ân cần đỡ Linh Linh ngồi dậy rồi mới đưa ly nước cho cô. Đột nhiên, có tiếng động lạ vang lên, hình như có vật gì vừa bị đánh rơi. Minh Trần và Linh Linh đưa vội mắt về hướng vừa phát ra âm thanh. Cánh cửa phòng bệnh mở toang, Thuỳ My bần thần đứng đó, hai ống quần ướt sũng, dưới chân còn có một chiếc dù đẫm nước nằm lăn lốc.
Linh Linh nhìn cô gái trước cửa bằng ánh mắt đầy thương hại, nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, môi cong lên nụ cười thoả mãn. Còn người đàn ông duy nhất trong căn phòng này đang vô cùng, vô cùng ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của cô người yêu nhỏ. Anh vội vã rút tay mình ra khỏi tay Linh Linh, nhanh chóng đến bên cạnh Thuỳ My.
Chính hành động này của anh đã làm cho Linh Linh như phát điên. Cô cố tình làm rơi chiếc ly thuỷ tinh xuống sàn tạo ra một tiếng “xoảng” rất lớn, sau đó cô lật đật nằm sóng soài bên cạnh đống vỡ vụn, thành công thu hút sự chú ý của Minh Trần. Lúc này, anh mới chạy đến bế cô lên giường rồi vội vàng đi gọi bác sĩ. Sự quan tâm này của anh đã khiến lòng Linh Linh có trăm hoa đua nở. Nhưng chưa đầy vài phút, mùa xuân trong cô bỗng chốc hoá thành đông tàn lạnh giá khi Minh Trần đành lòng bỏ lại cô cô đơn trên giường bệnh mà lạnh lùng rời đi.
Hiện tại, Minh Trần đang sốt ruột tìm kiếm Thuỳ My, anh không biết là cô đã đi đâu nữa. Anh lái xe về căn hộ, gấp gáp vào nhà tìm cô thì lại vô cùng bất ngờ khi thấy đèn trong nhà vẫn sáng, phòng khách thì ngập tràn bong bóng và đồ trang trí, trên bàn còn có bánh kem và quà tặng. Anh ngồi xuống sofa nhìn dòng chữ: “Happy Birthday Anh của em!” trên bánh kem anh mới ra nhớ hôm nay là sinh nhật mình. Vậy là cô đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho anh sao? Anh cầm tấm thiệp trên bàn, từ từ mở ra: “Anh à, em biết mình sai rồi, đáng ra em không nên giấu anh chuyện đó, em xin lỗi, anh bỏ qua cho em được không? Hôm nay là sinh nhật anh đó, sắp già thêm một tuổi rồi nên đừng chấp nhặt nữa mà hãy rộng lòng bỏ qua cho cô bạn gái vô tri này nha! Em có món quà tặng anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Nhớ và yêu anh!”
Đoạn, anh mở gói quà, bên trong là một lọ thuốc nhỏ mắt, một hộp vitamin, hai thanh socola và một túi kẹo dẻo. Ngoài ra còn có một tờ giấy ghi chú với nội dung: “Biết anh thường xuyên làm việc với máy vi tính nên tặng anh thuốc nhỏ mắt giúp anh có một đôi mắt sáng khoẻ để ngắm em rõ hơn; tặng anh vitamin giúp anh tăng cường sức đề kháng để bảo vệ em tốt hơn; tặng anh socola giúp anh giảm căng thẳng để bớt cộc cằng, bớt giận dỗi em; cuối cùng, tặng anh kẹo dẻo để anh mãi ngọt ngào với em. I love u!”
Anh cầm chặt món quà trên tay: “Sao anh có thể nhận hết tình yêu này của em? Anh chẳng những lạnh lùng, trễ hẹn mà còn để cho em hiểu lầm. Sao anh lại có thể xấu xa đến thế?” Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, là áo khoát và balo của cô. Có việc gì gấp đến nỗi cô không mang theo chúng? Tại sao cô lại đến bệnh viện? Lẽ nào đây lại là trò của Linh Linh? Anh nhìn ra cửa sổ, mưa vẫn đang rất nặng hạt:
– Thuỳ My ơi là Thuỳ My! Rốt cuộc thì em đã đi đâu?
Anh trầm ngâm một lúc, sau đó lại vội vàng ra khỏi nhà.
Thuỳ My bỏ lại chiếc dù ở phòng bệnh, hoà mình vào cơn mưa trắng xoá, thẫn thờ rời khỏi bệnh viện. Cơn mưa nặng hạt của buổi chiều tháng Sáu đã cuốn trôi đi những giọt nước mắt chát đắng đang lăn dài trên má cô gái nhỏ. Lủi thủi bước đi trong màn mưa dày đặt, cô nghe tiếng trái tim mình gào khóc, cô muốn dỗ dành nhưng bản thân lại chẳng thể nguôi ngoai. Cô đã quá mệt mỏi rồi…