Chương 45: "Thương nhau cởi áo cho nhau"
- Trang Chủ
- Mãi Mãi Chờ Em - Tác giả: Cama
- Chương 45: "Thương nhau cởi áo cho nhau"
– Cảm ơn hai đứa bạn yêu dấu của tao nhiều lắm. Công đức này xin nhớ mãi không quên.
– Được rồi, ta xin ghi nhận tấm lòng của nhà ngươi. – Như Hoa cười đáp.
Ngọc Dung đùa:
– Sau này làm dâu nhà giàu rồi đừng quên chị em là được.
Thuỳ My bật cười:
– Dạ!!!
Sau khi ăn ốc, cả ba dắt nhau đi dạo công viên, ăn bánh tráng trộn. Bỗng Ngọc Dung khều Thuỳ My:
– Ê, tao nói là mày với anh đẹp trai đó có duyên lắm luôn á.
Thuỳ My ngạc nhiên:
– Nói gì vậy? Anh đẹp trai nào?
– Nhìn bên kia đi!
Thuỳ My nhìn về hướng mà Ngọc Dung đã chỉ, quả đúng là duyên số khi cô và Phú Tài đang ở rất gần nhau. Cô liền quay người sang nơi khác, cố ăn hết bịt bánh tráng trộn để đánh bài chuồn. Thế nhưng khi cô còn chưa kịp ăn xong bịt bánh tráng thì Như Hoa liền bảo:
– Tình yêu của mày đã tới rồi My ơi!
Cô quay sang, đánh Như Hoa một cái:
– Con điên này! Nói tào lao cái gì vậy?
– Để tao chứng minh cho mày thấy tao không nói tào lao nè.
Thuỳ My còn ngơ ngác trước lời nói của Như Hoa thì đã nghe cô bạn gọi lớn:
– Anh Phú Tài!
Phú Tài vừa ngoái lại, Thuỳ My đã định co chân bỏ chạy nhưng chưa kịp chạy thì đã bị Như Hoa xô mạnh về phía của Phú Tài. Thấy Thuỳ My nhào tới, Phú Tài bất ngờ quá nên đã lùi về phía sau nhưng lại bị mất đà, ngã ngửa, còn Thuỳ My thì ngã sấp mặt nhưng may mắn là bằng một cách thần kì nào đó, cô đã nằm gọn trên người Phú Tài và bình yên vô sự. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tim Phú Tài bỗng dưng đập mạnh liên hồi, mặt Thuỳ My thì trắng bệch, ánh mắt cả hai nhìn nhau đầy ngỡ ngàng và bối rối.
Lúc này, Như Hoa với Ngọc Dung mới hớt hãi chạy đến đỡ Thuỳ My và Phú Tài dậy. Thật lòng Như Hoa không cố ý làm vậy, cô chỉ muốn đùa với Thuỳ My một chút nhưng không ngờ lại khiến cả hai ngã nhào như vậy. Như Hoa ríu rít:
– Xin lỗi! Xin lỗi hai người nhiều lắm. Em không cố ý đâu. Anh Phú Tài và Thuỳ My không sao chứ?
Thuỳ My cũng chẳng còn tâm trí nào mà trách Như Hoa nữa, cô ngập ngừng:
– Không… không sao.
Phú Tài cười cười:
– Không có gì đâu, anh không sao…
Anh cúi xuống định phủi bụi bẩn trên quần áo thì phát hiện chiếc áo thun mà anh đang mặc đã bị ố vàng cả một vùng, dưới chân anh thì đầy bánh tráng trộn. Lúc này anh chỉ biết há hốc.
Chúng ta cùng quay ngược thời gian về ít phút trước, lúc Thuỳ My nằm trên người Phú Tài, trên tay cô vẫn còn cầm bịt bánh tráng, và thủ phạm gây ra vết ố vàng trên áo Phú Tài không ai khác chính là… bịt bánh tráng trộn.
Thấy vậy, Như Hoa lại lúng túng:
– Làm sao bây giờ? Áo anh bị dính bánh tráng trộn rồi kìa.
Phú Tài thở dài:
– Ba mươi phút nữa anh còn có một cuộc hẹn, thế này thì làm sao mà đi gặp người ta đây?
Lúc này, Thuỳ My mới ngượng ngùng lên tiếng:
– Xin lỗi anh.
Phú Tài đưa mắt nhìn Thuỳ My, bỗng thấy lòng bối rối đến lạ nên đã vội di chuyển tầm mắt sang hướng khác:
– Không sao.
Như Hoa nhìn Phú Tài một lúc rồi nảy ra ý tưởng:
– Dù gì cũng là lỗi tại em nên bây giờ anh cởi áo ra đi rồi đưa em đem về giặt cho.
Ngọc Dung vội nói với Như Hoa:
– Mày điên hả? Mày kêu ảnh cởi áo ra rồi thì lấy gì mặc, đang ở nơi công cộng đó chị.
– Ờ he, tại tao rối quá.
Phú Tài cười hỏi:
– Gần đây có shop quần áo nam nào không các em?
– Dạ, hình như là không có đâu anh. – Ngọc Dung trả lời.
– Nếu giờ anh về nhà thì không kịp giờ hẹn. Vậy chắc phải mặc áo dơ này đi đến chỗ hẹn rồi. – Phú tài buồn bã.
Chợt Thuỳ My cởi chiếc áo khoát hoody mà mình đang mặc ra rồi đưa cho Phú Tài:
– Anh khoát cái này vào để che vết dơ rồi đi đến chỗ hẹn. Áo của em nam nữ gì mặc cũng được hết với lại nó rộng lắm nên chắc anh mặc vừa đó. Mặc xong rồi thì gửi Như Hoa trả lại cho em.
Hành động của Thuỳ My đã làm cho cả Phú Tài và hai người bạn của cô đều vô cùng bất ngờ. Phú Tài định từ chối nhưng nếu anh từ chối thì sẽ phải mặc áo dơ đến buổi hẹn. Trong mắt mọi người anh là một chủ tịch hoàn mỹ, xuất sắc, anh không thể để mình bị mất hình tượng chỉ vì một vết dơ từ trên trời rơi xuống. Thế nên anh đã miễn cưỡng cầm lấy chiếc áo mà Thuỳ My đưa cho.
– Khi nào xong việc tôi sẽ giặt sạch sẽ và trả lại.
– Được rồi. – Thuỳ My lơ đãng trả lời.
Phú Tài nói với Như Hoa và Ngọc Dung:
– Vậy anh đi trước nha! Gặp lại hai em sau.
– Dạ.
Khi Phú Tài rời khỏi, Như Hoa lại trêu chọc Thuỳ My:
– Thương nhau cởi áo cho nhau/Về nhà ghệ hỏi qua cầu gió bay.
Ngọc Dung cũng tiếp lời:
– Vỗ tay cho Như Hoa, chuẩn quá! Nay Thuỳ My gan lắm, dám cởi áo cho trai luôn.
Thuỳ My nhìn hai đứa bạn, mắt ánh lên vài tia nguy hiểm:
– Thôi điiii! Lúc tao còn nói chuyện đàng hoàng thì hai đứa bây mau nghiêm túc lại đi!
Như Hoa bèn cười giả lả:
– Trời ơi! Tao giỡn chút thôi. Chứ tao biết là lỗi tại tao mà, tao ngàn lần xin lỗi mày.
Thuỳ My lườm Như Hoa:
– Đúng rồi, là tại mày! Tự nhiên xô tao làm chi cho tao nằm lên người ông đó… Aaaaa! Xấu hổ muốn chết! Huhu
– Thôi tao xin lỗi mà, tại tao lỡ dại, tha lỗi cho tao đi mà! Huhu
Như Hoa ôm Thuỳ My mà năn nỉ. Ngọc Dung cũng lên tiếng:
– Như Hoa không cố ý đâu, mày bỏ qua cho nó đi.
Thuỳ My thở dài:
– Tại tao nói vậy thôi chứ dù gì cũng lỡ rồi, thôi kệ đi. Mà chuyện ngày hôm nay tụi bây phải giữ bí mật đó, biết chưa?
Như Hoa siết chặt Thuỳ My, cười toe toét:
– Aaaww!!! Thương bạn yêu quá hà. Tui sẽ giữ bí mật này cho đến chết luôn.
– Tui cũng vậy. – Ngọc Dung tiếp lời.
Rồi ba cô gái cùng nhau bật cười, sau đó lại tiếp tục chuyến đi chơi của mình.
Đến điểm hẹn nhưng Phú Tài vẫn chưa vào mà còn ngồi trên xe, tay cầm chiếc áo của Thuỳ My, thơ thẫn một lúc rồi mới mặc vào và xuống xe. Cuối cùng buổi hẹn cũng kết thúc thuận lợi, trên đường về anh cứ nghĩ mãi về khoảnh khắc ở công viên, cứ mỗi lần nhớ tới ánh mắt của Thuỳ My nhìn anh khi đó là anh lại thấy trái tim mình bồi hồi, xao xuyến. Anh vội đặt tay lên tim mình, tự trấn an:
– Bình tĩnh nào! Mình không hề có hứng thú với cái máy nói đó. Mình không có hứng thú với hoa đã có chủ. Đúng rồi, không có gì cả, hoàn toàn không.
Chợt, anh nhìn xuống chiếc áo khoát mà anh đang mặc, tỏ vẻ hậm hực:
– Tất cả là tại cái áo này. Đúng rồi, là tại cái áo, cái áo có mùi của con bé đó.
Đoạn, anh đạp phanh, tấp vào lề, cởi chiếc áo của Thuỳ My ra rồi quăng ở một góc. Sau đó lại rồ ga lao về nhà.
Tối đó, lúc Phú Tài ở trong phòng tắm thì mẹ anh vào phòng, bà muốn nói chuyện với con trai nhưng lại không gặp anh, bà định trở ra thì lại thấy trên giường có một chiếc áo khoát:
– Cái thằng này, lớn rồi mà còn vứt quần áo lung tung.
Bà đi đến giường ngủ, định lấy chiếc áo treo lên thì bà lại phát hiện chiếc áo này hình như không phải của con trai bà, lại còn có mùi của con gái.
– Cái gì đây? Là áo của con gái sao?
Cùng lúc đó, Phú Tài từ phòng tắm bước ra. Anh ngỡ ngàng nhìn mẹ:
– Mẹ?
Bà Tuyết San mỉm cười, giơ chiếc áo lên:
– Áo của cô nào đây?
Phú Tài vội vã chạy đến, lấy chiếc áo từ tay bà San:
– Áo của con chứ của cô nào đâu.
– Đó giờ mẹ có thấy con mặc cái áo này đâu.
– Thì con mới mua.
– Mới mua mà không có tem, không có mùi vải mới mà lại có mùi của con gái. Đừng có qua mặt mẹ. Nói mau, áo của ai?
Phú Tài đảo mắt, nhanh chóng vận dụng đầu óc linh hoạt của mình:
– Lúc chiều cái áo mà con mặc bị dính dơ nên bạn con mới lấy áo của em gái nó cho con mượn để che đi vết dơ trên áo thôi.
Bà San mỉm cười:
– Sao không lấy áo của bạn con mà lại lấy áo của em mà còn là em gái nữa?
Phú Tài bắt đầu lúng túng:
– Thì… thì em gái của bạn con bỏ quên áo khoát trong xe của nó nên nó lấy cho con mượn, vậy thôi.
– Em gái của bạn con để quên áo khoát đúng lúc, đúng chỗ ghê ha?
– Trùng hợp thôi.
– Thật không?
Trước ánh mắt sắc bén của mẹ, Phú Tài bất giác ấp úng, song lại lãng sang chuyện khác:
– Th… th… thật. Mà mẹ vô phòng con có việc gì sao?
Bà San nở nụ cười hiền hậu:
– À, không có gì, chỉ tại mẹ muốn xem con đang làm gì đó mà. Thôi con nghỉ ngơi đi, mẹ về phòng đây.
– Dạ.
Phú Tài vừa thở phào thì mẹ anh lại lên tiếng:
– Mà nè, em gái của bạn con chắc xinh lắm ha?
Phú Tài liền giãy nãy:
– Mẹ!!!
Bà San cười lớn:
– Thôi, mẹ về phòng đây.
Phú Tài ngồi xuống giường, nhìn chiếc áo trên tay hồi lâu rồi mỉm cười. Nhưng rồi anh chợt nhận ra bản thân mình lại đang tơ tưởng viển vông. Anh vội đặt chiếc áo sang một bên, tự nhắc nhở chính mình:
– Dừng lại đi Phú Tài! Đừng đi vào vết xe đổ của bản thân, đừng suy nghĩ đến những thứ không thuộc về mình.
Sáng hôm sau, khi cô giúp việc nhà Phú Tài đi đến phòng giặt giũ chuẩn bị giặt quần áo thì thấy cậu chủ đang ngồi giặt áo, cô lấy làm bất ngờ lắm:
– Cậu Phú Tài? Cậu đang giặt cái gì vậy, sao không để tôi giặt cho?
Phú Tài giật mình, nhìn cô giúp việc, cười giả lả:
– Dạ cái áo này con đang cần gấp nên con tự giặt cho nhanh ấy mà.
Cô giúp việc cười bảo:
– Thôi, cậu ra ngoài đi, để đó tôi giặt cho.
– Dạ không cần đâu cô, con giặt sắp xong rồi. Mà cô nè, khi nào cái áo này khô thì cô xếp lại cẩn thận rồi để trên giường ngủ của con nha.
– Tôi biết rồi.
Tan làm, Phú tài mang về nhà một cái túi giấy xinh xắn, sau đó cẩn thận để chiếc áo của Thuỳ My vào trong túi. Xong xuôi, anh lấy điện thoại và gọi cho Như Hoa.
Ngày hôm sau, khi vừa tan học Thuỳ My nhận được cuộc gọi từ một số máy lạ, cô định không bắt máy nhưng Như Hoa lại bảo:
– Nghe đi! Biết đâu là người quen thì sao?
Thuỳ My bắt máy:
– A lô!
“Cho hỏi đây là số điện thoại của Thuỳ My có phải không?”
– Dạ phải.
“Em là Thuỳ My phải không?”
– Dạ.
“Tôi là Phú Tài đây.”
Thuỳ My khá là bất ngờ, cô vội quay sang nhìn hai người bạn của mình rồi lại hỏi Phú Tài:
– Sao anh biết số của em? Là Như Hoa cho anh đúng không?
Như Hoa chột dạ vội vàng lắc đầu. Phú Tài cười đáp:
“Sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là tôi đã gọi được cho em rồi.”
– Vậy anh gọi có gì không?
“Được rồi, tôi sẽ vào thẳng vấn đề, lần trước em đã giúp đỡ mẹ tôi, hôm qua còn cho tôi mượn áo nên tôi muốn mời em ăn tối để cảm ơn, nhân tiện trả áo lại cho em luôn. Không biết tối nay em có thời gian không?”
Thuỳ My im lặng một chút, sau mới trả lời:
– Em nghĩ là anh không cần phải mời em ăn tối đâu, việc em giúp mẹ anh là việc nên làm thôi. Còn cho anh mượn áo là vì em đã làm dơ áo của anh, là lỗi của em nên em phải chịu trách nhiệm. Vì thế anh chỉ cần trả áo lại cho em là được rồi.
“Cô bé lúc nào cũng thích làm người ta hụt hẫng vậy sao?”
– Em không nghĩ điều đó làm cho anh hụt hẫng.
“Nhưng điều đó lại làm tôi hụt hẫng. Chỉ là muốn mời em một bữa ăn nhưng sao khó quá.”
– Em và anh không có quan hệ gì với nhau hết, thậm chí còn chưa nói chuyện đàng hoàng với nhau một lần nào, chúng ta cũng không có nhu cầu quen biết nhau thì tại sao phải đi ăn với nhau?
“Sao em biết tôi không có nhu cầu quen biết em? Nếu bây giờ tôi nói có thì chúng ta có thể đi ăn cùng nhau chứ?”
– Sao lại muốn quen biết em?
“Vì em là bạn của Như Hoa.”
– Vậy anh có mời Như Hoa không?
“Đương nhiên là có rồi, mời cả Ngọc Dung nữa. Vậy bây giờ em đã đồng ý chưa?
– Nếu em nói chưa thì sao?
“Thì em sẽ không bao giờ lấy lại được cái áo của mình đâu.”
– Anh…
“Thế nào? Đi ăn để lấy lại áo hay là ở nhà và mất áo? Em nghĩ đi, cái nào thì có lợi cho em hơn?”
Nghe Phú Tài nói mà Thuỳ My bực hết cả mình: “Thằng cha này đúng là cái đồ khó ưa màaa!!!!”
– Được rồi, tối nay mấy giờ? Ở đâu?
“Cảm ơn vì em đã nhận lời. Tôi sẽ nhắn thời gian và địa chỉ cho em sau.”
Dập máy, Thuỳ My lập tức hỏi Như Hoa:
– Là mày cho số điện thoại của tao cho ông Phú Tài phải không?
Như Hoa liên tục lắc đầu:
– Không có, làm gì có!
– Đừng có mà chối. mày không cho thì ai cho? Nói, tại sao dám cho số điện thoại của tao?
Như Hoa ấp úng:
– Thì… thì…. Tao nghĩ người cho mượn áo với người mượn áo nên tương tác trực tiếp với nhau.
Thuỳ My nghiến răng:
– Mày hay lắm.
Như Hoa lại giở trò nịnh nọt:
– Thôi mà Thuỳ My yêu dấu, đừng có tức giận với tao mà. Anh Phú Tài cũng là người tốt mà, cho số điện thoại cũng đâu có sao đâu.
Thuỳ My thở dài, hỏi Như Hoa:
– Ổng rủ ba đứa mình tối nay đi ăn phải không?
Như Hoa cười hi hi, gật gật dầu. Ngọc Dung thì bảo:
– Nhưng mà tối nay tao có hẹn với bồ rồi nên hai đứa mày đi đi.
Thuỳ My nhìn Ngọc Dung:
– Cỡ này con người ta đi chơi với bồ miết luôn ta ưi.
Ngọc Dung cười tủm tỉm:
– Có bồ để làm gì?
Như Hoa chống cằm, thở dài:
– Thấy người ta đi chơi với bồ thấy ham, ai như tao có bồ hờ hững cũng như không.
– Một ngày gọi nhau tám chục cuốc điện thoại mà nói hờ hững. – Thuỳ My trêu.
– Thôi đi, chỉ gọi điện thôi thì cũng có làm được gì đâu. Ai như mấy người có bồ gần bên cạnh, muốn gặp là gặp được liền. – Như Hoa đáp.
Thuỳ My khoát vai Như Hoa, bình thản nói:
– Điều đó chỉ áp dụng cho Ngọc Dung thôi, chứ còn bồ tao không phải muốn gặp là gặp được đâu. Ví như mấy ngày nay nè, gặp được ổng là một điều vô cùng khó khăn.
– Sao vậy? – Như Hoa thắc mắc.
– Chắc là đi công tác rồi chứ gì? – Ngọc Dung nói.
Thuỳ My bật cười:
– Ừm. Dù ổng không đi công tác, tao cũng có gặp được đâu, dạo này ổng bận lắm.
Bỗng Như Hoa lại thở dài:
– Tự nhiên tao thấy lo cho ông Minh Trần ghê.
– Lo cái gì? – Thuỳ My ngạc nhiên.
– Trong lúc ổng miệt mài đi công tác thì bồ ổng ở nhà lại đi ăn tối với trai đẹp. Cứ cái đà này là mất bồ như chơi.
Như Hoa vừa dứt lời đã bị Thuỳ My đánh cho một phát:
– Mày còn dám nói, tại ai mà tao phải đi ăn với trai hả?
Như Hoa vênh mặt:
– Thì ai biểu mày nhận lời?
Ngọc Dung vội can ngăn:
– Thôi được rồi, đây không phải là lúc gây nhau mà là lúc nghĩ xem tối nay hai đứa bây sẽ ăn những món gì, lâu lâu được mời mà.
– Ờ he, để tao suy nghĩ. – Thuỳ My đáp.
– Tao cũng suy nghĩ. – Như Hoa tiếp.
Tối đến, Phú Tài đưa Thuỳ My và Như Hoa đi ăn món nướng. Tại đây, Phú Tài và Thuỳ My đã có cơ hội ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau, lắng nghe câu chuyện của nhau và đã dần hiểu hơn về nhau. Nhờ vậy mà những mâu thuẫn trước đây giữa cả hai cũng được tháo gỡ. Như Hoa cũng đã rất vui vì cuối cùng hai người bạn của cô cũng đã có thể tháo gỡ khúc mắc, bắt tay làm hoà. Buổi ăn tối hôm nay, từ một bữa tối gượng ép nay đã trở thành một bữa tối vui vẻ, tất cả mọi người đã có thể hoà thuận, hăng say trò chuyện với nhau. Sau bữa tối, cả ba còn cùng nhau đi hát karaoke vui quên lối về và quên cả việc nghe điện thoại của người yêu.
Minh Trần đang trên đường trở về từ chuyến công tác, anh định ghé qua nhìn mặt cô người yêu nhỏ một lát nhưng gọi mãi mà cô không nghe máy: “Cái con bé này, làm cái gì mà không nghe máy vậy hả? Hay là đi đâu ra ngoài mà không đem theo điện thoại?” Thế là anh tức tốc lái xe thật nhanh trở về. Lúc này, cô vẫn còn mãi mê ca hát với Như Hoa nên dù điện thoại có reo cháy máy cô vẫn không hề hay biết.
Sau khi ca hát chán chê, Thuỳ My, Như Hoa và Phú Tài mới chịu ra về. Như Hoa định chở Thuỳ My về nhà nhưng mẹ cô lại gọi bắt phải về nhà gấp nên cô đành gửi gắm bạn thân lại cho Phú Tài:
– Chết rồi, phụ huynh réo gọi nên em phải về gấp, anh đưa Thuỳ My về nhà giùm em nha!
Phú Tài vui vẻ:
– Ừm được rồi.
Thuỳ My cũng lên tiếng:
– Về đi! Đừng lo cho tao.
– Vậy tạm biệt hai người nha.
Nói rồi, Như Hoa lái xe đi mất. Bấy giờ Thuỳ My mới nói với Phú Tài:
– Thôi anh Phú Tài về đi, em tự về được rồi.
– Sao vậy được? Bạn em mới nhờ anh đưa em về, sao anh có thể để em về một mình được chứ?
– Không sao đâu anh, chỗ này cũng gần nhà em nên em đi bộ về là được rồi.
Phú Tài cười cười:
– Nếu vậy thì em về đi.
– Dạ, bai anh.
Nói rồi, Thuỳ My quay lưng đi nhưng chỉ vừa đi được vài bước thì lại có cảm giác kì lạ, cô mới ngoái đầu nhìn lại, ngỡ ngàng nhìn thấy Phú Tài đang lặng lẽ phía sau mình:
– Sao anh đi theo em?
Phú Tài cho ta vào túi quần, bình thản trả lời:
– Anh có đi theo em đâu, anh đi về nhà mà.
– Về nhà sao anh không đi xe?
– Anh thích đi bộ.
– Vậy sao anh lại đi hướng này?
– Vì nhà anh ở hướng này.
Thuỳ my khẽ cười, nhìn anh:
– Phú Tài à, chắc anh quên rồi, lúc ăn tối anh đã nói nhà anh ở gần trung tâm thương mại Sume mà hướng để đi Sume là hướng ngược lại. Rõ ràng là anh đi theo em.
Phú Tài bật cười, ngượng ngùng:
– Haizz! Bị em phát hiện rồi. Chỉ tại anh không yên tâm khi để em về một mình nên mới muốn đi theo em thôi.
– Khu này an ninh lắm nên anh yên tâm về nhà đi. Em có thể tự về được.
– Được rồi, vậy em đi đường em, anh đi đường anh.
Dứt lời, Phú Tài tiếp tục đi về hướng nhà trọ của Thuỳ My. Thấy vậy, Thuỳ My liền vội vàng chạy theo Phú Tài:
– Ủa anh đi đâu vậy? Nhà anh ở hướng ngược lại mà?
Phú Tài vãn tiếp tục đi:
– Anh đi đường nào thì kệ anh, liên quan gì đến em?
– Cái anh này…
Chợt anh quay sang nhìn cô:
– Mà sao em lại đi theo anh?
Cô trố mắt nhìn anh: “Ôi trời, cái tên này!” Rồi cô vừa đi vừa nói:
– Thì em đang đi đường này mà.
Anh cười, giả vờ ngu ngơ:
– Vậy sao? Vậy thì mình đi chung đi!
Cô liếc nhìn anh một cái rồi nhanh chân qua mặt anh, anh đuổi kịp cô thì cô lại qua mặt anh, anh lại đuổi kịp cô, cô lại qua mặt anh, cả hai cứ trẻ con như thế cho đến một lúc sau, khi đã gần đến nhà trọ của cô, anh mới kéo tay cô lại, thở dốc:
– Dừng lại! Em… em không… không mệt sao?
Cô cũng thở dốc:
– Nghĩ sao… không mệt vậy? Em thấy là… mình nên đi bình thường đi!
– Anh cũng thấy vậy.
Sau đó cả hai nhìn nhau bật cười rồi lại tiếp tục đi. Đúng lúc đó, Minh Trần cũng vừa dừng xe trước nhà trọ của cô.