Chương 43: Cô gái lại buồn rồi...
– Nay ba mẹ tao không có nhà, anh hai tao thì đi chơi với bạn rồi, tụi bây về nhà tao chơi.
Thuỳ My nói với Ngọc Dung:
– Ê mày nay đại gia rủ mình về nhà chơi kìa. Đi hông?
Ngọc Dung cười đáp:
– Đại gia rủ mà, phải đi mới được.
Như Hoa nghênh mặt, khoát vai hai đứa bạn:
– Đúng vậy, hôm nay đại gia vui, hai em ngoan ngoãn chiều đại gia đi rồi đại gia boa cho.
– Dạaa! – Thuỳ My và Ngọc Dung đồng thanh đáp.
Thế là đại gia Như Hoa đưa hai “em” về căn nhà mặt tiền ba tầng của mình để hàn huyên, tâm sự. Gia đình Như Hoa cũng không quá giàu có chỉ thuộc dạng có của ăn, của để, nhà lầu, xe hơi. Tuy vậy nhưng Như Hoa không bao giờ tự kiêu, cô lúc nào cũng thân thiện và hào phóng với bạn bè.
Ba cô gái túm tụm lại với nhau ăn đủ thứ món, tâm sự đủ thứ chuyện, hào hứng, vui vẻ đến xế chiều mới giải tán. Như Hoa vừa tiễn hai đứa bạn ra về thì anh trai Nhân Hậu của cô lại đưa về một người bạn. Thấy em gái đứng trước cổng, Nhân Hậu mới hỏi:
– Sao biết tao về nhà mà ra đón vậy?
– Ai thèm đón anh. Em tiễn bạn thôi.
– Nay lại dắt gái về nhà đó hả?
– Đúng vậy. Chứ anh cũng dắt trai về đó.
Như Hoa hất hàm về phía người bạn của Nhân Hậu. Nhân Hậu bật cười:
– Chào đi! Bạn tao, Phú Tài.
Như Hoa mỉm cười, gật đầu:
– Em chào anh. Em là Như Hoa, em gái anh Hậu.
Phú Tài chào đáp lễ:
– Chào em.
Hôm đó, hai anh em Như Hoa đã có buổi trò chuyện rất vui vẻ với Phú Tài. Với vẻ ngoài đạo mạo và cách cư xử lịch thiệp của mình, Phú Tài đã để lại ấn tượng khá tốt trong mắt Như Hoa. Lúc ra về, Phú Tài có nói với hai anh em:
– Cuối tuần này, Sume Plaza khai trương đó, nghe nói sẽ có nhiều chương trình thú vị, ông với Như Hoa có rảnh thì đến chơi.
Nhân Hậu ngạc nhiên:
– Mời miệng thôi hả? Không có thiệp à?
Phú Tài bật cười:
– Vào cửa tự do, không cần thiệp.
– Em nhớ không nhầm Sume là của tập đoàn Phú Thiên mà. Vậy không lẽ anh Phú Tài làm việc cho tập đoàn Phú Thiên hả? – Như Hoa thắc mắc.
– Đúng rồi, anh là nhân viên kinh doanh của Phú Thiên. – Phú Tài trả lời.
– Thấy người ta xịn chưa? Đẹp trai, con nhà giàu, làm việc ở công ty lớn. – Nhân Hậu nói với em gái.
Phú Tài vội xua tay:
– Thôi cho tôi xin. Tôi làm sao sánh được với thiếu gia của công ty đá quý như ông?
– Tôi chỉ là thiếu gia còn ai kia bây giờ đã là chủ…
– Bạn Hậu!
Phú Tài cắt lời Nhân Hậu để ngăn không cho anh nói ra thân thế của mình với em gái. Thấy vậy, Như Hoa bèn hỏi:
– Anh hai định nói gì vậy?
Phú Tài mỉm cười:
– Anh hai của em đang định cà khịa anh đó mà, không có gì đâu.
Như Hoa bật cười:
– Ai mà ảnh không khịa được. Chơi với ảnh chắc mệt mỏi lắm ha anh?
– Ừm, anh cũng thấy vậy. – Phú Tài cười đáp.
Nhân Hậu lườm Phú Tài và Như Hoa:
– Hai người coi chừng tôi đó, dám nói xấu tôi.
– Ôi sợ quá nên chắc tôi phải về nhà rồi đây, chào hai anh em nha! – Phú tài tạm biệt.
– Ô kê, về đi. Cuối tuần nếu tôi có rảnh thì đến. – Nhân Hậu cười cười.
– Bai anh. Cuối tuần em sẽ đến! – Như Hoa vẫy tay.
– Ô kê. Bai hai anh em!
Cuối tuần, tại trung tâm thương mại Sume Plaza, Như Hoa đã cùng Thuỳ My và Ngọc Dung tung tăng khắp nơi và tham gia nhiều chương trình thú vị.
Sau khi dự buổi lễ khai trương, Phú Tài lẳng lặng một mình dạo quanh trung tâm thương mại để quan sát tình hình. Lúc vào thang máy, anh đã vô tình gặp được Như Hoa:
– Ồ, Như Hoa!
Như Hoa mừng rỡ:
– Anh Phú Tài? Anh cũng ở đây sao?
– Ừm, anh tham quan một chút. Em đến đây với ai? Nhân Hậu có đến không?
– Dạ, anh hai em hôm nay bận nên không có đến. Em đi với bạn.
Trong Lúc Như Hoa đang trò chuyện vui vẻ với Phú Tài thì Thuỳ My lại lấy tay che mặt, thì thầm với Ngọc Dung:
– Trời ơi, gặp ổng nữa rồi kìa.
– “Ông Trời” của mày đó hả?
– Ổng đó.
– Sao Như Hoa quen ổng vậy?
– Sao tao biết?
Cả hai đang to nhỏ thì Như Hoa liền gọi:
– Ê, hai đứa bây đang nói xấu tao hả gì đó.
Ngọc Dung cố tình đứng che Thuỳ My, cười ngây ngốc:
– Có gì đâu, con này.
Thấy vậy, Như Hoa thắc mắc:
– Mày làm gì cái gì mà ém con My vô góc luôn vậy? Cho nó chừa mặt ra với.
Đoạn, Như Hoa đẩy Ngọc Dung ra rồi kéo Thuỳ My lại gần. Thế là, Phú Tài và Thuỳ My lại một lần nữa được chạm mặt nhau. Thấy Thuỳ My, Phú Tài có vẻ ngạc nhiên lắm, anh hỏi Như Hoa:
– Hai cô bé này là bạn em hả?
Như Hoa vui vẻ:
– Dạ. Tụi em chơi thân với nhau lắm.
– Vậy sao. Chào hai em, anh là Phú Tài, bạn của anh hai Như Hoa.
Ngọc Dung tươi rói:
– Dạ chào anh, em là Ngọc Dung.
Thuỳ My thì chỉ miễn cưỡng tươi cười, gật đầu lấy lệ. Đúng lúc đó, cửa thang máy cũng mở ra, nhờ vậy mà Thuỳ My đã thoát khỏi cảnh đứng chung chỗ với thanh niên cục súc kia. Sau khi Phú Tài rời khỏi, Ngọc Dung vội vã nói với Như Hoa:
– Ê, mày có biết là anh đó chính là oan gia của Thuỳ My nhà mình không?
Như Hoa ngỡ ngàng:
– Gì? Là sao?
Thuỳ My lên tiếng:
– Thì ổng là thằng cha cục súc mà tao kể cho mày nghe đó.
– Cái gì? Thiệt đó hả? – Như Hoa sửng sốt.
Ngọc Dung vỗ vai Như Hoa:
– Thiệt đó. Hôm bữa tụi tao đi chạy tiệc cưới, ổng cũng hành Thuỳ My lên bờ xuống ruộng.
– Hoang mang tột độ… – Như Hoa thản thốt.
Thuỳ My khoát vai Như Hoa:
– Thật ra thì hôm trước tao có vô tình giúp đỡ mẹ của ổng, thấy ổng cũng là người con ngoan hiền, hiếu thảo, cũng không đến nỗi nào. Tao cũng bớt ghét ổng rồi nên mày cũng bớt hoang mang nha.
Như Hoa nhìn Thuỳ My bằng ánh mắt dò xét:
– Mày với anh Phú Tài có duyên với nhau hay sao mà gặp nhau hoài vậy?
Thuỳ My thì phản pháo:
– Duyên nợ gì? Làm như tao muốn gặp ổng lắm vậy. Mỗi lần gặp mặt ổng là thấy bực trong người rồi hà.
Ngọc Dung liền bật cười:
– Kiểu này chắc là nghiệt duyên rồi.
Thuỳ My cười cười:
– Ờ, chắc vậy.
Như Hoa bèn trêu chọc Thuỳ My:
– Có khi nào từ nghiệt duyên trở thành lương duyên luôn không ta? Đâu ai nói trước được gì há há há.
Như Hoa vừa dứt lời đã bị Thuỳ My vả cho một phát vào lưng:
– Con điên! Ông Minh Trần mà nghe được chắc ổng giết tao luôn quá!
– Ổng thương mày gần chết sao mà giết mày được. Cùng lắm thì ổng buông tay để cho mày đến với anh Phú tài thôi. – Ngọc Dung đùa.
– Lúc đó chắc có người hạnh phúc lắm he? – Như Hoa tiếp lời.
Như Hoa và Ngọc Dung vừa dứt lời đã co chân bỏ chạy, Thuỳ My vừa hét vừa đuổi theo:
– Nè! Hai con quỷ kia! Dám chọc tao hả? Hai đứa bây chết với tao!
Thế là ngày một ngày đi chơi của nhóm bạn lại kết thúc trong niềm vui và tràn ngập tiếng cười.
Tối hôm ấy, Như Hoa nhận được tin nhắn của Phú Tài, cả hai nhắn tin qua lại một lúc, Phú Tài mới hỏi:
“Hai đứa bạn của em một bé tên là Ngọc Dung, còn bé kia tên gì ha? Anh chưa biết.”
Như Hoa bật cười, soạn tin:
“Anh muốn hỏi cô bé oan gia của anh phải không?”
Đọc tin nhắn của Như Hoa, anh khá bất ngờ:
“Sao em biết?”
“Hôm nay nhờ gặp anh ở Sume, em mới biết đó. Bất ngờ ghê.”
“Anh cũng thấy bất ngờ mà. Đúng là Trái Đất tròn.”
“Nhỏ đó là Thuỳ My, học cùng chuyên ngành với em, là một đứa vui vẻ, thân thiện, hiền lành và tốt bụng.”
“Sợ anh nghĩ xấu về bạn em sao mà PR dữ vậy?”
“Haha, có PR gì đâu anh, đó toàn là sự thật.”
“Vậy bạn đó lập gia đình rồi hả?
Như Hoa trợn tròn mắt, đọc đi đọc lại tin nhắn của Phú Tài: “Gì vậy trời? Nhắn nhầm hả? Gì mà lập gia đình?” Cô liền soạn tin:
“Hả? Sao anh hỏi vậy?”
“Thì hôm trước anh và bạn em cãi nhau vì đứa bé nên anh nghĩ đứa bé là con trai của bạn.”
Đọc câu trả lời của Phú Tài mà Như Hoa cười như chết đi sống lại, không ngờ lại có một sự hiểu lầm tai hại đến vậy.
“Hahaha, Trời ơi! Anh ơi là anh! Người ta còn con gái nheo nhẽo làm gì có con, đứa bé mà anh gặp chỉ là cháu của bạn trai thôi.”
“Sao? Cháu của bạn trai?”
“Dạ.”
Bấy giờ Phú Tài mới nhận ra mình đã bị hố nặng. Anh nhắn thêm vài tin rồi đánh trống lãng để kết thúc cuộc trò chuyện với Như Hoa. Anh thảy điện thoại sang một bên, thở dài:
– Vậy mà mình còn tưởng con bé đó là mẹ đơn thân. Hôm trước còn tính thương hại, hên mà mình chưa nói gì quá đáng. Mà cái máy nói đó, nhìn vậy mà cũng có người yêu nữa? Còn chăm cháu cho người yêu, cũng giỏi giang nhỉ?
Anh kéo chăn trùm kín đầu:
– Tốt nhất là mình nên đi ngủ để bớt suy nghĩ linh tinh. . Truyện mới cập nhật
Vào một buổi chiều mưa, Phú Tài ghé qua Sume để xem tình trạng vận hành của trung tâm thì vô tình nhìn thấy một bóng dáng thân thuộc:
– Người đó là?
Rồi như nhận ra điều gì đó, anh liền vội vã đuổi theo:
– Nè cô gì ơi!
Giật mình, cô gái quay lại. Bấy giờ cả hai mới ngỡ ngàng nhận ra nhau, Phú Tài cười nhẹ:
– Đúng là em rồi, Linh Linh.
– Phú Tài?
Tại quán cà phê ở trung tâm Sume, Phú Tài mở lời:
– Em bây giờ thế nào? Tốt không?
Linh Linh nhìn Phú Tài:
– Anh mà cũng quan tâm đến người mà anh từng đá sao?
Anh mỉm cười:
– Tới giờ vẫn còn ghét anh sao? Anh xin lỗi vì khi đó đã làm vậy với em.
Linh Linh hớp một ngụm trà, bình thản đáp:
– Năm đó, em thật sự rất hận anh nhưng giờ thì không còn nữa. Dù sao chuyện cũng qua lâu rồi, với lại lúc yêu nhau anh cũng không tệ với em.
– Cảm ơn vì đã tha thứ cho anh.
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Anh dạo này thế nào rồi?
– Vẫn ổn.
– Vẫn ổn sao? Theo em thì là quá ổn luôn đấy chứ. Chưa đầy ba mươi mà đã trở thành chủ tịch của một tập đoàn lớn, anh xem có mấy ai được như anh?
Anh có chút ngỡ ngàng:
– Em cũng biết chuyện đó sao?
Linh Linh cười:
– Nếu anh không muốn cho người khác biết thì đừng để báo chí đăng tin.
Phú Tài bật cười:
– Em vẫn sắc sảo như xưa.
– Anh quá khen.
Bỗng Phú Tài hỏi Linh Linh:
– Mấy năm qua em có gặp lại Minh Trần không? Năm đó, cướp em khỏi cậu ta anh cũng có chút áy náy.
– Phú Tài mà cũng biết áy náy sao?
– Em thật là…
– Em đùa thôi. Em cũng vừa mới gặp lại anh ấy cách đây không lâu. Anh ấy vẫn vậy, vẫn lạnh lùng và cuốn hút như xưa. Chỉ có điều người ta giờ không còn là của mình nữa.
– Có vẻ em đang tiếc nuối.
– Chắc vậy.
– Giờ anh mới biết Linh Linh lại chung tình đến thế, gần mười năm rồi mà vẫn còn nuối tiếc người xưa.
– Tình đầu thường là mối tình đẹp nhất mà anh.
– Nếu cậu ấy còn độc thân em có muốn quay lại?
– Điều đó thì anh khỏi phải lo, em nhất định sẽ làm cho anh ấy yêu em thêm lần nữa.
– Đây mới là Linh Linh mà anh từng biết. Khi nào thành đôi nhớ báo tin mừng với anh.
Đoạn anh mỉm cười, đưa cho cô một tấm danh thiếp. Cô cũng vui vẻ nhận lấy và đưa lại danh thiếp của mình cho anh.
– Rất vui vì được gặp lại anh. Liên lạc thường xuyên nhé!
– Đương nhiên rồi.
Mấy tuần sau, vào một ngày đẹp trời, Minh Trần đứng trước gương, ngắm nghía bản thân:
– Quần sọt, áo thun, dép lê, phong cách quá sinh viên nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai vô đối của mình ha ha ha.
Sau đó, anh rời nhà bằng chiếc xe máy cũ. Lúc này, bà Châu liền hỏi cô giúp việc:
– Đó là ai vậy? Đến nhà mình để làm gì?
Cô giúp việc bật cười:
– Trời ơi, bà chủ! Đó là cậu Minh Trần đấy.
– Minh Trần? Sao nó lại ăn mặc như vậy, còn chạy xe máy nữa?
– Dạ tui cũng không biết nữa.
Bà Châu lắc đầu:
– Thằng này, nó lại định bày trò gì nữa không biết?
Hôm nay, Minh Trần có buổi hẹn hò với Thuỳ My nên anh đã ăn mặc giản dị nhất có thể để thoải mái cùng cô vui chơi. Anh chở cô đi khắp phố phường trên con xe máy cũ, nghe gió hát bên tai, hứng nắng chiều vương vấn và cảm nhận ấm áp từ sâu trong trái tim mình.
Tự dưng cô đòi ăn kem que nên cả hai ghé vào một cửa hàng tiện lợi gần đó để mua. Đang loay hoay chọn kem, đột nhiên anh nghe tiếng gọi:
– Minh Trần!
Anh vừa ngước mặt lên, người đó liền vỗ vai anh, mặt mày hớn hở:
– Đúng là Minh Trần rồi! Trời ơi! Minh Trần của tôi!
– Thằng quỷ, sao nói tháng sau mới về? – Minh Trần hào hứng.
– Nhớ mày quá nên về sớm đó.
Người đó dang tay ra đón lấy Minh Trần, cả hai siết chặt nhau, cười không ngậm được miệng. Lát sau, anh ta đưa mắt nhìn Minh Trần từ đầu đến chân:
– Sao mày ra nông nổi này? Ăn mặc kiểu gì vậy? Một chút nữa là tao không nhận ra mày luôn rồi đó.
– Dẹp cái ánh mắt đó của mày đi. Tại tao thích ăn mặc vậy đó, đừng có phán xét.
– Có bồ rồi mà ăn mặc không ra hồn gì hết. Mai mốt bồ nó bỏ rồi đừng có đến tìm tao.
– Bồ tao mê tao lắm, không có bỏ tao đâu nên mày đừng có mơ.
– Tổn thương!… À mà hôm nào rảnh nhớ giới thiệu bồ với tao đó.
– Cần gì hôm nào. Để tao giới thiệu luôn nè.
Đoạn, anh khoát vai cô bé sinh viên bên cạnh, trưng vẻ mặt tự hào:
– Đây, Thuỳ My. Người yêu của tao.
Bạn của anh trố mắt nhìn cô:
– Cái gì? Cô bé này… là người yêu của mày.
Minh Trần gật đầu:
– Ừm. Định ý kiến gì?
Nghe Minh Trần hỏi, anh ta chỉ cười cười:
– À không có gì.
Sau đó, anh ta nói với Thuỳ My:
– Chào em, xin tự hào giới thiệu anh là Đoàn Lưu Long Đình, bạn trai của Diệp Minh Trần từ hồi mới lọt lòng đỏ hỏn còn khóc ngoe ngoe đến giờ. Rất vui được gặp em.
Thuỳ My mỉm cười:
– Dạ, em chào anh.
Minh Trần nói thêm:
– Đây là thằng khứa ruột của anh đó. Cũng là trợ thủ đắt lực trong rất nhiều phi vụ ngày trước.
Long Đình cười khanh khách:
– Nghe mày nói tự nhiên tao nhớ ngày xưa ghê. Hôm nào cho nhau cái hẹn đi rồi ôn lại chuyện cũ he. Giờ tao phải đi trước rồi, gặp mày sau nha.
– Ô kê. – Minh Trần cười đáp.
Sau đó, Minh Trần và Thuỳ My lại tiếp tục cuộc hẹn hò của mình. Nhưng từ sau khi gặp Long Đình, Thuỳ My có vẻ không còn vui như lúc đầu. Nhận ra điều đó, Minh Trần hỏi cô:
– Đi chơi với anh không vui hả? Sao mặt mày bí xị vậy?
Cô nhìn anh:
– Em mới nhớ ra là ngày mai em có bài kiểm tra nên vui không nỗi nữa rồi. Anh mau chở em về đi, em còn phải học bài nữa.
– Cái con bé này, mai kiểm tra mà giờ mới nhớ. Thôi lên xe mau, anh chở về.
Thật ra ngày mai cô không có bài kiểm tra nào cả, cô chỉ nói thế để anh chở cô về mà thôi. Từ lúc thấy ánh mắt mà Long Đình dành cho cô, cô đã thoáng chút buồn. Có lẽ giống như lời Linh Linh nói, cô không xứng với anh về tất cả. Cô và anh là hai cá thể riêng biệt ở hai thế giới riêng biệt, mà thế giới của anh cô không tài nào chạm tới.
Trước lúc tạm biệt nhau, cô hỏi anh:
– Anh nè, lúc anh giới thiệu em với anh Long Đình, anh có xấu hổ không?
Anh ngỡ ngàng:
– Sao lại phải xấu hổ?
Cô cúi đầu:
– Tại em thấy mình bình thường quá…
Anh kéo cô lại gần:
– Nhìn anh nè.
Cô vừa ngẩng mặt nhìn anh thì đã bị anh véo má một cái:
– Cái con nhỏ ngốc này! Thì ra nảy giờ em buồn vì chuyện này đó hả?
Mặt cô buồn thiu, không nói câu nào. Anh xoa đầu cô, âu yếm:
– Ai nói em bình thường? Nếu em bình thường thì làm sao lọt vào mắt xanh của anh được. Dù cho ai có nói gì đi chăng nữa thì em vẫn là người mà anh muốn yêu, muốn trân trọng và bảo vệ. Em nhớ chưa?
Cô gật đầu:
– Cảm ơn anh. Thôi, anh về đi, em vô học bài đây.
Nói rồi, cô bỏ vào nhà. Anh nhìn theo bóng lưng cô, tự nhiên thấy lòng buồn man mác: “Cô gái lại buồn rồi…”