Chương 42: Tình cũ của tôi là ngoại lệ
– Nhưng tôi lại rất thích sự ngốc nghếch đó.
Chứng kiến cảnh Minh Trần ân cần với người yêu làm Linh Linh ghen đứng ghen nằm nhưng vì không có danh phận nên chẳng thể cản ngăn, đau lòng quá! Vậy mà bà chị hai còn rót thêm đau khổ cho cô:
– Chội ôi, bé em của chị đúng là một chàng trai ngọt ngào. Cũng nhờ Alice cho em biết thế nào là ngọt ngào em mới có thể dành sự ngọt ngào ấy cho Thuỳ My. Nên em phải biết ơn Alice đấy.
Minh Trần mỉm cười nhìn Linh Linh:
– Chị đừng lo, lúc nào em cũng khắc cốt ghi tâm công đức vô lượng của Linh Linh. Nhờ có cô ấy mà em đã học được rất nhiều điều trong tình yêu kể cả bài học về những chiếc sừng.
Câu nói của Minh Trần làm Linh Linh cứng họng, vừa nhục vừa tức, chỉ biết cầm ly bia mà nốc ừng ực. Chị hai thì cười lớn:
– Không biết Minh Trần mọc sừng sẽ như thế nào he?
Thuỳ My để hai ngón tay lên đầu Minh Trần, cười bảo:
– Thì sẽ như vậy nè chị!
Chị hai cười ngặt nghẽo:
– Dễ thương quá đi!
Thuỳ My chưa kịp hạ tay xuống thì đã bị Minh Trần giữ lấy cả hai tay:
– Em định làm gì với sừng của anh vậy hả? Định đem cặp sừng của anh đi đâu?
Thuỳ My có chút giật mình, song vẫn cười đáp:
– Đem cất giùm anh á.
– Không mượn.
– Đáng ghét!
– Ghét thì giữ suốt đời luôn.
– Hoy, buông ra đi mà!
Thấy hai đứa em cứ dùng dằng qua lại, chị hai liền lên tiếng:
– Hai cái đứa đó dừng ban phát cẩu lương ngay. Có biết là hai đứa làm người ta ngứa mắt lắm không hả?
Chị hai vừa dứt lời thì Linh Linh lại mở miệng:
– Giả tạo.
Hai chữ ngắn gọn của Linh Linh đã thu hút được ánh nhìn của mọi người. Thuỳ My biết hai chữ mà Linh Linh vừa thốt ra là đang nhắm vào mình thế nên cô cô cũng thảo mai mà đáp trả:
– Chị đang thất tình hả chị?
Linh Linh cười khẩy, liếc nhìn Thuỳ My:
– Nếu chị nói, chị đang thất tình bạn trai em thì em nghĩ sao?
Cả Minh Trần và chị hai đều tỏ vẻ bất ngờ trước câu trả lời của Linh Linh, riêng chỉ có Thuỳ My là vẫn mỉm cười bình thản:
– Thì cũng đành thôi, thương cho chị vì đã không có được anh.
Linh Linh tròn mắt nhìn Thuỳ My: “Cái con quỷ nàyyyy…” Mặc dù trong thâm tâm cô đang muốn cào nát mặt con nhỏ khó ưa trước mắt nhưng cô phải cố nén giận để tỏ ra mình là người cao quý. Cô lấy bình tĩnh, tiếp tục:
– Nếu chị có được thì sao?
– Không sao cả vì chị sẽ không có được đâu.
– Tự tin đến vậy sao?
– Đương nhiên.
– Ở đời không nói trước được điều gì nên đừng quá tự tin. Có khi hôm nay anh ấy là người yêu của em nhưng ngày mai lại là người yêu của kẻ khác.
– Cảm ơn chị đã nhắc nhở. Nhưng nếu ngày mai anh ấy có yêu người nào khác không phải em thì người đó cũng sẽ không là chị.
– Cô…
Màn đáp trả cuối cùng của Thuỳ My đã làm Linh Linh ức nghẹn, hận không thể thốt thành lời. Vậy mà “người yêu cũ” của cô còn bồi thêm:
– Thuỳ My nói đúng đó. Nếu chia tay để rồi quay lại thì chia tay làm gì? Nếu vẫn còn có thể bên nhau thì khi ấy đã không chia tay.
Linh Linh cười khổ, hỏi Minh Trần:
– Anh không nghe câu Tình cũ bao giờ cũng tốt hơn sao?
Anh cười đáp:
– Tình cũ của người khác có thể sẽ tốt hơn nhưng tình cũ của tôi thì là ngoại lệ.
Linh Linh bưng ly bia nốc ừng ực rồi mới hỏi anh:
– Em tệ đến vậy sao anh?
Minh Trần nhìn Linh Linh:
– Em không tệ nhưng tôi lại không thích.
Thấy tình hình có vẻ căng nên chị hai bèn lên tiếng:
– Minh Trần! Sao lại thẳng thừng với Alice vậy? Đau lòng lắm!
Chị hai vừa dứt lời, Linh Linh đã trỏ tay về phía chị, hét lên:
– Cả chị nữa, chị cũng không thích em, có phải không?
Chị hai ngỡ ngàng: “Con nhỏ này, bữa nay dám chỉ tay vào mặt mình nữa?” Chị hai cười cười, nắm ngón trỏ của Linh Linh hạ xuống:
– Bình tĩnh! Ai nói là chị không thích em? Em dễ thương vậy mà sao không thích cho được.
– Giả tạo! – Linh Linh quát.
– Linh Linh! Sao em dám ăn nói như thế với chị tôi hả?
Thấy em trai gắt gỏng, chị hai liền xua tay:
– Thôi, Minh Trần! Đừng nóng, chị không sao.
Thuỳ My cũng kéo tay Minh Trần, bảo:
– Đừng gắt, chắc chị ấy say rồi.
– Chị say? Xin lỗi em, chị đây còn rất tỉnh. Nếu em không ngại chúng ta có thể thi với nhau, xem ai say trước. Thế nào? Dám chơi không?
Linh Linh vội vàng đáp trả Thuỳ My bằng một “lời thách đấu”. Thuỳ My cũng chẳng ngần ngại mà chấp nhận khiến hai chị em Minh Trần được một phen kinh ngạc. Minh Trần khẽ hỏi người yêu:
– Em nhắm uống được bao nhiêu lon mà tự tin vậy?
– Em không biết, chỉ biết là em nhất định phải thắng.
– Không cần thiết phải thắng đâu, uống không được, đừng cố.
– Em sẽ cố để chứng minh cho chị ta thấy tình mới đôi khi cũng tốt hơn tình cũ.
Trận chiến bắt đầu, cả hai cô gái ngang tài ngang sức, uống hết lon này đến lon khác mà vẫn chẳng hề hấn gì. Nhưng đến lon thứ bảy, cả hai đã có vẻ ngà ngà say, Linh Linh bắt đầu kêu ca thời tiết nóng nực rồi cởi áo vest ra, bên trong chỉ còn chiếc bra mỏng manh che nửa ngực, sau đó lại dùng “đồi núi” trập trùng của mình ép sát vào người Minh Trần. Anh khó chịu ra mặt, toan đẩy cô ta ra nhưng anh còn chưa hành động thì đã cô người yêu giật mạnh khiến cả người anh đổ rạp về phía cô. Và cũng vì thế mà người con gái bên kia tự nhiên mà ngã nhào. Linh Linh nghiến răng keng két:
– Sao cô dám???
Cô bật dậy, dùng hết sức lực kéo Minh Trần ngược về phía mình nhưng không thể, vì anh đã bị Thuỳ My giữ chặt. Cô hét lên:
– Con nhỏ kia, mau buông Minh Trần của tao ra!
– Không buông! Minh Trần nào là của chị? Minh Trần là của tôi.
Thuỳ My vừa hét vừa ôm chặt Minh Trần. Và cứ thế, một bên ôm, một bên kéo, giằng co thể như anh là một món hàng. Đến nước này anh đành phải quát lên:
– Thôi đủ rồi đó!
Giọng của anh vang vọng khắp căn hộ đã làm cho hai cô gái “bừng tỉnh” giữa cơn say. Linh Linh bỏ anh ra, buông lời trách móc:
– Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng đẩy em ra. Em không đủ thu hút, em không đủ quyến rũ sao anh? Sao anh không nhìn em dù chỉ là một lần? Anh…
Linh Linh còn đang định nói thêm thì đã bị Thuỳ My cắt lời:
– Đúng, dù chị có cởi hết quần áo chị cũng không thể quyến rũ được anh ấy đâu. Đối với những thứ mà anh không thích, anh sẽ không bao giờ để mắt tới.
– Mày có vẻ hiểu Minh Trần quá ha? Tao quyến rũ cỡ này mà hắn còn không để mắt tới thì cái thứ lép xẹp, hai lưng như mày cũng sớm ngày bị đá thôi.
Thuỳ My trừng mắt:
– Lép xẹp? Hai lưng? Mắt chị nằm ở đầu gối hay sao mà cho rằng tôi lép?
Đoạn, cô ưỡn ngực nói với Linh Linh
– Nhìn kỹ đi, cup C, cup C đó!
Linh Linh cười lớn:
– Độn bao nhiêu lớp mà được cup C vậy em?
– Haha, độn? Mắc cười. Có cần tôi cởi áo ra cho chị nhìn không?
– Ngon thì cởi đi! Tao chống mắt lên xem đây.
Mọi người cứ nghĩ là Thuỳ My chỉ nói cho đã cái nư chứ không dám làm nhưng khi đã say, lòng can đảm của con người có thể vượt xa tưởng tượng, Thuỳ My bất ngờ cầm vạt áo kéo lên nhưng vừa lên đến chân ngực đã bị Minh Trần và chị hai ngăn lại. Minh Trần quát cô:
– Em làm cái gì vậy hả? Em có biết ở đây đông người lắm không?
Chị hai xua tay:
– Con bé say rồi, đừng có nóng.
Thuỳ My vùng vằng:
– Chị ta muốn xem thì em cho chị ta xem, sao anh chị lại cản em?
Minh Trần như phát điên với con bé người yêu:
– Ai nói là muốn xem em cũng cho người ta xem sao?
Thuỳ My vênh mặt:
– Em muốn chứng minh cho chị ta thấy hàng của em là hàng thật, hàng xịn, hàng chất lượng cao.
– Được rồi, muốn chứng minh gì thì vào phòng rồi chứng minh.
Minh Trần toan đỡ Thuỳ My đứng dậy thì bị Linh Linh ngăn lại:
– Minh Trần! Anh muốn đi đâu? Ai cho phép anh đi hả?
Chị hai liền kéo Linh Linh ra, dịu dàng bảo:
– Alice, em say rồi! Để chị đưa em về.
– Ai nói em say? Em không có say.
Trong lúc Linh Linh đang bận giằng co với chị hai, Minh Trần đã tranh thủ bế người yêu vào phòng để chấm dứt “màn đối đầu” quá ư là mệt mỏi này.
Thuỳ My được người yêu bế thì ngoan ngoãn như một con mèo, không còn vùng vằng, giãy nãy nữa. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường vì sợ cô thức giấc nhưng nào ngờ cô vẫn chưa ngủ, khư khư ôm lấy cổ anh mà không buông ra, rồi cứ luôn miệng:
– Anh không được đi đâu hết, anh là của em, là của em…
Anh bật cười, lại bế cô lên rồi đặt cô vào lòng mình mà vỗ về:
– Được rồi, anh không đi đâu hết, anh là của em.
Lát sau, khi Thuỳ My đã ngủ, Minh Trần mới trở ra phòng khách, lúc này cũng có một cô người yêu… cũ ăn mặc mát mẻ, nằm dài trên sàn nhà, chờ anh xử lý. Anh đưa mắt nhìn cô ta, sau đó lại nhìn chị hai, chị hai chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Thế là, anh lại phải vác cô người yêu cũ đặt trên sofa, hảo tâm đắp cho cô ta một chiếc chăn mỏng để tránh xảy ra những sự cố không đáng có. Cuối cùng là cùng với chị hai dọn dẹp “bãi chiến trường”.
Sau khi mọi việc xong xuôi, chị hai bảo:
– Thôi cũng khuya rồi, chị về nhà đây. Em ở lại trông chừng hai cô người yêu cho tốt đó.
– Để em đưa chị về, phụ nữ ra đường một mình vào giờ này nguy hiểm lắm.
– Thế còn hai cô gái tính sao?
– Ngủ hết rồi, không có làm gì nhau được nữa đâu nên chị đừng lo.
– Vậy được rồi.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng bao trùm toàn bộ căn phòng, Thuỳ My mới giật mình tỉnh giấc. Cô nheo mắt nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện đây không phải phòng mình. Cô bật người dậy, đầu óc vẫn còn lâng lâng vì cơn say đêm qua: “Đây là đâu vậy ta? Phòng của anh hả? Vậy anh đâu?” Cô đảo mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy anh người yêu đâu, thế là cô bước xuống giường để đi tìm. Nhưng cô vừa rời khỏi giường thì đã thấy anh nằm co ro dưới sàn, may mà sàn có lót thảm không là thể nào ai kia cũng bị nhiễm lạnh. Xót xa quá đi thôi!
Cô khẽ lay anh dậy:
– Anh! Dậy đi!
Giọng anh ngáy ngủ:
– S…a…o? Anh đang ngủ mà.
– Anh lên giường mà ngủ, nằm như vậy lỡ bị cảm lạnh thì sao?
Lúc này, anh mới tỉnh táo hơn một chút, mở mắt nhìn người yêu, nhân tiện kéo cô vào lòng, siết chặt:
– Như thế này sẽ không bị cảm lạnh nữa nè.
Cô đánh anh mấy cái rồi đạp anh lăn quay:
– Đừng có lăng xăng! Mau lên giường nằm cho em!
Anh lấy gối, ôm trước ngực, thở dài:
– Thuỳ My trưởng thành đã quay lại rồi! Không đáng yêu gì hết.
Đoạn, anh bước lên giường, nằm ngay ngắn, hỏi cô:
– Nằm thế này được chưa?
– Được rồi!
– Vậy có muốn nằm cùng anh không?
Anh giở chăn, đập đập xuống chỗ trống bên cạnh. Cô mỉm cười, nói với anh:
– Em phải vào nhà vệ sinh đây.
Cô thật là biết cách làm cho anh cụt hứng. Mới sáng sớm mà đã được ngắm “con sông quê” nên anh quyết định ngủ tiếp. Nhưng chỉ vừa chợp mắt một chút thì anh lại cảm nhận được có ai đó đang chạm vào mặt mình. Anh mỉm cười, đoán là cô nên đã kéo cô vào lòng nhưng sao hôm nay mùi hương trên người cô lại nồng đến thế? Anh vội mở mắt, nhìn sang người con gái bên cạnh, không phải cô mà là Linh Linh. Anh bất giác ngồi dậy, lùi về sau, quát:
– Em đang làm gì trên giường của tôi vậy hả?
Linh Linh dụi dụi mắt, tỏ vẻ ngây thơ:
– Thì ngủ cùng anh chứ làm gì? Chẳng phải anh cũng vừa mới âu yếm em trong lòng sao?
– Em đừng hiểu lầm, trong lúc mơ ngủ tôi nhìn nhầm em là Thuỳ My thôi.
– Thuỳ My! Thuỳ My! Thuỳ My! Em có gì thua nó mà anh suốt ngày cứ Thuỳ My, Thuỳ My, Thuỳ My vậy hả?
– Nếu em đã tỉnh táo thì mau về nhà đi!
Đột nhiên, Linh Linh nhào đến, cưỡng hôn Minh Trần, trong giây phút anh còn chưa kịp phản ứng thì Thuỳ My lại bước vào và chứng kiến toàn bộ. (Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten…)
– Hai người đang làm cái gì vậy?
Nghe thấy giọng của Thuỳ My, cả hai mới giật mình nhìn ra cửa. Minh Trần vội vàng chạy đến bên cô:
– Thuỳ My, nghe anh giải thích này…
Nhưng cô đã phớt lờ anh mà tiến thẳng đến chỗ của Linh Linh:
– Chị Linh Linh nè, chị có nghe ai nói rằng, hành động vừa rồi là hành động của tiểu tam không?
– Sao? Tiểu tam?
– Chẳng phải trong lần đầu tiên chị đến gặp em chị đã nói rằng: “Cuộc đời còn dài, còn khối người để yêu vì vậy đừng nên yêu người đàn ông của kẻ khác” sao? Chị quên rồi phải không? Chính vì quên rồi nên chị mới có những hành động vượt quá giới hạn như vừa rồi.
Linh Linh vênh váo:
– Tại sao cô không nghĩ là chính Minh Trần là người đã đi quá giới hạn với tôi?
Thuỳ My bật cười, tiến lại gần đối thủ, nhẹ nhàng nói:
– Dù gì chị cũng từng là người yêu của anh ấy mà chị không biết sao? Khi anh ấy “làm việc” quá sức thì dù chị có câu dẫn kiểu gì anh cũng sẽ không đoái hoài tới.
Linh Linh khá là ngạc nhiên trước lời của Thuỳ My, cô run run hỏi Thuỳ My:
– Rốt cuộc là đêm qua hai người đã làm gì hả?
Thuỳ My bình thản đáp:
– Làm gì thì chắc chị cũng đoán được rồi.
Linh Linh nắm chặt hai bàn tay, trừng mắt nhìn Thuỳ My như muốn ăn tươi nuốt sống: “Vậy là trong lúc tôi cô đơn, lạnh lẽo ngoài kia thì các người đã cùng nhau ân ân ái ái, tận hưởng khoái lạc. Sao các người dám làm vậy với tôi hả?” Cô ta bước xuống giường, căm phẫn nhìn Thuỳ My, hạ thấp giọng:
– Cứ chờ đó, sẽ có ngày tao trả lại cho mày tất cả.
Dứt lời, Linh Linh lấy tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khoé, lạnh lùng rời khỏi căn hộ.
Minh Trần nhìn người yêu, lòng dâng lên vài phần kinh ngạc: “Đây là cô bé sinh viên hiền lành, ngáo ngơ mà mình quen biết đó sao?” Môi anh cong lên một nụ cười thoả mãn, chầm chậm vỗ tay tán dương bạn gái:
– Loại đối thủ chỉ bằng vài câu nói. Quá cứng!
Cô khẽ nhếch mép, quay người lại nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng nguy hiểm:
– Bây giờ đến lượt của anh.
Anh tròn mắt:
– Hửm?
Cô bước đến bên cạnh, đặt ngón tay lên môi anh, hỏi nhỏ:
– Sao? Lúc anh và chị ta chạm môi nhau, cảm giác thế nào? Môi có run, lòng ngực có bồi hồi những kỉ niệm xưa cũ không?
Anh cười ngây ngốc, nắm lấy tay cô:
– Đương nhiên… là không rồi. Là cô ta tự mình đa tình, tự mình hành động, anh không hề có có chút cảm xúc nào, mà nếu có cũng chỉ là những cảm xúc chán ghét mà thôi.
Cô rút tay mình ra khỏi tay anh:
– Dù anh có mang cảm xúc chán ghét thì môi anh cũng đã chạm vào môi chị ta, lại còn ở trước mặt em nữa chứ. Anh nghĩ em nên làm gì với anh đây hả?
Anh cười khổ:
– Anh xin lỗi vì đã để cho cô ta tấn bất ngờ tấn công. Anh sai rồi, em xin lỗi anh đi! Ủa nhầm, anh sai rồi, em muốn làm gì anh cũng được, anh tình nguyện chịu phạt.
Cô lạnh lùng nhìn anh, bảo:
– Anh làm vệ sinh cá nhân đi. Khi anh trở ra nếu còn bất cứ dấu vết nào của chị ta trên người thì đừng hòng em tha thứ.
Nghe vậy, mặt anh tươi như bông như hoa:
– Ô kê em yêu! Bây giờ anh sẽ đi gột rửa toàn thay để trả lại cho em người bạn trai thanh thuần, trong sáng của mọi khi.
– Đừng có nhiều lời, đi nhanh đi!
Trong lúc anh vào nhà vệ sinh, cô đã vào bếp, lôi mớ hải sản hôm qua còn sót lại trong tủ lạnh ra để nấu bữa sáng. Khi anh trở ra, mùi thức ăn đã tràn ngập căn hộ, anh chạy vào bếp với vẻ mặt háo hức:
– Em nấu món gì vậy? Thơm quá!
– Mì xào. Ăn không?
– Không ăn, đói à?
– Vậy ngồi xuống đi.
– Ô kê.
Ăn sáng xong, cô hỏi anh:
– Chị hai về hồi nào vậy?
– Đêm qua.
– Anh có đưa chị về không?
– Có.
– Mà anh! Đêm qua lúc em say, em có làm chuyện điên khùng gì không đó?
Anh nhìn cô rồi bật cười:
– Không, không có làm gì hết.
Tuy anh nói không nhưng chỉ cần nhìn thái độ của anh là cô biết chắc chắn tối qua cô đã làm chuyện gì đó. Thế nên cô đã giở mọi thủ đoạn, mọi chiêu trò ép anh phải nói ra cho bằng được. Và rồi, sau khi người ta nói ra sự thật, cô chỉ muốn độn thổ cho xong.
– Vậy… anh cũng nhìn thấy hết rồi sao?
– Ừm, thấy hết rồi. Đúng là cup C thật.
Cô gục đầu vô gối, hét lên:
– Anh im đi! Đừng có nói nữa! Đồ xấu xa! Đồ lợi dụng! Sao anh không ngăn em lại?
Anh cố nén cười:
– Anh có ngăn đó chứ nhưng em nhanh quá làm sao ngăn kịp.
Cô quăng gối xuống sofa, lườm anh một cái rồi với lấy balo, toan rời khỏi nhà anh nhưng đã bị anh chặn lại:
– Nè, định đi đâu?
Cô không đáp, chỉ xô anh thật mạnh rồi bỏ chạy. Nhưng anh nào chịu thua, anh nhanh chóng đuổi theo rồi vác cô lên vai, cô lại hét lên:
– Bỏ em xuống, mau lên! Bỏ em xuống!
Anh đặt cô xuống ghế đối diện mình, mỉm cười nhìn cô. Cô lấy tay che mặt, anh lại gỡ tay cô ra:
– Bị anh nhìn thấy, xấu hổ đến vậy sao?
– Đổi lại là anh anh có xấu hổ không?
Anh véo má cô, phì cười:
– Anh đùa thôi, đêm qua, khi em chuẩn bị làm cái chuyện điên rồ đó thì anh và chị hai đã kịp ngăn em lại rồi. Em yên tâm, anh không nhìn thấy gì cả. Nếu có nhìn thấy thì anh cũng sẽ lưu giữ nó ở trong đầu như một kỉ niệm đẹp chứ không có nói với em đâu.
Cô lườm anh:
– Anh là cái đồ người yêu xấu xa!
Sau đó, cô đạp anh ngã ngửa rồi đánh anh túi bụi, anh vừa quằn quại dưới sàn, vừa kêu la:
– A, ui da! Đau quá! Chết anh… Chết anh rồi!
Nghe anh kêu la thảm thiết, lương tâm cô liền trổi dậy, trong lòng có chút xót xa nên không nỡ tiếp tục nhưng khi vừa dừng tay lại đã bị người ta ôm chặt, cô giật mình hét lên:
– Anh làm cái gì vậy, buông em ra.
– Không buông. Ai biểu dám đánh anh, ôm cho em tắt thở luôn.
– Muốn tui tắt thở để quay lại với tình cũ hay gì?
– Anh cũng nghĩ vậy.
– Anh dám?
– Chuyện gì mà không dám? Yêu em anh còn dám nữa mà.
– Im đi!
– Hôn anh đi rồi anh im!
– Không.
– Không chịu hôn thì anh cưỡng hôn vậy.
Nói rồi, anh đè cô ra sàn nhà mà ôm hôn thắm thiết làm cô không kịp đáp trả câu nào. Khi cả hai còn đang đắm say trong mật ngọt thì một giọng nói cất lên phá tan bầu không khí lãng mạn:
– Cậu út ơi!!!
Vừa nghe thấy tiếng gọi ấy, cả hai lập tức tách nhau ra, mỗi đứa lăn về một hướng. Thấy vậy, Minh Anh liền hỏi:
– Cậu út với cô Dễ Thương đang chơi trò gì vậy?
Minh Trần cười giả lả:
– Đâu có chơi gì đâu con, cô cậu đang lau nhà đó mà! Ha ha…
Cùng lúc đó, chị hai bước vào, ngỡ ngàng nhìn hai đứa em:
– Hai đứa chưa tỉnh rượu hả?
Thuỳ My cười ngây ngốc:
– Dạ đâu có đâu chị. Anh Minh Trần lăn cho sạch nhà còn em thì đang tập thể dục cho bụng bớt mỡ. Ha ha ha…