Chương 41: Khách không mời
Minh Trân dập máy, hoàn thành cho xong bản thiết kế để tối nay có thể thảnh thơi ăn nhậu.
Ngoài cửa phòng làm việc của Minh Trân, Linh Linh lẩm bẩm:
– Căn hộ của Minh Trần? Chắc là vẫn ở chỗ cũ…
Đoạn, cô mỉm cười rời đi.
Minh Trần vừa nhận được cuộc gọi của chị hai thì lập tức gọi cho Thuỳ My:
– Anh đây! Em tan học chưa?
“Mới vừa tan nè!”
– Chị hai rủ tối nay nhậu, không biết “con ngoan trò giỏi” có dám không?
“Cái gì không dám chứ nhậu là tới bến nhe!”
– Ghê thặc! Mà giờ em đang ở đâu?
“Còn ở trường.”
– Vậy để anh qua. Ra cổng đợi anh.
Minh Trần lái xe đến trường đón Thuỳ My đi siêu thị để mua ít đồ nhấm. Nhưng vừa đến siêu thị, thư ký lại gọi nhắc anh còn cuộc hẹn lúc bốn giờ. Anh nhìn người yêu, tỏ vẻ tiếc nuối:
– Xin lỗi em, anh quên mất là còn một cuộc hẹn quan trọng không thể huỷ, nên chắc là anh phải về công ty rồi…
Cô cười:
– Vậy anh mau về đi, em đi một mình được rồi.
Anh móc trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cô, bảo:
– Em cầm thẻ của anh mà đi siêu thị. Chầu nhậu hôm nay anh lo.
Cô thích chí, cầm lấy thẻ của anh, cười hì hì:
– Vậy em không khách sáo nha! Anh và chị hai thích ăn gi để em mua?
– Gì cũng được, em thích gì thì cứ mua đi!
– Siêu thị không có bán món “gì cũng được”, còn em thì không thích thứ gì hết.
– Tui mệt cô quá hà! Vậy mua hải sản đi, chị hai thích, anh thích và em cũng thích.
– Ô kê! Bây giờ anh đã hết giá trị lợi dụng rồi thế nên hãy về đi! Bai!
Nói rồi, cô chạy vào trong siêu thị, anh bật cười, nói vọng theo:
– Nhớ gọi taxi về đó, đừng tiết kiệm!
Cô quay lại gật gật đầu rồi vẫy tay tạm biệt anh, lúc này anh mới có thể an tâm trở về công ty.
Sau khi mua xong, Thuỳ My vui vẻ ra về, lúc bước xuống bậc thang trước siêu thị, người phụ nữ trung niên đi phía trước cô đột nhiên bước hụt một nấc thang, cả người chúi về phía trước. Đoán là người phụ nữ ấy sắp ngã nhào nên Thuỳ My đã nhanh chóng chạy đến đỡ bà ta:
– Cô có sao không cô?
Người phụ nữ ôm đầu, yếu ớt nói:
– Tự nhiên cô thấy choáng quá.
Thấy có băng ghế gần đó, cô liền bảo:
– Để con đỡ cô qua bên kia ngồi nghỉ.
Người phụ nữ tựa vào Thuỳ My đi chuyển đến chỗ băng ghế, có vẻ chân bà bị đau nên đi đứng có hơi khập khiễng. Cô đỡ người phụ nữ ngồi xuống ghế, dặn dò:
– Cô ngồi ở đây đợi con một lát.
Sau đó cô chạy đi mất. Vài phút sau, cô quay lại, tay cầm một ly trà đường nóng đưa cho người phụ nữ kia:
– Cô uống chút trà đường xem có đỡ hơn không?
Người phụ nữ tròn mắt nhìn cô:
– Vậy là nảy giờ con đi mua trà đường cho cô đó hả?
– Dạ.
– Trời ơi, phiền con quá! Cô cảm ơn nha!
– Dạ không có gì đâu cô.
Uống trà được một lúc, người phụ nữ cũng cảm thấy đỡ hơn nhưng cái chân thì vẫn còn đau quá nên cứ chốc chốc bà lại xoa nắn chân mình. Thấy vậy, Thuỳ My liền hỏi:
– Chân cô bị đau hả cô?
Người phụ nữ cười hiền:
– Hơi đau một tí.
– Chắc là cô bị trật chân rồi.
Đoạn, cô kéo balo, lấy ra một tuýp gel xoa bóp, rồi ngồi xuống cầm lấy chân của người phụ nữ:
– Chân này đau phải không cô?
Người phụ nữ gật đầu nhưng cũng thoáng chút ngạc nhiên:
– Con định làm gì vậy?
Thuỳ My mỉm cười, hơu hơu tuýp gel xoa bóp:
– Thoa cái này vào sẽ làm giảm bớt cơn đau đó cô. Để con thoa cho cô nha!
Người phụ nữ bật cười:
– Ôi, con gái chu đáo quá! Cô cảm ơn nhiều lắm!
– Chuyện nhỏ thôi cô. – Cô vui vẻ.
Sau khi đã thấy đỡ hơn, người phụ nữ nói với Thuỳ My:
– Hôm nay may mà có con, nếu không chắc cô còn bị thương nặng hơn.
– Dạ. Bây giờ cô thấy đỡ hơn chưa? Có cần đi bệnh viện không cô?
– Không cần đâu con, cô đỡ hơn nhiều rồi. Có điều cái chân cô đau thế này thì không lái xe về được rồi. Chắc phải nhờ con trai đến đón rồi.
– Dạ, vậy cô gọi đi cô!
Bà mở túi xách, lấy điện thoại gọi cho con trai:
– Con trai, mẹ bị trật chân trong lúc đi siêu thị, giờ không lái xe về được, con đến đón mẹ được không? Mẹ đang ở siêu thị gần công ty con nè. Vậy nha!
Mười phút sau, có một chàng trai khôi ngô tuấn tú, khoát trên mình bộ vest màu ghi hớt hãi chạy đến:
– Mẹ! Mẹ không sao chứ? Sao mẹ không gọi con đi cùng?
Người phụ nữ hiền hậu đáp:
– Con còn phải lo chuyện công ty làm sao mẹ phiền con được. May mà có cô bé này nhiệt tình giúp đỡ không thôi là mẹ con mình chắc phải gặp nhau trong bệnh viện rồi.
Thuỳ My vội vàng đáp:
– Dạ, cô đừng nói vậy, con có giúp được gì đâu.
Đoạn, cậu con trai nói với Thuỳ My:
– Cảm ơn cô nhiều…
Bỗng nhiên, anh ta dừng lại, nhìn cô chăm chăm: “Cái máy nói?”. Cô định đáp lại lời cảm ơn ấy bằng một nụ cười thật tươi nhưng còn chưa kịp cười thì đã há hốc: “Cái đồ cục súc?” Nhìn biểu cảm của đôi trẻ, người phụ nữ liền hỏi:
– Hai đứa biết nhau sao?
– Dạ không!
Cả hai đồng thanh đáp, điều này càng làm cho người ta thấy ngạc nhiên. Lại là một sự sắp xếp của số phận, Thuỳ My và Phú Tài lại gặp nhau. Người phụ nữ mà Thuỳ My vừa giúp đỡ chính là bà Tuyết San, mẹ của Phú Tài.
Dù không ưa Phú Tài nhưng Thuỳ My vẫn làm tròn trách nhiệm với người mình đã giúp đỡ, cô đã cùng Phú Tài đưa bà Tuyết San ra xe. Khi bà Tuyết San đã an ổn trong xe, Phú Tài mới nói với Thuỳ My:
– Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ mẹ tôi.
– Không có gì đâu. Vậy xin phép đi trước.
Thuỳ My toan quay đi thì Phú Tài lại lên tiếng:
– Có cần tôi đưa về không?
– Cảm ơn, đi taxi được rồi.
– Vậy thì tuỳ.
Dứt lời, Phú Tài lên xe đi mất. Thuỳ My nhìn theo, lẩm bẩm:
– Sao tự nhiên tốt quá vậy? Nhớ hôm bữa đày đoạ mình như người hầu vậy mà hôm nay còn ngỏ ý đưa người ta về. Chắc là thấy áy náy vì lỡ đối xử tệ bạc với người con gái tốt như mình chứ gì.
Trên xe, Phú Tài liếc nhìn kính chiếu hậu, bật cười lẩm bẩm:
– Cái máy nói đó thấy vậy mà cũng tốt bụng. Nhưng còn trẻ mà đã có con lớn tới vậy, chắc mười lăm tuổi lấy chồng rồi. Tuổi trẻ bây giờ…
Thấy con trai lẩm bẩm một mình, bà San hỏi:
– Con nói gì một mình vậy?
Phú Tài giật mình:
– Dạ… Không có gì đâu mẹ.
Trở lại với Thuỳ My, vì mãi mê “giúp người” mà mớ hải sản của cô đã bớt tươi ngon nên cô lập tức gọi taxi đến căn hộ để “xử lý” chúng. Sau hơn một tiếng đồng hồ tất bật sơ chế, nấu nướng, cuối cùng cô cũng đã chuẩn bị xong mồi nhấm cho buổi “ăn nhậu” tối nay. Khi cô đang cho mọi thứ ra dĩa thì Minh Trần về tới. Anh cởi giày, bỏ cặp tap xuống sofa rồi nhẹ nhàng đi vào bếp. Anh lặng nhìn người yêu lui cui nấu nướng, bất chợt nghĩ về những tháng ngày sau đó, nếu có nhau thì sẽ hạnh phúc đến nhường nào?
Trong lúc xúc thức ăn ra dĩa, Thuỳ My lỡ va phải thành chảo, vì nóng quá nên cô đã rụt tay lại và la lên theo phản xạ:
– Ây da!
Thấy thế, Minh Trần vội vàng chạy vào giật lấy tay người yêu xem xét rồi đưa vào vòi nước lạnh:
– Sao em bất cẩn quá vậy hả?
Thuỳ My bất ngờ nhìn anh:
– Anh về hồi nào? Sao không lên tiếng? Làm người ta giật cả mình.
Anh tắt vòi nước, lấy khăn lau khô tay cho cô:
– Anh về hồi nào không quan trọng, quan trọng là bây giờ cái tay em bị phỏng rồi đây nè.
Cô rụt tay lại:
– Có làm sao đâu, em bị hoài chứ gì. Anh đừng bận tâm.
Nói rồi, cô lại định tiếp tục công việc còn dang dở thì bị anh ngăn lại, sau đó giật cái muỗng trên tay cô rồi lạnh lùng làm thay. Cô trố mắt nhìn anh:
– Anh làm gì vậy?
Anh không đáp chỉ lẳng lặng xúc thức ăn ra dĩa theo “style bạo lực” làm cho thức ăn văng tứ tung. Thấy vậy, cô liền bảo:
– Trời ơi! Múc nhẹ nhẹ thôi, văng ra ngoài hết trơn rồi kìa! Anh bị cái gì vậy? Ai chọc điên anh?
Bấy giờ anh mới ngừng tay, đặt dĩa thức ăn xuống bếp, quay sang nhìn cô:
– Em không thể để anh quan tâm em một lần được sao? Lúc nào cũng nói là không sao, không sao. Đến lúc gặp chuyện cũng nói là không sao? Em mạnh mẽ cho ai coi vậy hả?
Trước thái độ tức giận của người yêu, Thuỳ My có chút ngỡ ngàng, song lại cảm thấy buồn cười:
– Anh cáu lên với em chỉ vì chuyện đó thôi sao?
Mặt anh hầm hầm, không thèm nhìn cô. Cô thở dài, bước đến ôm anh rồi nhẹ nhàng giải thích:
– Em xin lỗi! Không phải là em không để cho anh quan tâm, em cũng không cố tình tỏ ra mạnh mẽ, chỉ là em không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Cuộc sống của anh đã có quá nhiều mệt mỏi rồi, đừng vì em mà chuốc thêm ưu phiền.
Anh liếc nhìn rồi vòng tay ôm lấy cô người yêu nhỏ bé:
– Cô gái ơi! Em đừng hiểu chuyện như vậy nữa được không? Anh chưa bao giờ xem em là gánh nặng hay là ưu phiền. Nếu em là ưu phiền thì ưu phiền đó anh tình nguyện nhận lấy. Đừng mặc định bản thân phải mạnh mẽ, đừng đẩy anh ra, cũng đừng vì anh mà gồng gánh.
Nghe người yêu nói mà cô thấy hạnh phúc quá, tay cô siết chặt anh hơn, miệng cười khúc khích:
– Em có đẩy anh ra đâu, đang ôm anh chặt lắm nè. Mà anh, tay em đau quá à! Anh thoa thuốc cho em nha!
– Được rồi.
Anh nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết bỏng của cô, dịu dàng hỏi:
– Đau không?
– Không, được người yêu thoa thuốc nên không đau chút nào.
Anh bật cười, véo má cô.
Lát sau, khi chị hai đến, ba chị em bắt đầu dọn thức ăn ra bàn. Bỗng Minh Trần đưa ra ý kiến:
– Nhậu ở đây có vẻ không thoải mái, hay mình dọn ra phòng khách rồi ngồi bệt dưới đất mà nhậu.
Chị hai liền gật gù:
– Ý kiến hay đấy em trai! Thuỳ My thấy sao?
– Dạ, em ủng hộ. – Thuỳ My đáp.
Thế là mấy chị em dời sòng nhậu ra phòng khách. Khi mọi người đã an toạ, chị hai mới lên tiếng:
– Wow! Đồ ăn hấp dẫn ghê!
Nghe chị hai nói, Thuỳ My liền nhanh nhảu:
– Để em giới thiệu từng món với chị. Món thứ nhất là cơm chiên hải sản, trước khi nhậu chúng ta nên ăn một ít cơm để chống đói và chống đau bao tử. Món thứ hai là cua biến hấp bia. Món thứ ba là tôm sú hấp nước dừa. Món cuối cùng là nghêu hấp sả.
Chị hai mỉm cười nhìn em dâu tương lai:
– Một mình em chuẩn bị hết nhiêu đây đó hả?
Thuỳ My cười hì hì:
– Dạ, toàn là món hấp nên chuẩn bị cũng nhanh lắm chị.
Minh Trần xúc cơm cho từng người:
– Mọi người ăn cơm lót dạ đi rồi chiến đấu nào, lo nói chuyện hoài.
Chị hai dùng ánh mắt khiêu khích nhìn em trai:
– Tối nay chị sẽ hạ gục em!
– Chị chờ coi! – Minh Trần đáp trả.
Thấy hai chị em Diệp gia khí thế hừng hực, Thuỳ My bắt đầu có chút dè dặt nên đành lẳng lặng ăn cơm. Nhưng vừa ăn được một muỗng đã nhận được “lời thách đấu” từ phía chị hai:
– Thuỳ My chuẩn bị tinh thần nha em! Hạ Minh Trần xong sẽ tới em.
– Dạ?
Minh Trần khoát vai người yêu, bảo:
– Đừng lo, anh sẽ hạ chị hai trước, sau đó “ăn” em để giải rượu, ha?
Nghe vậy, Thuỳ My liền gỡ tay anh ra khỏi vai mình, nghiến răng:
– Anh không cần giải rượu đâu vì em sẽ hạ anh trước.
Thế là ba chị em cười phá lên. Không khí đang vui vẻ thì chuông cửa liên tục vang lên. Ba chị em nhìn nhau, không biết là ai đến, suy đoán lung tung beng một hồi mới cử Minh Trần ra mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, một vị khách không mời xuất hiện làm mặt anh biến sắc:
– Em đến đây làm gì?
Linh Linh bật cười:
– Anh này! Đến nhà anh thì để thăm anh chứ làm gì? Cũng gần chục năm rồi mà anh vẫn còn ở căn hộ này sao? Bất ngờ thật đó.
Minh Trần lạnh lùng:
– Đó là chuyện của tôi. Còn giờ thì mời em về cho.
Anh toan đóng cửa, Linh Linh liền lấy chân chặn lại:
– Sao anh lại quá đáng với em như vậy? Em đến tìm anh chỉ là để giảng hoà thôi mà. Đừng tuyệt tình với em thế chứ.
Minh Trần vẫn kiên quyết không tiếp:
– Lấy cái chân của em ra khỏi cửa nhà tôi, mau lên!
Linh Linh bất giác hét lên:
– Anh Minh Trần!
– Để chị ấy vào nhà đi anh!
Giọng Thuỳ My vang lên, Minh Trần ngỡ ngàng nhìn lại:
– Sao?
Thuỳ My vẫn rất bình thản:
– Em nói là cho chị ấy vào nhà đi! Khách đến nhà thì phải tiếp chứ.
Chị hai cũng tiếp lời:
– Cho con bé vào đi!
Hai người phụ nữ mà anh yêu thương đã lên tiếng thì anh cũng đành để cho người phụ nữ mà anh ghét vào nhà. Vào nhà, Linh Linh lại bật chế độ “thánh thiện”:
– Chị Arina và Thuỳ My cũng ở đây sao? Hai người không phiền vì sự có mặt của em chứ?
Chị hai cười đáp:
– Sao lại phiền, có nằm mơ cũng không ngờ Alice chịu ghé thăm căn hộ cũ kĩ này của em trai chị, chị vui còn không hết, ở đó phiền.
Thuỳ My cũng nở nụ cười “thân thiện”:
– Dạ đúng rồi đó. Chị đến em vui lắm tại vì sòng nhậu hôm nay có ba người mà em lỡ chuẩn bị mồi nhiều quá, lát nhậu không hết thì cũng phải bỏ sọt rác, hên mà chị Linh Linh đến cứu nguy cho số mồi còn dư.
Nghe Thuỳ My nói mà Linh Linh tức muốn chết nhưng vì có Minh Trần ở đó nên cô cố gắng giữ tâm thanh tịnh, giữ lòng bình an. Minh Trần từ bếp đi ra cầm theo chén đũa và một cái ly, đặt xuống sàn, nói với Linh Linh:
– Ngồi đi!
Mặc dù Minh Trần đã cố tình ngồi giữa chị hai và người yêu để tránh va chạm với Linh Linh nhưng cô vẫn cố ý muốn ngồi cạnh bên anh nên đã chen vào giữa anh và Thuỳ My khiến ai cũng trố mắt ngạc nhiên. Minh Trần vội vàng đứng dậy, chuyển sang ngồi cạnh Thuỳ My, thì Linh Linh lập tức chuyển sang ngồi cạnh Minh Trần, Minh Trần lại đứng dậy để chuyển sang chỗ khác thì bị chị hai ngăn lại:
– Thôi được rồi! Minh Trần ngồi xuống! Tất cả ngồi yên tại chỗ hết cho chị! Có cái chỗ ngồi thôi mà cũng dời tới dời lui chóng hết cả mặt.
Và thế là chỗ ngồi của sòng nhậu hôm ấy được sắp xếp như sau: chị hai ngồi cạnh Thuỳ My, Thuỳ My ngồi cạnh Minh Trần, Minh Trần ngồi cạnh Linh Linh, Linh Linh ngồi cạnh chị hai.
Tiệc nhậu bắt đầu, Linh Linh lên tiếng trước:
– Nơi đây so với bảy năm trước cũng không thay đổi gì nhiều, nhớ ngày xưa ở nơi đây chúng ta đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm đẹp phải không anh?
Minh Trần cười khẩy:
– Đúng rồi, đẹp tựa như cơn ác mộng vậy.
Chị hai bật cười:
– Không biết trong cơn ác mộng đó hai đứa đã làm gì he?
– Em cũng tò mò. – Thuỳ My tiếp lời.
– Chị với My biết không? Lúc đó tụi em quấn quýt với nhau như hình với bóng từ phòng khách cho đến phòng ngủ. – Linh Linh vui vẻ đáp.
– Phòng ngủ? – Thuỳ My và chị hai đồng thanh.
– Sao hai người ngạc nhiên quá vậy? Thì tụi em yêu nhau, ngủ với nhau là chuyện thường tình thôi mà.
Thuỳ My cười “hiền”:
– Em không ngạc nhiên chuyện anh chị ngủ cùng nhau. Em chỉ ngạc nhiên là tại sao người con gái “cao quý” như chị Linh Linh đây mà lại có thể dễ dãi với đàn ông như vậy? Chị không biết là đàn ông thường không thích phụ nữ dễ dãi sao?
Biết Thuỳ My đá đểu mình nhưng Linh Linh vẫn cố dằn cơn nóng giận lại, cười đáp:
– Em à! Cái không gọi là dễ dãi mà là “hiến dâng cho tình yêu”. Chắc là em chưa đủ yêu Minh Trần nên em không hiểu điều đó.
Để tránh những hiểu lầm không đáng có nên chính chủ Minh Trần đã lên tiếng:
– Thôi đủ rồi đó. Đừng có chọc người yêu của tôi nữa. Hồi đó, tôi và em còn chưa nằm chung trên một chiếc giường thì lấy đâu ra vụ “hiến dâng cho tình yêu”.
Chị hai phì cười:
– Chắc là lâu quá nên Alice nhầm em với người khác thôi.
Linh Linh trừng mắt nhìn chị hai:
– Sao chị…
– Thôi mọi người ăn hải sản đi, để nguội không ngon.
Minh Trần cố ý cắt lời Linh Linh để mọi chuyện không đi quá xa. Thế là vị khách ấy đành phải im lặng. Nhờ vậy mà mọi người trong nhà có thể thoải mái ăn uống mà không sợ bị làm phiền. Ăn được một lúc, chị hai mới hỏi Minh Trần:
– Sao em không lột tôm, lột cua cho người yêu mà để người ta tự thân vận động vậy?
Minh Trần cười đáp:
– Tại người ta thích như vậy chị ơi! Dù em có lột người ta cũng không ăn.
Thuỳ My cười, tiếp lời:
– Anh nói đúng rồi đó chị. Em cảm thấy tôm, cua do mình tự lột sẽ ngon hơn tôm, cua của người khác lột cho mình.
– Em có lối suy nghĩ độc đáo thật đấy. – Chị hai cười nói.
Linh Linh nhếch mép:
– Không phải là lối suy nghĩ “độc đáo” mà là suy nghĩ ngốc nghếch. Một tư tưởng ngốc nghếch của những người thiếu thốn tình cảm tự an ủi bản thân mình. Những người mang tư tưởng như vậy suốt đời cũng chẳng được ai yêu chiều.
– Chị sai rồi. Mặc dù em có tư tưởng như vậy nhưng người yêu em vẫn yêu chiều em đấy thôi. Yêu chiều có nhiều cách, không nhất thiết là phải lột tôm, lột cua, đút cho ăn mới là yêu chiều. – Thuỳ My phản bác.
Linh Linh liền hỏi Minh Trần:
– Anh cũng nghĩ như vậy sao?
– Không. Tôi cũng đồng tình với em đó là một tư tưởng ngốc nghếch…