Chương 40: Chị là người vô dụng như vậy đấy
Trải qua biến cố, Phú Tài mới có cơ hội nhìn lại bản thân mình từ trước đến nay. Anh thấy vô cùng ân hận về tất cả những việc làm sai trái và nông nổi của mình. Và để không phải sống với những dằn vặt, đau khổ anh đã quyết tâm thay đổi bản thân để thay đổi cuộc đời. Anh bắt đầu giải tán những hội nhóm mà anh đứng đầu, tự mình đến trung tâm cai nghiện. Sau đó, anh bắt đầu học về kinh doanh rồi vào công ty phụ giúp mẹ để có thêm kinh nghiệm. Cứ như thế, Phú Tài dần hoàn thiện nhân cách, phát triển tư duy và trở nên ưu tú hơn từng ngày.
Hiện tại, Phú Tài đã trở thành một doanh nhân tài ba và là lãnh đạo trẻ tuổi nhất của tập đoàn Phú Thiên. Anh đã không còn kiêu ngạo và sốc nổi như trước, bây giờ anh trưởng thành và điềm đạm hơn rất nhiều. Anh cũng không còn nhiều bạn bè, không còn nhiều mối quan hệ. Mỗi ngày đến giờ tan làm anh đều về thẳng nhà, phụ mẹ nấu ăn, cùng mẹ tâm sự, sống một đời an yên.
Hôm nay cũng giống như mọi hôm, sau khi rời tiệc cưới, Phú Tài liền lái xe về nhà.
– Con về rồi đây!
– Đám cưới vui không?
Bà San cười hỏi. Phú Tài ngồi kế bên mẹ, tựa người vào sofa:
– Dạ, cũng vui.
Bà San nhìn con trai:
– Bạn bè lấy vợ hết rồi, chừng nào mới tới con đây?
Phú Tài thở dài:
– Con còn trẻ mà mẹ, gấp cưới làm gì.
– Cái thằng này, sao lại không gấp? Gần ba mươi đến nơi rồi.
– Mẹ này, ba mươi vẫn còn trẻ. Thôi, con lên lầu tắm đây, mẹ làm gì thì làm đi.
Dứt lời, Phú Tài liền bấm nút biến. Bà San thở dài:
– Cứ mỗi lần nhắc tới chuyện vợ con là nó lại như thế…
Hôm trước, Minh Anh có để quên đồ chơi trong balo của Thuỳ My nên hôm nay sau khi tan làm, cô ghé qua Salve để đưa lại cho Minh Trân. Thấy Thuỳ My đến, Minh Trân liền rủ cô đi cà phê. Đúng lúc đó, Linh Linh đi ngang qua nên đã thấy cảnh “chị chồng em dâu” nói cười vui vẻ, thân thiết lạ lùng. Linh Linh chau mày, lẩm bẩm:
– Sao chị Arina lại ngồi với con ranh đó, lại còn có vẻ thân thiết quá vậy? Mình cần làm cho ra lẽ mới được.
Lát sau, khi Minh Trân vừa bước vào phòng làm việc thì đã thấy Linh Linh chờ sẵn, cô ngạc nhiên:
– Alice? Có chuyện gì tìm chị sao?
Linh Linh mỉm cười:
– Dạ, em có chuyện muốn hỏi chị.
Minh Trân bình thản ngồi xuống ghế:
– Em hỏi đi!
Linh Linh bắt đầu màn chất vấn của mình:
– Vừa rồi em thấy chị ngồi cùng với con bé Thuỳ My, hai người còn cười với nhau có vẻ rất vui. Không lẽ… chị đã chấp nhận con bé đó rồi sao?
Minh Trân khẽ cười: “Bị phát hiện rồi. Ca này có vẻ khó…” Cô đáp:
– Ừm. Dù gì con bé cũng là người mà Minh Trần yêu, với lại sau nhiều lần tiếp xúc, chị cảm thấy con bé không xấu như lời em nói. Còn chuyện con bé làm em bị phỏng cũng là do bất cẩn chứ không phải cố ý.
– Chị à! Sao chị lại có thể cả tin đến như vậy? Chị cẩn thận kẻo bị nó dắt mũi đấy.
Mặt Minh Trân biến sắc:
– Alice! Chị tự biết nhìn nhận ai tốt ai xấu. Em đừng thấy chị ôn hoà, dễ chịu rồi nghĩ rằng chị ngây thơ, dễ tin người. Chị không còn là “tấm chiếu mới” nữa, mà chị đã trở thành tấm chiếu rách luôn rồi em, chưa có chuyện gì là chị chưa trải qua, chưa có loại người nào là chị chưa từng gặp. Thế nên nói về chuyện nhìn thấu một ai đó thì có lẽ chị rành hơn em đấy Alice à.
Linh Linh có phần lúng túng:
– Dạ… Ý em… Ý em không phải là như vậy.
Minh Trân tiếp:
– Chị hiểu là em yêu em trai chị, chị cũng biết em là một cô gái tốt nhưng tình yêu không thể đến từ một phía. Tình yêu mà không có sự đáp lại nó đau lắm em à. Em là một cô gái tuyệt vời, xinh đẹp, thượng lưu lại có học thức cao, em xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn Minh Trần nhà chị, đừng mãi chấp niệm với một người không yêu mình.
Linh Linh cười khẩy:
– Arina! Chị làm sao vậy? Tại sao chị không đứng về phía em nữa? Con nhỏ đó đã nói với chị những gì? Nó đã nói những gì mà chị lại khuyên em từ bỏ Minh Trần hả? Chị có biết là thật ra em mới là người đến trước không? Em và Minh Trần đã có khoảng thời gian bên nhau rất hạnh phúc, chị có biết không?
Minh Trân sửng sốt:
– Sao? Hai đứa đã từng yêu nhau? Khi nào?
– Mười năm trước, lúc mới chuyển đến lớp của Minh Trần, em đã có cảm tình với anh và chúng em đã bắt đầu yêu nhau từ ấy. Đến khi em sang Ý đoàn tụ với ba mẹ thì tụi em mới chia tay. Suốt ngần ấy năm ở Ý em vẫn luôn thương nhớ về anh, lúc nào em cũng muốn trở về Việt Nam để được gặp anh, vậy mà khi trở về, anh đã có người mới.
Minh Trân nhìn Linh Linh, bán tín bán nghi: “Có thể tin lời của con bé này không? Nó và bé em thật sự có yêu nhau? Vậy tại sao bé em lại nói là thời đấy chỉ là thằng bé đơn phương?”. Cô hỏi:
– Vậy tại sao cả em và Minh Trần đều tạo ra một câu chuyện hoàn toàn khác để lừa chị và gia đình hai bên?
Linh Linh có chút bối rối, nên chỉ trả lời qua loa rồi lảng sang chuyện khác:
– Chuyện đó thì… chỉ là tụi em không muốn nhắc lại chuyện quá khứ. Em đã cố quên anh nhưng em không thể làm được. Nên em mới nhờ chị giúp đỡ em, vậy mà chị lại đứng về phía con nhỏ xấu xa đó. Em thật sự thất vọng về chị, chị Arina à!
Minh Trân vẫn rất điềm tĩnh:
– Không phải là chị không muốn đứng về phía em, chị rất muốn đứng về phía em nhưng chính em đã phá nát lòng tin của chị dành cho em. Em nghĩ chị không biết những gì mà em làm với Thuỳ My sao?
Linh Linh tròn mắt:
– Chị… Chị đã biết được những gì rồi?
– Tất cả.
– Vậy tại sao chị không nói ra? Chị lại còn giả vờ không biết. Chị định đùa giỡn với em sao, chị Arina?
– Chị không nói ra là vì chị muốn bảo vệ danh dự cho em. Chị không đùa giỡn với em, chị chỉ muốn dùng cách nhẹ nhàng nhất để khuyên em từ bỏ Minh Trần, từ bỏ mối tình đơn phương đau khổ này nhưng có vẻ em không muốn thì phải?
Linh Linh trừng mắt:
– Đúng vậy. Cái gì mà em đã muốn rồi thì phải có cho bằng được. Nếu chị đã biết hết tất cả và cũng không muốn đứng về phía em nữa thì chúng ta không còn gì để nói. Loại người vô dụng như chị chỉ làm ngáng chân em mà thôi.
Mặc dù Linh Linh đã vô tình đến thế nhưng Minh Trân vẫn dịu dàng mỉm cười với cô:
– Chị là người vô dụng như vậy đấy, xin lỗi vì đã không giúp gì được cho em. Chị nghĩ con bé Kì Tâm có lẽ sẽ hữu dụng với em hơn chị đấy, con bé diễn xuất khá tốt.
– Không cần chị đề cử, em tự biết dùng người.
– Vậy thì tuỳ em.
Thế là cặp “chị em” ngày nào nay đã lật bài ngửa với nhau, chính thức đoạn tuyệt quan hệ. Mất đi sự giúp sức của Minh Trân, cộng thêm tuyệt tình của Minh Trần, đoạn đường phía trước của Linh Linh càng khó khăn hơn nhưng cô quyết không từ bỏ, nhất định Diệp Minh Trần phải là của cô.
Tối đó, vừa về đến nhà, Minh Trân đã tức tốc lên lầu tìm em trai, vừa đi vừa gọi:
– Minh Trần! Minh Trần!
Minh Trần vừa từ phòng tắm bước ra, còn chưa kịp mặc quần áo, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông thì chị hai đã xông vào phòng. Thấy chị hai, anh vội vàng dùng hai tay che ngực:
– Chị!!! Sao tự nhiên lại xông vào phòng em?
Chị hai nhìn anh, bình thản ngồi xuống ghế:
– Có chuyện mới xông vào chứ không có xông vào làm gì? Mà em che chắn cái gì, cơ thể em có chỗ nào mà chị chưa thấy qua đâu.
– Chị!!! Em là trai tân đó!
Chị hai liếc Minh Trần:
– Biết rồi, không cần khoe! Mau đi mặc đồ vào đi rồi ra đây cho chị nói chuyện.
Lát sau khi đã mặc quần áo đàng hoàng, Minh Trần mới ngồi lại với chị hai để nói chuyện:
– Chị có gì cần nói?
– Sao em giấu chị chuyện em và Alice đã từng yêu nhau?
Minh Trần nhìn chị hai, chau mày:
– Ai nói với chị chuyện đó?
– Alice nói. Sao lại giấu chị? Còn dám tạo ra cả một câu chuyện yêu thầm sến súa để dối gạt hai gia đình. Em cũng đáo để thật đấy!
Anh cúi đầu, trả lời:
– Chuyện đấy không có gì đáng nói nên em không muốn nhắc lại.
Tuy anh đã cố tình không nói nhưng chị hai vẫn tiếp tục chất vấn:
– Yêu nhau tận ba năm mà không có gì để nói sao?
Anh mỉm cười, nhìn chị hai:
– Có một số chuyện không thể nói được mà chị.
Sự úp mở trong câu trả lời của Minh Trần càng làm cho Minh Trân thêm tò mò:
– Rốt cuộc là có chuyện gì mà không thể nói được? Chẳng lẽ… hai đứa đã ngủ với nhau, rồi Alice mang thai sau đó phá thai?
Minh Trần bật cười:
– Chị bớt suy nghĩ lại giùm em, làm gì có chuyện đó!
– Vậy thì tại sao…
Nói đoạn, Minh Trân dường như nhận ra điều gì đó:
– Mười năm trước… yêu nhau ba năm… Vậy là trùng khớp với khoảng thời gian đó, khoảng thời gian mà em trở thành con nghiện. Lẽ nào… việc chia tay Alice có liên quan đến chuyện này?
Minh Trần nhìn chị hai đầy kinh ngạc:
– Sao chị hai biết em đã từng bị nghiện?
– Em không nhớ là lúc trở về chị đã nói là chị biết tất cả mọi chuyện của gia đình mình sao?
– Chị biết bằng cách nào?
– Chị đã nhờ chú Quang cho người điều tra tất cả mọi thứ về nhà mình và lúc chị nhận được thông tin em phải vào trại cai nghiện, tim chị như thắt lại, chị không tin là đứa em tuyệt vời của chị lại trở nên như thế. Chị ước gì lúc đó chị có thể bên cạnh em.
– Em xin lỗi…
– Không sao mà, qua hết rồi! Vậy rốt cuộc thì chuyện của em có liên quan đến Alice không?
Đột nhiên, Minh Trần ấp úng không nói nên câu. Chị hai mới tiếp:
– Có, phải không?
Trước sự thúc ép của chị hai anh đành phải gật đầu thừa nhận. Chị hai thở dài:
– Chị biết thế nào cũng vậy mà. Mau kể chị nghe toàn bộ câu chuyện, nhanh lên!
Minh Trần vẫn cố lãng tránh:
– Cái quá khứ u tối đó có gì đáng để nhớ? Em quên hết rồi.
– Đừng có nói dối chị! Em không muốn nhớ lại chứng tỏ em vẫn chưa thoát khỏi bóng tối của quá khứ, em vẫn còn bị nó đeo đẵng như một nỗi ám ảnh.
Minh Trần lấy tay dây trán:
– Quá khứ đó… đau lắm chị à.
Minh Trân nhìn em trai, bất chợt có chút xót xa trong lòng:
– Nói cho chị hai biết, có được không?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Minh Trần cũng chịu bộc bạch với chị hai tất cả mọi chuyện.
Chị hai đến bên cửa sổ, cố nén nước mắt: “Tại sao lại đối xử với thằng bé như thế? Trong lúc mình hạnh phúc bên người thương thì đứa em trai bé bỏng của mình lại phải chịu đựng biết bao dày vò. Minh đúng là một người chị tệ hại mà.” Chị quay lại, hỏi em trai:
– Thuỳ My có biết chuyện này không?
Minh Trần gật đầu:
– Có.
– Em dám nói với con bé sao?
– Là bất đắt dĩ thôi.
– Bất đắt dĩ?
– Là Linh Linh tìm đến cô ấy và nói về quá khứ của em.
– Lại là con bé đó. Chắc là Thuỳ My bất ngờ lắm, rồi con bé giải quyết như thế nào?
Minh Trần mỉm cười:
– Vì cô ấy không phải dạng tầm thường nên đã giải quyết theo cách khá là bất thường. Vì muốn bảo vệ cho quá khứ tối tăm của em, cô ấy tự nhận là mình đã biết rõ mọi chuyện và không cho phép Linh Linh rêu rao quá khứ của em trong khi cô ấy không hề biết gì. Cô ấy chấp nhận mọi thứ…
Đoạn, anh nhìn chị hai triều mến:
– Em không chọn nhầm người, phải không chị?
Chị hai ngồi xuống giường, dịu dàng hỏi:
– Thuỳ My là thật lòng chấp nhận hay là… chấp nhận vì điều kiện của em?
Minh Trần nhìn chị hai bằng ánh mắt ngỡ ngàng:
– Chị hai! Đến chị mà cũng nghĩ cô ấy như vậy sao?
– Bình tĩnh, chị chỉ lo xa vậy thôi, chứ chị biết con người của Thuỳ My mà.
– Chị yên tâm, dù em có đưa tiền cô ấy cũng không thèm xài dù chỉ là một đồng. Nếu cô ấy hạng người tham lam thì có lẽ em đã không yêu cô ấy rồi. Chị hai à…
– Được rồi, chị biết rồi. Chị xin lỗi, được chưa? Chưa chi mà đã bênh chầm chầm rồi. – Chị hai cắt lời.
– Cái đó không gọi là bênh mà phải gọi là bảo vệ.
– Thôi thôi tôi mệt mấy người quá, sao cũng được. Mà nè, lúc nảy em kể thằng cướp bồ của em tên là Phú Tài phải không?
– Ừm. Rồi sao?
– Phú Tài… cái tên này… sao nghe quen quen?
Minh Trần cười nhếch mép:
– Chị định nói đến Huỳnh Phú Tài, chủ tịch tập đoàn Phú Thiên đó hả?
– Ờ đúng rồi, Huỳnh Phú Tài, chủ tịch trẻ tuổi nhất của tập đoàn Phú Thiên, mới nhậm chức hồi tháng trước! Ủa mà sao… Đừng nói là… Phú Tài em kể với Phú Tài chủ tịch là một người đó nghe?
Minh Trần đứng dậy, lắc lư vài cái rồi nhảy lên giường, vừa lướt web, vừa đáp:
– Thì là vậy đó.
Chị hai vô cùng kinh ngạc:
– OMG! Sao lại có chuyện đó được? Sao một đứa ăn chơi lêu lỏng có thể trở thành chủ tịch một tập đoàn lớn đến vậy?
– Thì cũng lâu rồi mà chị, gần chục năm rồi, ai rồi cũng khác.
Nghe Minh Trần nói, chị hai mới lếch lại gần bên anh, thủ thỉ:
– Vậy bây giờ em có còn thành kiến với Phú Tài nữa không?
– Em cũng không biết nhưng chắc là không. Dù sao thì cũng nhờ có anh ta mà em nhận ra được con người thật của Linh Linh.
– Nhiều khi trong cái rủi cũng có cái may mà phải không?
– Chính xác!
– Mới chớp mắt mà bé em của chị đã trưởng thành rồi. Tình địch của em ngày nào nay cũng đã là chủ tịch. Em cũng nên cố gắng hơn đi, để sớm ngày tiếp quản Phong Châu! Tính thong thả như vậy đến chừng nào?
Minh Trần vẫn rất bình thản:
– Không thong thả chẳng lẽ giãy đành đạch hả chị? Em còn non và xanh lắm, không tiếp quản Phong Châu được đâu nên chị đừng kì vọng.
– Ơ cái thằng này, em không nghe câu hát: “Cây xanh kia sẽ có ngày rồi già…” hả? Non xanh thì cũng có ngày hết non hết xanh, chỉ cần em có quyết tâm, em sẽ làm được.
– Rồi, rồi. Em sẽ cố gắng, được chưa?
– Được rồi.
– Được rồi thì chị mau mau về phòng với chồng con đi! Chồng già con nhỏ đang mong.
– Ta tự đi, không cần đuổi.
Về đến phòng, Minh Trân lập tức sà vào lòng của Anh Nhật, nũng nịu:
– Chồng yêu, cả ngày hôm nay không gặp được anh, em nhớ muốn chết luôn á!
– Anh cũng nhớ em.
– Hôn em đi!
Anh Nhật hôn cô một cái:
– Được chưa?
– Ừmmm.
Anh Nhật vuốt tóc vợ, âu yếm hỏi:
– Sao hôm nay công chúa của anh lại nhõng nhẽo quá vậy?
– Tại người ta nhớ anh nên muốn nhõng nhẽo một chút vậy đó, anh không thích hả?
– Không có, công chúa của anh làm cái gì anh cũng thích hết!
– Yêu anh nhất! (Hai ông bà này sến súa ghê!)
– Yêu nhất thì phải làm sao?
Cô khiễng chân hôn nhẹ lên môi anh rồi bảo:
– Chịu khó đợi một lát đi, bây giờ em có chuyện muốn kể.
Anh tròn mắt nhìn cô. Cô ngồi vào bàn trang điểm:
– Em với Alice cạch mặt rồi.
Anh ngạc nhiên:
– Sao? Sao lại cạch mặt?
– Thì hai đứa chơi bài ngửa với nhau.
– Em kể toàn bộ cho anh nghe xem!
Sau khi nghe Minh Trân kể tất cả những việc liên quan đến Linh Linh, Anh Nhật chỉ biết há hốc. Minh Trân nựng mặt chồng một cái, cười hỏi:
– Bất ngờ lắm phải không?
– Trời ơi! Thiệt không ngờ luôn ớ. Chắc chú Quang không biết gì đâu he?
– Em cũng nghĩ vậy. Sau này em cũng không biết phải nói sao với chú vụ em với Alice, chắc phải tuỳ cơ ứng biết thôi.
– Anh cũng nghĩ vậy. May mà chú còn thằng con trai giỏi giang, ngoan ngoãn, chứ giống con bé Alice chắc chú khổ tâm lắm.
– Mai mốt gặp chú đừng có nói gì nhe, cứ để cho chú tự hào về con gái mình.
– Anh biết rồi. Mà chắc vài hôm nữa anh bay sang đó bàn với chú một số chuyện công ty, sẵn thăm nom nhà cửa bên đó luôn, đi vắng cũng lâu rồi.
Cô vừa tẩy trang vừa hỏi:
– Anh định đi bao lâu?
– Khoảng một tuần. Chắc anh sẽ nhớ Minh Anh lắm.
Cô dừng tẩy trang, nhìn anh:
– Nhớ Minh Anh thôi hả?
Anh cười, gật đầu:
– Ừm.
Cô bỏ bông tẩy trang vào sọt rác, ngoe ngoảy đứng dậy:
– Nhớ Minh Anh thì qua phòng Minh Anh mà ngủ.
Anh Nhật bật cười, kéo vợ vào lòng, thì thầm:
– Nhớ Minh Anh một, nhớ mẹ nó mười.
Minh Trân đánh vào ngực chồng:
– Lươn lẹo.
Anh Nhật bật cười:
– Như vậy mới có thể len lỏi vào tim em được chứ.
Minh Trân tủm tỉm:
– Càng già càng dẻo miệng.
– Em sai rồi, không những dẻo miệng mà còn dẻo dai nữa…
Thế là họ lại có một đêm “tình chàng ý thiếp” nồng nhiệt, đắm say.:)))