Chương 39: Lại là định mệnh
– Không – bao – giờ!
Anh xoa xoa bả vai, lườm cô:
– Đồ bạo lực.
– Tui bạo lực vậy đó, thương được thì thương, không thương…
Chưa kịp dứt lời, môi cô đã bị môi ai kia phủ lấy, dây dưa một hồi, anh mới bảo:
– Thương chứ làm sao không thương cho được.
Cô bất giác đỏ mặt, tủm tỉm cười rồi chạy một mạch ra cửa. Anh với lấy áo khoát, vội vàng đuổi theo:
– Nè, chờ anh!
Được một hôm cuối tuần, Thuỳ My không có tiết học, cô lang thang công viên một hồi thì gặp mẹ con Minh Trân:
– Chị! Có cả Minh Anh nữa nè!
Minh Anh liền chạy đến ôm lấy Thuỳ My:
– Cô Dễ Thương!
Thuỳ My mỉm cười, véo má cậu bé. Minh Trân cũng mỉm cười:
– Sao em lại đi dạo một mình vậy? Minh Trần đâu?
– Dạ, lúc nảy anh nhận được cuộc gọi từ công ty nên đã đến đó để xử lý công việc rồi chị.
– Vậy thì em đi dạo cùng mẹ con chị nha!
– Dạ.
Lúc sau, hai cô gái cho Minh Anh chơi bóng một mình ngoài bãi cỏ để cả hai tâm sự. Minh Trân nói với Thuỳ My:
– Hôm trước, chị có nói chuyện với Alice, ý chị là Linh Linh, chị đã khuyên con bé là nên từ bỏ Minh Trần nhưng con bé đó có vẻ kiên quyết lắm, nên chị cũng không làm căng, một phần cũng vì nể ba của con bé, một phần là chị muốn cho Minh Trần tự giải quyết vấn đề của mình. Dù gì thằng bé cũng đã trưởng thành, chị không nên nhúng tay vào thì hơn.
Đoạn, chị hai cầm lấy bàn tay Thuỳ My:
– Thuỳ My nè, có thể chị không giúp được gì nhiều cho em và Minh Trần nhưng chị sẽ cố gắng hết sức để hai đứa có được hạnh phúc.
Thuỳ My cười hiền:
– Dạ, không sao đâu chị, chị không cần phải nhọc lòng vì chuyện của em đâu. Dù sao chị Linh Linh cũng là chỗ thân quen với gia đình chị, nên nếu chị giúp đỡ em thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm hai nhà. Em tự biết vị trí của mình ở đâu nên em không dám trông mong gì đâu chị.
– Cái con nhỏ này, em nói cái gì vậy hả? Biết mình đang ở đâu là tốt nhưng đừng bao giờ tự hạ thấp bản thân mình, vị trí của em là ở trong tim Minh Trần, là em dâu của chị. Chị không cho phép em có những suy nghĩ như vậy. Biết chưa?
– Dạ…
– Chuyện của Linh Linh chị tự biết phải làm như thế nào nên em không cần lo lắng.
– Dạ chị.
Trò chuyện được một lát, Minh Trân bỗng có việc đột xuất nên đã gửi Minh Anh lại cho Thuỳ My trông hộ. Không có mẹ bên cạnh nhưng Minh Anh cũng rất ngoan, chơi với cô Dễ Thương rất vui. Hai cô cháu đang chơi bóng với nhau thì Thuỳ My phải nghe điện thoại, đến lúc nhìn lại thì đã thấy Minh Anh tay ôm quả bóng và bị một thanh niên lạ mặt bắt nạt. Cô lập tức chạy đến chỗ Minh Anh để “nói chuyện” với người thanh niên đó:
– Nè, anh kia! Làm gì mà la mắng con người ta dữ vậy?
Anh thanh niên nhìn cô, nhếch mép, quát:
– Con cô đó hả? Đem về dạy dỗ lại đi! Nó dám ném nguyên trái banh vô đầu tôi đây nè!!!
Cô ngơ ngác, khẽ cười, hỏi anh ta:
– Vậy anh có sao không anh?
Cô vừa dứt lời anh ta lại gắt lên:
– Sao trăng gì, cô thử bị ném banh vô đầu coi có sao không?
Cô cười cười:
– Dạ, xin lỗi anh, chắc là thằng bé lỡ tay thôi, anh bỏ qua giúp.
Anh ta tiếp tục tỏ thái độ bực dọc:
– Bỏ qua cái gì mà bỏ qua, muốn chấn thương sọ não luôn rồi mà bỏ qua cái gì.
Cô bật cười:
– Anh nói hơi quá rồi đó, có ai bị banh ném vô đầu mà chấn thương sọ não đâu.
Anh ta liền chỉ vào chính mình:
– Có, tôi nè.
Cô lại phì cười:
– Anh nói chuyện còn hăng vậy mà chấn thương sọ não cái gì!?
– Sao?
Anh ta thở dài một cái rồi tiếp tục:
– Ok, có thể là tôi không bị chấn thương sọ não nhưng cũng đã bị sang chấn tâm lý phần nào do bị lực từ trái banh tác động đột ngột vào đầu.
Nghe anh ta nói có vẻ “logic” nên cô cũng rất – bình – tĩnh mà đáp trả lại bằng một bài “thuyết giảng” vô cùng mạch lạc và trôi chảy:
– Nếu đã gọi là “tâm lý” thì phải xuất phát từ bên trong, do yếu tố tinh thần tác động. Còn nếu bị ngoại lực tác động dẫn đến vấn đề tâm lý thì đòi hỏi ngoại lực đó phải đủ lớn đến mức vừa tác động vào đã khiến người ta bị chấn thương vùng đầu vô cùng trầm trọng và có thể dẫn đến bất tỉnh nhân sự. Trong tình huống này, lực của trái banh chưa lớn đến nỗi làm cho anh bị bất tỉnh hay có bất kì những dấu hiệu nào liên quan đến thần kinh, cụ thể là anh vẫn còn rất tỉnh táo để cố gắng đổ trách nhiệm lên đầu một đứa bé và quát tháo phụ huynh của nó. Do đó những lập luận mà anh đưa ra là không có căn cứ, cho nên tôi có quyền bác bỏ.
Sau khi nghe xong màn “thuyết giảng” của Thuỳ My, anh thanh niên kia bỗng trở nên lúng túng hẳn:
– Cô… Cô… Cô là con người cái gì cũng biết, chỉ có biết điều là không biết thôi. Con cái mình làm sai mà còn… còn… còn lấp liếm, bao che.
– Chỉ tại anh nói chuyện vô lý quá nên tôi mới “tranh luận” để làm “sáng tỏ” vấn đề với anh thôi chứ tôi nào có lấp liếm hay bao che.
Anh ta trừng mắt nhìn cô nhưng lại không nói được lời nào. Lúc này, cô mới ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi Minh Anh:
– Con có ném bóng vào đầu chú này không?
Minh Anh thút thít:
– Dạ… con… con lỡ tay. Con chỉ định ném cho cô thôi nhưng không biết sao nó lại bay trúng chú này. Con không biết…
Cô ôm Minh Anh dỗ dành:
– Không sao đâu. Cô thương nè, đừng khóc. Bây giờ con khoanh tay lại, xin lỗi chú nha! Tại vì con đã làm chú bị đau nên con phải xin lỗi, biết chưa?
– Dạ…
Đoạn, Minh Anh đứng trước mặt người thanh niên đó, vòng tay trước ngực, lễ phép:
– Con xin lỗi chú!
Sau đó, Thuỳ My nói với anh ta:
– Thằng bé đã xin lỗi anh rồi đó, tôi không hề bao che nha! Đây chỉ là lỗi vô ý nên mong anh hãy rộng lòng từ bi, bát ái, nhân từ, độ lượng, cao thượng thấu tận trời cao xanh lè xanh lét mà bỏ qua cho thằng bé nha! Từ sâu tận tim gan phèo phổi tôi chân thành thật thà biết ơn anh. Sau cùng, thay mặt cho gia đình, dòng họ, gia quyến, thân bằng quý thuộc của thằng bé vô cùng, vô cùng xin lỗi anh. Trong đời có trăm sai ngàn sai nhưng sai nhất vẫn là lỡ tay ném banh vô đầu anh, tôi sẽ bắt thằng bé khắc xương ghi tim chuyện này để không bao giờ lặp lại nên anh đừng bận tâm nữa nha.
Người thanh niên nhìn cô, chỉ biết há hốc, những lời cô nói khác nào chọc tức anh? Anh tức cô quá nên đã vẫn dụng hết trí lực của mình để đáp trả lại màn xin lỗi rất ư là “chân thành” của cô:
– Sao cô biết nó không cố ý? Nó nói nó không cố ý là cô tin sao? Đừng nghĩ là con nít thì muốn làm gì thì làm, con nít chứ không phải Thánh thần thiên địa sông suối thiên nhiên địa lí non nước mây trời…
Lần này, đến lựa cô trừng mắt với anh thanh niên kia:
– Chẳng phải thằng bé đã xin lỗi anh rồi sao? Người ta biết mình sai nên người ta mới xin lỗi. Với lại, chẳng có lí do gì để thằng bé cố ý ném bóng vào đầu một người cao ráo, sáng sủa, đẹp trai, lịch sự, hổ báo cáo chồn thằn lằn cá sấu như anh cả. Thằng bé cũng chưa hề mở miệng hỗn láo với anh một tiếng nào vậy thì làm sao có thể nói là “con nít muốn làm gì thì làm”? Thêm vào đó, chẳng ai kiểm soát được một quả bóng đang bay cả, cũng giống như anh không thể kiểm soát được bản thân mình khi yêu một ai đó, đúng không? Vì thế, tôi cầu xin anh làm ơn làm phước nhận lời xin lỗi rồi cho qua chuyện này. Please!!!
Anh thanh niên đột nhiên trầm mặc: “Cái loại phụ nữ gì đây trời? Cái miệng như cái máy nói, nói câu nào hợp lý câu đó rồi ai cãi lại được? Chắc là chồng con cô ta ở nhà cũng khổ sở lắm. Rồi giờ mình biết nói gì đây? Tự nhiên hùng hổ, làm mình làm mẩy, ăn vạ làm chi rồi bây giờ dính vô cái tổ ong vậy nè? Ta nói tức cái mình.” Cuối cùng anh thở dài một tiếng rồi bảo:
– Thôi được rồi. Mai mốt nhớ giữ con cho cẩn thận đó. Bực hết cả mình.
Nói rồi anh ta rời đi. Thuỳ My liền thở phào nhẹ nhõm, dắt Minh Anh về căn hộ của Minh Trần. Lúc này Minh Trần cũng vừa từ công ty trở về, Thuỳ My liền kể lại “đờ ra ma” vừa mới xảy ra ở công viên cho anh được rõ.
Nghe xong, anh liền bật cười:
– Hôm nay Minh Anh chọc trúng tổ kiến lửa rồi. May mà có nữ anh hùng ra tay tương trợ, thật là đa tạ. (Không biết ai mới là cái tổ kiến lửa à:)))
Cô cười:
– Nữ anh hùng cái gì chứ. Phải em không đóng vai chính diện là em đã chửi vào mặt anh ta rồi. Cái đồ khó ưa, chuyện ngoài ý muốn thôi mà làm rần rần, chửi con người ta như đúng rồi. Còn nói Minh Anh cố ý nữa chứ. Chắc ở nhà mới bị vợ chửi hả gì mà ra đường cục súc thấy sợ. (Ừa, bà đâu có chửi đâu, bà “nói đạo lý” không hà.)
Minh Trần vỗ vỗ vai Thuỳ My:
– Được rồi, bớt giận đi! Dù sao cũng qua rồi, em đã giải quyết rất tốt. Nhưng sau này, bớt kiếm chuyện với trai lại, lỡ gặp người hổ báo thật rồi tính sao?
– Em có kiếm chuyện gì đâu, tại ông đó kiếm chuyện với em trước mà.
– Thì anh nhắc vậy đó, lần sau rút kinh nghiệm.
– Ừm, em biết rồi.
Bỗng cô nhìn anh, mặt mày sáng rỡ:
– Mà anh, cái người mà cục súc đó đó đẹp trai lắm nha! Đứng nói chuyện với anh ta mà em xém rung động luôn. (Vừa “tranh luận”, vừa tia trai, hảo chị!)
Mặt anh đột nhiên tối sầm:
– Mới nói gì đó? Đẹp trai? Rung động? Cô hay lắm!
Thuỳ My phì cười, ôm lấy anh:
– Bình tĩnh! Người ta nói là xém rung động thôi chớ chưa có rung động. Tim không có bị lỗi nhịp nào luôn á.
Anh lườm cô:
– Vậy còn vụ đẹp trai thì sao?
Cô lại lươn lẹo:
– Thì… đẹp thiệt nhưng hổng có đẹp bằng anh. Anh của em là đẹp trai nhất, đẹp không tì vết, đẹp mọi lúc mọi nơi, đẹp xuất sắc luôn.
Anh bật cười, véo mũi cô:
– Thôi đi! Đừng có nịnh tui.
Cô chu môi nũng nịu:
– Người ta có nịnh đâu! Người ta nói thiệt mà.
Anh liền đẩy cô ra xa:
– Thôi đi! Bỏ cái kiểu nũng nịu này ngay! Thấy ghê quá à!
– Người ta dễ thương vậy mà nói thấy ghê!
Cô liếc xéo anh rồi bỏ vào phòng với Minh Anh, còn vừa đi vừa bảo:
– Tui đi ngủ với trai cho mấy người vừa lòng.
Cô vào phòng, nằm cạnh Minh Anh, lướt điện thoại một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay. Trong mơ, cô thấy anh xông vào phòng, kéo chăn, định lôi cô ra ngoài nhưng cô đã nhanh chân đạp anh một phát ngã ngửa, cô đang bật cười đắt chí thì lại bị anh véo một cái đau điếng. Cô liền mở mắt ra, ngỡ là đã thoát khỏi giấc mơ nhưng nào ngờ anh vẫn ở trước mắt cô. Bất chợt, Minh Anh cựa quậy, gác mạnh chân lên người cô, cô mới hoàn toàn tỉnh táo và nhận ra anh ở trước mắt cô là thật, không phải mơ. Anh cười, đá đểu cô:
– Ngủ với trai vui không em?
Cô dụi dụi mắt, quay sang ôm Minh Anh vào lòng, tỏ thái độ mãn nguyện:
– Không có vui, chỉ hạnh phúc thôi.
Ngay lập tức, anh gỡ tay cô ra khỏi người Minh Anh, hằn học:
– Bỏ tay ra mau! Ai cho em ôm cháu của anh hả?
Nhưng cô nào chịu thua, cô lại choàng tay ôm Minh Anh thật chặt:
– Đây là bạn trai em nên em có quyền ôm.
– Nhưng đây là cháu anh!
– Có liên quan gì đến em?
Cả hai lời qua tiếng lại càng lúc càng hăng nên đã làm Minh Anh thức giấc. Thằng bé cựa quậy một lúc rồi lại dùng đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy Thuỳ My. Thấy vậy, Minh Trần mới bảo:
– Minh Anh dậy rồi thì đi rửa mặt đi, mau lên!
Minh Anh dúi vào lòng Thuỳ My mà nhõng nhẽo:
– Con muốn cô Dễ Thương đi với con.
Nhìn cảnh đó Minh Trần càng thấy bức bối trong lòng, anh gằn giọng với cháu trai:
– Minh Anh! Cậu đã nói bao nhiêu lần rồi? Con lớn rồi thì phải tự lập.
Nghe giọng cậu út, Minh Anh đã có chút e ngại nhưng ỷ có Thuỳ My che chở nên thằng bé đã phớt lờ lời của cậu út. Thuỳ My vỗ vỗ vào lưng cậu bé, rồi đỡ cậu ngồi dậy, nhẹ nhàng bảo:
– Được rồi, để cô đi rửa mặt với Minh Anh nha!
Thuỳ My ôm Minh Anh toan bước xuống giường thì đã bị ngăn lại bởi lời nói của Minh Trần:
– Em! Ngay từ khi còn nhỏ, chị hai đã tập cho thằng bé tính tự lập, em đừng chiều hư nó.
Nghe giọng Minh Trần có vài phần nghiêm túc nên Thuỳ My cũng có chút dè dặt. Cô liền thỏ thẻ với Minh Anh:
– Cậu út đang không được vui, nên Minh Anh chịu khó đi một mình nha! Không nghe lời là bị la đó.
– Dạ.
Minh Anh sợ hãi, chạy một mạch ra nhà vệ sinh mà không dám quay đầu nhìn lại. Thấy thằng bé đi khỏi, cô mới quay người lại định nói chuyện với anh thì đã thấy anh nằm dài trên giường từ lúc nào, sau đó còn kéo cô nằm xuống bên cạnh rồi siết chặt, cô liền vùng vằng:
– Anh làm cái gì vậy hả? Thả em ra coi!
– Không thả. Ai biểu em chọc tức anh làm gì?
– Vì em ghét anh! Cái đồ khó tính, khó ưa, hết hà khắc với cháu lại vô lý với người yêu.
– Cái đó không gọi là hà khắc, vô lý mà là nghiêm khắc. Cái gì cũng phải có trật tự kĩ cương. Thiết nghĩ cháu chồng và mợ dâu thì không nên quá thân thiết như vậy.
Cô ngạc nhiên:
– Cái gì? Cháu chồng mợ dâu? Ai thèm lấy anh mà ở đó “cháu chồng mợ dâu”.
Vừa dứt lời cô đã bị anh đặt một nụ hôn lên môi:
– Cái này là phạt em vì tội dám nói không thèm lấy anh.
Cô lườm anh:
– Đáng ghét!
Anh lại tiếp tục hôn cô:
– Dám ghét anh nữa không?
Cô vênh mặt, đáp:
– Dám!
Anh nhìn cô, cười đểu rồi lại định hôn cô nhưng lần này cô đã nhanh tay che miệng lại. Nhưng anh nào chịu thua, ngay lập tức anh xoay người một cái, lúc này cô đã nằm bên dưới anh, hai tay thì bị anh giữ chặt, tư thế này làm cô ngượng đến đỏ mặt, còn anh thì đắt ý lắm, cười khiêu khích cô:
– Để xem lần này em còn dám ghét anh nữa không?
Anh vừa định đặt môi mình lên môi cô thì giọng của Minh Anh bất ngờ vang lên:
– Mẹ về!!!
Trong khoảnh khắc, giọng của Minh Anh đã làm Minh Trần phân tâm đôi chút, lúc này Thuỳ My mới có cơ hội trở mình, cô nhanh chóng đẩy anh ra rồi vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra phòng khách. Đoạn còn không quên lêu lêu trêu tức Minh Trần. Lúc này, anh còn biết làm gì ngoài mỉm cười chịu thua.
Cuối tuần, Thuỳ My có buổi làm phục vụ tại nhà hàng tiệc cưới, đây là công việc làm thêm mà Ngọc Dung vừa mới giới thiệu cho cô. Cô làm công việc này cũng đã được mấy lần rồi nhưng gia đình cô và Minh Trần đều không hề hay biết bởi vì cô giấu. Mỗi lần có lịch làm việc trùng với ngày hẹn hò của cô và Minh Trần thì cô nói dối là phải làm bài tập nhóm để có thể đi làm. Hôm nay cũng vậy, cô cũng bận “học nhóm” nên đã từ chối đi chơi với Minh Trần.
Tiệc cưới hôm nay khá lớn, số lượng khách mời tương đối nhiều, cả hội trường đông nghẹt người. Bàn tiệc mà cô phụ trách ngày hôm nay là một bàn toàn khách nam trẻ trung, phong độ, trong đó có cả người thanh niên “cục súc” ở công viên hôm trước.
Thấy anh ta, Thuỳ My bất ngờ lắm: “Cái gì vậy Trời? Tới đi làm mà cũng gặp thằng cha đó nữa. Chán gì đâu á!” Cô đã cố tìm chỗ đứng khuất tầm nhìn của anh ta để tránh chạm mặt nhau nhưng “chạy trời không khỏi nắng”. Anh ta vừa thấy cô thì đã gọi:
– Phục vụ! Gắp đá!
Chốc chốc lại:
– Phục vụ! Cho xin đôi đũa.
…
– Phục vụ! Xin cái muỗng
…
– Phục vụ! Lấy cái chén!
…
– Phục vụ! Thêm bia!
…
– Phục vụ…
…
– Phục vụ…
Và dường như suốt buổi tiệc ngày hôm ấy, Thuỳ My chỉ phục vụ cho một mình anh ta. Gần cuối tiệc cưới, Ngọc Dung chạy đến bên Thuỳ My:
– Có sao không? Sao bữa nay thấy mày mệt vậy?
– Không mệt mới là lạ đó. Hôm nay tao phải phục vụ cho “ông Trời” mà.
– Gì vậy?
Thuỳ My bức xúc chỉ tay về phía anh thanh niên:
– Mày thấy cái thằng cha mặc áo sơ mi trắng sọc đen đằng kia không? “Ông Trời” của tao bữa nay đó! Sai tao như thể tao là ở đợ nhà ổng vậy.
Ngọc Dung vừa nhìn thấy anh ta liền bảo:
– Trời ơi! Đẹp trai quá vậy?
Thuỳ My cười khẩy:
– Đẹp trai mà cái nết như cái vũng sình.
– Tao không ngờ luôn á, nhìn mặt lịch sự vậy mà cư xử tệ quá! Làm như ổng có thù với mày hả gì á.
– Thì đúng là vậy đó!
– Ủa… gì? Mày quen ổng hả?
– Quen biết gì đâu, thì ổng là cái ông nội cục súc mà tao kể với mày bửa trước đó.
– Gì? Hèn chi, ổng ghim mày là phải rồi. Mày xui ghê! Ê mà hình như ổng đang vẫy tay gọi mày kìa.
– Tới nữa rồi đó! Thôi tao đi phục vụ “ông Trời” đây, mày cũng làm đi!
– Ok, chúc mày may mắn!
Tàn tiệc, lúc mọi người đứng dậy ra về, một người khách chung bàn với “ông Trời” của Thuỳ My hỏi anh ta:
– Ê, Phú Tài! Nay mày giở cái chứng gì mà đày con người ta dữ vậy?
Phú Tài đưa mắt nhìn Thuỳ My, cười đáp:
– Tại thích!
(Phú Tài comeback, chắc chắn có trò vui!:))