Chương 38: Mùng Năm Tết người yêu cũ...
Món gỏi của Linh Linh vô cùng đặc sắc, cô đã lục lọi nát cả tủ lạnh của nhà Minh Trần để tìm nguyên liệu, nhưng rốt cuộc chỉ tìm được cà rốt, bắp cải, hành tây và một ít rau thơm. Sau đó, cô gái đã dùng bàn tay điêu luyện của mình cắt nát bắp cải, cà rốt thì cắt sợi “nhỏ xíu” cỡ bằng chiếc đũa, hành tây thì cắt khoanh “mỏng” cỡ ba centimet, sau đó mang tất cả trộn cùng với thịt gà.
Và bước quan trọng nhất làm nên sự thành bại của món ăn, đó là nước sốt. Đây là loại ước sốt được Linh Linh dày công suy nghĩ đến tận một phút đồng hồ. Nguyên liệu để làm nước sốt thì đương nhiên phải có nước, tiếp đến là giấm, đường, muối, tiêu, tỏi, ớt, nước mắm, chanh,… hầu như là tất cả các gia vị. Đem đổ vào một cái tô, khuấy đều cho hoà quyện lại với nhau rồi đổ vào phần rau củ đã chuẩn bị, trộn trộn vài cái, rắc thêm ít rau thơm đã được băm vằm nát tan vào rồi xúc ra dĩa. Vậy là món gỏi gà đã hoàn thành, thật tuyệt vời.
Cả gia đình Minh Trần đều đã ngồi vào bàn, bụng ai cũng đói meo. Anh Nhật nhìn bàn ăn một lượt rồi chỉ vào dĩa gỏi gà của Linh Linh, hỏi Minh Trân:
– Ủa em, cái dĩa nguyên liệu dư này sao em không dẹp đi?
Câu hỏi của Anh Nhật khiến Linh Linh sượng trân, Minh Trần thì lấy tay che miệng cố giấu nụ cười. Minh Trân thấy vậy vội đáp:
– Cái anh này, món gỏi gà của người ta đó.
Biết mình bị hố, Anh Nhật đành cười giả lả:
– Ủa? Haha, tại nhìn hơi rối nên anh nghĩ là nguyên liệu dư.
Linh Linh liền lên tiếng:
– Tại em cố tình đánh rối vì đây là món Secret forest (Khu rừng bí mật) mà, món này do tự tay em chuẩn bị cho cả nhà đấy anh.
– Oh wow! Nghe tên là thấy đặc sắc rồi, Alice giỏi quá! – Anh Nhật cố ý lấy lòng.
– Cái tên đặc sắc vậy chắc là sẽ ngon lắm đây. – Ông Phong vui vẻ.
Minh Trần đưa mắt nhìn dĩa gỏi: “So với vài năm trước thì Linh Linh cũng đã có tiến bộ, dù gì món ăn làm xong cũng có thể dọn lên, mặc dù hình thức hơi lỗi nhưng mong là ăn xong vẫn có thể sống sót.” Anh nói:
– Để ủng hộ tinh thần nấu ăn của Linh Linh thì trước khi ăn bún, cả nhà mình hãy khai vị bằng món Secret forest đi!
– Dạ đúng rồi, mọi người dùng thử rồi cho con nhận xét nhé! – Linh Linh tiếp lời.
Cả nhà vui vẻ cầm đũa thưởng thức món ăn “độc đáo” của Linh Linh. Nhưng sau đó, không khí trong nhà bỗng dưng im lặng, nét gượng gạo hiện rõ trên gương mặt từng người. Linh Linh mới hỏi:
– Mọi người thấy thế nào?
Minh Trần liền bảo:
– Tuyệt lắm em! Anh chắc là không ai trên thế giới có thể làm ra được món này giống em.
Minh Trân cũng lên tiếng:
– Món ăn này có thể xác lập kỉ lục Guinness về độ độc lạ luôn đó em.
Linh Linh chợt bối rối:
– Sao ạ? Món này lạ lắm hả cả nhà?
Dứt lời, cô dùng thử một ít, nhưng chưa kịp nuốt đã vội chạy vào nhà vệ sinh để nhả ra. Cô quay lại bàn ăn, ngượng ngùng:
– Có lẽ nguyên liệu bị hỏng nên món ăn mới thành ra như vậy, con thật lòng xin lỗi cả nhà.
Bà Châu cười, an ủi:
– Không sao đâu con, thua keo này thì bày keo khác.
– Dạ bác.
Ông Phong cũng mở lời động viên:
– Món của con ăn cũng được chứ không phải quá tệ, chỉ cần gia giảm gia vị một chút sẽ ngon thôi. Rút kinh nghiệm lần sau làm lại đãi cả nhà con nha!
– Dạ con cảm ơn bác.
– Được rồi, cả nhà ăn bún đi kẻo nguội. – Ông Phong bảo.
Sau khi ăn trưa, cả nhà cùng nhau ăn xoài, xem ti vi ở phòng khách. Vừa cắn miếng xoài, Minh Trần liền hỏi:
– Xoài này chua, có muối ớt không chị hai?
– Có á, chị để ở bàn ăn mà quên mang lên. Để chị đi lấy. – Chị hai đáp.
Chị hai vừa định đứng dậy thì Linh Linh bảo:
– Để em đi lấy cho chị.
Chị hai cười:
– Vậy em đi lấy đi.
Linh Linh vào bếp, vừa định cầm dĩa muối ớt thì thấy có một chiếc điện thoại trên bàn, hình như là ai đã bỏ quên ở đây. Linh Linh chạm vào thử thì thấy nền điện thoại là hình của Minh Trần, cô định để lại chỗ cũ thì thấy có cuộc gọi tới, cô cười khẩy, lẩm bẩm:
– Mine!? Cũng ngọt ngào quá ha?
Linh Linh đảo mắt xung quanh, thấy không có ai thì liền bắt máy:
– Alo!
Ở đầu dây bên kia, Thuỳ My có chút hoảng hốt, nhìn màn hình điện thoại: “Ủa? Đúng số mà! Vậy ai nghe máy vậy ta? Chị hai hả?” Cô lịch sự hỏi:
– Dạ cho hỏi đây có phải là số điện thoại của anh Minh Trần không ạ?
“Phải. Cô là ai vậy?”
Thuỳ My một lần nữa ngạc nhiên: “Ô Trời ơi! Bộ ảnh bị mất điện thoại hả ta?” Cô liền hỏi:
– Cho hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy ạ?
“Tôi là vợ sắp cưới của anh Minh Trần.”
Nghe đến đây, Thuỳ My đã có thể đoán ra cô gái đó là ai nên cũng dịu dàng đáp lại:
– Tưởng ai, thì ra là chị Linh Linh. Em nhớ hôm trước chị bị phỏng tay chứ đâu có phỏng não đâu mà thần kinh gặp vấn đề vậy chị? Em nghĩ chắc là chị bị nhiễm vi rút ATSM rồi đó, chị nên đi khám để có hướng điều trị sớm tránh để bệnh trở nặng, chị nhé!
Những “lời hay ý đẹp” của Thuỳ My khiến Linh Linh ức nghẹn, nghiến răng nghiến lợi:
– Khốnnnn nạn!!!
Thuỳ My cười đắt ý:
– Nè chị, bình tĩnh lại. Cái gì cũng từ từ, đừng có nóng rồi buông lời không hay.
“Không cần mày dạy đời, con khốn!”
– Người sắp trở thành con dâu tập đoàn lớn mà phát ngôn bừa bãi vậy sao? Haiz! Thất vọng về chị quá!
“Mày im đi!”
Tại phòng khách nhà Minh Trần, chị hai nhìn vào bếp:
– Alice đi lấy có dĩa muối mà sao lâu vậy ta?
– Để em vào xem thử.
Dứt lời, Minh Trần đi vào bếp và đã vô tình biết được một chuyện khá là “hay ho”. Bấy giờ, Linh Linh chưa biết đến sự có mặt của Minh Trần nên cứ thế mà nhục mạ Thuỳ My:
– Đồ con khốn mất dạy! Sao mày dám hỗn láo với tao như vậy hả? Mày đừng nghĩ có được tình yêu của Minh Trần là mày đã có tất cả. Nằm mơ đi! Mày nghĩ Minh Trần yêu mày thật lòng sao? Mày nghĩ gia đình anh ấy sẽ chấp nhận một đứa quê mùa, xấu xí lại còn vô học như mày sao? Mày nên nhớ, không có ai xứng đáng với Minh Trần hơn tao. Mày…
– Cô đang làm gì với điện thoại của tôi vậy hả?
Minh Trần giật lấy chiếc điện thoại trên tay Linh Linh từ phía sau, ấn nút kết thúc cuộc gọi, dùng ánh mắt sắt lạnh, tràn đầy sát khí nhìn cô:
– Cô nói người khác vô học nhưng sao cô không tự nhìn lại mình? Kẻ có học thức mà lại tự tiện nghe điện thoại của người khác? Có học thức mà gọi người khác là “con khốn”? Có học thức mà sỉ nhục, chà đạp người khác không thương tiếc? Cô gọi đó là cái học thức sao?
Linh Linh mặt mày trắng bệt, tay chân run rẩy trước ánh mắt lạnh lẽo của Minh Trần, ấp úng không nói nên câu. Minh Trần vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nói với Linh Linh:
– Tôi đã nghĩ mình vẫn có thể làm bạn tốt cho đến khi tôi thấy được cách mà cô đối xử với Thuỳ My. Thật ghê tởm. Từ nay trở về sau, chúng ta đừng nên gặp nhau nữa. Nói ít mong cô hiểu nhiều.
Nói xong, Minh Trần vừa quay lưng thì Linh Linh liền lên tiếng:
– Tại sao? Tại sao lại là nó mà không phải em? Em có gì thua nó? Chẳng phải ngày xưa chúng ta đã từng rất hạnh phúc sao?
Minh Trần cười khẩy, ngoái lại nhìn Linh Linh:
– Điều đó… Tôi nghĩ là cô nên hỏi chính bản thân mình thì tốt hơn.
Dứt lời, Minh Trần bỏ lên phòng, Linh Linh tức tưởi chạy ra phòng khách lấy túi xách rồi bỏ về một mạch khiến mọi người trong nhà đều ngẫn ngơ. Ông Phong nhìn mọi người trong nhà, hỏi:
– Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao con bé lại đột nhiên bỏ về mà không nói với ai tiếng nào vậy?
Bà Châu cũng thắc mắc:
– Hai đứa nó vừa mới cãi nhau sao? Đứa thì lên lầu, đứa thì khóc lóc bỏ về.
– Chắc là vậy rồi, không biết cậu út nhà mình đã làm gì người ta? – Anh Nhật đáp.
Minh Trân đứng dậy:
– Để con lên lầu hỏi bé em là sẽ rõ.
Trên phòng, Minh Trần gọi lại cho Thuỳ My để giải thích nhưng cô không bắt máy. Điều đó càng làm cho anh cay cú với Linh Linh hơn: “Ngoài kia còn biết bao nhiêu đàn ông sao cô không chọn? Tại sao cứ phải là tôi? Tại sao cứ phải làm cho tôi khổ sở thế này?”
– Có chuyện gì vậy? Alice lại làm gì sai với em sao?
Minh Trân tựa vào tường, dùng ánh mắt tò mò nhìn em trai. Minh Trần thở dài:
– Cũng nhờ chị mời diễn viên về diễn mà Thuỳ My giận em rồi nè.
Minh Trân ngạc nhiên:
– Vụ gì mà có liên quan đến Thuỳ My nữa?
– Lúc em xuống bếp tìm Linh Linh, em đã bắt gặp cô ta đang nghe điện thoại của em, chẳng những thế cô ta còn buông lời nhục mạ người ở đầu dây bên kia, mà người đó không ai khác chính là Thuỳ My.
– Sao? Con bé Alice này… Rồi em đã nói gì mà nó khóc vậy?
– Em không quát vào mặt cô ta là may rồi đó. Em chỉ bảo là sau này đừng gặp lại nhau nữa.
– Chỉ có thế mà Alice khóc lóc tới vậy sao?
– Diễn xuất là nghề của cô ta, chị còn không biết sao? Mà bỏ qua chuyện của cô ta đi, chuyện quan trọng bây giờ là làm sao để Bae của em chịu nghe điện thoại đây.
– Có cần chị hai giúp không?
– Không cần đâu chị, cứ để em tự giải quyết.
Hai mươi phút trước, sau khi Minh Trần dập máy, Thuỳ My như phát hoả, mắt nhìn điện thoại, miệng lẩm bẩm:
– Trời Trời… Người ta nói chuyện đàng hoàng với bả mà bả chửi như tát nước vậy? Ờ thì tui công nhận là tui quê mùa, xấu xí, tui không có bằng bà, tui cũng tự biết là mình không xứng với bồ tui nhưng người bồ tui chọn là tui chứ không phải bà. Tui có thể thua bà mọi thứ nhưng tui chắc ăn là cái nết tui đẹp hơn bà nhiều đó bà chị. Mới đầu năm, đầu tháng là được nghe chửi miễn phí rồi. Còn cái ông Minh Trần nữa, đi đâu mà để cho bả nghe điện thoại vậy không biết nữa hà? Miệng thì lúc nào cũng nói nhớ thương tui mà vắng tui là ở cùng với người yêu cũ. Ông cũng hay lắm, chắc là do tui dễ dãi với ông quá nên ông muốn làm gì thì làm chứ gì? Đừng hòng tui nghe máy của ông nữa.
Lát sau, điện thoại liên tục nhận được cuộc gọi từ Minh Trần nhưng Thuỳ My quyết không nghe. Cô lại nhìn vào màn hình điện thoại mà chì chiết:
– Đang hạnh phúc với người yêu cũ mà, gọi tui chi nữa? Cho anh gọi tới tối luôn.
Nói rồi cô tắt điện thoại, bỏ ra phòng khách xem ti vi với mẹ. Hơn ai hết cô hiểu anh là người như thế nào, cô cũng thừa biết Linh Linh thủ đoạn ra sao nhưng trong lúc này, cô không muốn hiểu, không muốn biết, không muốn nghe anh giải thích. Đơn giản là vì cô đang quá “khó ở”.
Lúc lâu sau, khi đã hạ hoả và bớt khó ở, cô quay trở lại phòng mình thì đọc được tin nhắn giải thích của anh người yêu. Cô bỉu môi, đáp lại vỏn vẹn hai chữ: “Biết rồi!”
Thấy người yêu chịu trả lời tin nhắn, Minh Trần lập tức gọi điện. Lần này, Thuỳ My đã chịu nghe máy, Minh Trần mừng rỡ:
– Cuối cùng em cũng chịu nghe máy.
“Chắc người yêu cũ về rồi nên mới gọi cho tui chứ gì?”
– Ừm.
“”Mùng Một Tết cha, mùng Ba Tết thầy”, mùng Năm Tết người yêu cũ, có vẻ vui.”
– Nè, nè! Đừng có móc mỉa anh nữa được không?
“Tui làm gì dám móc mỉa mấy người.”
Minh Trần bật cười:
– Em ghen hả?
“Không thèm”
– Không thèm sao lại nói chuyện với anh bằng cái giọng điệu đó?
“Tết nhất bị người yêu cũ của ai kia chửi nên đang không được vui.”
– Anh giải quyết chuyện đó giùm em rồi, đừng bực nữa nha!
“Giải quyết bằng cách nào? Đánh bả? Chửi bả? Hay mần thịt bả?”
Nghe Thuỳ My hỏi, Minh Trần liền “thuận nước đẩy thuyền” mà trêu chọc:
– Mần thịt.
Câu trả lời của anh làm cho cô há hốc:
“Hơ… mần thịt? Chắc ngon.
– Đúng vậy, từ đầu đến chân chỗ nào cũng ngon.
“Ngon sao không giữ lại ăn thêm mà để người ta về sớm vậy?”
– Ngon nhưng anh không thích.
“Xảo biện! Không thích thì mần thịt người ta làm gì?”
– Anh mần chứ anh đâu có ăn.
“Không ăn sao biết ngon?”
– Em mua thịt ngoài chợ, em đâu cần ăn nhưng em vẫn biết thịt nào ngon, thịt nào không ngon đấy thôi.
“Vậy theo anh thịt như thế nào là ngon? Giống người yêu cũ của anh hả?”
– Không, người yêu cũ tuy ngon nhưng người yêu mới ngon hơn.
“Anh đã mần thịt người yêu mới bao giờ chưa mà biết?”
– Không cần mần cũng biết, đơn giản vì người yêu mới là món mà anh thích, là người mà anh yêu, cho dù cô ấy có ra sao thì trong mắt anh, cô ấy vẫn là nhất!
“Không tin.”
– Sự thật là như vậy, tin hay không tuỳ em.
“Xấu xa!”
– Ờ, anh lúc nào cũng xấu xa, anh xin lỗi, được chưa?
“Chưa.”
– Haiz! Chắc là anh phải đi Kiên Giang một chuyến rồi.
“Đi làm gì?”
– Đi gặp người yêu để xin lỗi, cầu xin tha thứ.
“Không cần. Ở yên đó đi, vài bữa tui lên, tui xử mấy người sao.”
– Cứ tự nhiên!
Thế là cả hai cứ nói chuyện qua lại như vậy suốt cả buổi, bao nhiêu hờn giận cũng theo gió mà bay đi.
Cuối cùng cũng đến ngày Thuỳ My phải trở lại thành phố, vừa bước xuống xe, đi được vài bước thì túi quà quê cồng kềnh của cô đã bị giật lấy. Cô hốt hoảng, nhin theo người giật, thì ra là anh, anh đã chờ cô từ lâu. Thấy anh, cô bật cười, đánh vào vai anh một cái:
– Trời ơi! Cái anh này, làm người ta hết hồn hà.
Anh cười hỏi:
– Tính anh là ăn cướp hả?
– Chứ sao!? Tính đâu mới đầu năm đầu tháng bị cướp giật rồi chứ.
– Haha làm gì có thằng ăn cướp nào đẹp trai như anh.
– Xớ, lại tự mãn.
– Ủa vậy không đẹp hả?
– Hông.
– Vậy sao mấy người mê tui?
– Ai thèm mê anh?
– Không thèm mê mà mới gặp lần đầu đã nhớ mặt tui rồi.
– Thôi mệt quá à! Trả đồ đây, để tui tự xách, mấy người đẹp thì nên làm cảnh thôi, xách đồ làm gì?
Đoạn, cô giật túi đồ trên tay anh nhưng anh không cho:
– Bớt nhoi! Tui đẹp tui muốn làm thì gì kệ tui.
Cô liền đứng sững lại, lườm anh:
– Đáng ghét!
Anh quay lại nhìn cô, thở dài một tiếng rồi nắm tay lôi cô ra xe.
Về đến phòng trọ, Minh Trần phụ Thuỳ My quét dọn phòng, đến chiều muộn thì chở cô đi ăn, sau đó lại chở cô về căn hộ của anh. Cô hỏi:
– Sao lại đến đây?
– Anh muốn có không gian riêng tư với em.
– Cái gì vậy? Đừng nói là… anh đang định…
Anh gõ vào đầu cô một cái:
– Định cái gì? Đầu óc đen tối.
Cô lườm anh:
– Chắc anh trong sáng.
Anh ghé mặt mình sát mặt cô:
– Tuy anh không trong sáng nhưng anh chắc rằng anh không có những suy nghĩ giống em.
– Sao anh biết em đang nghĩ gì?
– Anh còn lạ gì cái tính đa nghi của em.
– Xớ, đa nghi gì chứ? Em có đa nghi bao giờ đâu?
– Ừm, em không có đa nghi nhưng em đang thấy sợ và không dám vào nhà cùng anh, đúng không?
– Làm gì có, vào thì vào, ai thèm sợ anh.
Dứt lời, cô nhanh tay bấm mật khẩu vào nhà. Anh phì cười, nhìn theo cô, lẩm bẩm:
– Vào rồi thì đừng có hối hận.
Thế là ngày hôm ấy, có cô gái bị người yêu giữ chặt trong lòng, tâm tình to nhỏ đến khi chuông điện thoại của anh reo lên, cả hai mới bàng hoàng nhận ra là đã mười giờ tối. Cô liền đẩy anh ra, luống cuống thu dọn tư trang:
– Trời ơi, khuya dữ rồi, mau về thôi!
Anh lại kéo cô vào lòng:
– Không muốn em về chút nào, hay là tối nay chúng ta ngủ cùng nhau đi!