Chương 36: Ngày hạnh phúc
– Chờ em lâu quá rồi đó!
Cô có chút bất ngờ vì sự xuất hiện của anh song, vẫn bình thản đáp:
– Chỉ mới có ba ngày…
– Đối với em là ba ngày nhưng đối với anh đã là ba năm. Anh không thể tiếp tục sống như vậy được nữa.
Cô nhìn anh một cái rồi im lặng, tiếp tục để balo xuống, cởi áo khoát, rửa tay, rửa mặt, quét dọn phòng, mặc kệ sự hiện diện của anh. Anh thì không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa, anh bước thật nhanh đến ôm cô từ phía sau, đặt cằm mình lên vai cô mà thủ thỉ:
– Đừng giận anh nữa có được không? Anh khổ lắm rồi!
Mấy ngày qua không nhận được sự quan tâm của cô anh cảm thấy như ngày không có mặt trời, đêm không có trăng sao, bão dông giăng mắc, cô đơn, lạnh lẽo biết nhường nào. Vì thế khi được ấp ôm cô trong vòng tay, tự nhiên anh thấy trong lòng ấm áp hẳn. Cô liếc mắt nhìn anh, móc mỉa:
– Thiếu gia tập đoàn Phong Châu mà cũng biết khổ sao?
– Đừng nặng nhẹ anh nữa mà. Tha thứ cho anh đi! Mấy ngày qua anh thật sự rất nhớ em.
– Anh nghĩ chỉ cần nói nhớ em là em sẽ tha thứ cho anh sao?
– Không, là anh thật lòng nhớ em. Đừng như vậy nữa, đừng bắt anh phải chờ đợi nữa mà. Anh biết mình sai rồi, hãy để cho anh được chuộc lại lỗi lầm của mình, nha em!
Cô gỡ tay anh, xoay người lại đối diện với anh:
– Vậy anh có dám hứa sau này sẽ tuyệt đối tin tưởng em?
Anh đặt áp bàn tay lên má cô, dịu dàng nói:
– Chỉ cần em cứ mãi là cô gái lương thiện như bây giờ, anh sẽ tuyệt đối tin tưởng em.
Thuỳ My nhếch mép, lấy bàn tay Minh Trần ra khỏi má:
– Em không chắc là mình sẽ lương thiện được mãi nhưng em chắc là mình sẽ không làm điều gì khuất tất để anh phải nghi ngờ đâu.
– Vậy… tha thứ cho anh nha!
Cô im lặng, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nhìn anh, mỉm cười gật đầu. Thật lòng thì mấy ngày qua tuy có ghét, có giận anh nhưng cô cũng rất nhớ anh. Đã có lúc cô muốn dừng lại nhưng vì trái tim kia đã trót yêu anh quá nhiều nên cũng đành thôi. Và cũng chính vì thế mà chỉ cần anh dịu dàng, ấm áp một chút là bao nhiêu giận hờn tan biến hết: “Xin lỗi chị Minh Trân vì em đã… quá mê trai:))”
Anh mừng muốn khóc, lập tức kéo cô vào lòng mà siết chặt:
– Cảm ơn em!
Cuối tuần, Minh Trần đưa Thuỳ My đến căn hộ của mình. Cô thắc mắc:
– Chở em đến đây chi vậy?
Minh Trần cười nham hiểm:
– Vào đi rồi sẽ biết.
Nụ cười của anh làm cô thấy ớn lạnh, trong lòng dấy lên vài tia lo sợ: “Cái mặt ổng bữa nay thấy gian lắm nha, đừng nói là… tính làm gì mình đó nghe!? Toang rồi.” Nhân lúc Minh Trần đang mở khoá cửa, cô đã lẳng lặng quay lưng bỏ chạy nhưng cô còn chưa kịp chạy thì đã bị anh giữ lại:
– Cô gái, định đi đâu đó?
Cô nhìn anh, vờ như không có chuyện gì, cười ngây ngốc:
– Ha ha ha em có định đi đâu đâu à!
– Vậy thì tốt. Vào nhà thôi!
Đoạn, anh dắt tay cô kéo vào nhà. Khác với không khí im ắng hằng ngày, nhà anh hôm nay bỗng dưng “náo nhiệt”, vừa bước vào nhà đã nghe thấy nào là tiếng ti vi, tiếng trẻ con và cả tiếng của một người rất quen:
– Minh Anh! Con lại phá cái gì của cậu nữa rồi?
– Con đâu có phá gì đâu mẹ. A! Mẹ ơi! Cậu út về rồi!
Minh Anh reo lên, Minh Trân liền từ trong bếp đi ra, vui vẻ hỏi:
– Cậu út đã đưa bạn gái đến rồi sao?
Minh Trần cười đáp:
– Dạ chị.
Sau đó anh khoát vai Thuỳ My, nói với chị hai:
– Giới thiệu với chị, đây là Thuỳ My, cô người yêu trong truyền thuyết của em.
Anh lại quay sang nói với người yêu:
– Đây là chị Minh Trân, chị hai của anh, người chị xinh đẹp mà anh hay kể với em đó.
Minh Trân mỉm cười, nháy mắt với Thuỳ My một cái rồi tỏ vẻ không quen biết, nói:
– Minh Trần giấu người yêu kĩ quá, đến tận bây giờ mới giới thiệu với chị.
Minh Trần bật cười:
– Người yêu là bảo vật quý giá mà chị nên phải giấu kĩ một chút.
Chị hai cười rồi nói với Thuỳ My:
– Chào em, đã nghe Minh Trần kể nhiều về em, đến nay mới được gặp.
Thuỳ My tuy có chút bất ngờ nhưng cũng đã nhanh chóng phối hợp với Minh Trân:
– Dạ em chào chị, em cũng đã nghe anh Minh Trần kể nhiều về chị.
Bỗng Minh Anh nói với mẹ:
– Mẹ ơi! Cô này là cô Dễ Thương nè phải không mẹ?
Nghe Minh Anh hỏi, Minh Trần mới chợt nhớ ra chuyện Thuỳ My đã từng cứu thằng bé: “Đúng rồi, hôm đó chính Thuỳ My đã cứu Minh Anh và cũng đã gặp chị hai rồi nhưng sao cô ấy và chị hai có vẻ không nhận ra nhau vậy? Đến Minh Anh còn nhớ mặt, chẳng lẽ cả hai lại quên mặt nhau?” Anh hỏi Minh Anh:
– Con gặp cô Dễ Thương này rồi hả?
Minh Anh ngây thơ đáp:
– Dạ, hồi lúc con với mẹ đi mua nước cam đã gặp cô này rồi.
Minh Trân liền “diễn sâu”, cô hỏi Thuỳ My:
– Lẽ nào em là cô gái đã cứu Minh Anh nhà chị?
Thuỳ My hiểu ý nên lại tiếp tục màn phối hợp ăn ý:
– À… Em nhớ rồi, vậy chị là chị gái lúc đó, còn đây là cậu bé đã chạy ra đường ngày hôm ấy.
Minh Trân tiếp lời:
– Wow! Thật không ngờ em lại lại bạn gái của em trai chị, chúng ta đúng là có duyên thậy đó.
– Dạ em cũng nghĩ vậy.
Qua màn diễn xuất của hai chị em, Minh Trần đã phần nào giải thích được việc vì sao họ không nhận ra nhau. Anh cười nói với chị hai:
– Chị thấy chưa, người con gái mà em yêu không hề tầm thường.
– Đúng, đúng! Bạn gái của em là nhất.
Rồi cả ba cùng nhau cười rôm rã.
Ba chị em trò chuyện được một lát thì chị hai có việc bận cần đến công ty nên chị đã giao Minh Anh lại cho Minh Trần và Thuỳ My trông giúp. Vì là người yêu trẻ con nên chẳng mấy chốc Thuỳ My đã kết thân được với Minh Anh. Hai cô cháu cùng chơi với nhau vui vẻ đến nỗi bỏ quên Minh Trần làm anh tủi thân ghê gớm. Anh hỏi cháu trai:
– Nè, Minh Anh! Sao con dám cướp bạn gái của cậu út hả?
Minh Anh liền đáp:
– Bạn gái của cậu là ai?
– Là cô Thuỳ My đó!
Thằng bé liền xị mặt, nhanh chân chạy đến ôm lấy Thuỳ My, đáp:
– Không, cô “Dễ Thương” là bạn gái của con.
Câu trả lời của bé đã khiến cho hai người lớn há hốc, Thuỳ My thích chí cười hả hê, Minh Trần lại tức tối, tranh giành với Minh Anh:
– Sao lại là bạn gái của con? Là bạn gái của cậu mới đúng.
– Không phải, cô Dễ Thương là bạn gái của con!
Minh Trần gỡ tay Minh Anh ra khỏi người Thuỳ My rồi kéo cô về phía mình, gằn giọng với Minh Anh:
– Của cậu!
Minh Anh cũng nào chịu thua, mặc cho cậu út ngang ngược tách mình ra khỏi cô Dễ Thương, cậu bé vẫn bám dính lấy cô Thuỳ My mà hét lên:
– Của connnnn!!!
Quá mệt mỏi với sự tranh giành của hai cậu cháu, Thuỳ My đành phải đứng ra giải quyết:
– Thôiiiii!!!! Đủ rồi! Bây giờ như thế này: cô Dễ Thương sẽ là bạn gái của Minh Anh, còn Thuỳ My là bạn gái của cậu Minh Trần. Xong! Đồng ý không?
– Không!!!
Cả hai cậu cháu đồng thanh hét lên làm Thuỳ My giật cả mình. Cô cười khổ:
– Vậy bây giờ hai cậu cháu muốn sao?
Minh Anh nhanh nhảu:
– Cô Dễ Thương và cô Thuỳ My đều là bạn gái của con.
Minh Trần liền đáp:
– Không được. Cô Thuỳ My là của cậu, cô Dễ Thương cũng là của cậu.
Nghe vậy Minh Anh lập tức giãy nãy:
– Không chịu, cậu út giành cô Dễ Thương với con, cậu út là người xấu!
Đến nước này Thuỳ My đành phải ôm cậu bé vào lòng mà vỗ về:
– Minh Anh ngoan nè! Tại cậu út ghẹo Minh Anh chút thôi chứ cậu út không phải người xấu, cậu út lúc nào cũng thương Minh Anh mà.
– Cậu út thương con mà cậu út giành cô Dễ Thương với con.
– Là cậu út đùa thôi, chứ cô Dễ Thương là bạn gái của Minh Anh mà làm sao cậu út giành được, phải không?
– Cô nói thật hả cô?
– Thật.
Minh Anh cười sung sướng, ôm cổ rồi hôn lên má Thuỳ My một cái:
– Con yêu cô nhất!
Thuỳ My còn chưa kịp cười thì bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Minh Trần đang dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cô, lạnh lùng hỏi:
– Vậy còn anh? Em định vứt anh đi hả?
Cô cười cười, bảo với Minh Anh:
– Minh Anh xem ti vi, đợi cô một lát nha!
– Dạ.
Cậu bé vui vẻ mở ti vi xem phim hoạt hình. Lúc này cô mới nói với Minh Trần:
– Đừng ganh tỵ với trẻ con chứ anh.
Minh Trần giận dỗi:
– Ai thèm ganh tỵ.
– Rõ ràng là đang ganh tỵ.
– Vậy em nói đi, anh là gì của em?
Thuỳ My bật cười, khẽ nói vào tai anh:
– Là người yêu, được chưa?
Anh liếc nhìn cô, cười tủm tỉm:
– Như vậy mới được chứ.
Lúc lâu sau, căn hộ của Minh Trần đã trở thành một nhà trẻ đúng nghĩa với “ba đứa trẻ” tinh nghịch, hai lớn, một nhỏ. “Ba đứa trẻ” vì mãi vui chơi mà đã biến căn nhà gọn gàng thành “bãi chiến trường” rối tung rối mù. Họ chơi “bịt mắt bắt dê”, chơi lắp ráp, chơi bài, chơi cờ và bây giờ là chơi trốn tìm. Minh Anh là người đi tìm còn Minh Trần và Thuỳ My là người đi trốn. Cậu bé vừa bắt đầu che mắt và đếm, cả hai “bé” lớn lập tức chia nhau ra trốn.
Trong khi Thuỳ My còn chưa tìm được chỗ trốn phù hợp thì Minh Trần đã an vị tại chỗ trốn của mình. Thuỳ My chạy vào phòng ngủ, nhìn một lựa sau đó quyết định chỗ trốn là tủ quần áo. Cô kéo cửa tủ, định chui vào thì lại phát hiện ra Minh Trần, hoá ra anh trốn ở đây. Cả hai ngỡ ngàng nhìn nhau, sau đó cô định chạy tìm nơi trốn khác nhưng chưa kịp bỏ đi thì đã bị anh kéo vào cùng. Cô bất ngờ, thì thào:
– Anh điên hả? Trốn chung là chết chung đó!
Anh cười:
– Chết chung thì vui chứ sao.
Cô khẽ đánh vào ngực anh một cái, anh liền kéo cô lại gần, gần đến nỗi nghe được cả hơi thở của nhau. Bên ngoài Minh Anh vẫn đang đếm:
– … Chín mươi… chín mươi mốt… chín mươi hai…
Bên trong tủ quần áo, có đôi bờ môi quyện vào nhau nồng nàn, say đắm.
– … Một trăm! Con đi tìm đây!
Minh Anh chạy lăng xăng tìm kiếm mọi ngóc ngách ở phòng khách, nhà bếp nhưng chẳng thấy ai nên cậu quyết định tìm ở phòng ngủ. Cậu bé đang từng bước tiến về tủ quần áo thì nghe thấy tiếng gọi của mẹ:
– Minh Anh ơi!
– A! Mẹ về!
Giọng nói của Minh Anh vang lên làm hai người lớn bên trong tủ quần áo giật mình tách nhau ra. Thuỳ My luống cuống:
– Chị hai về! Làm sao bây giờ?
– Thì ra gặp chị hai thôi. Chúng ta có làm chuyện gì xấu đâu mà em lại cuống lên vậy? – Minh Trần bình thản đáp.
– Không có gì xấu đâu… chỉ xấu hổ thôi!
Thuỳ My xô anh ngã về sau rồi mở cửa tủ bước ra. Anh bật cười rồi theo sau cô. Cô vừa định mở cửa phòng thì lại bị anh ngăn lại:
– Khoan đã!
Đoạn, anh rút một miếng khăn giấy, nhẹ nhàng lau chỗ son bị lem trên môi cô:
– Lem hết ra ngoài rồi nè. Phải lau cho sạch rồi muốn đi đâu thì đi!
Cô ngại ngùng, cầm lấy miếng khăn giấy trên tay anh:
– Để em tự lau.
– Em có biết chỗ nào bị lem đâu mà lau, để anh lau cho.
Anh không cho cô động vào, anh muốn tự mình chăm chút cho người yêu. Cô nhìn anh, bật cười:
– Môi anh cũng dính son kìa!
– Vậy sao? Vậy em lau cho anh đi!
Anh chu môi chờ đợi. Cô mỉm cười, đưa tay lên định lau cho anh thì bị anh bất ngờ nắm lấy rồi hôn vào lòng bàn tay cô. Cô giật mình, vội rút tay về nhưng anh cứ khư khư giữ lấy:
– Cho mượn cái tay lau son một chút đi mà!
– Tay em không phải khăn giấy.
– Anh thích tay em hơn khăn giấy.
Dứt lời, anh lại tiếp tục dùng bàn tay cô để “lau” chỗ son trên môi, còn cô thì tiếp tục “giải cứu” bàn tay khỏi bờ môi anh. Cả hai đang giằng co thì chị hai xuất hiện:
– Hai đứa đang làm cái gì ở trong này vậy?
Cả hai giật mình, ngượng ngùng bỏ tay nhau ra. Cùng lúc đó, Minh Anh từ bên ngoài chạy vào, ôm lấy Minh Trần và Thuỳ My, reo lên:
– A tìm được cậu út với cô Dễ Thương rồi! Mẹ là số một! Mẹ tìm sao hay vậy mẹ? Vừa rồi con vào đây đâu có thấy ai đâu?
Minh Trần xoa đầu Minh Anh:
– Lúc đó cậu với cô Dễ Thương đang trốn thì làm sao để con phát hiện được. Khi cậu với cô vừa mới rời khỏi chỗ trốn thi mẹ con lại thình lình xuất hiện nên cậu với cô mới bị mẹ con bắt.
Thuỳ My liền tiếp lời:
– Vậy là cô thua Minh Anh rồi hu hu.
Minh Anh cười thích chí:
– He he he lêu lêu cô Dễ Thương với cậu út!
Minh Trân ngây ngốc nhìn “ba đứa trẻ”:
– Thì ra là mấy cậu cháu đang chơi trốn tìm sao?
– Dạ đúng rồi đó mẹ! – Minh Anh đáp.
Minh Trân mỉm cười nói với Minh Anh:
– Mẹ có mua gà rán cho con đó, con ra rửa tay rồi lấy ăn đi, để mẹ nói chuyện với cô cậu một chút.
– Dạ.
Sau khi Minh Anh rời khỏi phòng, Minh Trân mới nhìn hai đứa em, cười ẩn ý:
– Hai đứa cũng biết tận dụng cơ hội quá he? Dụ dỗ con chị chơi trốn tìm để ngọt ngào yêu đương.
– Dạ đâu có đâu chị, tụi em đâu có ngọt ngào yêu đương gì đâu chị!
Thuỳ My chột dạ, liền bối rối phân bua, còn Minh Trần thì vẫn rất điềm tĩnh:
– Ngọt ngào yêu đương một chút thì có làm sao? So với độ tình tứ, ngọt ngào của chị và anh hai thì bọn em còn thua xa.
Minh Trân đánh vào vai em trai:
– Cái gì cũng nói được, quá trời cái miệng rồi. Được rồi, hai em muốn ngọt ngào gì thì tiếp tục đi! Khi nào xong nhớ ra ăn gà rán với mẹ con chị, nha!
Nói rồi, Minh Trân cười lớn, đi ra ngoài. Thuỳ My vội nói với theo:
– Dạ chị ơi, thật sự là tụi em không có làm gì đâu chị.
Minh Trân ngoảnh lại, cười nói:
– Không cần giải thích gì đâu, chị vô tư lắm. À mà, để mai mốt chị tặng cho mấy thỏi son lì xịn lắm, lúc đó tha hồ mà quấn quít với nhau.
Chị hai vừa rời đi, Thuỳ My vội lấy tay che mặt vì xấu hổ:
– Huhu không biết đâu, chị hai biết hết rồi kìa!
Minh Trần phì cười, xoa đầu người yêu:
– Xấu hổ gì chứ? Ai biểu lúc nảy em hưởng ứng nồng nhiệt quá làm chi?
Thuỳ My liền bỏ tay xuống, lườm anh:
– Vậy ý anh là lỗi của em sao? Nếu anh không bắt đầu thì làm sao em hưởng ứng được?
Anh cười lớn, véo má người yêu:
– Được rồi, là lỗi của anh, tất cả đều là tại anh hết, được chưa?
– Được rồi! Mau ra ngoài thôi!
Thuỳ My kéo tay Minh Trần ra phòng khách cùng ăn gà rán với mẹ con Minh Trân. Lát sau, khi đã đánh chén no nê, hai cậu cháu Minh Trần liền dắt nhau xuống công viên dưới nhà để chơi bóng. Trên nhà, sau khi dọn dẹp xong, hai cô gái đang ngồi tám chuyện cùng nhau có vẻ rất hợp ý. Tám một hồi, Minh Trân mới bảo Thuỳ My:
– Nè, khai thật với chị đi, lúc nảy hai đứa đã làm gì ở trong phòng?
Thuỳ My bối rối:
– Dạ… đâu có làm gì đâu chị. Tụi em chỉ nói chuyện với nhau thôi à.
Minh Trân cười:
– Nói chuyện đến trôi son luôn hả?
– Dạ?
Thuỳ My ngượng chín mặt, đang loay hoay không biết trả lời ra sao thì Minh Trân lại tiếp:
– Thái độ này… Chắc là giống như những gì chị nghĩ rồi.
– Dạ? Thật sự là tụi em không có làm gì đi quá giới hạn đâu chị, tụi em chỉ… chỉ…
Thuỳ My lúng túng. Chị hai liền cười tủm tỉm:
– Chị hiểu mà. Nếu Minh Trần có làm gì quá đáng thì em phải nói cho chị biết đó, nghe chưa? Chị sẽ giúp em lấy lại công bằng.
– Dạ…
Bỗng Minh Trân nắm tay Thuỳ My, hiền hậu nói:
– Thuỳ My nè, yêu một chàng trai bận rộn và lạnh lùng chắc không dễ dàng gì phải không em? Đoạn đường phía trước của hai đứa sẽ còn rất nhiều chông gai nhưng chị mong là em có thể cùng em trai của chị cố gắng vượt qua để bước tiếp. Hạnh phúc sẽ xuất hiện nếu chúng ta biết trân trọng nó.
Thuỳ My mỉm cười nhìn người chị xinh đẹp, gật đầu:
– Dạ, em sẽ cố gắng.