Chương 18: Nàng công chúa và chàng ngự lâm
Hôm ấy, Anh Nhật chịu trách nhiệm đưa ông Phong và cô đến buổi tiệc. Vừa nhìn thấy cô từ biệt thự bước ra, anh bỗng dưng cứng đờ, toàn tâm toàn ý dán mắt vào người con gái ấy. Cô diện chiếc váy dạ hội màu xanh đen ôm sát cơ thể, làm bật lên làn da trắng hồng, kiêu sa, e ấp, xinh đẹp đến choáng ngợp. Phải mất vài phút sau anh mới nhận ra cô đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào. Bấy giờ anh mới giật mình, lúng túng mở cửa xe cho cô. Cô dịu dàng nhìn anh rồi bật cười. Anh cũng cười ngây ngốc…
Minh Trân cùng ba bước vào buổi tiệc, bộ váy cô mặc không quá lộng lẫy nhưng vẫn thu hút được biết bao ánh nhìn đổ dồn về mình bởi vẻ đẹp đài các, diễm lệ. Ông Lộc đang tiếp khách gần đó, nhìn thấy ông Phong liền bước đến, vui vẻ đón tiếp. Nhưng khi vừa trông thấy cô gái đi bên cạnh ông Phong, ông Lộc dường như đã bị hút hồn. Ông đứng ngây người, nhìn cô gái ấy một lượt từ đầu đến chân, lòng thầm cảm thán: “Sao lại có người con gái xinh đẹp đến thế…?” Ông Lộc rảo bước đến bên cạnh ông Phong và cô gái, bắt tay chào hỏi:
– Anh Phong! Khách quý, khách quý! Lâu lắm rồi mới được diện kiến anh đó nha.
Ông Phong tay bắt mặt mừng đáp lễ:
– Tại công việc bận rộn quá. Lâu quá mới gặp lại, chú vẫn phong độ như xưa.
– Anh đã quá lời rồi. Đây là…?
Ông Lộc quay sang nhìn Minh Trân, ông Phong vui vẻ giới thiệu:
– Đây là Minh Trân, con gái tôi.
Đoạn ông đưa tay về phía ông Lộc, nói với Minh Trân:
– Đây là chú Lộc, chủ tịch tập đoàn Phúc Lộc Thọ. Chú nghe nói con về nước nên đã bắt ba dắt con đến đây ra mắt đó.
Minh Trân mỉm cười, bắt tay ông Lộc:
– Con chào chú, con là Minh Trân. Rất vui được gặp chú.
Ông Lộc mỉm cười gật đầu lấy lệ, mắt vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, tay thì cứ nắm tay cô mãi không buông. Một lúc sau, ông Phong gọi lớn, ông Lộc mới giật mình buông tay Minh Trân ra, lịch sự nói:
– Lời đồn về con gái tập đoàn Hoàng Phong quả không sai. Tiểu thư đây quả thật rất xinh đẹp.
– Cảm ơn chú… – Minh Trân thẹn thùng đáp.
Ông Phong cười lớn, bảo:
– Chú lại quá khen rồi. Con bé còn nhiều thiếu sót lắm.
Ông Lộc cười cười rồi mời hai cha con ông Phong vào bàn. Suốt buổi tiệc cứ chốc chốc ông Lộc lại đảo mắt tìm con gái ông Phong, cô gái khiến ông si mê ngay từ cái nhìn đầu tiên…
Mấy hôm sau, Minh Trân ngọt ngào nịnh nọt ông Phong:
– Ba yêu dấu của con ơi! Lâu rồi con chưa đi du lịch trong nước hay là cuối tuần này cả nhà mình đi đâu đó chơi nha ba!
– Nhưng ba bận lắm, không thể đi cùng con được.
– Ba lúc nào cũng bận… Lâu lắm rồi con gái mới về mà ba không thể đi cùng con được sao?
Ông Phong xoa đầu con gái, cười bảo:
– Ba xin lỗi. Cuối tuần này ba mẹ phải đi đánh golf với chú Lộc để bàn chuyện làm ăn. Để đợt khác, ba mẹ bù cho nha!
Minh Trân có vẻ thất vọng, được một lúc mắt cô bỗng sáng rỡ, hình như cô dã nảy ra ý gì đó hay ho:
– Không biết phải đợi đến bao giờ… Hay là… ba để con với em tự đi chơi, nha ba!? Bây giờ Minh Trần đang nghỉ hè nên con muốn dành thời gian chơi với thằng bé nhiều hơn.
Ông Phong nhìn con gái, do dự một hồi rồi đáp:
– Ừm, vậy hai đứa đến villa của nhà mình ở đảo Ngọc nghỉ ngơi vài hôm đi. Ba sẽ báo cho nhân viên sắp xếp.
Cô mừng rỡ ôm lấy cổ ba, reo lên:
– Ba là số một! Yêu ba nhất!
– À mà để hai đứa đi một mình ba cũng không yên tâm nên ba sẽ cử Anh Nhật đi theo bảo vệ cho hai đứa.
(Rồi luôn, trúng ý bà Minh Trân quá rồi còn gì…)
Minh Trân biết thế nào ba cũng bảo Anh Nhật đi theo nên mới nảy ra ý tưởng này. Ban đầu nghe ba nói vậy, mặc dù trong lòng đang nở cả rừng hoa nhưng cô vẫn giả vờ tiu nghỉu, một lúc sau mới gật đầu đồng ý. Vậy là kế sách hoàn hảo, vừa được đi nghỉ mát vừa được ở bên cạnh người yêu, phải nói là không còn gì sung sướng bằng.
Cuối cùng chuyến du lịch cũng diễn ra tốt đẹp, cả ba người đã cùng nhau vui đùa, ăn uống rất vui vẻ và cùng nhau chụp rất nhiều ảnh làm kỉ niệm. Tối hôm ấy, Minh Trần nói với chị hai và anh tài xế:
– Thôi em đi ngủ trước đây, không làm kì đà cản trở hai người nữa. Hai người muốn làm gì thì làm đi.
Chị hai bị những lời của em trai làm cho đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
– Cái… cái… cái thằng này, em ăn nói lung tung gì vậy hả? Làm gì là làm gì?
– Làm gì tự chị biết.
Minh Trần quay sang nhìn Minh Nhật, dặn dò:
– Anh nhớ đối xử tốt với chị em đó. Anh mà làm cho chị ấy khóc là biết tay em.
Anh Nhật bối rối:
– Anh… anh…
Minh Trần tiếp:
– Anh chị không cần giấu, em biết hết rồi. Chúc anh chị hạnh phúc.
Rồi cậu em trai nhỏ quay người bỏ vào phòng, môi nở nụ cười đầy ẩn ý. Minh Trân và Anh Nhật há hốc nhìn bé em thản nhiên quay đi. Nó biết từ khi nào? Anh Nhật luống cuống hỏi Minh Trân:
– Có sao không em? Cậu ấy nói là cậu ấy đã biết chuyện của mình…
Cô bật cười, trấn an người yêu:
– Không sao đâu, nó là người của em.
– Tin được không?
– Chắc chắn. Thôi bỏ qua chuyện này đi. Người ta đã cố tình tạo cơ hội thì chúng ta cũng nên làm gì đó đi!
Anh Nhật ngây ngốc hỏi:
– Làm gì là làm gì?
Minh Trân kéo anh vào phòng ngủ, xô anh ngã ra ghế sofa. Mắt cô ánh lên một tia nham hiểm làm anh bất giác thấy hồi hộp, khi anh còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì anh lại cảm nhận được hơi thở của cô đang rất gần anh, mùi hương của cô khiến cơ thể anh bỗng chốc cứng đờ, cô ghé sát tai anh mà thầm thì:
– Nhậu không anh?
Lúc anh còn đang ngay người thì cô đã lấy trong hành lý ra chục lon bia, vẫy gọi anh. Hoá ra là từ nảy đến giờ là anh tưởng bở, là anh “đen tối”, xấu hổ quá. Anh cười trừ, mở tủ lạnh lấy đá rồi sà xuống sàn nhà cùng cô… ăn nhậu. Cô nói:
– Đáng ra khi ở cùng người yêu trong một căn phòng sang trọng như thế này, người ta phải ngồi bắt chéo chân, từ từ tận hưởng ly rượu vang hảo hạng, cùng nhau trải qua một đêm lãng mạn. Nhưng em không thích như thế, em thích những thứ bình dị như lúc này, một vài lon bia, ít khô mực, ít snack cùng một anh người yêu điển trai đến chết người…
Anh cười phá lên, bảo:
– Anh không điển trai đến chết người đâu, bằng chứng là em vẫn sống nhăn răng đấy thôi, haha.
– Anh muốn em chết lắm sao?
– Không. Làm sao anh muốn em chết được. Em chết rồi thì lấy ai yêu anh?
– Anh đúng là… Thôi cùng nhau dzô một cái nào!
– Dzô!
Mười một giờ đêm, vỏ lon bia vương vãi khắp sàn nhà, ánh đèn ngủ mờ ảo bao trùm căn phòng. Trên giường có hai người đang hôn nhau, càng lúc càng nồng nhiệt, càng lúc càng đắm say. Bỗng anh dừng lại, ngập ngừng nói với cô:
– Anh… anh đã say quá rồi… Anh xin lỗi… Anh về phòng đây.
Cô kéo anh lại, khẽ nói vào tai anh:
– Đừng đi! Là em tự nguyện…
Đoạn, cô tiếp tục hôn anh, trêu đùa anh khiến anh dần mất đi lý trí, không thể làm chủ được mình nên đã ngang tàng chiếm đoạt, cùng cô vẫy vùng. Đêm hôm ấy, nàng công chúa và chàng ngự lâm đã có với nhau những kỉ niệm ngọt ngào, khó quên…